Nhưng vì Sở Phi Dương ở đây nên sắc mặt Vân
Huyền Chi chỉ hơi thay đổi một chút đã lại bình thường trở lại. Hắn
nhiệt tình gọi Vân Thiên Mộng và Sở Phi Dương ngồi xuống, tỏ vẻ quan tâm chuyện ăn ở của Vân Thiên Mộng ở Sở Vương phủ, sau đó còn dặn dò thêm
vài chuyện để nàng yên tâm ngồi tại vị trí phu nhân Sở Tướng.
Vân Thiên Mộng chỉ cúi đầu nghe dặn dò, sau đó thỉnh thoảng gật đầu nhu thuận để hắn có chút mặt mũi trước Sở Phi Dương.
Việc Vân Thiên Mộng chỉ nghe không nói lại làm cho Vân Huyền Chi cảm
thấy bị thất bại, giống như nói cả buổi đều là tự mình nói với mình, còn Vân Thiên Mộng chẳng chút nào để tâm cả.
Sở Phi Dương trầm mặc ngồi một bên càng không tham dự vào câu chuyện của mình, ánh mắt lãnh đạm lại có chút mỉa mai làm Vân Huyền Chi càng căng
thẳng trong lòng, lập tức ngậm miệng, cầm chén trà lên nhấp một ngụm,
sau đó gọi Triệu quản gia đang đứng hầu bên ngoài tới, để lão mang lễ
vật của Vân Thiên Mộng mang về đem phân phát cho các viện trong phủ. Rồi hắn nhẹ nhàng cười nói với Vân Thiên Mộng: “Đã ngồi đây cả buổi, chắc
Mộng Nhi cũng mệt mỏi rồi, hay là quay về Khởi La Viên nghỉ ngơi một
lát, đợi ăn trưa rồi nói chuyện tiếp.”
Nghe thấy thế, Vân Thiên Mộng ngẩng đầu, thấy Sở Phi Dương khẽ gật thì
nàng mới lên tiếng đáp ứng, sau đó cùng bọn Mộ Xuân rời khỏi phòng
khách, đi về Khởi La Viên.
Lần này sau khi Tướng phủ tai qua nạn khỏi, Vân Thiên Mộng chỉ đem theo
Vú Mễ và bọn Mộ Xuân, tổng cộng là năm người về Sở Vương Phủ, còn lại
tất cả đều ở lại Khởi La Viên. Mặc dù hiện tại Khởi La Viên không có chủ tử nhưng bọn nha đầu vẫn hằng ngày quét tước sạch sẽ tới không còn một
hạt bụi nào.
Khi Vân Thiên Mộng bước vào Khởi la Viên, mọi người đã sớm chỉnh tề đứng thành hai hàng ở cửa viện hành lễ: “Bái kiến Đại tiểu thư!”
Thấy những nha đầu bà tử từng chung hoạn nạn với mình ngày xưa, Vân Thiên Mộng cười nhẹ, nói: “Mọi người vất vả rồi!”
Sau đó để cho Mộ Xuân, Nghênh Hạ mang lễ vật phân phát cho mọi người,
lại nghĩ bọn họ đã không còn chủ tử để hầu hạ nên sau này ban thưởng
cũng ít hơn nhiều so với các viện khác, vì thế cũng không quên thưởng
thêm tiền cho tất cả, sau đó mới dẫn đán Mộ Xuân đi lên lầu.
Mặc dù chỉ mới rời khỏi Vân Tướng phủ có mấy ngày nhưng hiện tại thân
phận Đại tiểu thư Vân Tướng phủ đã chuyển thành chính thê của Sở Phi
Dương, sự thay đổi đó cũng khá ảnh hưởng tới tâm trạng của Vân Thiên
Mộng lúc này. Nàng có cảm giác giống như mình đang thăm lại chốn xưa,
còn tâm ý nay đã đặt toàn bộ ở Sở Tướng phủ rồi.
Trong lòng không khỏi cảm thán, nàng ngồi tựa bên cửa sổ để ngắm phong cảnh Khởi La Viên.
“Tiểu thư, ngoài cửa sổ gió lớn lắm, hay là ngồi xuống đây đi, uống chén trà nóng giữ ấm thân thể!” Thấy Vân Thiên Mộng cứ ngồi mãi bên cửa sổ,
Mộ Xuân khẽ nhắc, nếu không chỉ sợ để cô gia biết thì nàng lại bị trách
phạt rồi.
Thấy Mộ Xuân cằn nhằn nhắc nhở, Vân Thiên Mộng cười một tiếng, lập tức
trêu ghẹo: “Nha đầu này nha, ngươi còn chưa xuất giá đấy, nếu cứ thế này thì làm sao mà về nhà chồng đây?”
Lời của Vân Thiên Mộng càng làm Mộ Xuân thêm phần sốt sắng yêu cầu nàng phải về ngồi ở bàn.
Rồi nàng ta lại tiếp tục phàn nàn: “Nô tài không phải là vì lo lắng cho
tiểu thư sao? Tiểu thư khỏe mạnh thì mới có thể nhanh chóng có tiểu bảo
bảo. Nô tài vì tiểu thư mà lao lực, tiểu thư lại còn cười chê nô tài
nữa.”
Nhỏ giọng oán thán xong, Mộ Xuân lại cầm chén trà nóng nhét vào tay Vân Thiên Mộng để nàng sưởi ấm.
Vân Thiên Mộng thật không ngờ, mình mới gả cho Sở Phi Dương có mấy ngày mà ai cũng lo lắng chuyện con cái của nàng và hắn.
Loại chuyện này, nàng đều để thuận theo tự nhiên, nếu duyên phận tới thì con cái tự nhiên sẽ có, dục tốc bất đạt, cần gì phải cả ngày nghĩ ngợi
về nó làm gì.
Mà lúc này, Nghênh Hạ và Nguyên Đông sau khi phân phát quà cho mọi người đã quay trở lại, sau khi hành lễ với Vân Thiên Mộng thì Nghênh Hạ vội
vàng mở miệng nói: “Tiểu thư, đồ đạc đã phân phát xong cả! Liễu di nương và Tam tiểu thư đang ở bên ngoài Khởi La viên, mong được gặp tiểu thư!”
Lén không có Sở Phi Dương ở đây nên đám nha đầu này vẫn lén gọi nàng là
tiểu thư. Dù sao đã gọi quen như thế lâu rồi, mà Vân Thiên Mộng cũng cần thời gian để quen với thân phận mới nên nhất thời cũng chẳng nhắc nhở
bọn nha đầu làm gì.
“Tiểu thư có muốn gặp Liễu di nương và Tam tiểu thư không? Nếu không để
nô tài ra bảo họ về?” Vừa mới tới Vân Thiên Mộng đã bị Vân Huyền Chi răn dạy suốt cả canh giờ ngoài phòng khách nên Mộ Xuân cũng lo rằng Vân
Thiên Mộng mệt mỏi nên mới mở miệng hỏi.
“Không cần, mời họ vào đi!” Đối với Liễu Hàm Ngọc và Vân Yên, Vân Thiên
Mộng vẫn còn chút hảo cảm. Dù sao sau khi Liễu Hàm Ngọc chưởng quản
tướng phủ, thái độ với nàng vẫn rất chừng mực, so với Lão thái thái cần
quấy và Vân Dịch Dịch không biết thân biết phận thì tốt hơn nhiều.
Nghe nàng nói như thế, Mộ Xuân cũng nhẹ giọng đáp rồi quay người đi ra khỏi phòng, tiến về phía cửa Khởi La Viên.
“Mấy ngày nay trong phủ không phát sinh chuyện gì chứ?” Sau khi Mộ Xuân
đi mời hai mẹ con Liễu Hàm Ngọc, Vân Thiên Mộng lại mở miệng hỏi Nghênh
Hạ và Nguyên Đông, ngừa chút nữa có phát sinh chuyện gì cũng có thể kịp
trở tay.
“Tiểu thư, Tô di nương và tiểu thiếu gia đều chết rồi.” Nghênh Hạ và
Nguyên Đông sau khi phân phát quà cũng nhanh chóng nghe ngóng tin tức
mới từ đám nha đầu trong phủ, chờ báo cáo Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng bưng lên chén trà nhỏ trong tay, hai mắt không khỏi ngẩng đầu nhìn Nghênh Hạ, muốn xác nhận lại: “Thật chứ?”
Thấy Vân Thiên Mộng tỏ vẻ không tin lắm, Nghênh Hạ ra sức gật đầu, cam
đoan nói: “Nô tài và Nguyên Đông đã hỏi qua tất cả đám nô tài, ai cũng
nói như thế! Hình như dạo đó vú nuôi quên mang tiểu thiếu gia đi cùng
vào đại lao nên mới để tiểu thiếu gia chết đói.”
Nghe Nghênh Hạ đáp lời, lông mày của Vân Thiên Mộng không khỏi chau lên, trong đầu không khỏi nhớ tới một màn lúc nàng mới tới Vân Tướng Phủ.
Lúc ấy Vân Huyền Chi phân phó Triệu quản gia đưa thi thể Tô Thanh về Tô
gia nhưng lại không đem thi thể con trai mình đưa về đó, xem ra trong
nội tâm Vân Huyền Chi, đứa con trai này vẫn rất quan trọng. Mặc dù đứa
bé ấy chết rồi nhưng sẽ tổ chức tang sự cho nó để thể hiện sự đau đớn
của một người cha mất con.
“Tiểu thư, tụi nô tỳ còn thăm dò được, hình như bên chỗ lão thái thái
không ỏn lắm. Từ sau khi trở về từ đại lao, cả ngày bà ấy chỉ nằm trên
giường ốm đau, các đại phu tới thăm bệnh đều lắc đầu. Mà Tứ tiểu thư
cũng cả ngày ngu ngu ngơ ngơ không ăn không uống, chỉ khi người ta cưỡng ép nhét thức ăn vào miệng thì nàng ta mới ăn một chút. Quả là rất kỳ
quái!” Nghênh Đông lại nói tiếp những điều mình nghe được.
Ba người đang nói chuyện thì đã thấy Mộ Xuân dẫn Liễu Hàm Ngọc và Vân Yên tiến vào.
“Nô tài bái kiến phu nhân!” Liễu Hàm Ngọc thấy Vân Thiên Mộng hôm nay đã chải kiểu tóc dành cho phu nhân thì lập tức sửa lại cách xưng hô.
Vân Thiên Mộng thấy nàng ta cẩn thận từng li từng tí thì cười đáp: “Di nương khách khí rồi! Mau lại đây ngồi đi!”
Liễu Hàm Ngọc thấy Vân Thiên Mộng vẫn đối đãi với mình như ngày trước
thì tâm tình cũng đỡ căng thẳng, liền cùng Vân Yên tới ngồi xuống cạnh
bàn.
“Hôm nay trời lại thế, sao di nương với Tam muội lại ra ngoài làm gì?”
Thấy Vân Yên vẫn hay thẹn thùng như trước, Vân Thiên Mộng cảm cảm thấy
khá quý mến cô em cùng cha khác mẹ này. Nhìn gương mặt nhỏ nhắn của nàng ta hơi tái nhợt vì lạnh thì lập tức sai Mộ Xuân dâng cho họ chén trà
nóng để họ làm ấm thân thể.
“Tướng gia không muốn cho nô tài tới quấy rầy phu nhân, nhưng nô tài
nghĩ sau này có muốn gặp phu nhân thì rất khó nên lúc này mới đưa Tam
tiểu thư tới, kính xin phu nhân không trách!” Nghe Vân Thiên Mộng nói,
Liễu Hàm Ngọc lập tức cười đáp.
Vân Thiên Mộng biết thừa tâm tư của Liễu Hàm Ngọc, nàng ta sợ mình có
gia đình rồi thì sẽ quên chuyện của cô muội muội Vân Yên nên lúc này mới một mực dẫn Vân Yên tới đây để gặp mình.
Chỉ có điều, nhìn Vân Yên hiện tại so với một năm về trước, nàng chỉ
thấy cô muội muội này càng ngày càng trổ mã duyên dáng yêu kiều, giơ tay nhấc chân cũng đã có mị lực, khó trách Liễu Hàm Ngọc lại rốt ruột như
thế.
Sợ là chẳng bao lâu nữa, Vân Yên lọt vào mắt Vân Huyền Chi thì sẽ bị sắp xếp cho một cuộc hôn nhân chính trị.
Nhưng kẻ mà Vân Huyền Chi chọn sẽ là người có thể giúp hắn thăng quan
tiến chức, huống hồ với thân phận thứ xuất của Vân Yên, muốn trèo vào
cửa nhà những người đó chỉ sợ cũng chỉ có thể làm một di nương nho nhỏ,
làm sao Liễu Hàm Ngọc có thể chấp nhận được đây? Cả đời nàng ta đã làm
di nương, sao lại không biết sự khổ sở của thân phận ấy, không đời nào
nàng ta nguyện nhìn con gái của mình bước vào con đường này.
Vân Yên thấy Vân Thiên Mộng nhìn mình thì ngượng ngùng cười nói: “Đa tạ đại tỷ tặng qua, muội rất thích ạ!”
Thấy nàng ta hiểu chuyện như thế, Vân Thiên Mộng cũng gật đầu cười, rồi
lại nói với Liễu Hàm Ngọc: “Tâm sự của di nương ta hiểu cả. Chỉ là nếu
ta đã đề xuất rồi thì di nương cũng không thể đổi ý đâu!”
Thấy Vân Thiên Mộng đồng ý chuyện hôn sự của Vân Yên, Liễu Hàm Ngọc lập
tức bỏ được tảng đá đè nặng trong lòng, lập tức vui mừng đáp: “Ánh mắt
của phu nhân tất nhiên là không phải nghi ngờ rồi. Nô tài làm sao dám
ghét bỏ được!”
“Cho ta vào… Bọn cẩu nô tài các ngươi… Dựa vào cái gì mà dám cản đường
ta… Cút ngay…” Đúng lúc này, bên ngoài Khởi La Viên lại truyền tới một
hồi âm thanh gào thét.