Sở Vương Phi

Chương 126: Chương 126: Quản gia trả thù Vân Nhược Tuyết




Vân Nhược Tuyết không ngờ Triệu quản gia đúng là kẻ vong ân bội nghĩa, năm đó hắn được mẫu thân đề bạt là tổng quản Tướng phủ, luôn tỏ ra vô cùng cung kính với mẹ con nàng ta. Thế mà mẫu thân vừa mất vài ngày, hắn đã vội chạy đến vẫy đuôi với Vân Thiên Mộng, răm rắp nghe lời, mà đối với nàng ta thì càng không tôn trọng. Vừa nghe Vân Thiên Mộng phân phó đã lệnh cho người hầu cưỡng ép mình mặc bộ đồ như ngày thành thân.

“Triệu Đức, ngươi đúng là lòng lang dạ sói, mẹ ta ngày xưa tín nhiệm ngươi thế nào, vậy mà xác mẹ ta còn chưa lạnh ngươi đã ném bà ra khỏi tướng phủ, hôm nay còn nghe lời ả tiện nhân kia đối đãi với ta thế này. Ngươi sẽ chết không yên lành. Khó trách mấy đứa con ngươi cũng chẳng ai ra gì, cũng là vì ngươi ăn cây táo, rào cây sung. Đồ chó chết. Ngươi dám đối với ta như vậy, đợi ta trở về Vương phủ rồi, ngay cả Vân Thiên Mộng có quỳ xuống chân ta cũng không tha cho đâu.” Vân Nhược Tuyết vặn vẹo thân thể, quyết không cho mấy người hầu chân tay thô kệch kia thay quần áo cho mình.

Nàng ta tuyệt đối không ngờ quần áo thành thân hôm ấy với Thần Vương vẫn được giữ lại, hôm nay lại bị tên Triệu Đức này lôi ra, ép mặc lên người khiến cho Vân Nhược Tuyết cảm thấy bị sỉ nhục. Tất cả những gì xảy ra tại hỉ đường hôm ấy hiện ra trong đầu nàng ta. Thần Vương và Sở Phi Dương vì Vân Thiên Mộng mà không ngừng tranh chấp, những lời họ nói hôm ấy cứ váng vất mãi trong trí não khiến cho Vân Nhược Tuyết càng cảm thấy mặc cái váy này đúng là châm chọc tới cực điểm, trong lòng càng thêm thù hận Vân Thiên Mộng.

Triệu quản gia mặc kệ Vân Nhược Tuyết ở trong gào rú, trên mặt hiện ra vẻ đắc ý dạt dào, thỉnh thoảng lại nói vọng vào trong bằng giọng âm dương quái khí: “Nhị tiểu thư, chính ngài xưng mình là Trắc Phi của Thần Vương, nhưng có Trắc Phi nào như người cứ mở miệng ra là tiện nhân này, tiện nhân nọ không? Người như vậy, đừng nói không chiếm được niềm vui của Thần Vương gia, chỉ e vừa tiến vào Thần Vương phủ sẽ bị vất ra ngoài. Người hãy nghỉ ngơi cho thoải mái đi, đừng là phiền đám nô tài nữa, rồi để bọn nô tài đưa người trở về Thần Vương phủ.”

Nghe Triệu quản gia nói lời châm chọc, Vân Nhược Tuyết choáng váng cả người, nàng ta làm sao có thể ngờ gã Triệu quản gia trước giờ luôn cung kính với mình lại mỉa mai mình như thế. Trong lòng giận dữ, lập tức tát cho bà vú vừa xé toạc xiêm y của mình một cái bạt tai, sau đó chửi ầm lên:

“Ngươi là ai mà dám xé rách váy của ta? Chó chết, giống hết tên Triệu Đức chó chết kia, dám làm hỏng đồ của ta, ngươi đắc tội nhầm người rồi.”

Bà vú kia vốn là người đốn củi trong phủ do Triệu Đức cố ý đưa tới, đối với việc hầu hạ tiểu thư thay y phục chưa từng làm bao giờ, tăng thêm xiêm y của Vân Nhược Tuyết quý báu nhưng lại quá mềm mại, tất nhiên không chịu được lực lôi kéo của bà ta, chỉ nhẹ một cái đã xé rách vạt áo bên ngoài của Vân Nhược Tuyết. Vân Nhược Tuyết trừng mắt nhìn bà ta, hận không thể giết chết ngay lão già đang vũ nhục mình.

“Nhị tiểu thư, người không nên bắt nạt người dưới như vậy. Ngày sau đến Thần Vương phủ, nếu người vẫn cứ như thế, ngay cả nô tì vụng về nhất cũng không đến hầu hạ người đâu. Nô tài cũng vì suy nghĩ cho người nên người hãy cố gắng chịu khó thích ứng một chút.” Triệu quản gia sao không biết động tĩnh bên trong, lúc này thấy Vân Nhược Tuyết đem lão so sánh với một nha hoàn cấp 3 thì trong lòng lại đầy hận ý, tất nhiên là thừa dịp Vân Nhược Tuyết vẫn còn ở tướng phủ, mỉa mai cười đáp.

“Súc sinh!” Nhưng Vân Nhược Tuyết càng nói ra những lời khó nghe hơn.

Nghe thấy thanh âm không ngừng phản kháng của Vân Nhược Tuyết, Triệu quản gia lúc này vẫn tâm bình khí hòa, nhưng đáy mắt lại hiện lên một chút vẻ hung ác. Lão lại mở miệng:

“Nô tài trong mắt Nhị tiểu thư đúng là không bằng cả con chó. Nhưng súc sinh này cũng có một cái mạng, ngày đó nô tài vì trợ giúp Tô di nương và Nhị tiểu thư mà sai con trai của đại ca kết bái với ta đi chòng ghẹo Đại tiểu thư. Không ngờ đứa cháu kia của ta chết oan uổng. Tô di nương và Nhị tiểu thư đối đãi ta như thế sao, đối đãi với người thân của ta như thế nào? Nhị tiểu thư, nếu nói nô tài là súc sinh, vậy người và Tô di nương là cái gì? Chỉ sợ ngay cả súc sinh cũng không bằng.”

“Ngươi…” Vân Nhược Tuyết đâu có nghĩ tới Triệu quản gia lại nói tới nợ cũ, nhất thời cả giận, một câu cũng không biết nói sao. Đúng lúc này, đám bà vú đã thay xong y phục, mấy bà vú này lập tức đút khăn vào miệng Vân Nhược Tuyết, dùng dây trói hay tay, hai chân nàng ta lại, sau đó mới khiêng nàng ra ra khỏi cửa.

“Nhị tiểu thư, người đừng lộn xộn nữa, tránh để đám nô tì này làm người bị thương. Huống hồ, nô tài tự mình đưa tiểu thư về Thần Vương phủ, không phải là nơi người vẫn muốn trở về hay sao? Sao người lại tỏ ra không vui như thế?” Thấy Vân Nhược Tuyết chật vật chống cự, Triệu quản gia trong lòng đắc ý. Vân Nhược Tuyết chỉ có thể trừng mắt với hắn, không thể la lối om sòm được nên Triệu quản gia càng thấy khoan khoái trong lòng. Lão chỉ huy mấy bà vú khiêng nàng ta đặt vào kiệu, sau đó dặn dò bọn sai vặt đưa nàng ta đi Thần Vương phủ.

Đặt cỗ kiệu xuống trước cổng Thần Vương phủ, một gã sai vặt tiến lên nói với đứa bé giữ cửa mấy câu. Mấy bà vú cởi dây trên chân tay Vân Nhược Tuyết, để lại cỗ kiệu rồi thi nhau chạy trở về.

“Các ngươi…” Thấy một đám thân ảnh chạy như thấy ma, Vân Nhược Tuyết đang muốn mắng to, nhưng lại phát hiện ra trước mặt mình đúng là Thần Vương phủ thì lập tức ngậm miệng. Xoa xoa dấu vết lằn đỏ trên tay, móc ra khăn lụa che lấy mặt, nàng ta bước ra khỏi cỗ kiệu, bước về phía cổng của Thần Vương phủ, vênh váo tự đắc mở miệng nói với đồng tử giữ cửa kia: “Mở cửa nhanh!”

Đứa bé giữ cửa vốn chỉ là trẻ con, chưa từng thấy nữ tử nào hung hãn như thế, dù Nguyên Đức Thái Phi là người lãnh đạm cũng không giống với Vân Nhược Tuyết vênh mặt, hất hàm sai khiến này, liền đáp: “Ngươi là người ở đâu? Vương gia đã phân phó, không được cho người lạ vào phủ!”

Nghe vậy, Vân Nhược Tuyết tức giận, cánh tay trong áo cố gắng không vung lên, sau đó mới kìm nén giải thích: “Ta là Trắc Phi của Vương gia, vì gần đây nhà có việc nên về Vân Tướng phủ mấy ngày, chắc ngươi còn không biết.”

Đứa nhỏ nghiêng nghiêng đầu nhìn Vân Nhược Tuyết tới nửa ngày, vẫn nhất định không chịu tránh ra làm cho Vân Nhược Tuyết càng không thoải mái. Nàng ta còn đang muốn tức giận thì đã thấy sau lưng có tiếng vó ngựa, quay lại thì thấy Giang Mộc Thần đang hướng đi về phủ. Vân Nhược Tuyết lập tức sửa sang lại quần áo, búi tóc của mình, cung kính đứng sang một bên, hướng Thần Vương thi lễ, thanh âm nhỏ nhẹ nói: “Thiếp thân bái kiến Vương gia!”

Giang Mộc Thần không nghĩ mặt mũi của Vân Nhược Tuyết lại dày như vậy, còn dám tìm tới tận cửa. Sắc mặt hắn trầm xuống, quanh thân tản ra khí thế đến lạnh cả người, dọa đứa nhỏ canh cửa kia cúi đầu, không khỏi cảm thấy may mắn là không cho người đàn bà này đi vào, nếu không chỉ sợ chính mình giờ đã bị đuổi ra khỏi Thần Vương Phủ rồi.

Giang Mộc Thần lạnh lùng liếc nhìn Vân Nhược Tuyết, nhấc chân đi vào Thần Vương phủ.

Nhưng còn chưa kịp bước đi, đường trước mặt đã bị thân ảnh màu đỏ ngăn trở, chỉ thấy Vân Nhược Tuyết quỳ sụp xuống, thần sắc thê lương nói: “Vương gia, dù thiếp thân có làm sai điều gì, nhưng dù sao cũng là do ngài cưới về Thần Vương phủ làm Trắc Phi, ngài sao có thể vô tình như vậy được?”

Không ngờ nàng ta lại dám ngăn đường mình, Giang Mộc Thần cúi đầu, chỉ thấy Vân Nhược Tuyết đang mặc bộ váy hắn lựa chọn cho Vân Thiên Mộng thì thần sắc càng thêm lạnh lùng, không chút lưu tình nào, mở miệng: “Cút ngay!”

Nhưng Vân Nhược Tuyết không hề nhụt chí, nhào tới ôm lấy đùi phải của hắn khóc ròng, nói: “Vương gia, Nhược Tuyết biết Vương gia chỉ có tỷ tỷ. Nhưng hôm nay tỷ tỷ đã gả cho Sở Tướng, sao ngài không quay đầu nhìn Nhược Tuyết một chút. Tỷ tỷ có cái gì thì Nhược Tuyết cũng có cái đó, vì sao Vương gia lại lạnh lùng với Nhược Tuyết như vậy?”

Nói xong, Vân Nhược Tuyết khóc ồ ồ lên, mỹ nhân rơi lệ, có vài người qua đường nhao nhao chỉ trỏ vào Thần Vương, đều cho rằng hắn bội tình bạc nghĩa nên mới bị nữ tử này tới đòi công đạo.

Vân Nhược Tuyết không nói ra lời này, Thần Vương còn làm mặt lạnh, nhưng vừa nghe nàng ta nói ra tâm sự của hắn trước bao người, biến hắn trở thành cái đích chỉ trích của dân chúng, lập tức, mọi người chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh hạ xuống cực điểm, lúc này mới giật mình nhận ra người bọn họ đang chỉ trích là Thần Vương gia, sợ hãi không dám lưu lại lâu nữa mà nhanh chóng rời đi.

Giang Mộc Thần không giống lần trước giơ chân đá Vân Nhược Tuyết, ngược lại sắc mặt tỉnh táo cúi người, lấy tay gạt nàng ta ra, nhìn gương mặt nhòe nhoẹt nước mắt dưới chân nhưng mắt lại đầy vẻ bình tĩnh.

“Vương gia…” Vân Nhược Tuyết trong lòng vui vẻ, cho rằng Thần Vương bị mình làm cho cảm động, trong mắt vẫn đầy nước nhưng thanh âm nức nở đã không còn. Huống hồ Thần Vương lớn lên tuấn mỹ như thế, bị hắn một mực nhìn vào, hai gò má của Vân Nhược Tuyết không khỏi đỏ ửng, nhất thời vô cùng ngượng ngùng.

“Trữ Phong, lột bộ xiêm y cưới này ra rồi ném ả ra khỏi Thần Vương phủ. Sau này nếu ả còn dám tới gần cửa lớn Vương phủ, hãy ra lệnh cho cung thủ bắn tên!” Không ngờ khi Vân Nhược Tuyết đang dấy lên niềm tin trong lòng thì bên tai lại nghe mệnh lệnh cực kỳ tàn nhẫn đó của Giang Mộc Thần.

Không đợi nàng ta phản ứng, thân thể Vân Nhược Tuyết đã bị hai gã thị vệ kéo ra, để nàng ta trơ mắt ếch nhìn Giang Mộc Thần bước vào Thần Vương phủ.

“Vương ai, người đừng mơ tưởng nữa. Vân Thiên Mộng đã lập gia đình, dù ngài không phục trong lòng thì đây vẫn là sự thật. Hôm nay người cưới ta, mặc dù là không cam tâm tình nguyện, nhưng ta vẫn là Trắc Phi của Thần Vương phủ. Nếu không, phụ thân nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.” Hành động của Giang Mộc Thần lập tức chọc tức Vân Nhược Tuyết. Trong lòng đã sẵn căm hận Vân Thiên Mộng, Vân Nhược Tuyết như mất hết lý trí, mặc kệ người đứng trước mặt là người phương nào, trong lòng nàng ta chỉ nghĩ tới việc trả thù đối phương mà thôi.

Giang Mộc Thần cũng chẳng e sợ Vân Huyền Chi, càng không bị những lời của Vân Nhược Tuyết uy hiếp, nhưng vừa nghe những lời kia thì bước chân lập tức thu hồi, khi nghe nhắc tới “Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương” thì bàn tay đã siết chặt lại thành quyền, mắt đầy lệ khí nhìn Vân Nhược Tuyết, thanh âm càng lạnh lẽo:

“Bằng ngươi cũng dám so sánh với Vân Thiên Mộng. Còn đứng đấy làm gì, không mau làm việc đi, chẳng lẽ các ngươi muốn xử theo quân pháp.”

Mấy tên thị vệ nghe Thần Vương nói vậy thì trong lòng run rẩy, không đợi hắn nói thêm điều gì, lập tức thò tay giữ lấy vạt áo Vân Nhược Tuyết.

“Soạt!” Sau một tiếng, vạt áo trên người Vân Nhược Tuyết bị xé mở, lập tức chiếc áo cưới màu đỏ bị xé tan tác quanh người nàng ta.

“Rầm…” Âm thanh cánh cửa đóng lại nhắc nhở Vân Nhược Tuyết, chẳng những hôm nay nàng ta không vào được Thần Vương Phủ mà còn bị Giang Mộc Thần làm nhục như thế, nhìn trên người chỉ còn áo lót màu trắng bên trong, nước mắt nàng ta rơi lã chã. Vừa xấu hổ, vừa giận dữ, nàng ta đứng bật dậy, đánh về phía cửa lớn sơn son, dùng hết khí lực mà đập mạnh, quát tháo:

“Giang Mộc Thần, ngươi mở cửa cho ta. Sao ngươi dám đối xử với ta như thế? Ngươi không phải người, không phải là người.”

Nhưng dù cho Vân Nhược Tuyết gào thét thế nào, cánh cửa đồng kia vẫn đóng im ỉm, đến khi nàng ta mệt mỏi đến kiệt sức thì mới trượt người ngồi bệt xuống đất, ôm chặt lấy thân thể mình mà khóc nấc lên.

“Ôi, cô nàng này là ai vậy? Nhìn đúng là rất duyên dáng, xinh đẹp!” Lúc này, một đạo thanh âm đầy lỗ mãng vang lên bên tai Vân Nhược Tuyết.

Giật mình ngẩng phắt đầu lên, Vân Nhược Tuyết chỉ thấy vài tên ăn mày quần áo rách rưới đang nhìn chằm chằm vào mình, tên nào tên ấy ánh mắt đầy dâm uế, khiến Vân Nhược Tuyết không khỏi buồn nôn. Nàng cúi đầu nhìn, chỉ thấy cái áo mỏng manh trên người không che được thân thể nõn nà với làn da trắng mịn của mình, cái yếm màu hồng nhạt càng như ẩn như hiện trước mắt đám người này. Vân Nhược Tuyết quên cả khóc, hai tay ra sức kéo áo của mình, trong miệng run rẩy xua đuổi mấy tên ăn mày:

“Cút ngay, các ngươi có biết ta là ai không? Không muốn chết thì cút nhanh cho ta.”

“Phì, đừng có giả bộ làm phụ nữ đàng hoàng nữa đi. Ngươi vừa rồi ôm chân Thần Vương, bọn ta đều thấy rõ ràng, đáng tiếc Thần Vương đến liếc cũng không, ngươi còn tưởng mình là ai chứ. Nếu không phải nhìn ngươi xinh đẹp, huynh đệ bọn ta cũng chẳng buồn nhìn tới ngươi đâu.” Nói xong, một tên ăn mày đưa tay hướng về gương mặt xinh đẹp của Vân Nhược Tuyết, sau đó từng bước tiến tới gần.

“Ah… Ngươi làm gì? Cút ngay…” Bị tên ăn mày khinh bạc, Vân Nhược Tuyết vung tay muốn đuổi đi, đồng thời định cầu cứu Giang Mộc Thần. Còn chưa kịp mở miệng, một cái bao bố bẩn thỉu đã lập tức chụp lên đầu nàng ta. Thấy Vân Nhược Tuyết không giãy dụa nữa, mấy tên ăn mày lộ ra vẻ đắc ý, sau đó nhanh chân mang nàng ra rời xa cửa của Thần Vương Phủ.

Mà lúc này, Vân Huyền Chi nghe tin Tô Nguyên tới thì trong lòng cũng rất không thoải mái.

Dù sao, hôm nay hắn đã được phục hồi chức vị, vẫn là Tể tướng nhất phẩm, mà Tô Nguyên là Hình bộ thượng thư nhị phẩm, vậy mà Tô Nguyên ỷ vào cây đại thụ lớn là Thần Vương nên không để lão ở trong mắt, ra vào Vân Tướng phủ chẳng khác gì Tô phủ cả. Sau khi vào Vân Tướng phủ mới sai quản gia đi báo cho mình.

Tô Nguyên tự do ra vào như thế, lại thêm việc mất hết thể diện trước mặt con gái và con rể khi nãy khiến cho lão trong lòng đang rất không vui vẻ.

Bù lại, vừa rồi Vân Huyền Mặc bị Kinh Triệu doãn đưa đi, còn bị khép tội lưu đày, trong lòng Vân Huyền Chi rất vui mừng. Hai huynh đệ đấu đá nhiều năm như thế, lão thua ở chỗ không được mẫu thân thương yêu, nhưng hôm nay vớ được con rể là Sở Phi Dương, lão như vớ được chí bảo, cảm thấy sự việc rơi vào tay Sở Phi Dương được rải quyết dễ như người ta luộc bắp vậy

Nghĩ đến Vân Dịch Dịch không biết sĩ diện, dám đánh chủ ý lên Sở Phi Dương, kết quả lại bị Sở Phi Dương gả cho gã tử tù, trong mắt Vân Huyền Chi dần hiện lên vẻ đắc ý. Nhưng lúc sắp bửa vào phòng khách, hắn lại khôi phục nguyên vẻ trầm tĩnh.

Tô Nguyên đang ngồi trong phòng khách, sắc mặt vô cùng khó coi, tràn đầy hung ác, nham hiểm, dù cho Vân Huyền Chi bước vào rồi lão cũng không che giấu đi. Lão quét mắt nhìn Vân Huyền Chi, miệng phát ra thanh âm mỉa mai đến cực điểm: “Hôm nay muốn gặp Vân Tướng còn khó hơn cả lên trời rồi.”

Vân Huyền Chi tâm tình đang tốt, hôm nay đã có Sở Phi Dương hậu thuẫn, lão cũng không cần phải cấm kỵ Thần Vương mà đối đãi khách sáo với Tô Nguyên nữa.

Dù sao, Sở Phi Dương và Giang Mộc Thần, luận về thực lực hay thân phận cũng đều ngang nhau. Nếu Vân Nhược Tuyết có thể trở thành Trắc Phi của Thần Vương thì đời này mình có thể vô tư rồi. Một gã Tô Nguyên có tính là gì. Tô Thiển Nguyệt sớm đã tàn hoa bại liễu, không còn trở thành uy hiếp nữa, người cuối cùng tới đích không phải Vân Huyền Chi lão thì còn ai.

Nghĩ như thế, tâm tình Vân Huyền Chi càng thoải mái, mang theo một khí thế không thể ngăn cản, lướt qua Tô Nguyên, sau đó ngồi xuống ghế chủ nhà, sắc mặt tỉnh táo, nhận lấy chén trà nha đầu dâng lên, nhấp một ngụm rồi mới phất tay để nha đầu hầu hạ đi ra ngoài. Lão cứ thế im lặng đợi Tô Nguyên mở miệng lần nữa.

Tô Nguyên hôm nay nếu không chỉ vì chuyện Tô Thanh mà còn vì chuyện xảy ra trong đại lao Hình bộ ngày đó.

Tô Nguyên tưởng rằng Vân Huyền Chi thấy mình đến sẽ giải thích hai chuyện này, không ngờ đối phương lại chẳng hề bối rối, từ lúc vào tới giờ cũng chẳng có ý bắt đầu nói chuyện, càng không thèm nhìn tới lão. Đang trong tâm trạng chờ hắn mở miệng cầu xin tha thứ, Tô Nguyên cảm thấy cực kỳ khó chịu, sau đó tiếp tục ngầm thi gan với Vân Huyền Chi. Lão muốn xem cuối cùng Vân Huyền Chi có thể gắng gượng được tới mức nào.

Nhất thời, trong phòng khách chỉ có hai lão già thi nhau uống trà, đặt tách trà xuống rồi lại nhấc lên, cả hai người đều vững vàng chờ người kia mở miệng trước.

“Tướng gia, đã tới trưa rồi, ngài có tới Khởi La viên cùng đại tiểu thư và Sở Tướng dùng bữa hay không?” Thời gian nửa nén hương đã trôi qua, Triệu quản gia từng ly từng tí tiến vào, dùng thanh âm đủ để Tô Nguyên có thể nghe thấy, nói với Vân Huyền Chi.

Nghe được Triệu quản gia nói như thế, Tô Nguyên đã không còn vẻ bình tĩnh trên mặt nữa. Rốt cuộc, hắn cười lạnh một tiếng, đưa ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm vào Triệu quản gia, nói: “Triệu quản gia hôm nay đắc thế rồi nhỉ, cũng không còn nhớ ngày đó ai thương hại ngươi, đề cử ngươi làm quản gia của Vân Tướng phủ sao? Không ngờ ngươi lại ăn cháo đá bát, thấy em gái của ta thất thế, ngươi bèn bỏ đá xuống giếng, hôm nay còn sai người ném thi thể muội ấy trước cửa Tô phủ. Ngươi thật đúng là có gan, không nhìn thấy ta ở trong mắt rồi. Giờ phút này còn đem đại tiểu thư của ngươi ra dọa ta sao, cho rằng bổn quan sẽ sợ nha đầu kia à? Ngươi thật đúng là cẩu nô tài!”

Bị Tô Nguyên một hồi sỉ vả, Triệu quản gia dù có mặt dầy tới đâu cũng không chịu được, trên mặt hiện lên vẻ khó coi, chỉ có thể đứng yên, đầu cúi thấp trước hai người kia, không dám mở miệng nữa.

“Tô đại nhân làm gì vội vã như vậy? Bổn tướng còn chưa mở miệng, Tô đại nhân còn nóng vội hơn cả ta sao? Ngày trước, Mộng Nhi chỉ là thiên kim của Vân Tướng phủ, nhưng hôm nay đã là chủ mẫu của Sở Tướng phủ rồi, Tô đại nhân vừa nói những lời đó có nên sửa lại một chút hay không? Chẳng lẽ đắc tội Sở Tướng cũng nằm trong kế hoạch hôm nay ngươi tới Vân Tướng phủ hay sao?” Vân Huyền Chi lạnh lùng, không nhịn được liếc nhìn Tô Nguyên, ngữ khí đầy vẻ mỉa mai,

Tô Nguyên thấy Vân Huyền Chi rốt cuộc đem Sở Phi Dương ra làm bệ đỡ, khóe miệng cười lạnh, phản bác: “Vừa rồi ta còn thắc mắc tại sao Vân Tướng lại có thể bình thản đến thế, thì ra hôm nay đã có chỗ dựa là Sở Tướng, cảm thấy những thân thích như ta không vừa mắt ngài rồi, quả nhiên là khiến người ta thất vọng vô cùng. Để nịnh nọt Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương, thậm chí còn đem cả thi thể của thê tử kết tóc nhiều năm ném ra khỏi Vân Tướng phủ, thật khiến ta mở rộng tầm mắt.”

“Bốp!” Tô Nguyên vừa nói ra, trong phòng khách liền vang lên một tiếng vỗ mạnh lên mặt bàn.

Triệu quản gia bị dọa đến run rẩy, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy sắc mặt Vân Huyền Chi đỏ bừng bừng, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang giễu cợt của Tô Nguyên, cả người tràn ra nộ khí.

“Tô Nguyên, ngươi làm càn quá rồi! Trong triều, ta là nhất phẩm Tể tướng, mà ngươi chỉ là nhị phẩm Thượng thư, ngươi như vậy còn phạm thượng, đừng tưởng là ta không biết ngươi đang dựa hơi ai. Ngày trước, ta nể mặt Tô Thanh mới nhượng ngươi vài phần, nhưng hôm nay ngươi lại càng không coi ai ra gì, trước mặt ta còn nói năng lỗ mãng. Ngươi tưởng mình có chỗ dựa thì có thể muốn làm gì thì làm sao? Huống chi, Tô Thanh từ đầu tới cuối chỉ là thiếp ở Vân Tướng phủ, bổn tướng không cho người ném ra bãi tha ma cũng đã là nhớ tình cảm ngày xưa lắm rồi. Ngươi còn tính toán chi li với ta, quả nhiên là khiến người ta phỉ nhổ vào. Còn nữa, những năm này Tô Thanh ở tướng phủ làm ra những chuyện bẩn thỉu gì, ta nghĩ ngươi thân làm ca ca cũng không phải không biết. Hoặc là chính ngươi cũng có phần trong đó. Giết hại chủ mẫu, sát hại trưởng tử của bổn tướng, tội này đủ kéo cả Tô gia các ngươi xuống bùn rồi. Bổn tướng không truy cứu đã là buông tha cho ngươi, ngươi nói xem, rột cuộc là bổn tướng phải xin lỗi Tô gia các ngươi, hay Tô gia các ngươi phải thẹn với bổn tướng?” Vân Huyền Chi phẩm cấp hơn hẳn Tô Thanh, nhưng những năm qua vì Tô Thanh được sủng ái mà lão đối với Tô Nguyên như người nhà. Nhưng lão ở địa vị cao đã nhiều năm, lại nhiều lần bị khiêu khích tôn nghiêm, lần này thật sự không thể nín nhịn nổi.

Thêm vào hôm nay đã có hậu thuẫn là Sở Phi Dương, Vân Huyền Chi càng không sợ hãi. Thực tế lần này lão bị bỏ tù, nhất định có can hệ với Tô Nguyên, càng khiến Vân Huyền Chi hận thấu xương. Bởi vậy, hôm nay lão muốn nợ cũ, nợ mới tính một lượt, lão cũng muốn xem xem Tô Nguyên lấy cớ gì.

Nhưng những lời chất vấn lăng lệ đó chỉ đổi lại một tiếng hừ lạnh của Tô Nguyên.

Hôm nay lão đầu phục Thần Vương, con gái lại sắp gả vào Hàn Quốc công phủ, cùng hoàng thất có chút quan hệ, thân phận của lão cũng khác hẳn xưa.

Vân Thiên Mộng dù có dì là Thái hậu, nhưng đời này Thái hậu cũng không có con, dù Ngọc Càn đế tôn làm mẫu hậu, nhưng trong hậu cung chuyện mẫu tử trở mặt thành thù là bình thường. Huống chi chỉ là mẫu tử giả mà thôi, bởi vậy, nghiêm chỉnh mà nói, Tô Nguyên lão mới thật sự là Hoàng thân quốc thích, mà Vân Huyền Chi chỉ là cáo mượn oai hùm mà thôi, còn dám làm hàng sao.

Về phần Sở Phi Dương, Vân Huyền Chi cho rằng hắn sẽ phong quang cả đời sao? Các triều đại đổi thay, huống chi hoàng đế sẽ yên tâm để một vị Vương khác họ tay cầm binh lực quốc gia sao? Hiện tại còn cho rằng Vân Thiên Mộng được gả cho người tốt, tương lai chết như thế nào, sợ là Vân Huyền Chi cũng không biết đâu.

Vân Huyền Chi thấy vẻ mặt khinh thường của Tô Nguyên thì trong lòng vô cùng căm tức, hướng về phía Triệu quản gia, phân phó: “Nói với phòng bếp đem bữa trưa tới Khởi La viên cho Đại tiểu thư và Sở Tướng dùng bữa, không cần chờ ta.”

Nghe khẩu khí bất thiện của Vân Huyền Chi, Triệu quản gia gật đầu đáp ứng, đang muốn quay người rời đi lại bị Vân Huyền Chi gọi lại. Lão ra lệnh: “Về sau cửa của Vân Tướng phủ ngươi phải mở to mắt mà nhìn, đừng để chó mèo cũng có thể tự do ra vào, làm ô uế phủ của bổn tướng!”

Thấy Vân Huyền Chi thật sự lên cơn giận rồi, Triệu quản gia khúm núm gật đầu, nhanh chóng lui ra ngoài.

“Vân tướng cũng thật kiêu ngạo, cố ý muốn nói cho bổn quan nghe sao? Hừ!” Thấy Vân Huyền Chi giễu võ giương oai, Tô Nguyên trong lòng càng cười lạnh không thôi.

“Bổn tướng kiêu ngạo lớn hay không cũng không cần Tô đại nhân định đoạt. Chỉ là, Tô đại nhân mang quan uy tới phủ bổn tướng, lại làm cho ta cảm thấy hồ đồ. Tô đại nhân chỉ là một Hình bộ thượng thư, nhưng ngược lại còn kiêu ngạo hơn cả Vương gia rồi. Vừa rồi bổn tướng vào cửa còn không thấy ngài đứng dậy đón chào, phải hay không ngày khác, trước mặt hoàng thượng, Tô đại nhân cũng sẽ làm càn như thế?” Vân Huyền Chi lập tức đáp trả.

Lão vốn là quan văn, lại là trạng nguyên, tăng thêm nhiều năm tôi luyện trong triều, khẩu tài tất nhiên không kém. Nhớ tới Tô Thanh đối với Tô Nguyên vô cùng kính trọng, nhưng hôm nay Tô Thanh chết rồi, mà trước đây nàng ta còn giết con trai lão, điều ấy làm cho trong lòng hắn ôm hận, tất nhiên không có khả năng có thái độ tốt với Tô Nguyên, ngay cả lời nói cũng sắc bén, để cho Tô Nguyên trước nay am hiểu dụng hình cũng cảm thấy không thể đỡ được.

Nhìn Tô Nguyên có vẻ đang sững sờ, Vân Huyền Chi lại tiếp lời: “Tô đại nhân thật cho rằng bổn tướng không biết, lần này tướng phủ bị một cái án oan, ai là chủ mưu sao? Ta và ngươi là quan đồng liêu nhiều năm, lại thêm cùng Tô Thanh ở chung nhiều năm, Tô Nguyên, cách làm của ngươi ta còn không rõ sao? Từ trước đến nay, thuận ngươi thì sống, nghịch ngươi thì chết, chỉ cần nhìn đám xương trắng trong đại lao Hình bộ cũng biết ngươi tâm ngoan thủ lạt như thế nào. Nhưng lần này ngươi chọn sai người rồi, ngươi cho rằng vì Sở Phi Dương không ở kinh thành nên có thể đem Vân Tướng phủ hốt gọn một mẻ không? Ngươi cho rằng Vân Huyền Chi ta chỉ biết dựa vào người khác mới có ngày hôm nay sao? Nhiều năm qua ta hết mực nhường nhịn ngươi, cho nên càng ngày ngươi càng không biết nặng nhẹ thế nào, lại dám chủ ý trên đầu ta. Lần này ngươi không làm cho Thần Vương toại nguyện, ngươi cho rằng Thần Vương sẽ bỏ qua ngươi sao? Ngươi hại Mộng Nhi là đắc tội Sở Phi Dương, ngươi cho rằng Sở Phi Dương sẽ tha cho ngươi sao? Giờ phút này còn ở trong phủ của ta khiêu khích bổn tướng, Tô Nguyên, ngươi cũng không sờ lên cổ xem mình có mấy cái đầu, có đủ cho hai người họ chém hay không sao?”

Một chiêu công tâm thuật này của Vân Huyền cho vô cùng lô hỏa thuần thanh, cái gì lão nói cũng đều là sự thật.

Chỉ thấy Tô Nguyên vì những lời này của lão mà sắc mặt càng lúc càng đen sì, ngay cả nội tâm cũng ầm ầm rung động.

Mấy ngày nay lão cũng nơm nớp lo sợ, dù sao Thần Vương đã hiểu lầm Vân Nhược Tuyết là do lão chủ động đưa tới, mà chính mình cố ý hãm hại Vân Huyền Chi khiến cho Vân Thiên Mộng cũng phải ngồi tù, chỉ sợ Sở Phi Dương cũng sẽ không bỏ qua.

Nhưng gần đây hai người đó lại không có động tĩnh gì, chẳng lẽ đang cần tìm chứng cứ nên mới kéo dài thời gian hay sao? Hay là muốn một kích trúng mục tiêu, lập tức giết chết mình?

Phân tích như thế, trong lòng Tô Nguyên run lên. Nếu chỉ là đối mặt với Sở Phi Dương, lão còn nắm chắc một chút phần thằng. Nhưng nếu ngay cả Thần Vương cũng không che chở cho lão nữa, chỉ sợ trên dưới Tô phủ cũng không thoát được nạn này.

Càng nghĩ, trong lòng Tô Nguyên càng loạn, chỉ tự trách mình vừa nghe quản gia báo lại, nói là Vân Tướng phủ sai nô tài mang thi thể Tô Thanh đưa về Tô phủ, mới giận dữ chạy tới, chưa kịp cân nhắc hậu quả sẽ phải lãnh lấy.

Tô Nguyên tâm loạn như ma, hôm nay lão với Vân Huyền Chi đã hoàn toàn trở mặt, dù lúc này lão có cần Vân Huyền Chi thì đối phương cũng không thèm để ý nữa. Tô Nguyên cảm giác như rơi vào tuyệt cảnh, ngồi cũng không yên nữa, định đứng dậy ly khai thì không ngờ Triệu quản gia lại bước vào.

“Tướng gia!” So với bộ dáng lão luyện trước đây hoàn toàn không giống, Triệu quản gia lộ rõ vẻ do dự, thanh âm cũng vô cùng cẩn trọng.

“Chuyện gì?” Lúc này, Vân Huyền Chi đang vô cùng sung sướng khi đánh bại Tô Nguyên, ánh mắt liếc nhìn Triệu quản gia, lại không thấy đối phương có gì khác thường.

Nghe thấy Vân Huyền Chi lên tiếng, Triệu quản gia liếc mắt nhìn Tô Nguyên, sau đó lặng lẽ đi tới bên cạnh Vân Huyền Chi, ghé vào tai hắn nói thầm mấy câu. Chỉ thấy mặt Vân Huyền Chi trầm xuống, trong mắt bắn ra một tia sắc lạnh, vẻ đắc ý trong mắt cũng biến mất. Lão nhìn Triệu quản gia, muốn xác nhận lại chuyện này: “Có thật không?”

Triệu quản gia bị nhìn bằng ánh mắt như muốn giết người của Vân Huyền Chi thì ngực phát lạnh, lập tức gật như trống bỏi.

Chuyện như thế, một quản gia như lão sao dám tùy ý bịa ra được. Không ngờ Thần Vương lại nhẫn tâm như thế, mặc dù lão vẫn còn hận ý với Vân Nhược Tuyết vì bị nàng ta mắng chửi nên mới theo lời Đại tiểu thư mà đưa Vân Nhược Tuyết tới Thần Vương phủ. Nghĩ Vân Nhược Tuyết dù sao vẫn là thiên kim của Vân Tướng phủ, chẳng ngờ Thần Vương lại không nể chút mặt mũi nào, thật khiến người ta cảm thấy rụng rời.

Tô Nguyên thấy sắc mặt Vân Huyền Chi trở nên khó coi thì trong lòng thắc mắc, đang định mở miệng, đã thấy Vân Huyền Chi nhìn về phía mình, lạnh giọng đuổi khách: “Nếu không có việc gì nữa, Tô đại nhân mời quay về thôi. Tướng phủ của ta quá nhỏ, không chứa nổi đại thần vĩ đại như ngươi!”

Nói xong, Vân Huyền Chi đứng dậy, dẫn Triệu quản gia rời khỏi phòng khách.

Vân Huyền Chi đi một mạch ra khỏi Vân Tướng phủ, dưới sự dẫn đường của Triệu quản gia, lão lên ngựa, chạy một mạch ra phía ngoại ô, dừng lại ở một ngôi miếu bỏ hoang.

Cùng lúc đó, Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng đang dùng bữa trưa. Thấy Tập Lẫm đi ra cửa, Sở Phi Dương gắp vào bát Vân Thiên Mộng một quả cà, sau đó mới buông đũa bước ra ngoài, nghe Tập Lẫm thấp giọng bẩm báo.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Thấy Sở Phi Dương đang ăn lại đi ra, Vân Thiên Mộng tò mò nhìn về phía hắn khi hắn vừa trở lại.

“Không có gì! Vân Tướng đuổi Tô Nguyên đi rồi!” Múc thêm một bát canh nữa cho Vân Thiên Mộng, Sở Phi Dương cười nhẹ đáp.

Nhưng Vân Thiên Mộng thấy hắn lúc bước vào, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng, vậy mà trước mặt nàng lúc nào cũng tỏ ra không có gì, điều này làm cho Vân Thiên Mộng lập tức chẳng muốn ăn nữa, dằn dỗi đẩy chén canh ra, chăm chú nhìn hắn, mở miệng hỏi: “Chẳng lẽ trong triều có chuyện gì?”

Nghe vậy, Sở Phi Dương mỉm cười, trong lòng biết chắc là vẻ mặt mình khi nãy làm Vân Thiên Mộng hiếu kỳ. Thực tế lúc Vân Thiên Mộng hỏi xảy ra chuyện gì thì hắn đã biết không trốn tránh được rồi. “Vừa rồi Tập Lẫm báo lại, ở trong một cái miếu hoang ngoài ngoại thành, tìm thấy Vân Nhược Tuyết.”

Nghe thấy Sở Phi Dương nói vậy, Vân Thiên Mộng nhíu mày, trong lòng hiện lên một dự cảm không tốt, lập tức hỏi: “Không phải nàng ta ở phủ Thần Vương sao? Tại sao lại xuất hiện ở miếu hoang?”

Giang Mộc Thần mặc dù trời sinh lãnh khốc, nhưng cũng không đến mức ném Vân Nhược Tuyết tới miếu hoang, cùng lắm chỉ đẩy nàng ta ra khỏi cửa mà thôi, chẳng tốn công sức để làm những chuyện thừa thãi khác. Như thế khác nào vẽ rắn thêm chân?

Thấy Vân Thiên Mộng nổi lên nghi ngờ, Sở Phi Dương cầm tay nàng lên hôn nhẹ, sau đó mới giải thích: “Vân Nhược Tuyết bị mấy tên ăn mày khinh bạc. Vân Tướng đã đến đó xử lý rồi, đây là chuyện trong nhà của Vân Tướng phủ, chúng ta đừng có nhúng tay vào.”

Nghe thấy thế, Vân Thiên Mộng khiếp sợ không thôi, khó trách Sở Phi Dương không muốn nói ra chuyện này. Không ngờ Vân Nhược Tuyết lại gặp chuyện như thế.

“Ta chỉ sai Triệu quản gia đưa nàng ta về Thần Vương phủ, chẳng lẽ lại xảy ra sai lầm gì?” Bị từ hôn khiến cho mọi người luôn xa lánh Vân Thiên Mộng, còn Vân Nhược Tuyết lại bị thất thân bởi mấy tên ăn mày, như thế nàng ta làm sao sống nổi.

Vân Thiên Mộng mặc dù muốn dạy dỗ cho Vân Nhược Tuyết một trận nhưng lại không ngờ dẫn tới việc khiến nàng ta thất thân. Dù sao cũng là nữ tử, Vân Thiên Mộng kiếp trước là cảnh sát, tất nhiên không thể chấp nhận được chuyện này. Chỉ sợ trong chuyện này có người muốn mượn tay của nàng trả thù Vân Nhược Tuyết.

Mà trong tướng phủ này, hận Vân Nhược Tuyết nhất, là lão thái thái và Vân Dịch Dịch, mà lão thái thái thì đã nằm bẹp trên giường bệnh, còn Vân Dịch Dịch đã bị đẩy vào tù, dù nàng ta có muốn giở trò gì cũng lực bất tòng tâm.

Mà huynh đệ Vân Dịch Hoành thì ở trong nội viện, do Lưu hộ vệ phái gia đinh canh chừng, chỉ sợ cũng không làm nên sóng to gió lớn gì được.

Chỉ còn lại Triệu quản gia, năm đó tới Tô Thành có gặp một gã là con trai của anh em kết nghĩa với Triệu Đức, thêm việc Triệu quản gia làm quản gia bị Tô Thanh chèn ép, sai khiến nhiều năm như thế, khó tránh sinh ra lòng oán hận. chỉ sợ lần này người hãm hại nàng ta, tám chín phần mười là lão.

“Triệu Đức!” Vân Thiên Mộng nghĩ ra là lão, tất nhiên Sở Phi Dương cũng đã nghĩ tới. Khi nghe Vân Thiên Mộng buột mồm nói ra cái tên ấy, Sở Phi Dương hướng nàng gật đầu, đáp: “Những tên khất cái kia không phải là ăn mày, mà là huynh đệ của tên Triệu Minh đã chết kia.”

Nghe hắn nói như vậy, Vân Thiên Mộng chỉ nhẹ gật đầu. Triệu Minh vì giúp mẹ con Tô Thanh mà chết, nhưng Tô Thanh lại không đối xử tốt với người nhà của Triệu Minh, chỉ sợ đã sớm làm cho bọn chúng ghen ghét rồi. Hôm nay quan hệ giữa Tô phủ và Vân tướng phủ càng lúc càng tệ đi, đám người kia mới dám nhắm vào Vân Nhược Tuyết. Nhưng Triệu quản gia này đúng là có đảm lượng, rõ ràng còn dám mượn tay nàng đi giết hại Vân Nhược Tuyết, nếu lúc này hắn cố ý nói ra ngoài, chắc chắn cả kinh thành sẽ truyền tin đồn Đại tiểu thư tướng phủ sai người hãm hại Nhị tiểu thư.

Cái này chắc chắn khơi mào hiềm khích giữa Vân Tướng phủ và Sở Tướng phủ, còn chân chính lấy được lợi ích chính là Tô phủ.

“Yên tâm, Vân Tướng tuy hồ đồ nhưng cũng không ngu xuẩn, vừa vặn mượn cơ hội này thanh lý Vân Tướng phủ luôn, miễn cho người ta cả ngày chỉ nghĩ tới hại người!” Vân Thiên Mộng không ngói gì nhưng Sở Phi Dương đều hiểu cả, thấy lông mày nàng khẽ chau thì vội vàng lên tiếng trấn an.

“Ta xem thường lão Triệu Đức này rồi. Sau gương mặt luôn nịnh nọt kia, không ngờ lại có tâm tư ác độc như thế. Nhưng hắn lại dám tính toán trên đầu ta, chúng ta có nên đáp lễ hắn một chút hay không?” Một lúc sau, Vân Thiên Mộng cười lạnh, tự mình đứng dậy đi ra ngoài, phân phó cho Tập Lẫm. Tập Lẫm nghe xong lập tức rời đi.

Sở Phi Dương nhìn ánh mắt nén giận của nàng, trong mắt dầy dịu dàng, chỉ cần có thể làm cho nàng nguôi giận thì làm cho Triệu Đức biến mất có là gì?

Lúc này, trong miếu hoang, Vân Huyền Chi đã gần như sụp đổ. Có nằm mơ hắn cũng không dám nghĩ tới, Vân Nhược Tuyết sẽ bị người khác làm nhục như thế. Trên những bó cỏ khô, Vân Nhược Tuyết nằm cứng đơ, trên người chỉ đắp một cái áo rách nát. Vân Huyền Chi vô cùng đau lòng, lập tức cởi áo của mình phủ lên người nàng ta.

Vân Nhược Tuyết như thấy địch nhân, lập tức ngồi dậy, túm lấy cánh tay Vân Huyền Chi cắn mạnh một cái.

“Nhược Tuyết, ta là cha con! Nhược Tuyết!” Bị cắn, Vân Huyền Chi vô cùng đau đớn, nhưng nhìn ánh mắt ngẩn ngơ, toàn thân đầy vết thương của con gái, Vân Huyền Chi thiếu điều khóc ròng, không hiểu sao đang êm đẹp lại thành thế này.

“Tướng gia, để nô tài tới hầu hạ tiểu thư!” Lúc này, một bà vú có kinh nghiệm tiến lên, dịu dàng vuốt ve lưng Vân Nhược Tuyết để nàng ta bình tĩnh trở lại, cũng để Vân Huyền Chi tạm thời lánh đi. Sau đó bà ta mặc quần áo cho Vân Nhược Tuyết, giúp nàng ta chải đầu, búi tóc, sau đó mới đỡ người ra khỏi miếu hoang.

“Ah…” Thế nhưng vừa bước ra ngoài, Vân Nhược Tuyết thấy nhiều thị vệ tướng phủ đứng đó liền lập tức ôm đầu hét lên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.