Sở Vương Phi

Chương 28: Chương 28: Mưu kế bại lộ




“Hấp tấp như thế còn ra thể thống gì, không được làm tiểu thư sợ!”

Vú Mễ thấy vú Tiền vừa chạy vừa vội vàng búi tóc, lại còn thở gấp gáp thì nhíu mày quát lớn.

“Nô tỳ sai rồi! Nhưng mà Đại tiểu thư biết không, lão đạo sĩ kia cũng quá lớn gan, lại dám trộm kim bài, làm rơi khỏi ống tay áo nên đã bị tướng gia trông thấy!” Mặc dù bị vú Mễ trách cứ nhưng vú Tiền vẫn cứ tiếp tục nói thẳng ra sự việc mà mình đã thấy.

Chỉ thấy tiếng kêu khóc trong nhà lập tức im bặt, như con diều thình lình đứt dây, Vân Nhược Tuyết đang làm náo cả lên thì đứng ngây ra tại chỗ, hai con mắt nhìn thẳng về phía vú Tiền, lạnh lùng quát:

“Ngươi nói lại lần nữa!”

Nàng ta vừa nói xong thì ánh mắt mọi người đều nhìn tới, chỉ thấy nàng ta vẻ mặt bình thường, câu nói kia cũng hoàn toàn tỉnh táo, trong lòng ai nấy đều như tỉnh ngộ!

Vân Thiên Mộng thấy Vân Nhược Tuyết tự phá vỡ kế hoạch dễ dàng như thế thì khóe miệng hơi nhếch lên, một nụ cười châm chọc hiện ra, nhưng nàng không nói gì, vẫn bình thản ngồi uống nước.

Nhưng dù Vân Thiên Mộng không nói gì thì người khác cũng không có ý định sẽ im lặng theo.

Liễu Hàm Ngọc dùng khăn lục che miệng cười khẽ một tiếng, sau đó bước vào nhà trong, đi quanh Vân Nhược Tuyết một vòng xem xét, sau đó cười nhạt nói:

“Bệnh của Nhị tiểu thư cũng thật cổ quái nhỉ!”

Vân Nhược Tuyết bị Liễu Hàm Ngọc nhìn như thế thì cảm thấy hơi mất tự nhiên, lại thấy lời nàng ta đầy chế nhạo, tức thì gương mặt xinh đẹp càng đỏ hơn. Nhưng trong phòng lúc này có bao nhiêu người nên không dám phát tác gì để tránh người ta nắm thêm nhược điểm, cuối cùng chỉ có thể cúi đầu, đứng im một chỗ đầy lo lắng.

Mà lúc này Tô Thanh lập tức nhào tới, ngã vào thân Vân Nhược Tuyết, nước mắt giàn giụa ôm lấy nàng ta, vừa mừng vừa khóc nói:

“Tuyết Nhi, con tỉnh rồi sao? Nhanh, nhanh, để mẹ nhìn kỹ lại một chút xem nào?”

Lời nói bịa đặt trắng trợn như thế làm cho đám nha hoàn trong phòng chỉ có thể cúi thấp đầu, coi như bản thân không nghe thấy gì.

Mà mắt của Liễu Hàm Ngọc và Vân Yên thì tràn đầy trào phúng. Loại điêu ngoa, điên đảo thị phi thế này cũng chỉ có mẹ con Tô Thanh được Vân Huyền Chi sủng ái mới có thể làm ra.

Vân Thiên Mộng thì làm ra vẻ không liên quan tới mình, vẫn bình tĩnh thưởng trà, mà vú Tiền vừa rồi còn thất kinh thì cũng đã bình tĩnh trở lại đứng ở một bên nàng, nơi khóe miệng hơi cười cười.

“Làm loạn đủ rồi đó!”

Tô Thanh còn đang giả bộ kiểm tra Vân Nhược Tuyết thì Vân Huyền Chi đã đi vào, sắc mặt hắn đen lại, thâm trầm, môi mím chặt, ánh mắt ác liệt nhìn về phía Tô Thanh và Vân Nhược Tuyết, ngón tay chỉ vào hai người run lên nhè nhẹ. Vừa rồi trong phòng xảy ra chuyện gì hắn cũng đều nghe cả rồi!

Tô Thanh thấy Vân Huyền Chi nhìn mình như muốn ăn tươi nuốt sống thì gương mặt trắng bệch, trong lòng mặc dù đầy kinh hoảng nhưng vẫn cố giữ vẻ vô tội đáng thương, trong mắt mang theo vẻ vui mừng, hướng Vân Huyền Chi kêu lên:

“Lão gia, người mau tới nhìn xem, Tuyết Nhi đã khỏe rồi!”

Nói xong, Tô Thanh vội vàng đi tới bên người Vân Huyền Chi, kéo ống tay áo hắn đưa hắn tới gần Vân Nhược Tuyết.

Biểu cảm của Vân Huyền Chi lúc này vô cùng âm trầm, đáng sợ, đôi mắt gắt gao nhìn tới Vân Nhược Tuyết dọa cho nàng ta vừa nhìn tới đã sợ đông cứng cả người lại, sau đó nàng ta vội vã lùi lại phía sau, không cẩn thận vấp phải váy của mình, ngã ngồi trên mặt đất một cách thất thố!

“Không muốn... Không muốn... Không cần tới... Thôi đi...”

Cuối cùng, Vân Nhược Tuyết không chịu nổi khí thế của Vân Huyền Chi nên hét to đầy sợ hãi.

Tô Thanh thấy con gái mình đã không còn bình tĩnh được thì nụ cười miễn cưỡng trên mặt cũng tắt ngúm, đang định nói gì đó thì thấy Vân Huyền Chi nhìn sang mình với ánh mắt còn đáng sợ hơn khi nãy làm cho nàng cứng họng, nước mắt tự nhiên rơi xuống.

“Thanh Nhi, nàng làm ta quá thất vọng!”

Vân Huyền Chi nhìn chăm chú vào Tô Thanh một lúc, cuối cùng cắn răng nói ra một câu, quay đi tránh nhìn vào khuôn mặt đầy nước mắt của nàng ta.

Tô Thanh chưa bao giờ bị Vân Huyền Chi trách cứ như thế, lúc này nhìn mọi người, nhất là khi nhìn vào Vân Thiên Mộng thì càng làm nàng ta cảm thấy không xong, chỉ có thể ôm lấy ống tay áo của Vân Huyền Chi, khóc lóc mà nói:

“Lão gia, Thanh Nhi không hiểu người định nói gì. Người cũng tận mắt thấy Tuyết Nhi rồi đó, chẳng lẽ người không mong nó phục hồi hay sao?”

Nói xong, sắc mặt nàng ta đỏ lên, cuối cùng thành thở hổn thển. Vú Vương thấy vậy thì tiến tới, cầm lấy chung trà từ một nha đầu đưa lên môi Tô Thanh, một tay vỗ nhẹ lên ngực nàng ta an ủi.

Nhưng Tô Thanh tính khí bướng bỉnh, lập tức đẩy vú Vương ra, sau đó quỳ xuống một bên Vân Huyền Chi, hai tay vẫn nắm chặt ống tay áo hắn, chỉ sợ nếu thả lỏng tay thì Vân Huyền Chi sẽ đi mất.

Vân Huyền Chi trong lòng vô cùng giận dữ nhưng thấy Tô Thanh như vậy, lại thấy đám nha hoàn đều đứng cả ở trong phòng thì kiềm chế lại cơn giận, phiền lòng phất tay đuổi bọn nha hoàn ra ngoài, sau đó mới lại lớn tiếng nói:

“Thanh Nhi, ngày thường ngươi vẫn là người cẩn thận, tại sao bây giờ lại vì Tuyết Nhi mà trở nên nóng vội, đi mời một tên đạo sĩ như thế?”

Vân Thiên Mộng đang nâng ly trà lên, nghe thấy Vân Huyền Chi tránh nặng tìm nhẹ như thế thì động tác hơi dừng lại, sau đó đặt chén trà xuống bàn. Thấy vú Mễ vẫn chăm chăm nhìn vào cổ tay Tô Thanh thì nàng cũng đưa mắt nhìn tới, chỉ thấy trên cổ tay trắng nõn kia có đeo một chiếc vòng ngọc phỉ thúy có khắc long phượng.

Nước Tây Sở vô cùng coi trọng tôn ti, thường dân không bao giờ được phép mang trang sức có hình long phượng, thậm chí cả quan lại cũng thế, chỉ có tặng phẩm tới từ hoàng thất mới có mà thôi.

Dù nhà mẹ đẻ của Tô Thanh cũng là quan lại, nhưng năm nàng ta vào phủ với thân phận thiếp thất nên tuyệt đối không thể nhận được tặng phẩm quý giá đại biểu cho thân phận như thế này được.

Mà theo thần sắc của vú Mễ vừa rồi thì có lẽ Tô Thanh không phải chủ nhân của vòng ngọc này.

Nghĩ vậy, một chút tức giận hiện qua trong mắt Vân Thiên Mộng, sau đó nàng thu hồi vẻ mặt bình thản lại, hơi khép mắt nhìn Tô Thanh biểu diễn.

Lúc này Tô Thanh thấy Vân Huyền Chi lớn tiếng trách cứ thì gương mặt càng tối đi vài phần, nhưng nàng ta biết cách lợi dụng sự yếu đuối của nữ nhân nên lúc này vẻ mặt tỏ ra ủy khuất, vô cùng điềm đạm đáng yêu, giả bộ ngu ngơ hỏi:

“Lão gia, người đang nói chuyện gì vậy, Thanh Nhi không hiểu gì cả?”

Vân Huyền Chi thấy nàng dường như thật sự không hiểu chuyện gì đã xảy ra nên ngửa đầu, nhắm nghiền hai mắt, sau đó lại mở ra, lấy từ trong tay áo ra một cái Kim Bài, chỉ thấy trên Kim Bài có khắc hình một con Phượng Hoàng vô cùng sống động, đường con lưu loát, tỏa ra hào quang màu vàng làm cho người ta có cảm giác đang nhìn thấy Phượng Hoàng bay lượn trên tay. Thân thể Tô Thanh mềm nhũn ra, ngã ngồi lên cẳng chân mình, trong miệng đầy vẻ không thể tin nổi:

“Làm sao có thể như thế được? Đây nhất định là vu oan cho thiếp!”

Ăn cắp báu vật của hoàng gia chính là tội chết, cho dù ngũ mã phanh thây cũng không quá đáng, đó là lý do tại sao Vân Huyền Chi lại đích thân giết gã đạo trưởng kia.

Nói xong lời này, ánh mắt Tô Thanh đầy hung ác nhìn về phía Vân Thiên Mộng.

“Kim Bài này vẫn do Thủy Nhi giữ. Vừa rồi ta đã khuyên can di nương, vậy mà di nương vẫn hồ đồ không nghe. Không hiểu sao, đây là sai lầm của di nương đó!” Đúng lúc này, Vân Thiên Mộng bước lên, ánh mắt lạnh nhạt nhìn tới Kim Bài, sau đó nhìn vào Tô Thanh nói.

Bị Vân Thiên Mộng mắng, sắc mặt Tô Thanh càng tái xanh, lạnh lùng cười, hai mắt bắn ra vẻ tức giận, cắn răng nghiến lợi nói:

“Vu khống, Đại tiểu thư dù cho thân phận tôn quý cũng không thể đổ oan cho nô tỳ! Huống hồ, tri nhân tri diện bất tri tâm, nô tỳ làm sao biết được tên đạo sĩ kia lại là kẻ ăn cắp!”

Vân Thiên Mộng thấy nàng ta mạnh mồm chối cãi như thế đang định nói tiếp thì đã nghe Vân Huyền Chi nhìn tới hai mẹ con Tô Thanh, kết luận:

“Tuyết Nhi đã khỏi rồi, về sau không cần nhắc lại chuyện này, người khác cũng nên nuốt ở trong bụng đi. Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì chúng ta không đỡ nổi tội làm mất bảo vật hoàng thất đâu. Còn hai mẹ con nàng, tốt nhất là ở trong Phong Hà Viên suy nghĩ đi, không có lệnh của ta thì không được tự tiện đi lại!”

Nói xong, Vân Huyền Chi đưa Kim Bài cho Vân Thiên Mộng rồi phẩy tay bỏ đi!

Vân Thiên Mộng thấy hắn che chở cho mẹ con Tô Thanh tới mức này thì vẻ lạnh lùng trong mắt cũng tăng lên, xiết chặt Kim Bài trong tay rồi rời khỏi Phong Hà Viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.