“Tiểu thư,
sáng sớm hôn nay, Tô nương ở bên Phong Hà Viên đã bận bịu rồi, nghe nói
vú Vương mời được một vị đạo trưởng đạo hạnh cao thâm lắm, giờ đang bàn
bạc về chuyện của Nhị tiểu thư cùng với tướng gia ở phòng khách!” Mộ
Xuân đặt từng món ăn sáng lên bàn, thuận miệng kể cho Vân Thiên Mộng
nghe chuyện này.
“Tiểu thư, Tô di nương đúng là nóng vội, mới nửa đêm tới giờ mà đã đứng
ngồi không yên!” Vú Mễ bày bát đũa xong thì đỡ Vân Thiên Mộng tới trước
bàn, lo lắng mở miệng.
Vân Thiên Mộng chỉ cười nhạt, ngồi xuống nâng chén trà lên uống mấy ngụm sau đó mới mở miệng:
“Vú à, ngươi là lão nhân trong tướng phủ, chẳng lẽ không biết mục đích
của bọn họ sao? Ngươi cho rằng chuyện này chỉ là trùng hợp thôi ư? Đạo
trưởng kia nếu lợi hại như thế, trên đời này có nhiều tới thế sao, mà Tô Thanh tìm là đã thấy ngay được?”
Vú Mễ nghe phân tích như vậy thì trong lòng cả kinh, sắc mặt kinh ngạc nói:
“Chẳng lẽ đây là mưu kế của họ?”
Vân Thiên Mộng vẫn thản nhiên ăn sáng, chỉ sợ chút nữa lại có nhiều việc phải làm thôi.
“Đại Tiểu thư, lão gia mời tiểu thư tới Phong Hà Viên!”
Quả nhiên, Vân Thiên Mộng vừa ăn sáng xong thì đã thấy một bà vú bên người của Tô Thanh báo cho lời của Vân Huyền Chi.
“Ta biết rồi, ngươi cứ trở về đi! Ta sẽ tới ngay thôi!”
Vân Thiên Mộng buông bát đũa đứng lên, Mộ Xuân choàng thêm lên người
nàng một cái áo choàng bằng gấm, vú Mễ cũng xỏ giúp nàng một đôi găng
tay bằng lông thỏ, cuối cùng vén mũ của áo choàng lên đầu nàng, để lại
một nửa người trông coi Khởi La Viên rồi tất cả mới rời đi.
“Đại tiểu thư!”
Đi được nửa đường thì mọi người gặp Liễu di nương và Vân Yên, thấy họ
cũng đang rất vội vàng, chắc chắn cũng đã nhận được tin nên đang ào ào
chạy tới Phong Hà Viên.
Mà sắc mặt Liễu di nương cũng rất không tốt, có lẽ thấy hành động của Tô Thanh nhanh như thế, sự việc mới xảy ra đêm qua mà hôm nay đã chuẩn bị
mọi sự thỏa đáng rồi.
Mà càng khiến cho Liễu Hàm Ngọc không ngờ chính là thủ đoạn cao tay của
Tô Thanh, có thể khiến Vân Huyền Chi hôm nay ở nhà, chỉ sợ nàng khó mà
báo đáp mấy lời bênh vực ngày hôm qua của Vân Thiên Mộng giúp nàng rồi.
Thấy Liễu Hàm Ngọc mặt có vẻ xấu hổ thì Vân Thiên Mộng nhoẻn miệng cười, đi tới bên người nàng, trấn an:
“Di nương không cần để ở trong lòng, ta tin ở cha, dù cho có âm mưu quỷ
kế gì thì cũng sẽ không thành công được đâu! Chúng ta tới nhanh thăm Nhị muội một chút, kẻo lại có kẻ lắm miệng!”
Bị Vân Thiên Mộng nhắc nhở, thần sắc Liễu Hàm Ngọc có khá hơn một chút,
lập tức gật đầu đồng tình sau đó cùng mọi người vội vàng tới Phong Hà
Viên.
Vừa tới cửa Phong Hà Viên đã ngửi thấy mùi hương khói nồng đặc, có lẽ vị đạo trưởng kia sắp làm phép.
“Nữ nhi bái kiến phụ thân!”
“Bái kiến lão gia!”
Nhóm người vừa đi vào trong, nhìn thấy Vân Huyền Chi liền lập tức hành lễ.
Vân Huyền Chi chỉ liếc mắt qua một chút, nhàn nhạt gật đầu, sau đó phất
tay cho các nàng đứng dậy rồi lại quay sang tiếp tục an ủi Tô Thanh.
Liễu Di nương dù trong lòng không vui nhưng vẫn đi tới cạnh hai người,
nhỏ giọng an ủi Tô Thanh, nói mấy câu may mắn.
Vân Thiên Mộng thì đứng cách xa bọn họ, cùng đám người Mộ Xuân đi tới
dưới gốc đa gần đó, lặng yên đánh giá đạo trưởng đang chuẩn bị.
Người này toàn thân đạo bào màu tro, trong tay cầm phất trần khua khoắng loạn cả lên giống như đang xua đuổi cái gì vậy.
Vị đạo trưởng này có khuôn mặt chữ điền, mắt tam giác, mũi to, miệng
lớn, làn da ngăm đen, lúc này hai mắt đang nhắm nghiền, miệng thì lẩm
bẩm, tay thì làm các động tác phối hợp, nhìn đúng như phong cách của một vị đạo sĩ.
Lúc này trước mắt hắn là một bàn bày đầy các vật dụng, bên cạnh có vài
tiểu đồng sắc mặt nghiêm túc, trong tay những người này cũng cầm phất
trần nhưng họ đứng im ở một chỗ, không hề nhúc nhích.
“Không biết đạo trưởng xuất thân từ đạo quán nào?”
Vân Thiên Mộng nhìn thấy trên ngón tay cái vị đạo trưởng kia đeo một cái nhẫn mặt ngọc thì cảm thấy hơi buồn cười, bèn cao giọng hỏi thăm.
Lúc này ở trong sân, mấy người Vân Huyền Chi đang nhỏ giọng nói chuyện,
còn trong phòng thì Vân Nhược Tuyết không ngừng la hét, nghe thấy Vân
Thiên Mộng hỏi thì tất cả đều sững sờ, sau đó đưa mắt nhìn về phía Vân
Thiên Mộng, không hiểu tại sao vị Đại tiểu thư này lại hỏi một câu như
thế.
Vị đạo trưởng kia thì càng không ngờ có người dám chất vấn hắn như thế,
động tác trên tay lập tức dừng lại, đôi mắt tam giác mở ra nhìn về phía
thanh âm vừa phát ra, chỉ thấy đứng dưới gốc cây đa lớn là một thiếu nữ
thanh lệ thoát tục, dưới ánh sáng mặt trời ngày đông chỉ thấy toàn thân
nàng mặc bộ đồ sáng màu, mái tóc được búi lên bởi một cây trâm ngọc có
hình hoa bách hợp màu vàng, gương mặt không trang điểm làm nổi bật lên
hai con ngươi đen nhánh như dạ minh châu. Trên miệng thiếu nữ là một nụ
cười nhạt khiến đạo trưởng nhất thời lâm vào mê mẩn, vài tên tiểu đồng
thì há to mồm, chỉ hận không thể ăn tươi Vân Thiên Mộng.
Thấy tình huống như thế, hai hàng lông mày của Vân Huyền Chi hơi nhăn
lại, mà trong mắt Tô Thanh lại hiện lên nét cười ngoan độc.
“Đạo trưởng tâm chí không kiên định như thế thì làm sao có thể trừ quỷ cứu người được đây?”
Ánh mắt hắn nhìn Vân Thiên Mộng đều lọt vào mắt những người khác, một
lần nữa họ lại đưa mắt nhìn về phía gã đạo trưởng, vẻ mặt đầy châm chọc.
Nghe thấy lời nói đầy trào phúng của Vân Thiên Mộng, đạo trưởng kia lập
tức hồi phục lại thần sắc, vẻ mặt còn hiện rõ vẻ tiên phong đạo cốt,
khẩu khí đầy cao ngạo nói:
“Bản đạo trưởng tới từ núi Phù Vân, Tiên Chân đạo quán!”
Nhưng vừa nói xong, đôi con mắt tam giác không nhịn được lại len lén đánh về phía Vân Thiên Mộng.
Thấy hắn dưới cái nhìn của Vân Huyền Chi như thế mà vẫn không sợ hãi, Vân Thiên Mộng cười lạnh, lại hỏi tiếp:
“Núi Phù Vân cách kinh thành rất xa, cho dù đi ngựa không ngừng nghỉ thì cũng phải ba ngày mới có thể tới nơi. Tại sao tối qua phụ thân mới đáp
ứng chuyện này mà giờ Tô di nương đã tìm được nhanh vậy? Chẳng lẽ đạo
trưởng có thể tính toán được thiên mệnh, trước đó đã chạy tới kinh
thành?”
Nàng hỏi lại hai câu liền nhau như thế khiến cho cả Tô Thanh và gã đạo trưởng sững sờ cả người!
Nhưng Tô Thanh còn chưa kịp mở miệng thì gã đạo trưởng đã nhanh chân trả lời trước để có thể đường đường chính chính nhìn Vân Thiên Mộng, hắn
nghiêm túc đáp:
“Bản đạo trưởng đạo pháp cao thâm, trước đó đã tính ra trong phủ có việc, lấy đức hiếu sinh làm gốc nên đã đi tới kinh thành.”
“Đại tiểu thư, giờ đã tới rồi! Trước tiên để đạo trưởng cứu Tuyết nhi đi đã!”
Thấy gã đạo trưởng thần sắc mê mẩn thì trong lòng Tô Thanh mừng rỡ,
nhưng khi thấy Vân Huyền Chi càng lúc mày càng chau chặt, còn Vân Thiên
Mộng vẫn ứng xử vô cùng khéo léo thì nàng ta lập tức mở miệng nhắc nhở,
đề phòng biến cố xảy ra.
Chuyện tốt bị cắt đứt nên vẻ mặt của gã đạo trưởng xuất hiện chút thất
vọng, hắn trừng mắt về phía Tô Thanh, sau đó mới lại tiếp tục công việc.
“Thiên linh linh, địa linh linh, thần tiên hiện thế...”
Liên tiếp những câu niệm chú được tung ra, mà mấy tên tiểu động gần đó
vẫn len lén nhìn Vân Thiên Mộng, một mặt lại quay về với việc của mình.
Mộ Xuân thấy ánh mắt dâm ô của mấy tên này thì trong lòng vô cùng giận
dữ, lập tức đứng chắn trước người Vân Thiên Mộng, không cho những tên đó lén nhìn tiểu thư của mình nữa.
Lúc này, gã đạo trưởng lấy từ trong tay áo ra một vật hình bát quái to
bằng bàn tay. Tay trái hắn cầm lấy bát quái bàn, tay phải túm lấy một
chút tro rắc lên trên đó, mọi người đều bị tro tàn xộc vào miệng mũi nên ai nấy đều ho khan.
Khi mọi người bình thường trở lại thì lại thấy tay phải của hắn chỉ về hướng Tây Bắc và nói với Vân Huyền Chi:
“Tướng gia, tiểu quỷ này đang ở hướng tây bắc của tướng phủ.”
Lời vừa nói ra, Vân Nhược Tuyết dường như kêu la nhỏ đi một chút, mọi người thì đưa mắt nhìn về phía Vân Thiên Mộng.