Sở Vương Phi

Chương 57: Chương 57: Thọ yến sắp mở màn




Mặc dù đám nha đầu của phủ Phụ Quốc công làm việc cật lực nhưng vì đồ cưới của Khúc Nhược Ly quá mức khổng lồ nên bận rộn cà đêm mới có thế đem được hết đồ trong nội thất của Tô Thanh ra kiếm kể và tính toán rõ ràng.

Đến quá nửa đêm, lão thái thái được vân Thiên Mộng và Quý Thư Vũ khuyên về nghỉ ngơi, còn Quý Thư Vũ thì kiên trì đợi một bà vú kiểm kê và đem danh sách lại cho mình sau đó tận mắt thấy người đem toàn bộ sô' đồ về Khởi La Viên, lúc này mới chân chính yên lòng.

Vân Thiên Mộng nhìn một sân đây đồ, cảm thấy có chút đau đầu.

Trong lòng nàng cũng cảm thấy bội phục Tô Thanh. Nữ nhân này vì độc chiếm đồ cưới của Khúc Nhược Ly ma có thể mở ra thêm một gian mật thất vô cùng lớn, ngoại trừ để toàn bộ đồ cưới này thì còn nhiều bảo bối khác nữa.

Vú Mễ và Mộng Xuân cùng với đám nha đầu của phủ Phụ Quốc Công đem những thứ quý giá nhất chuyến vào nội thất, vân Thiên Mọng thấy Quý Thư Vũ vỉ chuyện của mình mà thức suốt đêm thì cũng cảm thẩy đau long không dứt, vội loi kéo tay nàng ta nói:

“MỢ, nếu mợ không chê thì ở lại chỗ con nghỉ ngơi chốc lát đi rồi hãy về!”

Quý Thư Vũ biết nàng quan tâm mình, nhưng lão thái quân lúc này đang ở phủ chờ tin tức nên chỉ cười cười vuốt ve khuôn mặt tái nhợt do thức đêm của Vân Thiên Mộng, nói:

“Không được, ta còn phải trở về bẩm báo cho lão thái quân nữa! còn con, cũng nên nghi ngơi một ngày này đi!”

Vừa nói, nàng đem toàn bộ sổ sách giao cho vân Thiên Mộng, cẩn thận nói:

“Cùng với sổ sách khi trước không khác là mấy, nếu thiếu thì mợ sẽ nhất định đòi đú lại cho con!”

Vân Thiên Mộng thấy Quý Thư Vũ giờ phút này còn nghĩ tới chuyện của mình thì cám động không dứt, hai tay nhận lấy sổ sách, mang theo cảm khái vạn phần, nói:

“Chỉ tiếc hai gốc Huyết San Hô kia! Ân đức của phù Phụ Quốc công với Mộng Nhi, Mộng Nhi cả đời này khỏ mà báo đáp được hết!”

Quý Thư Vũ thấy nàng nói trinh trọng như thế, cảm thấy hơi kinh ngạc sau đó ôn nhu ôm vân Thiên Mộng vào lòng, thương xót vì tuổi nàng còn nhỏ, thấp giọng nói:

“Con là cháu ngoại của lão thái quân, cũng là cháu ta, là con cháu của phủ Phụ Quốc Công chúng ta. Mầu thân con cũng thế. Nếu sau này con còn khách khí như vậy thi đừng trách mợ không giúp con. Huống hồ, hai cây Huyết San Hô có thể đổi lại được đồ cưới của con thì cũng không đáng là gì cả.”

Vân Thiên Mộng lặng yên ở trong ngực Quý Thư Vũ, cảm thấy mình sống hai cuộc đời chưa từng nhận được tình thương của mẹ, hiện tại trong lòng Quý Thư Vũ cảm thấy vo cùng ôn nhu, yên bình nên tâm tình của vân Thiên Mọng cũng tĩnh lặng không ít.

Bà vú ớ bên cạnh thấy trời đã sáng thì nhẹ giọng nhắc nhở Quý Thư Vũ lên đường về phủ Phụ Quốc Công, nếu không lại để lão thái quân sốt ruột.

Quý Thư Vũ thẩy minh đã ở tướng phủ suốt một đêm thì cũng không muốn trì hoãn nữa, lập tức buông vân Thiên Mộng ra, dặn dò:

“Mấy ngày tới con cũng phải cẩn thận ứng đối với mọi người, không cần cưỡng ép bản thân quá! Nếu không chịu được thì cứ mang Thái Hậu và phủ Phụ Quốc Công ra.”

Nghe dặn dò như thế, Vân Thiên Mộng vốn đang trầm tình cũng phải phỉ cười. Nói như thế thì khác nào báo nàng sau này không cần nói đạo lý gỉ cả, cứ

dùng quyền áp bức người là được rồi!

Nhưng vân Thiên Mộng hiếu ngày sau đối với mình càng khó khăn hơn nhiều. Tối hom qua nếu không có than phận của Quý Thư Vu thi chắc chan là bản thân minh không ép nối lão thái thái.

Tô Thanh tức giận tới hộc máu mà ngất đi cũng vì thân phận của nàng ta quá mức hèn mọn, đó cũng là lý do trọng yếu mà To Thanh từ đầu đã thua.

Vốn định tiễn Quý Thư vũ tới cửa phủ nhưng nàng lại ngăn vân Thiên Mộng lại ở trong Khởi La Viên, lo lẳng thấp giọng hỏi:

“Nghe nói mấy đứa con của thúc thúc con đều được lão thái thái mang về đây phải không?”

Quý Thư Vũ hỏi như vậy tất nhiên là đã biết chuyện này, vân Thiên Mộng không hề giấu diêm, gật đầu cười nhạt, đem mọi tính toán của lão thái thái kể cho Quý Thư Vũ nghe.

Thấy Quý Thư Vũ nhíu mày lại, vân Thiên Mộng khẽ cười, nhẹ nhàng trấn an:

“MỢ không cần phái lo lắng! Bọn họ có khá hơn nữa cũng không phải con của phụ thân, Mộng Nhi hiểu rò chuyện này!”

Quý Thư Vũ thấy nàng có bộ dáng thong dong như thế thi cũng cảm thấy nhẹ lòng, để cho vân Thiên Mộng vào nhà nghi ngơi còn minh thì mang theo đám nha hoàn trờ vê phú Phụ Quốc Công.

Vân Thiên Mộng trờ lại nội thất, vú Mễ và đám người Mộ Xuân đang kiểm kê trong kho, thấy nàng trở lại, vú Me thả sống tay áo xuống, đi tới hỏi:

“Tiểu thư, để lão nô đưa người đi nghi!”

Nhưng vân Thiên Mộng lắc đầu nói:

“Không được, trời đã sáng rồi, các người giúp ta rứa mặt, thay quần áo, ta muốn tới thỉnh an bà nội. Đám đồ này cứ đế Thủy Nhi, Băng Nhi trông, chúng ta sẽ quay lại kiểm kê sau!”

Vú Mễ von định khuyên vân Thiên Mộng hôm nay nên ở viện nghi ngơi, nhưng nghĩ lại, thấy tiểu thư lấy lại được nhiêu đồ cưới như thề, lao thai thái vốn trong lòng không nỡ, nhưng vì có phủ Phụ Quốc công nên mới chịu yên tĩnh. Nghĩ vậy, vú Mễ và Mộ Xuân một người lấy nước, một người lấy quần áo giúp Van Thiên Mộng rửa mặt và thay y phục rồi cùng đưa nàng tới Bách Thuận Đường.

Lúc này lão thái thái cũng mới chợp mắt được chừng một canh giờ nên bây giờ vẫn chứa dậy. vân Thiên Mộng chờ ở bên ngoài thời gian uống cạn một chung trà, sau đó mới được vú Nhuế đưa vào nại thất, hướng lão thái thai ở trên giường thỉnh an, sau đó mới lại rời khỏi Bách Thuận Đường.

Mà lúc này, ở trong Phong Hà Viên truyền ra tiếng gào khóc thê lương. Tô

Thanh tỉnh dậy thấy nội thất của mình bị người ta lấy đi tới hai phần ba thì hoảng hốt ngã phịch tại cửa mật thất, hai tay đập liên hồi lên tấm thảm mà khóc ầm ĩ.

“Phu nhân, phu nhân, người không nên bi thương như thế. Người còn đang mang thai tiếu thiếu gia đó!”

Vú Vương trong lòng cũng không dễ chịu gì, bà ta quỳ gối bên cạnh Tô Thanh, một tay vuốt nhẹ lên ngực Tô Thanh để nàng ta nguôi cơn tức.

Nhưng lúc này Tô Thanh làm sao còn nghe lọt tai nữa, nàng ta thật không dám nghĩ vân Thiên Mộng lại tàn nhẫn tới trình độ này, thiếu điều là chưa vét sạch sẽ Phong Hà Viên mà thôi.

Chỉ nghĩ tôi tài phú mình đã giấu đi mười mấy năm bị cướp sạch, Tô Thanh cám thấy máu trong người sôi lên, hít thờ không thông.

Mà Vân Nhược Tuyết cũng núp ớ một góc cửa phòng nhìn mẹ mình đang khóc lớn thì trong lòng hối hận không thôi.

Nàng cứ tưởng đồ cưới của Khúc Nhược Ly cũng chẳng khác gi những nhà khác, nhưng hòm qua được tận mắt nhìn thấy một san đây báo vật, vân Nhược Tuyết hận khảng thể đâm chết hết bọn người kia.

Những bảo bối giá trị kia đáng lẽ là của nàng, nhưng hôm qua lại bị con tiện nhân vân Thiên Mộng dùng gian kế lấy mát, Vân Nhược Tuyết hận mình không thể tới Khởi La Viên cung vân Thiên Mộng ngọc đá cung tán.

Nhưng vân Nhược Tuyết lại nghĩ lúc này mình đã mất đi số tài phú lớn như thế, càng không nên đẳc tội với vân Thiến Mộng nữa, nếu không thi cơ hội đi thọ yến phải dùng đồ cưới để đổi kia cũng mất luôn.

Vân Nhược Tuyết núp sau cánh cửa, nghĩ lại mọi chuyện mấy lần, mặc dù trong lòng hối hận không dứt nhưng viẹc đã tới nước này, đoạt lại đo cưới trong tay Vân Thiên Mộng là chuyện không thể nào, chẳng thà toàn lực chuẩn bị cho thọ yến, để tìm cho mình một lang quân như ý, đến lúc đó còn sợ gì không thu thạp được vân Thiên Mộng.

Nghĩ như thế, trong mắt vân Nhược Tuyết lại lộ ra vẻ đắc ý, đúng lúc bị Tô Thanh nhìn thấy. To Thanh bò dậy từ trên mặt đất, khi vân Nhược Tuyết còn chưa kịp chuẩn bị gì thì Tô Thanh đã vọt tới, vung tay tát thẳng vào mặt cùa nàng ta.

“A!”

Một tiếng kêu thật lớn vang lên, Vân Nhược Tuyết cũng như tỉnh mộng, sững sờ nhìn vào đôi mắt đầy nước của Tô Thanh.

Tô Thanh chỉ vào cửa chính ở đằng xa, rống lên:

“Cút! Ngươi cút đi cho ta!”

Vân Nhược Tuyết đầu óc trổng rỗng nhìn vẻ dữ tợn của Tô Thanh, trong lòng vô cùng run sớ. Hiện tại cả tướng phủ đều ghét bỏ nàng, nếu Tô Thanh cũng không cần nàng thì sau này nàng thế nào cũng có thể tưởng tượng được.

Không nghĩ nhiều, vân Nhược Tuyết quỳ phịch xuống, ôm hai chân Tô Thanh gào khóc:

“Mẹ, người làm sao thể? Đây là do vân Thiên Mộng đào hổ dụ con nhảy vào, tại sao người lại trách con? Con chi muốn tìm một nhà khá giả, sau này có the trợ giúp cho đệ đệ! Mẹ( người đừng đuổi con đi, con là con gái của người mà, mẹ làm như thế thì bản thân mẹ đau khổ, còn kẻ thù lại cười thầm! Van Thiên Mộng nếu biết quan hệ của chúng ta tan vỡ thì sẽ ở sau lưng cười nhạo chúng ta đo!”

Nhưng Tô Thanh cũng đã quyết tâm rồi nên mặc cho Vân Nhược Tuyết khóc lóc cầu xin tha thứ thế nào, nàng ta vẫn giữ thần sắc kiên định, không một chút thay đổi.

Đối với Tô Thanh, vân Thiên Mộng từ lúc ra đời đã là địch nhân của nàng ta. Đôi với kẻ địch này, Tô Thanh chưa bao giờ nương tay, ba phen bổn bận định đưa Vân Thiến Mộng vào chỗ chết. Vì vậy, đối với việc lần nay vân Thiên Mộng bày kế hãm hại mình, Tô Thanh chỉ có thể thừa nhận tài không bằng người, ngoài việc tiếc một chút về chỗ đồ cưới đó thì trong lòng cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Nhưng vân Nhược Tuyết thì lại khác.

Tô Thanh đặt tất cả hy vọng lên người vân Nhược Tuyết, từ khi còn mang nàng ta ở trong bụng. Mặc dù vân Nhược Tuyết sinh ra là con gái nhưng vẫn là đứa con đầu của Tô Thanh nên Tô Thanh vô cùng yêu quý đứa con nhìn như phẩn điêu ngọc mài này. vì vậy Tô Thanh đặt trên người vân Nhược Tuyết vô van thương yêu và kỳ vọng.

Nhưng hôm nay, người trực tiếp khiến nàng mất đi đồ cưới kia không phải ai khác, chính là hòn ngọc trên tay nàng, điếu này làm sao có thể khiên nàng

thoải mái cho được? Làm sao có thể khiển nàng không căm hận tới tận xương tủy cho được?

Vân Nhược Tuyết vì bản thân mà đế vân Thiên Mộng lợi dụng, không thèm đế ý tới công nuôi duững nhiều năm như vậy của nàng, loại phán bội trắng trơn thế này so với mất đi đồ cưới còn đà kích Tô Thanh nhiều hơn nữa.

Hiện tại Tô Thanh thực sự không muốn nhìn thấy vân Nhược Tuyết, chỉ muốn nàng ta đi cho khuất mắt, không xuất hiện ở trước mặt mình nữa, hy vọng nàng ta không làm gì ngu xuất mà cản trở tiền đồ của đứa trẻ mình đang mang trong bụng này.

Nhưng vân Nhược Tuyết kiên quyết không buông tay, mặc kệ vẻ mặt Tô Thanh quyết liệt như thế nào, mặc kệ nàng ta lạnh lung như thế nào. vân Nhược Tuyết biết, nếu nànc) bỏ cuộc thì minh cũng sẽ không khác gì vân Thiên Mộng, không có mẹ dạy do, nàng ta không muốn như thế. Trước kia Tô Thanh luôn mưu tính cho nàng hết thày, nếu như sau này chi có một mình nàng thì

làm sao nàng có thể sống sót đây? Huống chi hôm nay trong phú còn có lão thái thái luôn không vừa mắt với nàng, nếu biết mẹ không còn quan tâm tới nàng nữa, biết đâu bà ta sẽ tỉm một người binh thường rói đem gả nàng đi cũng không chừng.

Vừa nghĩ tới đây, nước mắt vân Nhược Tuyết lại như mưa, không đế ý hình tượng của minh vẫn bám chặt vào đùi Tô Thanh, kiên quyết không buông tay. Tô Thanh nhíu mày, nháy mát với vú vương để bà ta kéo vân Nhược Tuyết ra.

Mà vú vương là người nhìn vân Nhược Tuyết từ lúc ra đời tới lúc lớn lên, mặc dù vị Nhị tiểu thư này luôn ngang ngược không chịu nói đạo lý, nhưng trong lòng vú vương vẫn vô cùng yêu thương vân Nhược Tuyết. Hôm nay lại phải trơ mắt nhìn tình mẹ con giữa Tô Thanh và vân Nhược Tuyết chia rẽ thi trong lòng bà ta vô cùng không muốn, liền mở miệng nói thay cho vân Nhược Tuyết:

“Phu nhân à, tiểu thư tuổi còn nhỏ, là do một tay người yêu thương nuôi lớn

lên, trong lòng không có ý đồ gi đâu. Nhưng Vân Thiên Mộng lại khác, ả ta vì sinh tồn trong tướng phủ nên nhiều năm qua đều giấu điếm rát sâu, đều lừa được tất cả mọi người, tới hôm nay mới để lộ đuôi hồ ly tinh. Nhị tiểu thư thuần khiết làm sao có thể so với Đại tiểu thư thâm trầm kia được. Đại tiểu thư muốn lợi dụng Nhị tiểu thư là chuyện quá dễ dàng. Hôm nay nếu người chặt dứt tình mẹ con với Nhị tiểu thư thì Đại tiểu thư chắc chắn sẽ không lưu tình gì mà ra tay với Nhị tiểu thư nữa. Chi sợ đền lúc Nhị tiểu thư ăn khổ, người đau lòng lại là phu nhân mà thôi!”

Tô Thanh nghe vú vương nói một mạch như thế thì tâm vốn kiên định đã có chút dao đông, lại cúi đầu nhìn vân Nhược Tuyết lúc này trán vẫn quấn băng gạc thì trên mặt lại đầy nước mắt, đôi mắt đã sưng đỏ cà lên, cảm giác không đanh lòng.

Nhưng trong lòng Tô Thanh cũng vẫn bực tức, nếu bảo nàng lập tức tha cho Vân Nhược Tuyêĩ thì chỉ sợ vẫn có chút khó khăn. Tô Thanh nhếch môi, rủ mắt tinh tế suy nghĩ lại lời vú vương vừa nói.

Vân Nhược Tuyết thấy có người nói thay cho mình thì lập tức buông Tô Thanh, hướng về phía vú vương, nước mắt ngắn nước mắt dài nói:

“Vú, vú, ngoài mẫu thân thì vú là người hiểu Tuyết Nhi nhất. Người mau giúp ta năn nỉ mẹ đi, lân này ta thực sự không phải cố ý mà. Bà nội và vân Thiên Mộng bắt tay tính kế với ta, ta làm sao co thể tránh được đây? vì vậy mới đế liên lụy tới mẫu thân. Nếu sớm biết vân Thiên Mộng lòng dạ độc ác như thế, ta thà làm ni cô cũng sẽ không bắt mẹ giao đồ cưới ra. Vu, ta biết ta sai rồi, ta xin vú hãy nói với mẫu thân giúp ta. Mầu thân đang mang thai, không thế vì ta mà tức giận được. Vú, Tuyết Nhi van ngươi!”

Nói xong, vân Nhược Tuyết lại than thở khóc lóc, hai tay ôm chặt lấy lưng áo của vú vương, dùng sức tựa vào ngực của bà ta, hận không thể dính chặt lấy vú vương được.

Vú Vương thấy nàng ta khóc lóc thương tâm như thể thì lòng càng mềm nhũn ra, tiếp tục khuyên nhủ Tô Thanh:

“Phu nhân, Nhị tiểu thư chính là máu thịt của người, người thật sự nhẫn tâm không để y tới sao? Người xem tiểu thư đáng thương bây giờ vẫn còn quấn băng trên đầu, cứ khóc thế này, sau này có lưu lại sẹo thì biết làm sao đây?”

Vừa khóc, vú Vương vừa gỡ dải lụa trắng trên đầu vân Nhược Tuyết ra, nhìn thấy vết thương đã kết vảy nhưng trong vết thương lại có mủ màu vàng thì sợ tới ngây người. Tay cầm lụa trắng của bà ta run run, mặt đầy hoảng sợ nhìn về phía Tô Thanh.

Tô Thanh bị vú vương thuyết phục tới giờ đã hoàn toàn mềm lòng, giờ phút này lại thấy vú vương cử đông kỳ quái thì nhìn về phía trán của vân Nhược Tuyết, nhất thời cảm thấy như say, suýt nữa ngã nhào.

phủ này sẽ không còn chỗ cho mẹ con ta đặt chân đâu!”

Vân Nhược Tuyết thây Tô Thanh cuối cùng cũng tha thứ cho mình thì đang khóc cũng phải mỉm cười, nũng nịu ôm lây lưng áo Tô Thanh không chịu buông tay.

Nhưng Tô Thanh vẫn lo lắng nhìn vết thương trên trán vân Nhược Tuyết, lo lắng hỏi:

“Con không đổi thuốc vết thương trên trán sao? vì sao lại nhìn sợ như thế?”

Nói tới chuyện này, trong lòng vân Nhược Tuyết cũng đầy nghi vấn. Nàng đã để cho đại phu kiểm tra qua Ngưng chi cao kia, xác định là không có đọc gi mới dám bôi lên vết thương.

Nhưng vết sẹo trên trán nhìn thí như tốt lắm, nhưng càng lúc nó càng sưng lớn, mấy ngày nay còn phát ra cả mùi hôi thối khiền cho nàng ta sợ tới mức

phải quẩn thật nhiều bẵng lại để cho người khác không chê cười.

Tô Thanh nghe vân Nhược Tuyết tự thuật như thề thì trong lòng tràn đầy nghi ngờ, cần ngưng chi cao mà vân Nhược Tuyết đưa cho để kiểm tra, quả thật không có dị thường gi. Nhưng thương thế của Tuyết Nhi tại sao ngày càng nghiêm trọng khiến cho nàng ta phải hoài nghi là vân Thiên Mộng có động tay đọng chân vào.

“Vú Vương, nhanh mời Ngụy đại phu tới đây!” Thấy thương thế của vân Nhược Tuyết không thể để lẩu, Tồ Thanh lập tức sai vu vương đi mời đại phu chuyên chăm sóc cho mình.

Vú vương nghe vậy thì biết việc này nghiêm trọng nên lập tức xoay người rời khói Phong Hà Viên, đi tìm Nguỵ đại phu.

Lại nói tới Quý Thư Vũ, sau khi trở về phù Phụ Quôc công thì lập tức đi tìm

Cóc lão thái quân.

Lúc này, lão thái quân đã dùng xong bữa sáng, đang ngồi cạnh lò sưởi lo lắng chờ Quy Thư Vũ trở về.

Thấy Quý Thư vũ hớt hải chạy tói, lão thái quân ngay cả trà cũng không uống, vội hỏi chuyện phát sinh tối hom qua ở tướng phủ.

Quý Thư Vũ nhìn thấy lão thái quân khẩn trương như thế thì biết lão nhân gia đã rất nhớ vân Thiên Mộng liền tì mi kể hết mọi chuyện tối qua cho lão thái quân nghe.

Lão thái quân sau khi nghe xong thì gương mặt chuyển thành đỏ bừng, cánh tay đeo Ngọc Phỉ Thúy màu bích lục đạp vào cái bàn làm bằng gỗ tử đàn khiền cho một âm thanh lớn vang lên, khiến cho đám nha đầu bà tử trong phòng sợ không ai dám mở miệng.

“Đúng là lũ súc sinh lòng lang dạ sói! Ban đầu ta đem hòn học quý trên tay gả cho Vân Huyền Chi, nhưng han lại không biết điều, đi mê luyến To Thanh kia,

hơn nữa hôm trước cưới thê, hôm sau đã rước ngay Tô Thanh vào trong phú! Những chuyện này ta cũng không thèm nhắc tới, đã nhiều năm như thế, nói lại những chuyện này cũng chỉ làm chúng ta thêm thương tâm, vậy mà bọn chúng lại nghĩ chúng ta sợ chúng sao? còn đối xử với cháu ngoại của ta như thế sao? Nha đầu kia từ nhỏ đã không có mẹ, cha thì thiếu đứng đẳn, bà nội thì cậy lớn bắt nạt kẻ yếu, xem tài như mạng, lại còn Tô Thanh kia nữa. Đối xử với một đứa nhỏ như thế, hết thảy đều không bằng cầm thú. Nếu hôm qua Mộng Nhi có biện pháp thì đã không tìm tới mấy người chúng ta, có thể thấy chúng đã ép cháu ngoại của ta tới mức nào rồi! Lão thái quân càng nói càng giận, đôi mắt nhiều năm chưa từng rơi lệ, giờ phút này vì vân Thiên Mộng ma hai vành mắt đỏ lên.

Quý Thư Vũ thấy lão thái quân như thế, lại nghĩ tới bộ dáng tham lam dổi trá của lão thái thái kia thi không khỏi đau lổng thay cho vân Thiên Mộng, cũng theo lão thái quân cúi đầu rơi lệ:

“Mau thân cũng không biết đâu, hom qua chính lão thái thái bên kia nói, đã đón tất cả đám con của thúc thúc Mộng Nhi tói tướng phù. Nói vậy là đã vì

đám trẻ đó mà tính đường đi cho chúng. Mộng Nhi tiễn con ra cửa còn nói, Biên lao thái thái thừa dịp lần này thọ yen của lão thái quân, sẽ tìm cho con gái của Nhị gia chủ một hôn sự tốt!”

“A!” một tiểng, chén trà nhỏ trong tay lão thái quân cũng rơi xuống vỡ tan, sau đó mắng: “Bà ta mộng tưởng hão huyền rồi! Rồi xem phú Phụ Quốc công chúng ta chà đạp vân gia cùa bà ta thế nào? Bà ta nghĩ vân Huyền Chi là thừa tướng thì có the một bước lên trời sao? Năm đó nếu không bám váy đàn bà, chi bằng mình vân Huyền Chỉ vừa mới đỗ Trạng Nguyên là có thể ở lại Kinh thành làm quan sao, đúng là người si nói mộng! Bản thân ta muốn xem xem, bà ta rốt cuốc tính toán như the nào! Nhìn xem ta si nhục bà ta thế nào!”

Nói chuyện này ra, đồng thời trên người lão thái quân tản mát ra một cỗ hơi thở uy nghiêm khác xa với vẻ hòa ái ngày thường. Uy nghiêm của Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân trong nháy mắt liền tán ra ngoài.

Quý Thư Vũ mặc dù không muốn làm cho lão thái quân tức giận nhưng cả vân

gia từ trên xuổng dưới đúng là khinh người quá đáng, còn dám tính toán lợi dụng cả phủ Phụ Quốc công nữa. Đến nàng còn không khói tức giận chứ đừng nói là lão thái quân vốn mạnh mẽ có tiếng thời còn trẻ.

Mà lúc này, có thể lão thái thái ở vân phủ kia, chỉ có lão thái quân mà thôi.

Vì vậy, Quý Thư Vũ cũng không hối hận đã đem mọi chuyện báo cho lão thái quân, nàng cũng muốn xem lão thái quân hạ uy phong của lão thái thái kia cho hả giận.

Quý Thư Vũ rời khỏi phòng của lão thái quân cũng đã là buổi trưa, đang định trở về viện của mình nghi ngơi chốc lát thì lại thấy Khúc Trường Khanh và Khúc Phi Khanh vẻ mặt tràn đầy tức giận đứng dưới cây bông gòn cạnh cửa sổ phòng lão thái thái. Nàng nghĩ có lẽ hai đứa nhỏ này đã nghe được toàn bộ câu chuyện của mình và lão thải quân rồi?

Hai người thấy mẫu thân của mình đi ra ngoài thì lập tức chạy tới nghênh đón.

Khúc Phi Khanh tính tinh ngay thẳng, giờ phút này mắt đã đỏ lên, kéo tay áo của Quý Thư Vũ, khóc thút thít nói:

“Mẹ, Mộng Nhi ở tướng phú khô’ sớ quá! Đám người kia so với sài lang trên núi còn hung dữ hơn nhiều, đúng là bạc tình bạc nghĩa. Mộng Nhi muội muội kiên cường, nếu đổi lại là con, chì sợ mối ngày đeu tron một chỗ mà khốc thôi!”

Quý Thư Vũ thấy Khúc Phi Khanh khóc tới nước mắt nước mũi tèm len thì ngón tay di vào cái mũi thon của con gái, trêu ghẹo:

“Số của con tốt hơn Mộng Nhi nhiều! Bên cạnh con có nhiều người yêu thương con, có lão thái quân, có cha mẹ, có huynh trưởng, ăn thì toàn là đồ ngon. Còn Mộng Nhi từ nhỏ đã phải chiên đấu sinh tồn nên cá tính của đứa nhỏ này cũng kiên cường nhiều lam. Mặc dù là chuyện tốt nhưng cũng khiến người khác đau lòng.”

Quý Thư Vũ nói thế làm Khúc Phi Khanh phải nặng nề gật đầu, tức giận nói:

“Tướng phù thật không ở nổi. Mẹ, hay là để muội muội tới phủ Phụ Quốc công đi. Nha chúng ta đâu phải không nuôi nổi Mộng Nhi!”

“Tiểu muội!” Lúc này, Khúc Trường Khanh ở một bên vốn vẫn trâm mặc không nói lại đột nhiên thấp giọng quát khẽ khiến cho Phúc Phi Khanh sợ hãi tới chạy trốn sau lưng mẹ, sau đó vỗ ngực oán giận nói: “Đại ca, huynh làm cái gì thế, làm muội sợ muôn chết? có chuyện gi không thể bình tĩnh mà nói sao? Đừng là người ta giật mình thế chứ?”

Nhưng Quý Thư Vũ lần này lại đứng về phía con trai, kéo Phúc Phi Khanh ra trước, nhẹ gõ lên đầu của nàng, thận trọng nói:

“Phi Nhi, có mấy lời không được tùy tiện nói nhảm! Muội muội Mộng Nhi của con có cha, có bà nôi, làm sao có thể bỏ nhà tới nhà ngoại sống được, làm gi có đạo lý đó. Nếu làm như vậy, không những khiến người ngoài phỏng đoán bừa, mà kể cả dượng cùa con cũng sẽ không đồng ý. với chúng ta chỉ lè chuyện nhô, nhưng ở bên ngoài là chuyện lớn, thẫm chí có thể trở thành

chuyện tranh cãi trên triều đình. Đến lúc đó, chính phủ Phụ Quốc công cũng sẽ tự nhiên gặp họa!”

Khúc Phi Khanh từ nhỏ đã lớn lên trong hoàn cảnh ăn sung mặc sướng, được nhiều người yêu thương, chưa từng trải qua cuộc sống chông gai, hiểm ác như thế nên sau khi nghe Quý Thư Vũ phân tích thì mới hiểu ra được chuyện này. Nghĩ lại thấy bản thân mình đã quá đơn giàn hóa vấn đề nên nhất thời ngượng ngừng, cúi đầu le lưỡi, sau đó đứng ở một bên không nói nữa.

Mà lúc này lại tới lượt Khúc Trường Khanh mở miệng. Đôi con ngươi sâu thẳm của hẳn vẫn trầm ổn như cũ, nhưng vẫn lóe lên sự lo lắng cho tình cảnh của Vân Thiên Mộng:

“Chẳng lẽ không có biện pháp gì hay sao?”

Quý Thư Vũ nhìn đứa con trai mình luôn tự hào nói như thế thì trong lòng cung khẽ thờ dài một cái.

Trường Khanh mặc dù chững chạc, có tài trị thế, có tài cầm quân, nhưng vì từ nhỏ lớn lên trong quân doành nên không quen lắm với việc đấu đá bên trong triều đình cũng như gia đinh, giờ phút này nói ra câu đó cũng là nói ra điểm yếu của chính mình.

“Phải nói là không thể nào! Nhưng chúng ta là thân thích của nàng, đế cho Mộng Nhi tới đây ở nửa năm cũng không có vấn đề gì. Chẳng qua là lúc này trong tướng phủ tinh huống rối ren, nếu Mộng Nhi rời đi, sợ là những lũ tiểu nhân ở đó se nhân cơ hội này gây sóng tạo gió.” Quý Thư Vũ thấp giọng nói, lại thấy hai hàng lông mày của con gái hơi chau lại thì không khỏi buồn cười, liên trấn an: “Có mẹ và lão thái quân rồi, mẹ tin bọn họ sẽ không dám làm quá đáng, các con đừng lo lắng quá! Mẹ tin tưởng, với sự thông minh của Mộng Nhi, nhất định sẽ xử lý được những chuyện này!”

Nói xong, Quý Thư Vũ liên hỏi tới việc nữ công của Phúc Phi Khanh xem gần đây có tiến bộ gì hay không làm Phúc Phi Khanh cứng họng, chi nũng niu ôm lấy mẹ mình, hai mẹ con cùng cười và cùng nhau rời đi.

Khúc Trường Khanh vẫn đứng im tại chỗ suy nghĩ, thấy mẹ và muội muội thân mật như thế, lại nghĩ tới vân Thiên Mộng từ nhỏ không có mẹ thì trong lòng nổi lên thương cảm cho biểu muội chi có duyên gặp vài lần kia.

Khúc Trường Khanh hiểu được một chút chuyện, không như muội muội không hiểu gì của mình.

Như mẫu thân vừa nói thì hẳn trong tướng phú nguy hiểm lan tràn, nếu không lần đó Mộng Nhỉ sẽ không nhờ mẫu thân giúp nâng diệt trừ sát thủ mai phục ớ dọc đường.

Nếu không phái thời gian đó hắn vào kinh báo cáo và nghe được chuyện này từ miệng mầu thân, chí sợ Mộng Nhi đã sớm bị Tô Thanh hạ thú rồi.

Người của phù Phụ Quốc công làm sao có thể dễ dàng bị bắt nạt như thế?

Khúc Trường Khanh híp mắt lại, thần sắc hiện ra một tía nguy hiểm, chính hắn cũng không nhận ra hai bàn tay dưới ống tay áo đã nắm lại thành quyền.

Mà lúc này trong Phong Hà Viên đang truyền tới những tiếng gào thê lương.

Chỉ thấy Vân Nhược Tuyết hai tay đang vịn chặt vào ghế, hai nha đầu giữ chặt thân the của nàng ta, còn Ngụy đại phu thì tay cầm lưỡi dao cẩn thận rạch vét thương trên trán ra để lấy ra đám mũ vàng.

Mặc dù lúc này Tây sở đã có thuốc mê nhưng vết thương cùa vân Nhược Tuyết chỉ là ngoại thương, lại bị ớ trán nên Nguy đại phu không dám loạn dùng thuốc me. vì vậy ma VẦN vân Nhược Tuyết mới phải chịu đau khổ thế này.

Tô Thanh thi đứng bên cạnh Ngụy đại phu, gương mặt tràn đầy lo lắng nhìn ông ta đang nặn mủ vàng ra cho tới khi máu tươi đỏ lòm chảy ra thì mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Những Vân Nhược Tuyết đã bị đau đớn tới mức ngất đi.

Ngụy đại phu cẩn thận rắc thuốc lên vết thương của nàng ta sau đó quấn bang gạc vào, Tô Thanh sai mấy nha đầu đưa vân Nhược Tuyết lên giường nghi ngơi.

Sau khỉ kết thúc mọi chuyện, Tô Thanh mới mời Ngụy đại phu vào trong phòng bên cạnh, nhỏ giọng hỏi:

“Thế nào? Cai trán của con ta cần mấy ngày mới có thế khôi phục?”

Ngụy đại phu liếc nhìn Tô Thanh đang lo lẳng, trong lòng suy nghĩ một chút sau đó mới đứng dậy cung kính trả lời:

“Thưa Tô di nương, thương thế của tiểu thư không thể coi thường được, nếu không vết thương kia sẽ càng ngày càng nghiêm trọng đó.”

Tô Thanh nghe Ngụy đại phu nói như thế thi sắc mặt trắng bệch, thân thể lảo đảo phải dựa vào bàn uổng trà, vô lực hỏi:

“Cái gì gọi là càng ngày càng nghiêm trọng? Chẳng lẽ là sẽ để lại sẹo?”

Ngụy đại phu thấy phản ứng của Tô Thanh như thế thì biết là nàng ta không chịu được sự thực này, nhưng hắn cũng không dám nói dối, nếu không tương lai vết thương để lại sẹo, chi sợ tướng gia sẽ lay luôn cái mạng nhỏ của mình. Hắn kiên trì noi:

“Tô di nương, nếu như tiếu thư nghe lão phu khuyên thì vết thương đã khép miệng lâu rồi. Nhưng tiếu thư lại không can thuốc cùa lão phu, đi dung thuốc khác, mặc dù làm vết thương nhanh khép miệng như máu bầm ở bên trong lại không tiêu trừ được, từ từ mủ hóa. Hôm nay lại cắt vết thương để lẩy mủ vàng ra, không khác gì một lần nữa bị thương, sợ là vết thương du có kết vảy nhưng tương lai cũng sẽ để lại sẹo.”

Tô Thanh nghe lời này thì tâm tư trầm xuống, lấy từ trong tay áo ra ngưng chi cao, đưa cho vú vương để vú vương chuyển cho Ngụy đại phu, xem xem có phải ngưng chi cao này có vấn đề gì hay không?

Ngụy đại phu cầm lấy bình sứ kia, mở ra ngửi mùi thơm, sau đó lại lấy một chút ra thừ trên giấy, sau đó mới lại cẩn thận trả lời:

“Đây là dược liệu thượng hạng! Nhưng thuốc này chỉ có thể dùng sau khi vết thương đã kết vảy, nếu tuy tiễn sử dụng thì sợ sẽ phản tác dụng. Nhìn phân lượng cao còn lại trong bình này, chỉ sợ Nhị tiểu thư đều mỗi ngày bôi không ít, có lẽ muốn vết thương nhanh liền lại chăng!”

Tô Thanh nghe Ngụy đại phu giải thích, gân xanh đã nổi đầy trên tay, nàng mệt mói phân phó cho Ngụy đại phu:

“Thương thế của Nhị tiểu thư nhờ vào ngươi vậy. Ngươi nên tìm cách mà chữa trị cho tốt, cũng không được nói với tướng gia. Chuyện này tốt nhất chỉ cỏ ba người chúng ta biết ma thôi, hiểu chưa?”

Ngụy đại phu hiếu chuyện này có liên quan tới danh dự ngàn vàng cùa tiểu thư nên dù hẳn có thêm vài cái lá gan cũng sẽ không dám đem chuyện

thương tổn của thiên kim tướng phù đi nói lung tung, liền gật đầu đồng ý.

Vú vương thẩy Tô Thanh mấy ngày nay không tức giận thì cũng hộc máu ngất đi, lại mới cùng vân Huyền Chi điên long đào phượng một trận nên lo lẳng cho thân thể của nàng ta. Thừa dịp Ngụy đại phu còn chưa rời đi liền để hắn bắt mạch cho nàng ta.

Kết quả là mạch có vấn đề, Ngụy đại phu lúc này cà người đầy mồ hôi, giọng nói đay vẻ bát an:

“Tô di nương, người tốt nhất không nên tức giận nữa, nếu không cái thai này sẽ không giữ được đâu!”

Tô Thanh nghe Ngụy đại phu kết luận như thế thì cả người ngã phịch xuống ghế, thật lâu sau cũng không thể trả lời.

Vú vương thi trấn định hơn, vội vàng kéo Ngụy đại phu lại, hỏi:

“Rốt cuộc là có vấn đề gì? Ngươi nhất định phải giữ được đứa bé này của phu nhân, nếu không ta sẽ bảo tướng gia tịch thu tiệm thuốc của ngươi đó!”

Ngụy đại phu bị vú vương dọa như thế thì nuốt nuốt nước bọt trong miệng, can thận trả lời:

“Tô di nương đã tức giận nhiều lần, lại còn trải qua chuyện phòng the, đây ià điều kiêng kĩ trong ba tháng đầu. Nếu trong một tháng tới không giữ thai cho tốt thì cho dù Đại La Kim Tiên cũng không thể giữ được. Kính xin Tô di nương nhất định phải phối hợp với lão phu dùng thuốc, đừng đế nhất thời không kìm chế được mình mà ảnh hưởng tới thai nhú”

Vừa nói, Ngụy đại phu vừa mớ cái hòm thuốc ra, tự mình lấy giây và bút mực sau đó viết đơn thuốc cho Tô Thanh và vân Nhược Tuyết.

Mà Tô Thanh thấy con của mình còn có hy vọng giữ được thi ra sức gật đầu nghe lời đại phu, sau đó để vú Vương lấy ra hai mươi lượng đưa cho Ngụy đại

phu.

Sau khi tiễn Ngụy đại phu, vú Vương trở lại phòng, thấy Tô Thanh vẫn ngồi nguyên tại chỗ thì tiên lên khuyên nàng:

“Phu nhân, một tháng tới này người cần phải chú trọng thân thể của mình. Người tạm thời bỏ qua đám tiểu nhân kia đi, đợi sau khi hài tử ổn định rồi thì thu thập bọn chúng cũng không muộn. Ta cũng không thể vì bắt kẻ địch ba ngày mà lảm tổn hại tới binh được.”

Tô Thanh lúc này cũng nhận ra lợi hại trong chuyện này, mẩy ngày tới, vân Thiên Mộng sẽ còn tiếp tục chèn ép mình, ma Liễu Hàm Ngọc cầm quyền càng làm cho nàng ta lo lắng, sẽ dần dần khiến mình tự làm tổn thương thân thể.

Hôm nay thấy Ngụy đại phu cảnh cáo như thế, nàng cũng nhận ra cái gì nên xem nhẹ, cái gi cần coi trọng. Hiện tại cứ phải nuốt giận vào, đợi sau khi sinh con cho Vân Huyền Chi thì chẳng phải sẽ nắm cả tướng phú này ở trong tay

rồi sao, cần gì phải nhất thời mà đánh mất tất cả chứ.

Nghĩ như thế, Tô Thanh liền gật gật đầu, để vú vương tùy ý đưa vào trong phòng, nhìn thấy vân Nhược Tuyết ngù trên giường thì lại nổi lên một trận nhức đầu.

Vốn là nàng ta định lấy chuyện vết thương cùa vân Nhược Tuyết đem đi tổ cáo cho Vân Huyền Chi, nói rằng vân Thiên Mộng đã đọng tay động chân trong ngưng chi cao.

Nhưng nghĩ lại lại thấy vân Thiên Mộng đưa ngưng chỉ cao thật cho vân Nhược Tuyết, rõ ràng là đã vì mình mà chuẩn bị hét thảy. Đến lúc đó nếu mời thái y trong cung chuẩn đoán bệnh, có khi minh còn bị úp thêm tội coi rẻ ân đức của Thai Hậu, đến lúc đó, sợ là sẽ kéo cả Tô phủ dính vào.

Vì vậy, mặc dù cục tức này Tô Thanh không thể nuốt trôi, nhưng cung chỉ có thể can răng mà chịu thôi.

“Vú, chuyện thay thuốc cho Tuyết Nhi giao cho ngươi, đừng để xảy ra chuyện nữa đấy.

Tô Thanh ngồi ở bên giường, khẽ vuốt ve khuôn mặt thon mềm của con gái mình. Thấy vân Nhược Tuyết rất giống mình, lại nhìn tới cái băng gạc trên đầu nàng thì trong lòng nổi lên một trận đau lòng, thấp giọng phân phó cho vú vương.

Vú vương cẩn thận đáp ứng, nghĩ tới thọ yến mấy ngày sau, lại lên tiếng hỏi:

“Thọ yến sắp tới nên như thế nào? Chẳng lẽ lại để cho Nhị tiểu thư quấn bắng gạc mà đi tới phủ Phụ Quốc công hay sao. Đây chính là tội bất kính, đến lúc đó Đại tiểu thư có thề mượn cớ nay để sinh chuyện đó!”

Tô Thanh cũng đang phiền não với chuyện này, trong mắt hiện lên vẻ táo bạo, hơi tức giận noi:

“Đến lúc đó nếu không được thi chỉ có thể cắt tóc mai của Tuyết Nhi để che đi vết thương mà thôi!”

Nghe vậy, vú vương cũng chỉ cúi đầu thớ dài, biết là không còn biện pháp nào khác nên rời đi để chuẩn bị thuốc cho Tô Thanh và vân Nhược Tuyềt.

Ngày hai sáu tháng ba, đúng là ngày mừng thọ 60 tuổi của lão thái quân ở phủ Phụ Quốc công. Trời còn chưa sáng, các tiểu thư của các phú đã dậy trang điểm thay quan áo, tính toán để co được hình tượng tốt nhất để đi dự thọ yến của lão thái quân.

Trong tướng phủ, hôm trước trời vừa tối thì đã để mấy tỷ muội Vân Thiên Mộng về viện của mình, dặn dò mấy người nghi ngơi để hôm sau đi chúc thọ lão thái quân.

Có thể thấy, lão thái thái vô cùng coi trọng thọ yến này.

Dù sao đây cũng là yến hội đầu tiên bà tham dự kể từ sau khi về lại kinh thành, cũng là bước đầu tiên bá bước vào cánh cứa của giới thượng lưu kinh thành.

Vì vậy, giờ Dần ngày hai mươi sáu, lão thái thái đã sai vú Nhuế đi tới viện của các tiểu thư, hộ tong các nàng tới Bách Thuận Đường.

Vân Thiên Mộng nhìn tới mấy muội muội đều thấy các nàng trang phục lộng lẫy, như hoa như ngọc thì biết các nàng cũng rất coi trọng thọ yến lần nảy.

Nhưng vân Dịch Dịch có chỗ dựa là lão thái thái, vân Nhược Tuyết có chỗ dựa là Tô Thanh, còn vân Yên, mặc dù có mẹ là quản gia của tướng phú nhưng dường như nàng có chút kém nổi bật hơn hẳn.

Nhìn dáng dấp của nàng, cũng có thể thẩy Liễu di nương cũng có tâm rồi, rõ ràng là nàng không muốn con minh chèn ép danh tiếng của thiên kim phủ Phụ Quốc Công, lại càng không muốn con mình đoạt danh tiếng của vân Thiên

Mộng.

Tránh lần này vì thể mà rơi vào tình cảnh bị chèn ép.

Thấy Liễu di nương cẩn thận đề phòng như thế, vân Thiên Mộng có chút đau lòng thay cho vân Yên. Nêu không phải thân thể kém chút ít, thì tướng mạo, tài năng của vân Yên ở tướng phu đều không thua vân Nhược Tuyết và vân Dịch Dịch.

Mà lão thái thái thì đang đặt toàn bộ quan tâm lên người vân Dịch Địch, thấy mắt nàng ta vẫn còn lờ đờ như trẻ con thì nghiêm nghị véo vào khuôn mặt nhỏ bé cùa nàng ta. vân Dịch Dịch đang ngái ngù bị cả kinh, thiếu chút nữa là giơ chân lên đạp, sau đó giúp nàng ta sứa sang lại áo, miệng trách mắng:

“Lấy lại tỉnh táo cho ta. Hôm nay là ngày quan trọng, con cũng không thể làm ta mát mặt được!”

Lời vừa nói xong, vân Nhược Tuyết cười lạnh trong lòng, dựa theo tình cảm cúa lão thái thái, có lẽ trong lòng chỉ có một đứa chau vân Dịch Dịch này thôi.

Vân Thiên Mộng vẫn cười nhẹ nhàng, đối với bà nội này mặc dù nàng không có hảo cảm gì nhưng cũng không muốn làm bà ta bẽ mặt.

Lão thái thái thấy Vân Thiên Mộng mặc dù không tỏ vé gì với mấy câu minh vừa nói minh nhưng vẫn ý tứ dặn dò ba người kia mấy câu, sau đó lại để vú Nhuế giúp các nàng sửa sang lại búi tóc cùng đồ đeo tay. Tới giờ Thin thì năm người cùng ngôi kiếu mềm tới cửa phủ. Xe ngựa do phủ Phụ Quốc công sai tới đón cũng đã đợi được khoảng nìte canh giờ.

Lão thái thái lấy phong thái của chủ mẫu đương gia trèo lên xe ngựa, dừng một chút nhìn nha đều sai vặt của phủ Phụ Quốc công sau đó mới hài lòng ngồi vào trong xe.

Vân Thiên Mộng thấy bà ta tiểu nhân đắc chí như thế thì trong lòng không

khỏi chán nán. Như thế này mà đã lộ ra tâm trạng cùa mình, lão thái thái làm sao có thể là đối thủ của lão thái quân đây, chi sợ hôm nay nàng có quả ngon để ăn rồi.

Vân Dịch Dịch thì mang một bộ dáng hết sức tò mò, cứ bám chặt lấy vân Thiên Mộng mà hòi lung tung này nọ, cho tới khi xe tới phú Phụ Quốc còng rồi mà cái miệng nhỏ vẫn còn không chịu nghỉ.

Mọi người xuống xe rồi mới phát hiện ra hôm nay cửa phủ Phụ Quốc công đã bị vây chật kín, xe ngựa của các phủ khác đều bị chặn lại ở ngoài phố, đông nghẹt một dãy, có thể thấy ở Tây sớ, trong lòng vua Ngọc càn, phủ Phụ Quốc Công có VỊ thế vô cùng quan trọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.