Sở Vương Phi

Chương 6: Chương 6: Quản gia kinh ngạc




Quản gia có nằm mơ cũng không nghĩ tới Vân Thiên Mộng sẽ vịn vào một cái xưng hô nhỏ nhặt này để bắt lỗi, trong lòng không nhịn được ảo não, tự trách bản thân sơ sẩy!

Lúc này, thấy sắc mặt Vân Thiên Mộng vẫn ôn hòa, khóe miệng hơi mỉm cười, trong lòng lão thầm nghĩ nếu không phải có Thái Hậu là chỗ dựa thì vị Đại tiểu thư này làm sao dám nói chuyện như vậy!

Đoán rằng lúc này Vân Thiên Mộng chỉ phô trương thanh thế chứ bản thân nàng làm sao dám đắc tội một quản gia như lão được.

Nghĩ vậy lão bèn toét miệng ra cười, không để Vân Thiên Mộng vào trong mắt, nói: “Tiểu thư cần gì phải tức giận! Tô di nương mặc dù không phải là vợ cả nhưng nhiều năm nay mọi người đều gọi như vậy, huống hồ Tướng gia cũng ngầm đồng ý rồi! Tiểu thư không nên vì chuyện nhỏ này mà để tình cảm cha con xấu đi!”

Vân Thiên Mộng đã liệu trước được việc lão sẽ lấy ra lý do này nên cũng không tức giận mà nụ cười trên mặt càng tươi hơn một phần.

“Quản gia nói như thế ta không thoải mái chút nào. Tình cảm cha con giữa ta và phụ thân sao có thể vì sự tình khác mà sinh ra hiềm khích được!” Tuy nói nhẹ nhàng nhưng ánh mắt Vân Thiên Mộng nhìn tới lại khiến cho lòng lão run rẩy không ngừng.

Quản gia cảm thấy sợ hãi, thầm nghĩ có lẽ lúc này Vân Thiên Mộng đang cần xả giận nên lão vội vàng cười nhận tội: “Dạ dạ dạ, tiểu thư nói rất phải! Chỉ là, xưng hô thành thói quen nhiều năm rồi, sự tình trong phủ cũng do Tô di nương xử lý, nếu không có thân phận rõ ràng thì sợ những kẻ hầu người hạ nhiều lời sẽ không phục!”

Quản gia vừa nói vừa liếc nhìn thái độ của Vân Thiên Mộng. Lão nói ra sự tình thật của Tướng phủ lúc này với hy vọng Vân Thiên Mộng có thể thức thời một chút.

“Đạo lý này là gì đây? Lúc Tô di nương vào đây, phụ thân không cho nàng bất cứ thân phận gì. Nếu không phải phụ thân bắt mọi người gọi nàng là “Tô di nương” thì lúc này e là nàng vẫn còn là một nô tỳ mà thôi. Triệu quản gia lôi lý do này ra, phải chăng là không phục cha ta, hay các người bằng mặt nhưng không bằng lòng?”

Càng về cuối câu hỏi, nụ cười trên môi Vân Thiên Mộng cũng nhạt dần, thay vào đó là một vẻ cao quý khiến người ta kính sợ, ánh mắt nàng khiến cho Triệu quản gia trong lòng chợt căng thẳng, sự khinh thường đối với Vân Thiên Mộng hoàn toàn tiêu tán.

“Sao đột nhiên Triệu quản gia lại không nói gì vậy? Hay ngươi định nói, thân phận của ta còn không bằng một di nương?”

Thấy Triệu quản gia cúi đầu không nói gì, Vân Thiên Mộng chậm rãi đứng lên, từ từ bước tới trước mặt hắn, ánh mắt lạnh thấu xương quét qua hàng gia đinh phía sau lão, hừ lạnh một tiếng, hàn ý trên thân càng nhiều.

“Tiểu nhân không dám, không dám! Tiểu thư so với di nương thì cao quý hơn nhiều. Là tiểu nhân nói sai, xin tiểu thư đừng trách! Hôm nay tiểu thư đến đây không phải vì chuyện của Mộ Xuân sao?” Thấy lôi Tô Thanh ra vẫn không ăn thua, Triệu quản gia nhanh chóng lái sang chuyện khác, tay phất lên, định sai gia đinh trói Mộ Xuân mang đi.

“Khoan!” Nhưng Vân Thiên Mộng lại quát lên một tiếng bảo họ ngưng lại.

Mọi người run sợ nhìn về phía Vân Thiên Mộng chỉ thấy sắc mặt nàng lạnh lùng, ánh mắt lạnh buốt nhìn thẳng vào đám người quản gia khiến cho mấy tên gia đinh càng thêm sợ hãi.

“Ta nói Thủy Nhi báo cho quản gia chứ không bảo quản gia đưa gia đinh tới bắt người. Chẳng lẽ ta muốn nhận một nha đầu cũng phải được quản gia chấp nhận hay sao?” Ánh mắt Vân Thiên Mộng sắc như dao nhìn tới Triệu quản gia.

“Tiểu thư, đây là do Tô di nương...” Triệu quản gia đang muốn lý luận lại thấy mắt Vân Thiên Mộng bỗng hồng lên, nhìn về phía sau mình.

“Con gái gặp qua phụ thân!” Thanh âm khẽ run, nước mắt rưng rưng trên khóe mi, Vân Thiên Mộng ra vẻ kiên cường cúi chào Vân Huyền Chi đang đi vào Khởi La Viên.

“Có chuyện gì?” Thấy trong Khởi La Viên có nhiều gia đinh, trong mắt Vân Huyền Chi nổi lên sự tức giận. Dù sao thì nàng cũng là tiểu thư khuê các, sao có thể để những hạ nhân đê tiện này nhìn thấy dung nhan được.

Lúc này thấy trên mặt của Vân Thiên Mộng tràn đầy ủy khuất, Vân Huyền Chi càng thêm tức giận, đi thẳng tới trước mặt quản gia, ánh mắt sắc bén nhìn vào lão khiến cho Triệu quản gia vô cùng sợ hãi.

Triệu quản gia hoàn toàn không ngờ Vân Huyền Chi sẽ xuất hiện ở Khởi La Viên lúc này, hơn nữa, nhiều năm rồi, Vân Huyền Chi chưa hề bước vào sân của Khởi La Viên một lần, càng không hỏi han gì tới Vân Thiên Mộng. Việc này mọi người trong phủ đều biết nên lúc này hắn xuất hiện ở đây khiến mi mắt của quản gia cũng nhăn lại một chút.

Triệu quản gia cũng là người có phản ứng nhanh nhất, vừa mở miệng nói: “Tướng gia, chuyện này...”

Thì lập tức bị người khác nói chen vào...

“Phụ thân, là con vô năng, muốn gọi thêm nha đầu này tới hầu hạ mình nhưng không nghĩ Tướng phủ lại nhiều quy định như thế, lại phải được Tô di nương, Triệu quản gia đồng ý mới được!” Vẫy Mộ Xuân đi tới trước mặt Vân Huyền Chi, Vân Thiên Mộng lau nước mắt trên mặt, nhỏ nhẹ nói, con ngươi vốn tràn đầy sương lạnh khi nãy lúc này đã thay bằng sự sợ hãi.

“Tướng gia, không phải! Nô tài có mượn gan trời cũng không dám làm chủ chuyện này!” Thấy sắc mặt Vân Huyền Chi không vui, Triệu quản gia lập tức sửa lại lời nói.

Nhưng một câu giải thích của lão làm sao có thể khiến Vân Huyền Chi bỏ qua mọi chuyện được. Ánh mắt Vân Huyền Chi nhìn về phía quản gia, sự tàn nhẫn xuất hiện trong mắt.

“Phụ thân!” Lúc này, Vân Thiên Mộng lại mở miệng nói tiếp, chỉ thấy nàng cúi mặt, nhỏ giọng nói: “Phụ thân, Thủy Nhi và Băng Nhi dù sao cũng là người của Thái Hậu. Con chịu chút ủy khuất cũng vì muốn trong nhà an bình, không muốn để các nàng phải bàn ra tán vào. Mộ Xuân là nô tỳ trong nhà, con có nói gì sai cũng không thể tới tai Thái Hậu được!”

Vân Huyền Chi không ngờ rằng con gái mình lại nói lời như thế, sự tức giận trên mặt giảm đi phân nửa, mỉm cười với Vân Thiên Mộng, tán dương: “Vẫn là Mộng Nhi hiểu chuyện!”

Sau đó hắn lại đưa mắt nhìn về phía đám người quản gia: “Còn không mau cút ra ngoài cho ta! Nhớ cho bản tướng, đây là nơi ở của Đại tiểu thư, các ngươi không được tùy tiện ra vào! Còn nữa, sau này Đại tiểu thư quyết định chuyện gì cũng không cần thông qua Tô di nương!”

“Dạ dạ da! Tiểu nhân hiểu rồi!” Triệu quản gia thấy thoát nạn liền lập tức đáp, sau đó vội vàng dẫn đám gia đinh biến mất trước mặt Vân Huyền Chi.

Thấy đám người đi rồi, Vân Huyền Chi cũng xoay người định rời đi, nhưng nghĩ thấy Khởi La Viên này quá mức buồn tẻ, lại thấy Vân Thiên Mộng chỉ có ba người hầu hạ, suy tư một chút bèn mở miệng nói tiếp: “Nói Triệu quản gia cho người tới sửa lại nơi này một chút. Con bị Thần vương từ hôn nhưng vẫn có Thái Hậu làm chủ, không cần suy nghĩ nhiều!”

Thấy Vân Huyền Chi lo lắng nhắc nhở mình, Vân Thiên Mộng trong lòng cười lạnh nhưng mặt vẫn dịu dàng ngoan ngoãn, tự mình tiễn Vân Huyền Chi ra tới cổng sau đó mới cung kính thi lễ và nói: “Con hiểu rồi, phụ thân yên tâm!”

Bên này Vân Thiên Mộng chiếm thượng phong, còn bên kia, Tô Thanh lại ôm cả một bụng giận dữ.

Sau khi nghe Triệu quản gia bẩm báo, trong đôi mắt đẹp vốn ôn hòa nổi lên một tia độc ác.

Nàng siết mạnh chiếc khăn trong tay, nói: “Nghe kỹ đây, hoãn mười ngày phát bạc hàng tháng cho Khởi La Viên.”

Nàng muốn xem xem, không có bạc, Vân Thiên Mộng sẽ sống bằng gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.