“Bây
giờ chúng ta đi đâu?” Nhìn Sở Phi Dương chỉ cưỡi chiến mã của mình, bên
cạnh lại không có một thị vệ nào, Vân Thiên Mộng nhíu mày hỏi.
Đoàn sứ giả Bắc Tề tuy rằng đã đi, trong hậu cung của triều đình ở kinh
đô lại có vẻ vô cùng yên bình, nhưng càng yên bình thì thường càng có vẻ quỷ dị, sống yên bình để che giấu một cơn sóng lớn đang cuộn trào mãnh
liệt phá vỡ tất cả, đao quang kiếm ảnh khó lòng phòng bị, Sở Phi Dương
lại đứng ở vị trí khiến cho người ta ghen ghét này, vạn nhất xảy ra bất
trắc, đừng nói Sở tướng phủ sẽ rơi vào đường cùng, ngay cả Sở vương phủ
chỉ sợ cũng là dữ nhiều lành ít!
Nhưng hết lần này tới lần khác, Sở Phi Dương ngày hôm nay sẽ làm như thế nào khi mà ngay cả bội kiếm thường ngày treo ở trên lưng ngựa cũng
không mang theo, chỉ mang theo nàng chạy ra khỏi cửa thành!
“Một lát nữa sẽ biết!” Ôm Vân Thiên Mộng ở trước ngực, Sở Phi Dương kéo
áo choàng của mình đắp cho nàng từ đầu đến chân, tránh cho gió rét thổi
vào làm tổn thương thân thể thê tử, một tay cầm chặt dây cương điều
khiển phương hướng, tay còn lại thì ôm chặt người trong lòng, không để
cho nàng xảy ra bất kỳ điều gì ngoài ý muốn!
Thấy Sở Phi Dương cố làm ra vẻ bí mật, Vân Thiên Mộng cũng không hỏi lại, để tránh làm cho Sở Phi Dương phân tâm!
Tiếng vó ngựa không ngừng vang lên bên tai, con ngựa dưới thân nàng mạnh mẽ tự mình ra sức chạy về phía trước, mặc dù là được ngăn cách bởi
chiếc áo choàng dày nhưng Vân Thiên Mộng vẫn có thể cảm nhận được tiếng
gió rít. Bị gió gắt gao thổi vào mặt, áo choàng thấm một chút khí lạnh,
mặc dù khí trời rất lạnh nhưng lại làm cho lòng người khoan khoái, dễ
chịu, so với đối mặt với những vị phu nhân kia khiến người ta thoải mái
hơn nhiều!
Con ngựa dưới thân nàng cứ chạy nhanh như vậy đã gần một canh giờ, khi
Vân Thiên Mộng bắt đầu buồn ngủ thì tốc độ từ từ chậm lại, Vân Thiên
Mộng chỉ cảm thấy cánh tay bên hông nàng lại siết chặt lần nữa, ngay sau đó áo choàng được đắp trên người nàng bị một bàn tay nhẹ nhàng vén lên, trước mặt nàng là một mảnh tuyết trắng mịt mờ.
“Nơi này là?” Tiểu thư khuê các ít đi ra ngoài, mặc dù là tham gia yến
hội nhưng phạm vi hoạt động cũng sẽ không rời khỏi kinh đô, do đó khi
Vân Thiên Mộng nhìn con ngựa đưa hai người bọn họ đi đến giữa sườn núi
thì ánh mắt lộ ra một tia quang mang không hiểu!
“Đây chỉ là một ngọn núi không được biết đến ở ngoài thành mà thôi!”
Biết trong lòng Vân Thiên Mộng nhất định sẽ có nghi hoặc, Sở Phi Dương
mở miệng cười, tuy rằng để cho cái đầu nhỏ của Vân Thiên Mộng lộ ra
nhưng áo choàng vẫn như cũ quấn chặt thân thể của nàng, để ngừa khí lạnh trong núi xâm nhập vào trong cơ thể của Vân Thiên Mộng!
Nghe Sở Phi Dương giải thích, Vân Thiên Mộng lại đưa mắt nhìn cảnh vật
xung quanh, bên dưới là một khu rừng rậm rạp được tuyết trắng xóa bao
phủ, thỉnh thoảng do tuyết bị dồn nén trên đầu nhánh cây tùng trợt rơi
xuống, phát ra từng đợt âm thanh “Rầm”, làm hoảng sợ những loài chim
đang đậu ở trên nhánh cây, những âm thanh của các loài chim đột nhiên
vang lên trong sự tĩnh lặng như màn đêm ở khe núi.
Lúc này bọn họ đang đi qua con đường nhỏ quanh co khúc khuỷu trong khe
núi, vừa vặn chỉ có thể đồng thời cùng sánh đôi, cũng không rộng rãi như xe ngựa, con đường nhỏ lên núi dần hiện ra với hình dạng bàn long, Sở
Phi Dương từ từ tiến về phía trước, để con ngựa bình ổn đi trên con dốc
nhỏ trong khe núi, vẻ mặt lại thiếu đi sự tính toán và thận trọng khi ở
trong triều, khuôn mặt tương đối hiền hòa, trên người phát ra sự bình
tĩnh cùng nhu hòa làm cho tâm của Vân Thiên Mộng không nhịn được nổi lên một tia phỏng đoán, chẳng lẽ là mang nàng đến gặp người nào đó!
“Lạnh không ?” Thấy Vân Thiên Mộng lôi kéo chiếc áo choàng trước ngực,
đem toàn bộ thân thể của nàng bao phủ trong chiếc áo choàng da chồn, Sở
Phi Dương thấy chóp mũi của Vân Thiên Mộng hơi phiếm hồng, vẫn có chút
lo lắng mở miệng hỏi.
Không khí trên núi trong lành, hít vào sẽ khiến người ta cảm thấy thần
thanh khí sảng, hơn nữa nơi này không có tranh đấu của thế tục, so với
Phổ Quốc am hương khói hưng thịnh chắc chắn thì Vân Thiên Mộng ngược lại càng thích chốn bồng lai này hơn, nàng thích nơi này hơn vì nó không có bất kỳ thứ dơ bẩn của người phàm tục có thể ảnh hưởng tới vẻ đẹp của
nó!
Nàng lắc đầu nhưng khóe miệng lại hé nở nụ cười. Do ngồi trên lưng ngựa
suốt hơn một canh giờ, lại thêm tối hôm qua bị giày vò, eo lưng của Vân
Thiên Mộng sớm đã đau buốt không thôi. Nàng dứt khoát áp vào trong lồng
ngực của Sở Phi Dương một cách lười biếng, trán khẽ tựa lên cổ của
chàng. Phong cảnh thiên nhiên giao hòa giữa xanh và trắng tuyệt đẹp này
đọng lại trong đôi mắt xinh đẹp đầy lưu luyến của nàng.
Thấy tâm tình của Vân Thiên Mộng thả lỏng, khóe miệng Sở Phi Dương lại
nhếch lên một nụ cười nhạt, không nhịn được hơi nhích thân thể về phía
trước, đem cả người nàng ôm vào trong lòng, khóe miệng khẽ nhẹ nhàng đặt trên trán của nàng, thấp giọng mở miệng:
“Mặc dù ngọn núi ở đây không phải là nơi nổi danh nhất ở ngoài thành,
nhưng nó lại nằm ở hướng Tây Nam – vị trí tốt nhất của Tây Sở.”
“Lạc thành nằm ở hướng Tây Nam của Tây Sở, kể ra thì nó và U Châu cách
nhau cũng chỉ có một tòa thành trì!” Khi Sở Phi Dương đang giải thích,
đồng thời trong đầu Vân Thiên Mộng lúc này đã sớm nhớ lại tấm bản đồ Tây Sở trước kia nàng đã từng xem qua, lập tức nhớ ra vị trí của Lạc thành
và U Châu, sau khi Sở Phi Dương nói ra những lời đó!
Nghe Vân Thiên Mộng đem hai tòa thành trì Lạc thành và U Châu liên hệ
với nhau, trong ánh mắt bình tĩnh của Sở Phi Dương lóe lên một chút kinh ngạc, ngay sau đó trong lòng cảm thấy thư thái, trí tuệ của Vân Thiên
Mộng hắn đã được lĩnh giáo từ lâu, hôm nay chỉ trong nháy mắt nàng đã
nghĩ đến mối liên hệ giữa hai tòa thành, khiến cho đáy mắt Sở Phi Dương
lại hiện lên một ánh cười nhẹ, lần nữa mở miệng:
“Khoảng cách giữa hai tòa thành trì nếu đi với tốc độ nhanh nhất cũng
chỉ là bốn năm ngày. Ở trong Lạc thành phần lớn người quy thuận Tây Sở
đều là người người ngoại tộc, tất nhiên gia gia và tiên đế đã gầy dựng
nên sau đó, Lạc thành là thành trì đứng đầu biên giới Tây Nam đầu tiên
chịu quy thuận Tây Sở, thủ hộ biên giới Tây Nam của Tây Sở! Mà nổi danh
nhất trong Lạc thành chính là gia tộc Hạ Hầu.”
Vân Thiên Mộng lẳng lặng lắng nghe Sở Phi Dương kể lại, trong lòng cũng
muốn nói ra, chỉ sợ là hết thảy những chuyện sau này đều có liên quan
đến thân thế của Sở Phi Dương !
Suy cho cùng, nàng tham gia nhiều yến hội đều thấy rằng các phu nhân,
tiểu thư đều né tránh việc nhắc đến mẫu thân của Sở Phi Dương trong
những câu chuyện của Sở gia, nhất là trong khoảng thời gian này, càng
không thể từ trong miệng bất cứ ai nghe được một lời nào nhắc về Sở phu
nhân, hình như mọi người đều trốn tránh việc nhắc đến Sở phu nhân, thật
sự là gợi lên sự nghi hoặc trong lòng Vân Thiên Mộng!
“Lẽ nào bọn họ không sợ sau khi quy thuận sẽ bị diệt trừ tận gốc sao?
Tại sao tiên đế lại có thể yên tâm để cho người ngoại tộc thủ hộ biên
giới quan trọng như vậy? Chỉ sợ những chuyện này chỉ có hôn nhân mới có
thể làm cho bọn họ có liên kết với nhau, có mối quan hệ này, hai bên mới trở thành người một nhà, tự nhiên sẽ một lòng với nhau!” Chẳng qua là
nếu chỉ là như thế thì tại sao tiên đế lại không để cho con trai của
mình kết hôn, ngược lại lại chọn nhi tử của Sở vương?
Đôi môi mỏng ấm áp của Sở Phi Dương nhẹ nhàng hôn lên trán Vân Thiên Mộng, trong lòng thầm thở dài, sau đó từ từ mở miệng:
“Tổ tiên trước kia có rất nhiều con cháu, nhưng lại chưa lập thái tử, mà từ đầu đến cuối ông nội chỉ có cha là con trai, vả lại ở trong mắt
người ngoài thì ông nội và tiên đế là huynh đệ tình thâm, khi vẫn chưa
đăng cơ liền phong cho ông nội là Sở vương. Trưởng nữ của gia tộc Hạ Hầu là tâm của bọn họ, dĩ nhiên là không thể đem con gái duy nhất gả đi,
không biết sau này có thể chết bởi cuộc tranh đoạt ngôi vị hoàng tử này
hay không, chẳng thà làm thông gia cùng Sở vương, như vậy có thể khiến
cho con gái họ hạnh phúc. Công chúa của gia tộc Hạ Hầu chính là mẫu thân của ta – Hạ Hầu Doanh!”
Lời nói nặng nề của Sở Phi Dương làm lòng của Vân thiên Mộng dao động,
khiến cho sắc mặt nàng dần dần ngưng trọng lại, không nghĩ tới cuộc hôn
nhân này lại hàm chứa yếu tố chính trị, chỉ sợ Sở Bồi bị ép cưới Hạ Hầu
Doanh, trong lòng hắn là thập phần không cam lòng!
“Ông nội đối với Vương phi một lòng chung tình, tại sao lại để cha cưới
một nữ tử chưa từng gặp mặt? Lẽ nào đây chính là nút thắt trong lòng hai cha con bọn họ?” Nhớ tới vẻ mặt của Sở vương khi nhớ lại hồi ức với Sở
Vương phi ở Sở vương phủ, trong mắt Vân Thiên Mộng chợt lóe lên một tia
khó hiểu, rõ ràng là hiểu rõ bản thân yêu người như thế, tại sao lại còn làm như vậy?
“Mộng nhi, có một số việc, không phải chúng ta ngăn cản thì có thể thay
đổi! Ông ngoại của ta lúc đó đã chỉ đích danh cha ta, tiên đế vì muốn
biên giới Tây Nam ổn định, dĩ nhiên là chỉ có thể gật đầu đáp ứng! Hơn
nữa gia tộc Hạ Hầu từ trước đến nay đều rất hưng thịnh, ở phía Tây Nam
vô cùng có sức ảnh hưởng, nếu như đại chiến một trận với bọn họ, chỉ sợ
sẽ gây thiệt hại cho căn cơ của Tây Sở, đến lúc đó chỉ sợ phía Nam Tầm
quốc sẽ thừa dịp chúng ta yếu thế mà tấn công, ngồi ngư ông thủ lợi!”
Hắn dùng giọng nói nhẹ nhàng nói về thân thế của mình, làm cho trong
lòng của Vân Thiên Mộng xẹt qua một tia yêu thương, một đứa trẻ ra đời
dưới cuộc hôn nhân không tình yêu, nhất định là rất đáng thương, giống
như Vân Thiên Mộng trước kia, cuối cùng dẫn đến kết quả là hương tiêu
ngọc vẫn!
“Lẽ nào tiên đế không sợ sẽ khiến cho ông nội bất mãn sao? Nếu gia tộc
Hạ Hầu cùng ông nội liên thủ, chỉ e rằng ngôi vị hoàng đế của hắn sẽ khó giữ vững được nữa!” Thế nhân đều nói tiên đế cùng Sở vương huynh đệ
tình thâm, hai người cùng nhau gầy dựng giang sơn Tây Sở, nhưng Sở vương lại nhường lại ngai vàng, tự mình cam lòng làm thần dân, bởi thế nên
đổi lại là sự tín nhiệm của tiên đế đối với người càng thêm chắc chắn,
mặc dù là đất nước đang trong thời kì yên bình, cũng tăng thêm một chữ
“Sở”, nhằm biểu dương tình huynh đệ giữa hai người!
Nghĩ lại toàn bộ mọi chuyện ngày hôm nay, lạicảm thấy vô cùng buồn cười, đây chỉ sợ là mánh khóe của tiên đế để trấn an công thần mà thôi!
Hai chữ “Tây Sở”, cũng chẳng qua là muốn nhắc nhở ông nội ghi nhớ thân
phận của mình, cho dù ông nội không hề có lòng thần phục, tương lai cũng sẽ bị thế nhân hắt hủi!
Công cao trấn thủ, quả nhiên là đại họa trong lòng của vua chúa ở mọi
thời đại, nhưng không ai có thể thoát khỏi lời nguyền ma quỷ này!
“Ông nội vốn cũng không có tâm muốn đoạt vị! Nếu như cuộc hôn nhân của
người có thể đổi lấy được hàng ngàn tính mệnh của bách tính, chuyện này
đối với gia gia mà nói là rất đáng giá! Vả lại mẫu thân của ta lúc đó
tuổi còn quá nhỏ, ông nội cho rằng để cho nàng cùng cha chung đụng nhiều thì có thể sẽ gia tăng tình cảm giữa hai người, nhưng lại không nghĩ
tới cha đối với việc này hết sức bất mãn, đợi mẹ đến tuổi cập kê sau đó
mới chịu thành hôn, thuận lợi đi U Châu nhậm chức!” Giọng nói bình tĩnh
xen lẫn một chút đau khổ khiến người ta khó có thể phát hiện được, nụ
cười yếu ớt của Sở Phi Dương cũng theo đó lãnh đạm hơn vài phần, trở nên có chút hư vô mờ mịt, trong mắt giữa con ngươi đen như mực xuất hiện
một chút bất đắc dĩ, dĩ vãng bao giờ cũng làm cho nét mặt cơ trí của hắn trở nên hiền hòa hơn, càng thêm trở nên chân thực, càng khiến cho người khác dễ thân cận hơn một chút!
Đến lúc này Vân Thiên Mộng không có mở miệng nữa, nàng đã hiểu được sự
phức tạp trong chuyện này, hiển nhiên là hiểu được vì sao ông cháu ba
đời sống chung với nhau lại có cảm giác quái dị!
Chỉ là trong đầu Vân Thiên Mộng vẫn có một sự thương tiếc đối với Hạ Hầu Doanh, bởi vì Sở Phi Dương lớn lên không giống Sở Bồi mà giống mẹ nên
có thể hình dung ra được tướng mạo của bà, một người có dung nhan tuyệt
thế lại giống như phù dung sớm nở tối tàn, vội vã bước qua cuộc đời của
tất cả mọi người, nhưng chân chính ở lại trong lòng bà, thuộc về bà, e
rằng cũng chỉ có người con trai tên Sở Phi Dương này!
Sau đó trên đường đi hai người trở nên trầm mặc, trong lòng Vân Thiên
Mộng như bị một tảng đá đè nặng có chút thở không nổi, chỉ là cảm thấy
việc này tuy đã là quá khứ nhưng qua nhiều năm dồn nén như vậy, cuối
cùng chỉ sợ bạo phát sẽ ngày một tăng lên, đến lúc đó thiên hạ này sẽ
lại thay đổi như thế nào?
“Mộng Nhi, đến nơi rồi!” Giọng nói dịu dàng của Sở Phi Dương vang lên
bên tai, sau đó Vân Thiên Mộng được ôm xuống khỏi lưng ngựa!
Hẳn là bọn họ đã đi tới đỉnh núi, xung quanh là những dãy núi cao vút
được phủ trong mây, ngọn núi dưới chân bọn họ thật sự là không có gì nổi bật, nhưng nếu đứng từ đỉnh núi này mà đưa mắt quan sát xung quanh thì
tầm nhìn vô cùng rộng rãi, trên đây là nơi thông với phía Tây Nam của
Lạc thành mà không có bất kỳ trở ngại gì, sương mù trên đỉnh núi ngấm
vào vô cùng lạnh, đưa mắt nhìn lại, đỉnh núi được rải một lớp tuyết
trắng rất dày, nhưng mà vẫn không thể che đi một tấm bia mộ!
Sở Phi Dương đã lấy bọc quần áo từ trên lưng ngựa xuống, nắm tay Vân
Thiên Mộng từ từ đi tới hướng của bia mộ, sau đó lại thấy hắn cầm bọc
quần áo trong tay đặt ở trên mặt tuyết, đưa tay nhẹ nhàng phủi đi những
bông tuyết trắng bao phủ trên bia mộ, những chữ được điêu khắc trên bia
mộ dần dần hiện ra!
Mộ bia chỉ dùng đá cẩm thạch để xây nên, mặt trên chỉ viết đơn giản vài chữ “Sở Phi Dương chi mẫu – Hạ Hầu Doanh chi mộ ” (*)
(*): “Mộ của mẫu thân Sở Phi Dương – Hạ Hầu Doanh”
Đừng nói là nhắc đến chồng của người đó, mà ngay cả ngày sinh cũng không thấy nhắc tới, e rằng đây chính là điều ấm ức trong lòng của Hạ Hầu
Doanh, người chồng một đi không trở lại, mà khi đó bên người nàng ngoài
con trai ra thì không còn ai khác bên cạnh, vì vậy mới nhẫn tâm vứt bỏ
hết thảy mọi thứ trên thế gian này.
Vân Thiên Mộng nhìn thấy Sở Phi Dương vẫn còn đang sững sờ, trong lòng
biết rằng có một số việc cần phải tự mình chấp nhận, nàng mở bọc quần áo bên cạnh ra, bên trong lấy ra đổ cúng tế đặt ở trước mộ, rồi lại tiếp
tục lấy ra một bó hoa khô cẩn thận đặt ở bên cạnh mộ bia, ngay sau đó
hai đầu gối liền quỳ xuống đất, cung kính hướng về phía bia một dập đầu
lạy ba cái, đôi mắt mang theo tiếc nuối nhìn chăm chú ba chữ “Hạ Hầu
Doanh” trên mộ bia.
Một đôi tay mềm mại nhẹ nhàng đặt lên vai của Sở Phi Dương, nhìn thấy
hắn mang theo dáng vẻ của của một tiểu hài đồng mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía nàng, Vân Thiên Mộng dịu dàng cười, mở miệng nhắc nhở: “Còn không
bái lạy mẹ với thiếp sao?”
Người phụ nữ này đã liều mạng sinh hạ Sở Phi Dương, bất luận lúc còn
sống trong lòng nàng ẩn giấu bao nhiêu oán hận, nhưng ít ra bà cũng yêu
thương con của mình, sinh mệnh của Sở Phi Dương là bà cho hắn, để nàng
có thể gặp được người ưu tú như hắn, tự nhiên Vân Thiên Mộng sẽ đối với
Hạ Hầu Doanh phát ra sự tôn trọng từ tấm lòng!
Mà Sở Phi Dương lúc này rơi vào trong suy nghĩ của bản thân, nếu không
phải Vân Thiên Mộng nhắc nhở, thật đúng là không nghĩ đến mục đích hôm
nay hắn mang nàng tới đây.
Đôi chân dùng một chút sức đứng lên, đỡ Vân Thiên mộng quỳ xuống trước
mộ, gương mặt hắn có một chút ngượng ngùng, hơi cứng rắn mở miệng: “Mẹ,
đây là Mộng Nhi, con dâu của người, con trai mang nàng đến gặp người!”
Nghe Sở Phi Dương giải thích, Vân Thiên Mộng lắc đầu trong lòng có chút
buồn cười, không nghĩ Sở tướng đánh đâu thắng đó lại có lúc không được
tự nhiên như thế này, khóe môi nở nụ cười mở miệng nói:
“Con dâu Thiên Mộng ra mắt mẹ! Mẹ hãy yên tâm, con dâu chắc chắn sẽ chăm sóc, bảo vệ phu quân thật tốt!”
Nói xong, Vân Thiên Mộng cung kính dập đầu ba cái trước mộ bia, sau đó được Sở Phi Dương đỡ lên!
“Mộng nhi, làm sao lại để thê tử bảo hộ tướng công được chứ? Không phải
mới vừa rồi nàng đã nói sai sao?” Thấy một bên mày rậm nhếch lên, trong
ánh mắt lộ lên vài phần nguy hiểm Sở Phi Dương đối với những từ ngữ của
Vân Thiên Mộng, thật sự là tính toán chi li.
Biểu cảm như vậy có thể dọa được người khác nhưng chỉ là ở trước mặt Vân Thiên Mộng thì một chút cũng không hiệu nghiệm, chỉ thấy hai chân nàn
dẫm mạnh xuống đất, khuôn mặt nhỏ nhắn ngay lập tức quay về hướng bia
mộ, ấm ức mở miệng: “Mẹ, chàng ấy ức hiếp con!”
Sở Phi Dương vốn là đang chờ Vân Thiên Mộng phản bác lại nhưng không ngờ là nàng lại tinh quái đi tố cáo hành động hắn, khiến cho hắn trở tay
không kịp, đột nhiên dùng sức kéo nàng vào trong lòng, khuông mặt nhỏ
nhắn từ tức giận chuyển qua bất bình, nghiêm túc nói: “Không được quấy
rầy mẹ nghỉ ngơi!”
Tức khắc đáy mắt Vân Thiên Mộng hiện lên một chút kinh ngạc, Sở Phi
Dương hắn đúng là càn quấy, còn nói được những từ chính nghĩa ấy, thật
sự là một con hồ ly mà!
“Ý của chàng là thiếp quấy rầy mẹ nghỉ ngơi? Chàng có biết bất hòa giữ
mẹ chồng và con dâu được khơi mào lên cũng là vì thế không?” Càn quấy ai mà không biết, lúc này chỉ sợ là đến phiên Sở Phi Dương nhức đầu rồi.
Không sai, nghe Vân Thiên Mộng nói những lời như vậy, đáy mắt Sở Phi
Dương hiện lên nghi hoặc không hiểu được, đang muốn hỏi ngược lại thì
thấy trong mắt Vân Thiên Mộng lóe lên ý cười đắc ý, tạm thời buông tha
cho nàng, giúp nàng kéo lại áo choàng, sau đó nhìn về phía bia mộ, nói
lời từ biệt: “Mẹ, chúng con về trước!”
Sau khi dứt lời hắn liền trực tiếp ôm Vân Thiên Mộng phi thân lên ngựa!
Vân Thiên Mộng không hề chuẩn bị trước, hai chân đột nhiên cách xa mặt
đất, thân thể lại lơ lửng ở giữa không trung, theo bản năng nàng liền
vươn hai tay ôm cổ Sở Phi Dương, để giữ cho bản thân không ngã xuống,
nhưng lại phát hiện môi mỏng xinh đẹp chết tiệt kia lại gương lên ý cười xấu xa, nàng liền hiểu được vừa rồi là Sở Phi Dương trả thù nàng!
Ánh mắt Vân Thiên Mộng như muốn phun lửa nhưng đáy lòng lại vô cùng bình tĩnh, không nói hai lời liền buông lỏng hai tay, Sở Phi Dương bị dọa sợ lập tức dùng cánh tay khác ôm chặt eo của nàng, đợi cho đến khi cả hai
đều ngồi yên trên lưng ngựa, lúc này hắn mới cúi đầu trừng mắt với Vân
Thiên Mộng, im lặng trách cứ nàng lớn mật!
Vân Thiên Mộng một chút cũng không tránh né nở một nụ cười chiến thắng,
ngay sau đó nàng nhắm mắt dưỡng thần phòng ngừa Sở Phi Dương đánh lén!
Sở Phi Dương nhìn nàng nở nụ cười đắc ý thì lắc đầu đầy vẻ yêu chiều,
một chút cũng không muốn yếu thế, nha đầu đáng giận này lại tác động đến cả trái tim của hắn, trừng phạt nàng hắn không làm được, mắng cũng
không được, còn phải yêu thương nịnh nọt nàng!
Cánh tay của Sở Phi Dương vẫn đặt ở trên người nàng, thở dài chấp nhận
rồi kéo dây cương kẹp chặt bụng ngựa, hai người cùng nhau cưỡi trên một
con ngựa chạy thẳng xuống chân núi!
Gió lạnh thổi qua mặt làm cho đầu óc con người ta trong nháy mắt bình
tĩnh trở lại, nghĩ lại trước đó khi ở yến tiệc Khúc Phi Khanh có nhắc
nhở nàng, Vân Thiên Mộng thấp giọng mở miệng:
“Phi Dương, quan hệ giữa gia tộc Tạ thị và Nam Tầm quốc là như thế nào?
Biểu tỷ có nói cho ta biết là Tạ gia muốn trở thành đệ nhất thế gia ở U
Châu, càng muốn cùng Nam Tầm quốc mở ra con buôn bán qua lại, sau đó vì
sao cha lại phải lấy con gái của thương nhân chứ?
Trong lòng Vân Thiên Mộng không có sự phân biệt giữa những bộ phận trong xã hội, nhưng mà ở cổ đại đối với giai cấp phân chia, đại vị cao thấp
lại cực kỳ nghiêm khắc, thương nhân vĩnh viễn là cấp thấp nhất trong các ngành nghề, bằng không thì đệ nhất thương phú của Tây Sở là Dung gia đã ngừng việc buôn bán song phương mà vẫn bị các đại gia tộc trong kinh
thành xa lánh.
Mà thôi, Sở Phi Dương được một người khôn khéo như Sở Vương đào tạo
thành người cơ trí như vậy, Vân Thiên Mộng cũng hiển nhiên sẽ tin tưởng
Sở Bồi cũng có một phần tài trí của người, nhưng nàng lại không hiểu tại sao hắn lại cưới Tạ thị! Chẳng lẽ hắn muốn trả thù là chỉ vì muốn Sở
vương mất mặt?
Nhắc tới Tạ thị, Sở Phi Dương chưa trả lời ngay vấn đề cho Vân Thiên
Mộng biết, cánh tay đang ôm bên hông nàng hơi siết chặt lại, ở bên tai
nàng lúc này mới vang lên giọng nói nhỏ nhẹ trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Thức ăn của quý tộc Tây Sở là gạo thơm, đó là gạo của nước Nam Tầm
thông qua Tạ gia cống nạp lên cho Tây Sở! Loại gạo này chỉ có thể trồng
được ở đất của nước Nam Tầm, hơn nữa loại gạo này khá được các quý tộc
hoan nghênh! Mà từ trước đến nay thân thể của Quốc chủ nước Nam Tầm suy
yếu, chỉ có duy nhất một vị công chúa và một vị tiểu hoàng tử, hơn nữa
diện tích lãnh thổ của nước Nam Tầm nhỏ hẹp cho nên dĩ nhiên là bọn họ
phải tỏ ra yếu kém đối với Tây Sở!”
“Nếu là như vậy thì tại sao Ngọc Càn đế lại không phái binh đánh chiếm
nước Nam Tầm, mà chỉ để cho bọn họ phụ thuộc Tây Sở? Chẳng lẽ hắn không
sợ tương lai thực lực của Nam Tầm lớn mạnh sẽ quay lại uy hiếp Tây Sở
sao?” Nếu là muốn Nam Tầm phụ thuộc vào Tây Sở thì sao không biến lãnh
thổ Nam Tầm thành của mình cho bản thân yên tâm hơn!
Mặc dù Vân Thiên Mộng cũng không tán thành chiến tranh, nhưng có đôi
khi, vũ lực đích thực là cách tốt nhất để có thể giải quyết được sự việc hiệu quả nhất! Nếu không thì tương lai Nam Tầm lớn mạnh, chỉ sợ là sẽ
uy hiếp tới an nguy của biên giới Tây Sở!
Nghe được nghi vấn của Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương nở nụ cười, trong
đầu lập tức xuất hiện hình ảnh bản đồ nước Nam Tầm, từ từ giải thích
từng câu một:
“Nước Nam Tầm dễ phòng thủ khó tấn công, hai năm khô hạn, hoàng thượng
từng phái Oai Vũ Tướng quân chỉ huy hai mươi vạn đại quân công kích Nam
Tầm, cũng thiệt hại mười sáu vạn đại quân, sau cùng vội vàng đem theo
bốn vạn đại quân lui về biên giới Tây Sở! Có thể tưởng tượng được vị trí địa lí ở nước Nam Tầm rất phức tạp! Nàng vừa mới nói Nam Tầm và Tây Sở
buôn bán chỉ có con đường là thông qua U Châu, thực ra thì muốn tiến vào nước Nam Tầm cũng chỉ có một cách, vả lại con đường này nằm ở trong sơn cốc, bọn họ chỉ cần ở hai bên trái phải phục kích đánh lén ở đó, quân
đội của chúng ta đúng là một chút năng lực phản kích cũng không có.
Huống chi, hiện tại Bắc Tề ngày càng cường thịnh, đang có chiều hướng
vượt qua Tây Sở, nếu như lúc này điều đi số lượng lớn quân đội để tiến
đánh Nam Tầm, chỉ e là Bắc Tề sẽ thừa dịp này mà tấn công vào, đến lúc
đó Tây Sở hai mặt thọ địch, tình cảnh có thể xem là rất nguy hiểm! Về
phần Tạ thị, sau khi mẹ ta từ trần được ba năm sau đó thì gả cho cha ta, nghe nói là vì cha muốn túc trực bên linh cữu của mẹ nên đến khi mười
tám tuổi, bà ấy mới gả cho cha!”
Nghe tới đây, Vân Thiên Mộng nghĩ tới Tạ thị hẳn là người rất khéo léo
mới có khả năng giúp Sở Bồi cải thiện diện mạo, trong lòng nàng có một
chút sáng tỏ. Ở cổ đại, một người con gái vì một người đàn ông đang chịu tang vợ ba năm mà đã chờ đợi từ năm mười lăm tuổi cập kê cho đến khi
mười tám tuổi, đây thực sự là một người có quyết đoán có can đảm, nếu
không phải hạ tiền đặt cược thì có ai lại muốn vợ con của mình phải hi
sinh như vậy, và cho dù người đàn ông đó có phải là người nàng yêu
thương hay không thì trong ba năm đó xảy ra nhiều biến hóa như thế, nàng sẽ không sợ Sở Bồi nửa đường lại đi coi trong người con gái khác sao?
Còn lại những điều Sở Phi Dương phân tích đều hợp tình hợp lý, tuy nói
nước Nam Tầm và Bắc Tề có Tây Sở ở giữa ngăn cách nhưng cái khó là phải
đảm bảo hai nước này sẽ không bí mật giao thiệp với nhau, đến lúc đó hai mặt giáp công, Tây Sở sẽ thật sự gặp nguy hiểm!
Hơn nữa Tề Tĩnh Nguyên là một người rất lợi hại, thù đoạn độc ác đừng
nói giỏi về suy đoán lòng người mà hắn còn giỏi cả về điều binh khiển
tướng, người như vậy quả thật là làm người ta nhức đầu!
Nhưng cho dù có là người lợi hại hơn đi nữa thì cũng sẽ có nhược điểm,
không biết phát hiện của mình có thể coi là nhược điểm của Tề Tĩnh
Nguyên hay không?!
Vân Thiên Mộng hơi nghiêng người sang phía Sở Phi Dương, kéo đầu hắn
xuống, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu, dứt lời liền mở to đôi mắt
nhìn chăm chú biểu cảm của Sở Phi Dương.
Nhưng sự thật chứng minh Sở Phi Dương cũng không để cho nàng thất vọng,
chân mày nâng lên, đáy mắt tán dương, đều là muốn nói cho Vân Thiên Mộng biết, những thứ trước đó nàng suy đoán đều chuẩn xác.
“Hắn thật sự là quá lớn mật?” Lại coi tính mạng của người khác như trò đùa, Vân Thiên Mộng khẽ nhíu mày thầm nghĩ.
Một bàn tay đưa lên kéo gương mặt Vân Thiên Mộng đang mải miết suy tư
sang gương mặt đang mỉm cười của hắn, ấm ức nói: “Ta cũng rất to gan,
trước đây vì muốn nhìn thấy nàng nên ta đã lẻn vào Tướng phủ, nàng cũng
biết ta vì nàng mà gặp bao nhiêu nguy hiểm không?”
Bất chợt nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của hắn, trong lòng Vân Thiên Mộng
nghĩ lại vừa tức giận vừa buồn cười, Sở Phi Dương lại còn có biểu cảm
như vậy, lúc đó nếu bị người phát hiện, danh dự của nàng có thể đã bị
hủy hoại toàn bộ, đám người Tô Thanh, Tô Nguyên sẽ tuyệt đối không bỏ
qua cho nàng.
Nhìn ra được trong đáy mắt Vân Thiên Mộng đang ẩn nhẫn tức giận, Sở Phi
Dương liền nhấc áo choàng lên trên đầu, kết quả khuôn mặt Vân Thiên Mộng bị bao phủ lại trông như kỳ môn thánh y!
Sau đó lập tức hô một tiếng “Đi”, vốn là cưỡi ngựa nhàn nhã đi chơi tản bộ nhưng trong nháy mắt đã phóng đi thật nhanh.
“Trời ơi, hai người rốt cuộc cũng đã trở về.” Con ngựa còn chưa dừng lại,
ngồi trên lưng ngựa hai người đã nghe thấy được một âm thanh đáng thương vang lên ở trước cửa Sở Tướng phủ.
Vân Thiên Mộng nhấc vành nón lên nhìn, Sở Vương đúng là đang ngồi chồm
hỗm ở giữa cửa chính Sở Tướng phủ, hai tay chống cằm nhìn hai người bọn
họ.
Sở Phi Dương nhìn thấy Sở vương như vậy thật mất mặt, sắc mặt liền trở
nên u ám, ôm Vân Thiên Mộng xuống ngựa, sau đó liền nắm tay nàng trực
tiếp đi về phía cửa chính của Sở Tướng phủ, càng không để ý tới lão già
đang ngồi ở cửa chính.
“Này! Tiểu tử thối, ngươi đứng lại cho ta! Ngươi có ý tứ gì, cư nhiên
lại không nhìn xem ta là ai. Ngươi mỗi ngày ở trong Vương phủ dùng vẻ
mặt như đưa đám nhìn ta, ta còn chưa tính, tại sao ngươi lại đột nhiên
dùng vẻ mặt đó nhìn ta? Ta đã làm gì có lỗi với ngươi?” Thấy cửa chính
của Sở Tướng phủ trước mặt mình sắp đóng lại, Sở Vương lập tức nhanh
nhẹn nhảy vào, chỉ vào bóng lưng của Sở Phi Dương quát lớn!
Vốn là sẽ nhẫn nhịn không nóng giận, vì lão đến đây chỉ là muốn thăm
cháu dâu nhưng lại không nghĩ tới là cháu dâu không có ở Tướng phủ, cho
nên lão liền ngồi ở cửa chờ cháu dâu về, nhưng đợi đến nửa ngày, thân
thể cũng đã bị lạnh cóng, sau đó lại bị tên tiểu kia bày ra vẻ mặt lạnh
hù người, làm sao mà Sở Vương lại không tức giận cho được?
Sở Phi Dương vẫn đi thẳng về phía trước còn Sở vương thì đi theo trách
móc phía sau, nhìn thấy Sở Phi Dương dừng lại trước cửa viện tiểu trúc
Mộng Hinh rồi xoay người lại gương mặt mang theo nụ cười nhạt, hỏi ngược lại: “Không phải ta mời người tới!”
“Ngươi….” Sở Nam Sơn nhất thời ôm ngực nói không ra lời.
Vân Thiên Mộng kéo nhẹ ống tay áo của Sở Phi Dương, cười mở miệng nói:
“Gia gia mau vào trong này ngồi đi, đợi cháu dâu nửa ngày nhất định là
bị cảm lạnh rồi, bữa tối cháu dâu sẽ nấu canh gà cho gia gia tẩm bổ!”
Hôm qua Sở vương vừa nghĩ tới canh gà nhân sâm, hôm này không thể chờ
đợi được nên chạy đến đây, chỉ là lão không gặp may cùng đụng mặt Sở Phi Dương.
Nói xong, Vân Thiên Mộng liền cùng Mộ Xuân đi về phía nhà bếp.
Sở Phi Dương thấy Vân Thiên Mộng đã rời khỏi, bước chân cũng thay đổi
phương hướng đi nhanh tới thư phòng, Sở Nam Sơn thấy thế liền ngay lập
tức đuổi theo, chỉ là ánh mắt đang phát sáng của hắn thỉnh thoảng lại
hiện lên vài tia u ám khi nhìn bóng lưng của Sở Phi Dương.
“Lúc nãy ngươi mang Mộng nhi đi gặp mẹ ngươi?” Sau khi đóng cửa thư phòng lại, Sở Nam Dương nghiêm trang hỏi.
“Gia gia, người có thể đi làm mật thám được rồi đó, công việc này vô
cùng thích hợp với người.” Sở Vương bao giờ cũng đoán được hành tung của hắn, điều này làm cho Sở Phi Dương khó chịu, trong lòng có chút mùi vị
không thoải mái!
Sở Vương nhún vai, sau đó ngồi vào ghế thái sư ở bên trong thư phòng, tự mình rót một chén trà nóng, mở miệng uống cạn sạch rồi mới lần nữa mở
miệng nói:
“Hàng năm ngươi đều một mình lên núi, năm nay ngươi lại mang theo Mộng
Nhi đi cùng, dễ dàng nhận thấy là ngươi mang theo nàng đi thăm mộ của
người mẹ đã mất! Chuyện rõ ràng như vậy cho dù là kẻ ngốc cũng có thể
đoán được, ngươi cần gì phải cảm thấy khó chịu!”
“Hôm nay gia gia đến đây chỉ là muốn uống canh gà thôi sao?” Ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, Sở Phi Dương nhìn bộ dáng kì quái của Sở Vương, lạnh
giọng nói.
Nhìn thấy được sự khinh bỉ trong ánh mắt của cháu trai, Sở Nam Sơn lập tức ngồi thẳng người, vẻ mặt nghiêm túc nói:
“Gia gia của ngươi là người rất tham ăn sao? Chẳng qua là ta nhớ các
ngươi nên tiện đường tới thăm thôi, nhưng không nghĩ Mộng nha đầu lại
hiếu thuận như vậy, dĩ nhiên là gia gia không thể từ chối tấm lòng hiếu
thảo của cháu dâu! Nhìn Văn Thái sư đi về cõi tiên, không thể không than rằng ta đã lớn tuổi, thời gian được chung sống cùng các ngươi còn rất
ngắn. Nhưng Văn Thái sư lại có nhiều cháu chắt hiếu thuận như thế, bổn
vương tổng cộng chỉ mới có hai đứa cháu, một đứa từ nhỏ đến lớn đều ở U
Châu cho nên tình cảm tất nhiên sẽ không sâu đậm, còn một đứa thì được
ta nuôi dưỡng, lớn lên rất tài giỏi nhưng lại là một người nhẫn tâm!
Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là Văn Thái sư thật may mắn, cũng không có gì ngạc nhiên khi giờ đây Văn Huề đã trở thành thiểu sư. Nghĩ lại hôm nay khi
lâm triều, chắc ngươi cũng đã gặp được Văn Huề.”
Sở Phi Dương lạnh lùng liếc mắt nhìn Sở vương, thấy lão nói vòng vo
nhiều lời như thế nhưng trọng điểm lại nằm ở câu nói cuối cùng, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
“Hiện tại triều đình rất cần dùng những người như vậy, dĩ nhiên là hoàng thượng sẽ bắt đầu cần dùng một số trọng thần như ngày xưa, nếu không
thì bên người của hắn không có ai phù trợ, người nghĩ Thần vương cùng
Hải vương sẽ bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao? Mấy đời Văn gia đều là người có học thức, Văn Thái sư càng thêm nổi tiếng hơn, hết thảy nho sinh của Sở đều kính trọng người thầy này, cần phải mượn sức của người như vậy,
lại nói đến những đứa cháu chắt của Văn gia, có tài văn chương nhất là
lão nhị Văn Địch, nhưng lần này hoàng thượng lại đem chức thiểu sư cho
Văn Huề, chỉ sợ thứ hắn nhìn trúng không phải là học thức của Văn Huề!
Tuy nói người của Văn gia đều là những người có cốt khí thanh ngạo nhưng lại không tránh được sẽ xuất hiện một số người tâm tư sẽ hướng về quan
trường!
Tuy nhiên những lời này đối với Văn Địch mà nói thì thích hợp nhất,
nhưng nguyên nhân làm cho Ngọc Kiền đế vứt bỏ người sáng giá như Văn
Địch mà thay đổi quyết định lựa chọn Văn Huề mới quan trọng!”
Nghe cháu trai phân tích, Sở Nam Sơn khẽ gật đầu tán thành, ngay sau đó
lại trở nên trầm ngâm, từ từ mở miệng: “Phi Dương, ngươi có biết mục
đích mà cha ngươi trở về lần này không?”
Nghe vậy, đáy mắt Sở Phi Dương xẹt qua một tia cười lạnh, môi mỏng hơi
giương lên cười xinh đẹp như một đóa hoa, sau đó mở miệng:
“Chuyện của cha, con trai làm sao có thể tùy ý bình luận?! Huống hồ có gia gia ở đây quan tâm, lúc nào thì đến phiên ta rồi?”
Vừa dứt lời liền thấy Sở Phi Dương đứng dậy đi về hướng của phòng bếp của Mộng Hinh Tiểu Trúc.
Sau khi hắn rời đi, Sở Nam Sơn không nhịn được thở dài một hơi, chỉ e
rằng những lời vừa rồi của Phi Dương cũng không phải là giận dỗi, chẳng
qua là hắn chưa bao giờ đem cha hắn – Sở Bồi đặt ở trong lòng, thế nên
mới có thể tỏ ra hờ hững như vậy, rõ ràng là hai cha con có quan hệ máu
mủ nhưng khi nhắc tới đối phương thì đều trả lời hờ hững.
Lúc này ở trong bếp, Vân Thiên Mộng hai tay đang còn bận rộn, những
nguyên liệu cần thiết để nấu ăn đã được các nha hoàn chuẩn bị tốt, nàng
liền bắt đầu xào rau.
Nhìn sắc trời bên ngoài, hôm nay Vân Thiên Mộng lại chỉ làm một nồi canh gà không quá phức tạp, những thứ khác chỉ cần làm nóng sao cho vừa
phải, ở phía dưới nồi đảo qua đảo lại vài lần là có thể ăn được rồi!
Tuy chỉ là những món ăn đơn giản nhưng mùi thơm tỏa ra từ phòng bếp nhỏ
lại khiến cho Sở Nam Sơn muốn ăn ngay lập tức. Khi dùng cơm ở Vương phủ
là phải nghiêm trang, điều đó làm cho Sở Nam Sơn phải đè nén tính hiếu
động của mình, hôm nay tới phủ đệ của cháu trai, dĩ nhiên là khôi phục
lại diện mạo vốn có của lão rồi, cảm giác thật sự rất thoải mái, chỉ kém thượng thoán hạ khiêu khắp nơi nhảy nhót!
Hai người đàn ông không giúp được gì nên bị Vân Thiên Mộng “lễ phép” mời vào căn phòng kề bên, không cần đợi lâu, liền nhìn thấy bốn người Mộ
Xuân đang bưng khay đến, đem khay đến trước bàn ăn sau đó bày các món
ngon nhất lên bàn!
"Canh gà nhân sâm là của gia gia!" Sợ ông cháu hai người bởi vì giành ăn mà đánh nhau nên hôm nay Vân Thiên Mộng cố ý đem canh gà nhân sâm được
nung bằng nồi sứ đặt ở bên cạnh tay của Sở Vương, chọc cho Sở Vương cười không ngớt, sắc mặt Sở Phi Dương vì tức giận mà tái mét!
Sở Vương mãn nguyện ăn chén canh gà nhân sâm của mình, chỉ cảm thấy
hương vị ngon vô cùng, hương vị của những nguyên vật liệu đều ở bên
trong trong tay chén canh này, nhìn lại sắc mặt Sở Phi Dương không tốt,
càng uống càng phát ra tiếng “sùn sụt”!
"Ơ, đây là cái gì?" Mà Sở Vương thì chỉ ăn trong chén , rồi lại nhìn
trong nồi, lập tức con ngươi chuyển động xoay tròn rồi dừng lại trên món đồ ăn có màu đỏ của vỏ quýt nằm ở trên bàn, trong mắt lóe lên một tia
tò mò!
"Cái này gọi là thịt sườn , ông nội nếm thử đi!" Vân Thiên Mộng thấy
miệng của lão ăn không kịp nuốt, liền nở nụ cười sau đó gắp lấy vài
miếng thịt sườn mềm đặt vào cái đĩa nhỏ trước mặt Sở Nam Sơn, để cho lão uống xong canh gà nhân sâm có thể ăn thêm!
Nhưng những hành động đó của nàng lại thành công chọc giận Sở Phi
Dương, trong lúc đó hai mắt hắn tràn ngập sát khí quét về phía Sở Nam
Sơn, lạnh giọng nói:
"Lần trước Mộng Nhi làm đồ ăn cho ta, ta chỉ được ăn canh gà nhân sâm!
Lần này, ông nội cũng là chỉ có thể ăn giống như vậy! Còn lại những món
khác do ta cùng Mộng Nhi ăn!"
Nói xong , không đợi Sở Nam Sơn cầm lấy chiếc đũa ăn hết thịt sườn trong đĩa, liền thấy Sở Phi Dương nhanh chóng ra tay, chiếc đũa chính xác gắp nhanh miếng thịt sườn đưa vào trong miệng của mình, sau đó hai tay đem
bốn món ăn được bày trên bàn kéo đến trước mặt của mình !
"Ta ăn của ngươi một bữa tối thì có làm sao chứ? Ngươi từ nhỏ đến lớn đã ăn bao nhiêu thứ ở Sở Vương phủ của ta, bây giờ lại là cùng bổn vương
tính toán những thứ này! Có bản lĩnh, ngươi nhổ ra cho ta!" Hành động
của Sở Phi Dương đã chọc giận đến Sở Vương, chỉ thấy hắn giữ chắc lấy
chén canh gà nhân sâm trong tay, căng giọng nhìn về phía Sở Phi Dương
quát!
"Cộng lại những thứ ăn từ nhỏ đến lớn, cũng không bằng một bữa ăn tận
tâm này! Nếu không gia gia vì sao lại chạy đến Sở Tướng phủ của ta làm
gì? Vương phủ là không có đầu bếp, hay là thiếu một người con dâu ngoan
hiền!" Tay trái bưng bát cơm lên, tay phải thì là nắm lấy chiếc đũa ,
động tác ưu nhã gắp một khối thịt sườn đặt lên trên bát cơm trắng như
tuyết, hắn dùng chiếc đũa khều một miếng cơm nhỏ vào miệng, sau đó gắp
lấy miếng thịt sườn bỏ vào trong miệng, toàn bộ hành động của Sở Phi
Dương đều làm tương đối từ tốn, làm như hết sức hưởng thụ, lại làm ra vẻ là cố ý chọc giận người nào đó!
Mà Vân Thiên Mộng thì là an tĩnh ngồi ở một bên ăn bữa tối của mình,
không chấp nhặt với hai người này, thật sự là quá mức mất mặt !
Chẳng qua là không biết nếu Tạ thị thấy được bộ dạng như vậy của Sở vương, nụ cười trên mặt còn hoàn hảo được sao?
"Mộng Nhi, ngày mai ông nội muốn đến đây nữa, cháu dâu có thể làm thịt
sườn cho ông nội ăn hay không?" Biết rõ ở chỗ của Sở Phi Dương sẽ không
chiếm được tiện nghi, Sở Nam Sơn liền thay đổi mục tiêu , bày ra vẻ mặt
lấy lòng nhìn về phía Vân Thiên Mộng, khóe mắt liếc qua rồi lại nhìn
chằm chằm vào những miếng thịt sườn càng ngày càng vơi đi, không tự chủ
giật giật đôi môi, chỉ được nhìn mà không được ăn, thật sự là rất đau
khổ!
Vân Thiên Mộng buông bát đũa xuống, giúp Sở Phi Dương múc thêm một chén
canh nóng nữa, rốt cục thì sắc mặt của phu quân nàng đã trở nên tốt hơn
một chút, lúc này nàng mới mở miệng cười:
"Tất nhiên là Mộng nhi sẽ rất hoan nghênh ông nội đến đây!"
Thấy Vân Thiên Mộng rộng rãi như vậy Sở Nam Sơn cảm thấy rất vui mừng,
đang muốn nói tiếp thì bên tai lại vang lên giọng nói lạnh lùng của Sở
Phi Dương: "Ăn cơm chùa của Sở Tướng phủ ta, trên đời này làm gì có
chuyện tốt như vậy! Không nói đến việc mỗi ngày đều lãng phí thức ăn,
thậm chí là phải để cho Mộng nhi xuống bếp nấu cơm, bổn tướng càng không thể chấp nhận! Gia gia thì ngược lại rất sung sướng, Vương phủ có nha
hoàn và đầu bếp nhưng lại không dùng, chạy tới sai bảo phu nhân của ta,
phục vụ mọi việc cho người, những việc như thế hình như là chưa đến
phiên Mộng Nhi phải làm!"
Vân Thiên Mộng tiếp tục bưng bát đũa lên bình thản mà ăn cơm, để tránh bị cuốn vào đấu khẩu giữa hai người!
"Ai nói là ta ăn chùa? Trước đó bổn vương đã nói, chỉ là Mộng nhi làm
canh gà nhân sâm cho ta, bổn Vương chắc chắn sẽ tặng bảo bối cho Mộng
nhi!" Bị cháu mình làm mất mặt, Sở Vương đỏ mặt, nhưng tay lại vẫn không nỡ buông chén canh trong tay ra, mặc dù lão vì tức giận mà đứng lên,
nhưng cũng không để cho chén canh gà nhân sâm rơi ra nửa giọt!
"Ôi, người đừng kích động như thế! Nếu đã có bảo bối đem tặng, vậy thì
hãy nói cho ta nghe một chút, nếu bổn tướng không hài lòng với bảo bối
đó thì gia gia nên quay về Sở Vương Phủ của người mà dùng cơm đi, để
tránh quấy rầy chúng ta!" Hiếm khi thấy Vân Thiên Mộng vì hắn mà múc một bát canh, Sở Phi Dương như mở cờ trong bụng nói, trong giọng nói có
chứa một chút hả hê đắc ý!
Sở Nam Sơn thì chăm chú nhìn về phía Vân Thiên Mộng , đầy mặt nghiêm túc mở miệng: "Mộng nhi, có muốn Sở Vương phi không?"
'Loảng xoảng loảng xoảng'! Đôi đũa trong tay Sở Phi Dương trong nháy mắt được ném về phía Sở Nam Sơn , phẫn nộ nói:
"Ta sẽ tìm cho người những cô gái khác!"
Ánh mắt Sở Nam Sơn nhìn cháu trai đầy khinh bỉ, từ khi gặp được Vân
Thiên Mộng thì liền mất hết lý trí, mắt liếc Sở Phi Dương, vẻ mặt nhàn
nhã hỏi lại:
"Gia gia của ngươi trong mắt ngươi lại là hạng người như vậy sao? Mộng
Nhi làm Sở Vương phi, ngươi tự ngẫm lại đi, ngươi sẽ là ai?"
Sở Phi Dương làm sao có thể không hiểu rõ tâm ý của ông nội, chỉ là khi
thấy ông nội của hắn trở nên kiêu ngạo khi được uống canh gà nhân sâm
Vân Thiên Mộng làm, trong lòng Sở Phi Dương cảm thấy không thoải mái ,
hơn nữa thấy rất ngứa tay, liền lấy cớ để ném đi chiếc đũa mà thôi !
Chỉ có điều vẻ mặt cùng giọng nói của Sở Nam Sơn lúc này rất nghiêm túc, cũng là muốn báo cho Vân Thiên Mộng biết lão đã quyết định như vậy !
Sở Vương phi vốn là vị trí của Hạ Hầu doanh, nhưng bây giờ người có khả năng trở thành Sở Vương phi nhất chỉ có Tạ Thục Di!
Nhưng Sở Nam Sơn lại muốn qua mặt con trai và con dâu của mình, trực
tiếp muốn đem vị trí này nhường cho bọn họ , nói không cảm động là gạt
người, nhưng đằng sau danh phận này lại có vô số phiền phức, nếu như Sở
Bồi đã biết chuyện này, hắn sẽ có phản ứng gì?
"Nha đầu, ngươi cũng không cần nghĩ quá nhiều, vị trí này trước sau cũng phải giao cho các ngươi, chẳng qua là bây giờ ta nói trước! Chỉ có
điều, sau này gia gia không phải là Sở Vương nữa, chỉ sợ là Vương Phủ
của mình cũng không có, con trai thì bất hiếu, chỉ có thể sống chung với cháu trai, ngược lại mỗi ngày còn có thể được nha đầu này làm cơm cho
ăn!" Thấy Vân Thiên Mộng trầm mặc không nói, Sở Nam Sơn phe phẩy miếng
thịt gà, dùng cái thìa moi lấy đồ ăn bên trong, cười nói vui vẻ!
Nhìn thấy lão ăn uống vui vẻ như vậy, trong lòng Vân Thiên Mộng cảm thấy có chuyện bất thường, chỉ e rằng lời nói của Sở Vương không đơn giản
chỉ là như vậy, ánh mắt của hai người không hẹn mà gặp vô tình chạm vào
nhau, thấy trong đáy mắt hắn là một mảng thâm trầm tựa như biển, mặc dù
không có chấn động nhưng lại hiện ra ánh sáng lấp lánh, sợ là ngay cả Sở Phi Dương cũng không hiểu vì sao Sở Vương lại gấp gáp nhường lại vương
vị như vậy!
"Từ bây giờ cho đến ngày hội Nguyên Tiêu, lúc đó trong cung sẽ có một
phen náo nhiệt!" Trong miệng đầy thức ăn, Sở Nam Sơn một mặt vừa tiêu
hóa hết đồ ăn trong miệng, một mặt lại để cho cháu trai hấp thu hết
những lời của lão vừa nói!
"Giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì?" Mà lúc này, Sở Phi Dương lại dùng
nét mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Tiêu Đại sau lưng Sở Nam Sơn.