Bởi đây là cấm cung trọng địa, là nơi ở của Thiên tử, ngày thường đám phu nhân tiểu thư trong phủ đắc ý đã quen, hôm nay cũng tỏ dáng điệu
rối rít phục tùng trong mắt, theo sát sau cung nữ dẫn đường chậm rãi
tiến vào hậu cung.
Hậu cung chiếm diện tích rất lớn, hôm nay lại là ngày lành, đại tiểu
thư của Dung gia được sắc phong, ngoại trừ Hải Vương phi cùng Hải Điềm
được vinh hạnh đặc biệt, những người khác đều phải đi bộ mà tới.
Chuyện này với những phu nhân tiểu thư được nuông chiều từ bé mà nói, cũng thật là khổ nạn, chỉ thấy phía trước cung nữ từng bước từng bước
mà tiến lên, nhìn nhịp bước cũng có vẻ chỉnh tề, tốc độ bước đi cũng là
giống nhau.
Mới đầu các phu nhân tiểu thư ban đầu còn có thể đuổi theo bước các
cung nữ, nhưng chỉ nửa nén hương sau, tất cả đều chịu không nổi nữa.
Nhưng hôm nay là đại lễ sắc phong của Quý Phi, mỗi bước tiến hành đều có giới hạn thời gian, vì vậy các nàng cũng chẳng dám hé răng kêu khổ,
chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt, bước theo sau đám cung nữ, đi tới cung
Phượng Tường của thái hậu chờ đợi.
Lúc này Vân Thiên Mộng còn đang ôm lấy chăn, khuôn mặt trắng nõn còn
vùi sâu trong đệm chăn mềm mại, chìm trong hương vị ngọt ngào của mộng
đẹp.
Khởi La Viên chỉ còn là một khoảng yên tĩnh, hôm nay Vân Nhược Tuyết
cùng Vân Yên ra ngoài, mang theo cả đám đông hộ vệ, nha đầu, bà tử, lúc
này Tướng phủ thật yên bình, cũng thật hiếm có dịp được thư thái như
vậy.
Bên ngoài cung Phượng Tường, các phu nhân tiểu thư đã đứng chật kín
chỗ, mọi người dù mệt mỏi, nhưng vì sĩ diện bản thân, đều gắng gượng,
giữ vẻ duyên dáng, đẹp đẽ đứng tại chỗ, dịu dàng chờ đợi, chỉ chờ đến
giờ là theo Thái Hậu cùng đi tới lễ tế trời.
Còn Thái Hậu cùng Quý Thư Vũ và Khúc Phi Khanh đang dùng bữa sáng ,
chỉ thấy Lan Cô Cô nhanh chóng từ thiên môn đi vào trong điện, thấy ba
người lập tức hành lễ, ngay sau đó đi tới bên Thái Hậu, khom lưng thấp
giọng nói:
"Thái hậu, Nguyên Đức Thái Phi đem theo Hải Vương Phi, Hải Điềm quận chúa đã tới cung Khánh Hỉ!"
Thái hậu đang gắp đồ ăn bỗng ngưng lại nửa nhịp, nhưng ngay sau đó mắt nổi lên ý cười lạnh, miệng lầm bầm:
"Bổn cung còn tưởng nàng ta kiên nhẫn lắm, nhanh như vậy đã không chịu nổi rồi!"
"Thái hậu, sợ là Nguyên Đức Thái Phi hôm nay sẽ gặp..." Lan cô cô nói đến đây dừng lại, dù là có chút bận tâm, nhưng ánh mắt vẫn giữ được
bình tĩnh.
"Các phu nhân tiểu thư ngoài cửa thế nào rồi?" Thái Hậu chẳng thèm
nói tiếp đề tài ấy, ánh mắt thản nhiên lặng lẽ nhìn Khúc Phi Khanh ăn,
lúc này mới hỏi han tình hình bên ngoài.
"Toàn bộ đang đợi ở ngoài đại điện ạ!" Lan Cô Cô gắp cho Thái Hậu một chiếc bánh thược dược, nhẹ giọng trả lời.
Nghe Lan Cô Cô bẩm báo xong, Thái Hậu không nói gì, lại từ từ dùng
một ít cháo tổ yến trong chén trước mặt rồi để cho cung nhân dọn bàn.
"Mẫu thân hiện đang cùng Trần lão thái quân chải đầu cho Quý Phi phải không?" Súc miệng xong, lau hai tay, uống một ngụm trà, Thái Hậu mới
nhẹ giọng hỏi Quý Thư Vũ.
Quý Thư Vũ cười nhạt, khẽ trả lời: "Bẩm thái hậu, đúng như vậy!"
Từ sau thọ yến lần trước, Cốc lão thái quân đã nhanh chóng thân thiết với Trần lão thái quân, hai người thường ngày mặc dù ít tiếp xúc, nhưng thường có thể tâm thư tương thông.
Chuyện hôm nay, từ 3 ngày trước, Trần lão thái quân đã tự mình đến
phủ mời Cốc lão thái quân, lão thái quân dĩ nhiên vui vẻ nhận lời rồi.
Nếu không, vừa mới qua giờ tý, hai vị lão thái quân đã cùng nhau chạy đến nội cung, chỉ vì chuyện chải đầu cho Dung gia đại tiểu thư sao?
"Thương thế của Hầu gia thế nào rồi? Nghe nói lần này đều là công lao của Mộng nhi! Nhưng không hiểu hộc cát đó nàng ta lấy được từ đâu?"
Thái hậu để chén trà nhỏ xuống, giống như thong thả nói chuyện nhà, thờ ơ hỏi.
Quý Thư Vũ trong lòng khẽ cười thầm, chuyện Mộng Nhi tìm được thuốc
giải độc, người của phủ Phụ Quốc Công lại không hề bẩm báo với Thái hậu, không thể nghĩ ra Thái hậu đã biết rõ ràng đến như thế.
Trầm ngâm chốc lát, Quý Thư Vũ mới chậm rãi trả lời:
"Thương thế Hầu gia đang từ từ bình phục rồi, chẳng qua hôm nay không thể tham dự đại lễ sắc phong được. Về phần thuốc giải, chắc là do Mộng
Nhi dùng nhiều tiền mà mua được. Chỉ là tại sao đột nhiên Thái Hậu lại
hỏi chuyện này?"
"Cũng không có gì, là ta cảm thây đứa nhỏ này thật có lòng. Đối với
cậu mình quan tâm đến vậy, không uổng công mọi người chúng ta yêu thương nó!"
Thái hậu có vẻ hơi lãnh đạm mở miệng, ánh mắt tiện thể liếc về phía
Khúc Phi Khanh, thấy nàng vẫn chỉ là ngồi một bên thưởng thức trà, trong mắt không khỏi lộ ra vẻ không vui, nhưng ngay sau đó nói:
"Phi nhi, con cũng đã 16 tuổi rồi, ngày hôm nay có rất nhiều vương
công quý tộc tới đây, trong đó không thiếu gì những thanh niên anh tuấn
tài năng, cô cô sẽ giúp con để ý!"
Khúc Phi Khanh đang uống trà, không ngờ Thái Hậu lại đem trọng tâm
câu chuyện đặt lên bản thân mình, nàng ngẩng đầu, trong hai mắt có một
chút kinh ngạc nhìn về phía Thái Hậu, nhưng Thái Hậu đã rời tầm mắt đi
chỗ khác, lại cùng tán dóc với mẹ nàng.
Trong lòng Khúc Phi Khanh vô cùng khổ sở, chỉ cảm thấy mình còn không bằng đám tiểu thư con quan tiến cung kia không bị Thái Hậu lấy ra làm
mục tiêu, lại vừa hâm mộ Vân Thiên Mộng. Sớm biết thế này, nàng cũng làm một trận đình đám, miễn cho mình khỏi phải bị những chuyện phiền muộn
này quấy nhiễu.
Quý Thư Vũ thấy con gái cúi đầu không nói, lại thấy tay siết chặt lấy khăn thì nói với Thái Hậu:
“Thân thể Hầu gia còn đang dần khôi phục, lúc này mà bàn tới chuyện hôn nhân của Phi Nhi thì có hơi sớm quá không?”
Ai ngờ Thái Hậu vừa nghe lời này thì vẻ mặt trầm xuống, dùng sức đặt
chén trà lên bàn làm một tiếng kêu nặng nề phát ra, sau đó mở miệng
khiển trách:
“Phi Nhi đã qua tuổi cập kê, bản cung trước đây chưa nói tới việc này cũng vì ngươi và Lăng Ngạo đều không nỡ xa con bé này, cũng vì muốn Lão Thái quân có thêm thời gian ở bên cháu gái. Sau đó Lăng Ngạo gặp chuyện không may đã phải lui lại. Bây giờ đã sang tháng chín, ba tháng nữa là
hết năm, Phi Nhi sẽ bước sang tuổi 17, các ngươi định giữ nàng cả đời
hay sao? Các ngươi có nghe tới chuyện Nguyên Đức Thái Phi coi trọng Hải
Điềm không? Hải Điềm cũng giống Phi Nhi, nếu Hải Điềm gả vào Thần Vương
Phủ rồi thì Phi Nhi lại thiếu đi một lựa chọn. Chẳng lẽ các ngươi muốn
tùy tiện gả nàng cho một viên quan lại nhỏ nào đó, làm cho nàng trở
thành một phu nhân tầm thường sao? Các ngươi có chịu thì bản cung cũng
sẽ không bao giờ đáp ứng!”
Thấy Thái Hậu tức giận, Quý Thư Vũ và Khúc Phi Khanh lập tức quỳ lạy nhận sai.
Thái Hậu phất tay bảo hai người đứng dậy, sau đó lại hòa hoãn nói:
“Bản cung biết tâm tư của các ngươi, cũng chỉ muốn Phi Khanh tìm được một đấng phu quân biết thương yêu nàng. Mấy ngày trước, Hoàng Hậu có
nói bóng gió việc muốn cầu hôn Phi Nhi cho đệ đệ của nàng ta, nhưng bản
cung đã từ chối. Nhưng bản cung có thể hoãn chuyện này được bao lâu đây? Phi Nhi càng ngày càng lớn hơn, nếu chậm trễ nữa, chỉ sợ cả đời sẽ bị
hủy.”
Nói xong, ánh mắt Thái Hậu lại lướt qua Khúc Phi Khanh, thấy nàng ăn
mặc có vẻ đơn điệu thì gọi Lan Cô Cô mang tới một cây trâm ngọc, sau đó
gọi Khúc Phi Khanh tới trước mặt, tự mình cài cây trâm lên đầu Khúc Phi
Khanh. Cuối cùng để Khúc Phi Khanh đứng ra xa một chút, tự mình đánh giá thiếu nữ trước mặt.
Chỉ thấy hôm nay Khúc Phi Khanh mặc váy dài màu vàng nhạt, vạt áo, cổ tay áo và làn váy có thêu hoa lan màu tím nhạt, đai lưng màu quýt, một
bên đeo một túi vải nhỏ màu bạc có thêu hoa lan, cả người nhìn vô cùng
tao nhã. Lúc này có thêm một cây trâm tráng lệ đong đưa trên đầu khiến
cho nàng càng có thêm khí chất cao quý của thiếu nữ quý tộc, khiến người không nhìn không được.
Thái Hậu thấy thế thì vô cùng vừa lòng, liên tục gật đầu khen ngợi:
“Đây mới đúng là bộ dáng của Đại tiểu thư phủ Phụ Quốc Công chứ. Kiểu ăn mặc lúc nãy của con nhìn trong trắng thuần khiết quá, về sau không
nên như thế.”
Khúc Phi Khanh thấy cây trâm nặng trĩu trên đầu, cảm thấy cả thân
không đứng thẳng nổi đến nơi, chỉ có thể cúi đầu tạ ơn: “Tạ Thái Hậu
tặng quà!”
“Thái Hậu, tới giờ rồi!” Lúc này, Lan Cô Cô đứng ở một bên khẽ nhắc.
Thái Hậu khẽ gật đầu, nhờ Lan Cô Cô dìu đứng dậy, sau đó dẫn theo Quý Thư Vũ và Khúc Phi Khanh ra khỏi cung Phượng Tường.
Mọi người thấy Thái Hậu cuối cùng cũng đi ra thì tinh thần lập tức
phấn chấn, hướng tới Thái Hậu chỉnh tề hành lễ: “Tham kiến Thái Hậu.”
Hôm nay Thái Hậu mang cung trang màu hồng, trên thêu một đôi kim
phượng, toàn thân tràn ngập uy nghiêm khiến cho dù không mở miệng cũng
khiến cho mọi người có cảm giác bị áp bách.
“Tất cả đứng lên đi!” Thái Hậu trang trọng mở miệng, sau đó dẫn mọi người đi tới tiền điện.
“Các ngươi nhìn kìa, cây trâm Khúc Phi Khanh đang mang thật là sặc sỡ lóa mắt, thủ nghệ này chỉ sợ là lão thợ thủ công trong cung mới làm
được thôi!” Hình Kim Điệp cái gì không chú ý tới, lại chỉ cây trâm ngọc
trên đầu Khúc Phi Khanh mà nói.
Nhìn Khúc Phi Khanh hôm nay mỹ lệ như thế, trong lòng Hình Kim Điệp
vô cùng không thoải mái, cố ý thấp giọng mở miệng, muốn làm cho các tiểu thư khác có địch ý với Khúc Phi Khanh.
“Hình tiểu thư, Khúc tiểu thư chính là thiên kim của Hầu Phủ, tất
nhiên rất hợp với cây trâm này, ngươi cần gì phải không ăn được bồ đào
thì nói bồ đào còn xanh!”
Lúc này, Tần Dịch An quay đầu châm chọc. Trong lòng nàng cảm thấy vô
cùng phiền chán với bị thiên kim của Hình Bộ Thị Lang này, chỉ thấy
người này lúc nào cũng cố ý gây sự với người khác.
Hình Kim Điệp bị Tân Dịch An mỉa mai thì trong lòng cực kỳ không vui, vừa định mở miệng nói lại thì bị Tô Thiển Nguyệt ở phía trước ngăn lại. Bị Tô Thiển Nguyệt đưa ánh mắt thâm trầm nhìn mình, Hình Kim Điệp lập
tức im miệng.
Xôn xao một trận, cuối cùng cũng an tĩnh trở lại.
Mặc dù như thế, nhưng Lan Cô Cô đi cạnh Thái Hậu lại như vô ý liếc mắt về phía sau một cái, sau đó lạnh lùng quay đầu đi.
Nhóm người theo chân Thái Hậu đi qua tiền điện, tới cửa cung. Vừa bước tới cửa nội cung lại gặp đám người Nguyên Đức Thái Phi.
“Nô tì tham kiến Thái Hậu!” Nguyên Đức Thái Phi dẫn Hải Vương Phi cùng với Hải Điềm lập tức hành lễ.
Thái Hậu nhàn nhạt liếc Hải Vương Phi và Hải Điềm, chỉ thấy sắc mặt
hai người dù bình thường nhưng trong mắt lại có vẻ khó xử, lập tức cười
ôn hòa:
“Tất cả đứng lên đi! Hải Vương Phủ cách Hoàng Cung khá xa, vất vả cho Vương phi và Quận Chúa rồi!”
Hải Vương Phi thấy Thái Hậu khách khí như thế thì sợ hãi nói:
“Bẩm Thái Hậu, hôm nay khắp nơi đều tràn ngập không khí vui mừng, làm sao nô tỳ lại cảm thấy vất vả được!”
Thái Hậu nghe vậy thì cười không nói, một hồi sau mới lại mở miệng:
“Vốn định nhân lúc nhàn rỗi cùng Vương Phi hàn huyên vài câu, không ngờ lại bị muội muội mời trước, thật sự đáng tiếc!”
Nguyên Đức Thái Phi thấy Thái Hậu cố ý nói như thế thì thần sắc càng tỏ ra lãnh đạm, khẩu khí mang đầy vẻ kiêu ngạo nói:
“Không nghĩ tỷ tỷ lại có cùng suy nghĩ với muội muội như thế!”
Mọi người đều vì giọng nói của Nguyên Đức Thái Phi mà ngây ngốc, chỉ
cảm thấy nhiệt độ xung quanh chợt hạ thấp xuống, cả đám cúi đầu không
dám lên tiếng.
Mà Thái Hậu vẫn cười đầy rộng lượng, đáp: “Đúng vậy, chẳng qua là bản cung vẫn chậm chân hơn muội muội một bước. Không sao, bây giờ đã đuổi
kịp. Bản cung lên xe trước, muội muội cố gắng ổn định chỗ ngồi và đi
theo nhé!”
Nói xong, Thái Hậu cười lạnh nhìn Nguyên Đức Thái Phi, sau đó chậm rãi bước lên xe phượng.
Nguyên Đức Thái Phi nhìn theo đoàn xe đuổi theo xe phượng, trong mắt
hiện lên vẻ không cam lòng, sau đó khẽ chỉnh lại cây trâm phượng hoàng
trên đầu rồi mới ưu nhã để thái giám dìu vào trong xe.
Lúc này, Hoàng đế và Hoàng Hậu cũng vừa dẫn văn võ bá quan tới, sau
khi mọi người hướng Thái Hậu hành lễ, lúc này vua Ngọc Càn mới cùng
Hoàng Hậu ngồi lên xe rồng, còn đám văn võ bá quan thì tự động ngồi lên
những xe xếp sau xe của Nguyên Đức Thái Phi, gia quyến của họ thì ở sau
tuốt.
Một thái giám hô to: “Đã đến giờ!”
Xe rồng của vua Ngọc Càn chậm rãi tiến lên, đi trước là cấm vệ quân
mở đường. Giờ phút này, cửa cung đã mở rộng, thị vệ đứng ở hai bên ào ào quỳ xuống, hô to:
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Vua Ngọc Càn và Hoàng Hậu ngồi chung một xe, thần sắc hai người đầy
uy nghiêm, tư thế ngồi thẳng cho thấy cung cách đoan trang của hoàng
gia. Dân chúng ở bên ngoài ào ào nhìn về phía xe rồng, ai cũng muốn được nhìn thấy tướng mạo hoàng đế.
Mà bởi vì hôm nay lễ sắc phong vô cùng quan trọng nên vua Ngọc Càn
không đồng ý cho đoàn sứ giả Bắc Tề tham gia vào hoạt động ban ngày, chỉ sai Thần Vương cử người tới “bảo hộ” họ.
Đội ngũ đi ra từ hoàng cung vẫn trật tự diễu hành trên phố, đi về
phía đàn tế. Đội ngũ ngàn vạn người này so với đoàn sứ giả của Bắc Tề
hôm qua thật sự khiến người ta phải rung động.
Còn dân chúng ngày thường hiếm khi thấy mặt quan gia, phu nhân, tiểu thư thì lúc này lại nổi nổi bàn tán.
“Các ngươi nói xem ai là Đại tiểu thư của Vân Tướng phủ. Chính là vị
Đại tiểu thư đã tự tử khi bị Thần Vương từ hôn đấy!” Một người phụ nữ
tay bế con, chen vào trong đám người, ánh mắt ghen ghét nhìn vào đám
người diễ hành trước mặt, chỉ thấy một đoàn các phu nhân tiểu thư ăn mặc quý trọng, quần áo điệu đà, miệng không nhàn rỗi mà nhỏ to nghị luận.
“Không thấy, nhưng ta vừa thấy quận chúa của Hải Vương Phủ, quả thật
là tướng mạo trời sinh, không giống nữ nhân trần gian!” Một gã nam tử
trẻ tuổi đứng cạnh ả hai mắt tham lam dán vào đoàn mỹ nữ trước mặt, nước miếng chỉ thiếu nước rơi đầy ra.
“Ngươi xem lại mình đi, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, mấy người này
là dành cho ngươi sao? Con cũng không bế, bế con mau đi!” Phụ nhân kia
thấy ông chồng bày ra bộ dạng hiếu sắc như thế trước mặt mình thì lập
tức nổi giận đùng đùng, đưa con cho hắn và quay đầu đi.
Mà lúc này, đứng ở phía sau đám người, có một gã nam tử đội nón che
kín mặt nghe được lời đối đáp của hai vợ chồng kia, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc, trong miệng lẩm bẩm nói:
“Dung mạo trời cho? Không giống nữ nhân trần gian?”
Nghe thấy hắn lẩm bẩm, một kẻ ăn mặc y hệt như thế đứng bên cạnh, cũng là một nam tử trẻ tuổi, lập tức mở miệng:
“Dù vậy thì cũng xứng sao? Hừ!”
“Quay về thôi!” Nhìn vào đám tiểu thư con quan đi qua rồi, nam tử mất hứng thú, xoay người rời đi.
“Ca, có chuyện gì thế? Chẳng lẽ huynh không nghĩ...” Nam tử trẻ tuổi
hơn cảm thấy khó hiểu, thấy anh trai mình đã rời đi nên chỉ có thể theo
gót hắn, không đứng xem nữa.
Lúc này, đội ngũ Hoàng tộc đã đi tới đàn tế, vua Ngọc Càn và Hoàng
Hậu lần lượt xuống xe, phía sau có Thái Hậu và Nguyên Đức Thái Phi cũng
vừa xuống. Bách quan đứng ở một bên, đám gia quyến đứng ở một bên còn
lại, hai vị Thừa Tướng đứng đầu văn võ bá quan. Hoàng Đế, Hoàng Hậu,
Thần Vương và vài vị Vương gia khác, phi tần ở hậu cung do Thái Hậu dẫn
đầu đứng ở trước đám nữ quyến quan gia. Con đường ở giữa được trải thảm
lông màu hồng vô cùng đẹp mắt.
“Đã tới giờ làm lễ!” Lúc này, quan tư tế đứng ở bên phải hô to một tiếng, sau đó vang lên thanh âm nặng nề của chuông báo.
Vua Ngọc Càn và Hoàng Hậu cùng bước lên thảm đỏ, chậm rãi tiến lên tế đàn.
Mọi người cúi mình ào ào hành lễ, cho đến khi hai người bước tới bậc thang cuối cùng thì mọi người mới đứng thẳng dậy.
Lúc này, quan tư tế lại hô to một lần nữa: “Dâng hương!”
Lúc này, hai gã thái giám thân thể to khỏe hợp lực nâng lên một lư
hương ba chân, cao chừng một mét đi lên phía trước, vua Ngọc Càn và
Hoàng Hậu mỗi người cầm ba nén hương, đợi quan tư tế hô tiếp.
“Quỳ!”
Chỉ nghe thấy dưới tế đàn tiếng quần áo sột soạt, nghe đã biết là
tiếng mọi người quỳ trên mặt đất, lúc này vua Ngọc Càn và Hoàng Hậu mới
mang theo vẻ mặt nghiêm túc quỳ xuống nệm êm.
“Cầu cho nước Tây Sở ta quốc thái dân an, trọn đời hưng thịnh!” Vua Ngọc Càn và Hoàng Hậu đồng thời mở miệng.
“Cầu cho nước Tây Sở ta quốc thái dân an, trọn đời hưng thịnh!” Sau đó, mọi người ở phía dưới đều đồng thanh hô to.
Hai tên tiểu thái giám đứng ở một bên lập tức một phải, một trái tiến lên, cẩn thận nâng vua Ngọc Càn và Hoàng Hậu dậy, lấy đi nệm êm trước
mặt, còn vua Ngọc Càn và Hoàng Hậu thì tự mình mang hương tới cắm ở lư
hương trước mặt.
“Trưởng nữ Dung gia tiến lên nghe chỉ!” Làm lễ xong, quan tư tế lại tiến lên tiếp tục công việc sau đó.
Âm nhạc nổi lên, Dung Dung toàn thân mang sắc phục quý phi màu đỏ
sẫm, vẻ mặt trang nghiêm, được Trần lão thái quân và Cốc lão thái quân
dìu tới, bước lên thảm đỏ, chậm rãi đi tới trước đàn tế.
Đi tới gần tế đàn rồi, hai vị lão thái quân buông tay nàng, hai người cùng trở vệ trong đội ngũ, còn Dung Dung thì nhấc nhẹ làn váy, khẽ quỳ
xuống.
Lúc này, Thái giám Đại tổng quản nhận được lệnh của vua Ngọc Càn, mang thánh chỉ bước lên đọc:
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: trưởng nữ Dung gia thông
minh, uyên bác, cử chỉ đoan trang, tính tình hiền thục, là gương nữ tử
tốt trong thiên hạ, nay sắc phong làm Quý Phi, được tặng 12 kim thư, tứ
ngọc văn thư, ban cho ở tại cung Trường Nhạc. Khâm thử!”
“Nô tì tạ chủ long ân. Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Dung Quý Phi lập tức dập đầu tạ ơn, thanh âm trong veo như nước suối
khiến cho người nghe tâm tình vô cùng thoải mái.
Công công kia đi xuống bậc thang, trao cho Dung Quý Phi thánh chỉ cùng kim thư, ngọc thư.
“Buổi lễ kết thúc!” Lúc này, thanh âm của quan tư tế lại chậm rãi vang lên.
Mọi người lại một lần nữa hướng tới vua Ngọc Càn quỳ lạy: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Lúc này, vua Ngọc Càn và Hoàng Hậu mới đi xuống đài tế, Dung Quý Phi được cung nữ dìu đứng ở bên cạnh.
Trong lòng mọi người mới thầm thở phào một hơi, may mà trong thời
gian diễn ra lễ dâng hương không phát sinh chuyện gì, nếu không đúng là
họ sẽ bị dọa chết.
Đám người Hoàng đế, Hoàng hậu, Thái Hậu, Nguyên Đức Thái Phi rời khỏi đàn tế, trở về Hoàng cung, những người ở lại cũng vì thế mà không còn
thận trọng như trước nữa. Đám công tử hai mắt lớn mật ào ào nhìn sang
đám thiên kim tiểu thư, còn đám thiên kim tiểu thư kia thì xấu hổ lấy
khăn che mặt, thỉnh thoảng len lén quan sát tướng mạo của chúng nam
nhân.
“Nguyệt tỷ tỷ, vẫn là Thần Vương và Sở Tướng là xuất sắc nhất! Hải
Quận Vương mặc dù không kém, nhưng người này âm tình bất định, khiến cho người ta thêm sợ. Nhưng nghe nói thái tử và hoàng tử của Bắc Tề cũng
không kém gì họ!” Hình Kim Điệp bước tới bên cạnh Tô Thiển Nguyệt, mở
miệng bình luận.
Ánh mắt Tô Thiển Nguyệt sớm đã dán chặt lên người Giang Mộc Thần. Hôm nay hắn mang sắc phục thân vương màu tím, quý khí bức người, đứng ở
giữa đám nam tử không khác gì hạc giữa bầy gà, khiến cho mấy vị Thân
vương và Quận Vương xung quanh cũng bị che lấp hào quang không ít.
“Biểu tỷ biết yêu rồi sao? Như Nhược Tuyết thấy, Thần Vương đúng là
rất xuất sắc, biểu tỷ cần phải nỗ lực đó!” Lúc này, Vân Nhược Tuyết vốn
lặng im nãy giờ cũng bước lên cười nói.
Tô Thiển Nguyệt nghe thấy lời này thì sắc mặt cũng tốt đẹp lên một
chút, nhìn về phía Vân Nhược Tuyết đầy vẻ hài lòng, trên mặt còn ửng
hồng một trận, thẹn thùng nói:
“Nha đầu Tuyết Nhi này, nói cái gì không nói, cẩn thận ta xé nát miệng ngươi đó!”
Vân Nhược Tuyết thấy Tô Thiển Nguyệt vẻ mặt thẹn thùng như thế thì
biết mình đoán đúng, trong lòng vô cùng hoan hỷ, vì người Tô Thiển
Nguyệt nhìn trúng không phải Sở Phi Dương nên nàng ta cũng không cần
phải keo kiệt lời nói, cứ tán dương Thần Vương một trận.
“Lấy thân phận của tỷ tỷ, xuất giá vào Thần Vương phủ làm chính phi
cũng dư sức! Mà hình dáng của tỷ tỷ với Thần Vương đúng là một đôi trời
sinh. Tỷ tỷ cần gì phải thẹn thùng, xưa nay trai lớn cưới vợ, gái lớn gả chồng là chuyện đương nhiên, Tuyết Nhi cảm thấy vui mừng thay cho tỷ tỷ đó!”
Tô Thiển Nguyệt vừa nghe thì mặt càng ửng hồng, vươn tay muốn đánh nhẹ Vân Nhược Tuyết lại thấy nàng ta cười nhẹ né tránh.
Chỉ là lúc này, Khúc Cảnh Thanh đứng ở một bên, nghe Vân Nhược Tuyết
nói thế thì sắc mặt vô cùng khó coi, đôi mắt nhìn thấy Tô Thiển Nguyệt
mang bộ dáng không biết xấu hổ là gì, lạnh lùng mở miệng:
“Tô tiểu thư không phải đã nghĩ mình là Thần Vương phi rồi đấy chứ?
Nô tỳ của mình còn quản không tốt mà còn đòi quản lý cả Thần Vương phủ
sao? Huống hồ, sự tình lần trước, ai biết được có đúng là nô tỳ làm hay
không? Có khi nha đầu kia chỉ là kẻ chết thay cho chủ mà thôi!”
Âm thanh của Khúc Cảnh Thanh dù không lớn nhưng đám tiểu thư xung
quanh đều nghe rõ ràng. Chỉ thấy các nàng đều hé miệng cười, tất cả đều
nhớ lại sự tình phát sinh tại thọ yến của Cốc lão thái quân. Không ngờ
lúc này Khúc Cảnh Thanh lại đem nghi vấn trong lòng họ nói ra, ai nấy
đều chờ trông nghe Tô Thiển Nguyệt đáp lời.
“Thì sao? Khúc tiểu thư cũng nhìn trúng Thần Vương sao? Theo ta được
biết, Khúc đại nhân là con vợ kế của phủ Phụ Quốc Công, không biết Khúc
tiểu thư muốn vào Thần Vương phủ làm hầu thiếp hay nha đầu dọn phòng?”
Tô Thiển Nguyệt đúng là người không dễ trêu chọc, nói vài câu đã trúng
ngay nỗi đau của Khúc Cảnh Thanh.
Những tiểu thư xung quanh hoàn toàn bàng quan, thấy cảnh hai người
chó cắn chó thì không những không ngăn cản mà còn muốn gây ly gián nữa.
“Hai vị tiểu thư cũng không cần tranh giành. Hôm nay sự tình phát
sinh ở cửa cung hai vị cũng quên sao? Sợ là Nguyên Đức Thái Phi đã nhìn
trúng quận chúa Hải Điềm. Với dung mạo của nàng ta, chúng ta có thể so
sánh hay sao?” Một tiểu thư khác nhàn nhạt nói, nói xong còn cười lên.
Hai người nghe vậy thì ánh mắt đồng thời đều nhìn tới Hải Điềm đứng ở phía trước. Thân ảnh cao gầy ấy, đừng nói là nam tử, cho dù là nữ tử
nhìn cũng phải thất thần, thêm địa vị của Hải Vương phủ ở Tây Sở cùng
với thái độ của Nguyên Đức Thái Phi với Hải Điềm, nếu nàng ta thật sự
bước vào Thần Vương phủ thì nhất định là chính phi. Đến lúc đó, các nàng còn có thể sống yên ổn trong Thần Vương phủ hay sao?
Mọi người còn đang thất thần suy nghĩ thì ma ma trong cung đã nhắc
nhở các tiểu thư, phu nhân cùng lên xe ngựa trở lại hoàng cung.
“Lão tỷ tỷ, sao hôm nay không thấy Mộng Nhi?” Từ sau sự tình lần
trước, Trần lão thái quân cũng lâu rồi chưa gặp lại Vân Thiên Mộng, hôm
nay lại bận bịu chải tóc cho cháu gái nên bây giờ mới có thời gian rỗi
rãi. Nhưng quét mắt một vòng lại không thấy Vân Thiên Mộng nên tò mò
hỏi.
“Ôi, đêm qua con bé bị nhiễm phong hàn, hôm nay không thể ra ngoài.”
Vừa nói, trên mặt Cốc lão thái quân không giấu được vẻ thương tiếc cháu
gái mình.
“Mẹ, chờ yến hội kết thúc, con sẽ đi thăm Mộng Nhi, mẹ không cần quá
lo lắng.” Quý Thư Vũ vẫn luôn nhìn Khúc Phi Khanh vẫn cứ cúi đầu rầu rĩ
không nói, lúc này mới mở miệng.
Cốc lão thái quân cũng chú ý tới sự khác thường của cháu gái, trong
lòng âm thầm suy nghĩ, sau đó gật đầu với Quý Thư Vũ, rồi tạm biệt các
vị lão phu nhân khác, đem theo đám người Quý Thư Vũ trở về xe ngựa của
Hầu phủ.
Thần Vương đứng ở một bên, nghe thấy Cốc lão thái quân nói vậy thì
mắt hơi hiện lên một chút tâm tình, sau đó cũng tiện chân bước ra ngoài.
“Vương gia đi đâu vậy?” Lúc này, Sở Phi Dương cũng theo chân Thần Vương ra khỏi khu vực tế đàn.
Thần Vương dừng chân, lạnh lùng nhìn Sở Phi Dương, thấy đối phương
mỉm cười đầy ôn hòa thì trong lòng càng thêm lạnh, lạnh lùng đáp:
“Sở Tướng muốn quản cả việc của bổn Vương sao? Chẳng lẽ Sở Tướng muốn làm quản gia của Thần Vương phủ?”
Nghe hắn nói vậy, Sở Phi Dương càng cười đầy chân tình, phản bác:
“Vương gia muốn dọn nhà sao? Có thể cho bản tướng làm quản gia, Thần Vương phủ không biết có chịu nổi hay không?”
Thái giám dẫn đường nghe thấy cuộc đối thoại tràn đầy huyền cơ này
thì lưng áo đã ướt đẫm. Dù là Thần Vương hàn khí bức người hay Sở Phi
Dương điềm đạm ôn hòa, cả hai đứng cạnh hắn lúc này khiến cho hắn không
dám chạy đi. Hai người cứ đứng tán dóc như vậy khiến cho hắn vô cùng lo
âu, nếu xảy ra đánh đấm tại nơi này thì coi như hôm nay hắn cũng xong
đời.
Vẻ mặt Thần Vương ngập băng sương, như băng tuyết ngàn năm lạnh lẽo,
mà nụ cười của Sở Phi Dương thì càng thêm rạng rỡ, đôi con ngươi đen
thâm thúy được ánh mặt trời chiếu vào càng thêm sáng ngời.
Hai người kẻ lạnh lùng, người ấm áp đứng chung một chỗ khiến cho mọi
người đều chú ý. Thần Vương hừ lạnh một tiếng, sau đó phất tay áo đi ra
ngoài.
“Tướng gia thật sự giỏi ăn nói!” Lúc này, Hải Trầm Khê đi tới bên cạnh Sở Phi Dương, tươi cười nói với hắn.
Nhưng Sở Phi Dương thì lại nhìn hắn bằng ánh mắt đầy vô tội: “Bản tướng có nói gì đâu!”
Hải Trầm Khê thấy Sở Phi Dương giả bộ như thế thì cũng không vạch trần, ngược lại thấp giọng nói:
“Bản Quận Vương lần này cùng đoàn sứ giả Bắc Tề vào kinh, trên đường
cũng trò chuyện không ít. Sở Tướng có biết bọn họ hứng thú nhất với ai
không?”
“Ta thấy quận chúa Hải Điềm là được hoan nghênh nhất!” Nói xong câu này, Sở Phi Dương cũng rời khỏi hiện trường.
Hải Trầm Khê nhìn thân ảnh rời đi đầy dứt khoát của Sở Phi Dương, ánh mắt lại nhìn sang Hải Điềm ở bên kia, chỉ thấy giờ phút này hai mắt
nàng ta vẫn dán chặt lên bóng lưng của Sở Phi Dương. Hắn không nhịn được nhếch miệng cười một cái.
Thời gian mọi người trở lại hoàng cung cũng là bữa trưa. Vì muốn bảo
vệ hình thể dành cho yến tiệc buổi tối nên các vị phu nhân và tiểu thư
đều không dám động đũa, chỉ ăn qua quýt ít điểm tâm rồi nhắm mắt dưỡng
thần, đợi tới yến hội.
Mà lúc này, tâm tình Vân Thiên Mộng vô cùng tốt, dùng hết một bát
cơm, lại nếm qua tất cả các món ăn để trên bàn, sau đó uống một chén trà hoa cúc, lúc đó mới kết thúc bữa trưa.
“Tiểu thư, hôm nay người ăn rất ngon miệng nha!” Mộ Xuân đưa khăn ẩm
qua cho Vân Thiên Mộng lau tay, trong mắt tràn ngập vui vẻ, nói.
Vân Thiên Mộng chỉ cười không nói. Có thể tránh được yến hội phiền phức kia, làm sao tâm tình nàng lại không tốt cho được.
Sau đó cầm lên quyển sách đang đọc dở, tĩnh tâm đọc.
Mà ở trong hoàng cung, sau khi nghỉ ngơi một hai canh giờ, chúng phu nhân, tiểu thư được mang tới ngự hoa viên dự yến hội.
Lúc này vừa qua giờ mùi, ráng chiều hồng rực phía chân trời làm cho
ngự hoa viên càng thêm đẹp, khiến cho ai nấy cũng phải ngây ra ngắm
nhìn, đến tận khi nghe các cung nữ nhắc nhở mới biết mình đang thất thố, ào ào ngồi xuống.
Mọi người không ai dám nói chuyện nhiều, chỉ ngồi yên một chỗ, lẳng lặng thưởng trà, chờ các vị chủ nhân của hoàng cung tới.
Canh ba giờ thân, vua Ngọc Càn dẫn theo hậu cung chầm chậm đi tới.
Đám nữ quyến đã ngồi yên vị lập tức đứng dậy hành lễ, vua Ngọc Càn mỉm
cười cho ngồi xuống.
Hoàng Hậu ngồi chung cùng Hoàng đế. Thái Hậu ngồi kế bên phải vua,
còn Dung Quý Phi mới được sắc phong hôm nay lại ngồi ở bên trái hoàng
hậu, toàn thân mặc cung trang. Nhìn Dung Quý Phi lúc này vô cùng hoa lệ, phú quý, một phần bởi sắc mặt nàng lạnh nhạt nên càng thêm vài phần uy
nghiêm.
Đến lúc này, mọi người mới nhìn rõ diện mạo Dung Quý Phi. Chỉ cảm
thấy Dung gia đúng là đã nuôi được một mỹ nhân tuyệt thế, vài năm nay
lại chưa từng cho nàng xuất đầu lộ diện. Người ngoài chỉ biết Dung gia
có một vị Đại tiểu thư, nhưng không nghĩ lại đẹp nghiêng nước nghiêng
thành thế này. Ngay cả Hải Điềm luôn tự phụ về sắc đẹp của mình cũng cảm thấy Dung Quý Phi thật sự quá chói mắt.
Chẳng qua, trong lòng Hải Điềm cũng cảm thấy thật may mắn. May mà
tiểu thư của Dung gia trở thành người được chọn trở thành Quý Phi, nếu
không với sự tồn tại của người này đúng là một uy hiếp rất lớn.
Hôm nay, ngay cả Dung Hiền Thái Phi luôn ở trong nhà không ra ngoài cũng dẫn theo Dung Vân Hạc tới ngự hoa viên.
Nhưng thần sắc hai người lạnh lạnh buốt, dừng như trong lòng vô cùng không thoải mái.
Mọi người vừa mới ngồi xuống, thái giám Tổng quản đi vào bẩm báo: “Hoàng thượng, Hải Vương gia đến!”
Trong mắt mọi người đều hiện lên vẻ kinh ngạc, không biết vị Hải
Vương gia chưa bao giờ ra khỏi cửa này tại sao đột nhiên lại tới?
Vua Ngọc Càn mặc dù kinh ngạc, nhưng trên miệng vẫn mỉm cười, cất cao giọng nói: “Còn không mau mời Hải Vương vào đây!”
Thái giám vâng dạ rồi đi ra, không bao lâu sau mọi người đã nghe
tiếng bánh xe lăn trên đá cuội, sau đó thấy Hải Vương ngồi trên xe lăn
được tiểu thái giám đưa vào.
Mọi người đều biết Hải Vương bị thương nghiêm trọng, sau khi kết thúc yến hội ở Hải Vương Phủ cũng đã nghe chúng tiểu thư nói qua, nhưng hôm
nay chân chính nhìn thấy, trong lòng ai nấy đều có vô vàn cảm xúc. Chỉ
thấy tạo hóa đúng là trêu người, Hải Vương làm rung trời chuyển đất năm
đó, cuối cùng lại phải ngồi xe lăn thế này.
“Vi thần tham kiến Hoàng thượng, Thái Hậu!”
Khác với lời truyền, Hải Vương thật sự là người nho nhã, lễ độ, không phải loại người cao lớn thô kệch, chỉ biết ngoạn đao lộng thương chém
giết.
Vua Ngọc Càn thấy thế thì lập tức thương cảm, nói:
“Thân thể của Vương gia không tốt, sao hôm nay lại tới đây? Người
đâu, mau đẩy Vương gia tới cạnh trẫm. Hôm nay trẫm phải cùng Vương gia
say mới thôi!”
Trên mặt Hải Vương lộ vẻ cảm kích, liên tục gật đầu, trong thanh âm lại có chút tang thương:
“Đây là phúc khí của vi thần. Vi thần nghe nói thái tử của Bắc Tề đến, đã nghe nói vị thái tử này sở trường chính là binh pháp!”
Nói xong, ánh mắt Hải Vương hơi quét về phía đối diện, thấy trong đám gia quyến của quan nhất phẩm không có Vân Thiên Mộng thì cười hỏi Thái
Hậu:
“Thái Hậu, sao không thấy Vân Tiểu thư?”
Đám người Cốc lão thái quân, Vân Huyền Chi nghe Hải Vương vô duyên vô cớ hỏi tới Vân Thiên Mộng, trong lòng vừa bực lại vừa cảm thấy kỳ quặc.
Thái Hậu cười cười trả lời:
“Mộng Nhi bị nhiễm phong hàn, hôm nay không thể ra ngoài! Sao Vương gia đột nhiên lại hỏi tới Mộng Nhi?”
Hải Vương cười đầy nho nhã, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía chân trời xa, chậm rãi nói:
“Lần trước Hải Vương phủ thiết yến, Vân Tiểu Thư đánh đàn tỳ bà thật
sự là xuất thần nhập hóa, khiến cho vi thần không nhịn được nhớ tới ngày chinh chiến cũ. Hôm nay tưởng Vân tiểu thư có mặt ở đây, vi thần sẽ
được nghe thêm vài khúc nhạc hay, không ngờ thân thể Vân tiểu thư lại
không khỏe, thật đáng tiếc!”
Hải Vương khen ngợi một hồi làm cho người ta cảm thấy lời nói vô cùng chân thành, không có chút nào giả dối khiến ai nấy đều tò mò với cầm kỹ của Vân Thiên Mộng, không biết so với quận chúa Hải Điềm thì ai hơn ai
kém!
Sở Phi Dương liếc mắt nhìn Hải Điềm, nâng chén rượu cố tình che đi nụ cười trào phúng. Còn Thần Vương thấy mọi người tỏ ra tò mò với Vân
Thiên Mộng thì trong lòng cũng vô cùng không thoải mái.
Dung Vân Hạc mặt không biểu cảm ngồi ở một bên, thấy Hải Vương nhắc
tới Vân Thiên Mộng thì hai hàng lông mày nhăn lại đầy chán ghét.
“Vương gia khen nhầm rồi. Đây chẳng qua chỉ là thú vui giết thời gian của Tiểu nữ mà thôi, sao có thể so được với tài cầm kỹ của Quận chúa.
Vương gia tán thưởng tiểu nữ như thế, nàng thật sự không thể nhận nổi!”
Vân Huyền Chi mặc dù không rõ sự tình trong nhà nhưng trong triều lại là người vô cùng khôn khéo.
Lúc này Hải Vương vừa mở miệng đã nói tới Vân Thiên Mộng, chỉ sợ sẽ
còn nhắc nữa nên lập tức mở lời, miễn cho Vân Tướng phủ cũng bị kéo
xuống nước theo.
“Tướng gia khiêm tốn rồi! Lúc đó có rất nhiều tiểu thư, công tử chứng kiến, không ai là không tán tưởng cầm kỹ của Vân tiểu thư. Mọi người có thể làm chứng, bản vương đâu dám thổi phồng!”
Hải Vương cười cười với Vân Huyền Chi, ánh mắt lại như đang trưng cầu ý kiến của đám tiểu thư, công tử trong ngự hoa viên.
Vân Huyền Chi nghẹn lời. Ngày đó hắn không ở tại hiện trường nên thật sự không biết cầm kỹ của Vân Thiên Mộng đã tới cảnh giới nào.
“Hoàng thượng, thần nữ lại cảm thấy cầm kỹ của Quận Chúa vượt xa Vân
tiểu thư. Ngày đó Quận chúa đàn một khúc “Mai hoa tam lộng” thật sự là
một tác phẩm tuyệt thế. Còn Vân tiểu thư ngày đó chỉ đàn một khúc hợp
tình hình, chỉ là một chữ “hợp” mà thôi.” Lúc này, Khúc Phi Khanh lại
đứng lên, khóe miệng mỉm cười nói.
Nàng đứng dậy nói ra lời này khiến cho trong mắt Hải Điềm hiện ra vẻ
lạnh lẽo, trong lòng hừ lạnh một tiếng, một lần nữa đánh giá Khúc Phi
Khanh.
Ngày thường, Đại tiểu thư phủ Phụ Quốc Công vốn không màng tranh đấu, không chừng chỉ là ngụy trang mà thôi. Khúc Phi Khanh chỉ nói vài ba
câu đã nói về đúng sự tình bản thân mình đánh đàn ngày đó, để mọi người
biết mình có tâm tình nóng lòng muốn xuất giá, chỉ sợ không chỉ là để
mọi người cười chê mình đi.
Khúc Phi Khanh vừa nói xong đã cảm thấy một đạo ánh mắt dâm tà nhìn
về phía mình, theo trực giác nhìn lại, chỉ thấy một gã công tử lòe loẹt, khi thấy nàng nhìn tới thì lỗ mãng nâng một chén rượu lên hướng nàng
mời. Gã công tử này có tướng mạo bảy phần giống Hoàng hậu, Khúc Phi
Khanh chợt hiểu rõ, lãnh đạm quay đi, lại nhìn thẳng về phía Thái Hậu.
“Nghe nói Hầu gia bị trọng thương, không biết hiện nay đã đỡ hơn chút nào chưa?” Hải Vương lại không để ý tới tranh chấp lúc này, nhìn về
phía Cốc lão thái quân, lễ phép hỏi.
Cốc Lão thái quân cười nhạt, cũng ứng đối thích hợp:
“Đa tạ Vương gia đã nhớ tới, đã tốt đẹp rồi. Còn Vương gia mấy ngày
trước không phải bị bệnh sao, sao hôm nay lại không việc gì rồi?”
Cốc lão thái quân vẫn còn mang thù trong lòng. Thời điểm phủ Phụ Quốc Công tới cầu cạnh lại tuyên bố với bên ngoài rằng Hải Vương bệnh nặng,
không tiếp khách một tháng.
Hiện nay còn chưa hết một tháng mà đã thấy thò mặt ra rồi.
Mà lời của Cốc lão thái quân còn có thêm một tầng ý tứ nữa. Hải Vương nói chuyện dễ dàng như không thế này, vậy có phải hắn luôn có thói quen gạt người? Các vị đang ngồi ở đây cũng bị hắn lừa gạt rồi hay không?
Hải Vương lại tỏ ra không hiểu ý tứ trong lời nói của Cốc lão thái quân, cười yếu ớt, lễ phép trả lời:
“Cảm ơn lão thái quân quan tâm! Thái y nói bệnh của bản vương nên ra
ngoài một chút, bởi vậy bản vương chỉ dám nằm bất động trên giường nửa
tháng. Không nghĩ lão thái quân lại nhớ rõ như thế, có thể lão thái quân là một người thực sự thận trọng.”
Nghe vậy, Cốc lão thái quân chỉ cười mà không nói gì.
Đúng lúc này, Cù công công ở bên ngoài ngự hoa viên đi vào bẩm báo: “Hoàng thượng, đoàn người thái tử Bắc Tề tới!”
“Mời vào!” Vua Ngọc Càn đang cười nhạt tán gẫu, vẻ mặt trở nên nghiêm nghị và trang trọng, chờ đám người Tề Tĩnh Nguyên đi vào.
“Hắt xì...” Một trận gió thổi qua, Vân Thiên Mộng hắt hơi một cái.
“Nô tỳ đã nói rồi, không sớm thì muộn tiểu thư cũng sẽ bị phong hàn
mà thôi!” Mộ Xuân lập tức khép cửa lại, cầm một cái áo choàng khoác lên
vai của Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng vẫn vô tâm đọc sách, nhưng trong lòng lại nảy lên một suy nghĩ, không lẽ mình nằm ở nhà mà cũng bị trúng đạn?