Ngày thứ ba, toàn bộ Tướng phủ dưới sự dẫn dắt của Vân Huyền Chi tiễn ba người bọn Vân Thiên Mộng đến cửa lớn.
"Đại tiểu thư, nô tỳ đã chuẩn bị ba chiếc xe ngựa, ba vị tiểu thư mỗi người một chiếc, ngồi cũng rộng rãi thoải mãi hơn." Liễu di nương phân
phó các bà vú xếp những đồ dùng cần thiết hàng ngày trên đường đi lên xe ngựa, sau đó cười hướng Vân Thiên Mộng bẩm báo.
"Liễu di nương cũng quá khách khí rồi. Ba vị tiểu thư là chị em ruột, ngồi chung một chiếc xe ngựa thì đã làm sao? Còn có thể giúp cho tình
cảm tỷ muội càng thêm thân mật. Đại tiểu thư người nói có đúng hay
không?" Ngay lập tức Tô Thanh được đỡ ra sau đó mắt mang ý cười quét qua Vân Nhược Tuyết một cái, lại hết sức thân thiết nói.
Vân Nhược Tuyết thấy Tô Thanh nhắc khéo minh, liền nhiệt tình bước
lên trước, vô cùng vui vẻ khoác tay Vân Thiên Mộng và Vân Yên, cười
duyên nói:
"Di nương nói rất đúng, ba tỷ muội chúng ta tình cảm vốn rất tốt, tất nhiên là phải ngồi chung một xe rồi!"
Vừa nói, Vân Nhược Tuyết vừa phân phó vú Vương đứng bên cạnh:
"Vú, mau đem hành lí của ta sang xe của tỷ tỷ, chớ làm chậm giờ lên đường của mọi người!!"
Vân Huyền Chi nghe vậy, trong mắt vốn mang theo ý cười lại thêm nét tán
dương càng đậm, trước mặt mọi người không tiếc lời khen:
"Đúng là Tuyết Nhi nhiểu chuyện!"
Liễu di nương nghe xong, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, nhưng trong
lòng thì rất không vui vẻ, hôm nay thấy thái độ của hai mẹ con Tô Thanh
nay thay đổi 180 độ, nỗi lo lắng trong lòng lại càng lớn.
Vân Thiên Mộng nhìn hai kẻ một xướng một họa trước mặt mình, định
bày ra cho dân chúng xung quanh chuyện Tướng phủ hòa thuận, lại thấy vú
Vương dẫn mấy nha hoàn cầm mấy bao quần áo toan xếp lên xe ngựa của
mình, trong mắt xẹt qua tia cười lạnh, nhưng vẫn nhu hòa cất lời:
"Chậm đã! Phụ thân, nếu để ba tỷ muội con ngồi chung một xe ngựa, sẽ
vướng rất nhiều đồ dùng. Con thấy hành lý của Nhị muội cũng không ít,
nên định tặng một chiếc xe ngựa cho Nhị muội, còn để mấy bà vú lớn tuổi
ngồi chiếc xe còn lại đi."
Tô Thanh thấy vào thời điểm mấu chốt lại bị Vân Thiên Mộng phá hỏng, âm thầm nghiến rắng, lại còn phải giả bộ lo lắng:
"Đại tiểu thư, đây chỉ là một chút trang sức quý giá, để ở bên người
cũng là thỏa đáng. Huống hồ, nào có đạo lý nhường cho Tuyết Nhi riêng
một chiếc xe ngựa được?"
Vân Thiên Mộng thấy nàng ta còn chưa bỏ ý định, đáy mắt vẫn mang
theo ý cười nhạt lại lạnh thêm mấy phần, giọng nói nghiêm túc:
"Tô di nương là không yên tâm với sự sắp đặt của phụ thân sao? Chúng ta
ra ngoài không nên phô trương quá! Huống chi phụ thân làm quan thanh
liêm, Nhị muội mang một số lớn đồ dùng cùng trang sức như thế là có ý
gì?"
Trong lòng Vân Thiên Mộng biết rõ Vân Huyền Chi vô cùng để ý thanh danh chốn quan trường, liền ba câu không rời đề tài này.
Quả thật Vân Huyền Chi nghe ra Vân Thiên Mộng nhắc nhở, vốn có mấy
lời toan nói giúp cho hai mẹ con Tô Thanh cũng liền nuốt trở lại, ngược
lại, bày ra khuôn mặt dạy dỗ Vân Nhược Tuyết vẫn đang đắc chí:
"Ra ngoài, tất cả mọi người phải nghe theo sự sắp xếp của Đại tiểu thư.
Hơn nữa Nhược Tuyết, không được trẻ con nữa, bước ra khỏi đại môn Tướng
phủ, mỗi lời nói hành vi của con chính là đại biểu cho nề nếp gia giáo
của Tướng gia, không thể gây họa."
Vân Nhược Tuyết không ngờ Vân Thiên Mộng nói dăm ba câu liền khiến
Vân Huyền quay qua quở trách mình, trong lòng nhất thời tức giận một
trận.
Chỉ là vì hôm qua đã được Tô Thanh dạy bảo, nàng liền cố gắng nuốt
xuống dưới lửa ngầm giận dữ, cúi đầu chậm rãi hành lễ với Vân Huyền Chi, cung kính đáp lời:
"Dạ".
Nhưng vẻ không cam lòng trong đáy mắt nàng ta kia thì trước sau vẫn
không cách nào giấu được, cũng lọt vào mắt Vân Thiên Mộng...
Sau đó, ba người cúi chào tạm biệt Vân Huyền Chi, chia ra được nha
hoàn đỡ lên xe ngựa, cả đoàn người từ từ khởi hành hướng Tô Thành đi
tới...
Tô Thanh híp lại mắt nhìn xe ngựa càng lúc càng đi xa, hai tay giấu dưới ống tay áo đã sớm nắm chặt thành nắm đấm.
Vân Thiên Mộng này quả thật không đơn giản, không những đem hành lý
của Tuyết Nhi đặt riêng trên một chiếc xe, còn đặt luôn cả vú Vương vốn
được mình đặc biệt chỉ đạo qua trong vòng giám thị.
Chẳng qua là, nếu nàng ta cho rằng làm như vậy có thể tránh được một kiếp, vậy thì hoàn toàn sai rồi!
Dọc theo con đường này, sẽ có bao nhiêu kinh hỉ không ngờ tới đang chờ nàng...
"Triệu quản gia, hôm qua Đại tiểu thư vì chuyện gì mà đi phủ Phụ
Quốc công?" Thấy Vân Huyền Chi vội vào triều sớm, Tô Thanh gọi riêng
Triệu quản gia đến hỏi.
"Nghe nói là chỉ đến thăm Cốc lão thái quân, cũng không làm chuyện gị khác."
Triệu quản gia nhìn quanh bốn phía một lát, xác định chung quanh không
có người, liền kề sát vào tai Tô Thanh mà nhỏ giọng trả lời.
Nghe hắn trả lời như vậy, Tô Thanh hơi yên tâm gật đầu, cũng đã cẩn thẩn phân phó nói:
"Ngươi tới Tô gia, cáo cho Nhị ca, xuống tay gọn ghẽ, diệt cỏ diệt tận gốc."
Ngày hôm nay, ánh nắng chan hòa, xe ngựa chạy nhanh ra khỏi kinh đô liền dần dần xa rời chốn đô thành sầm uất...
Vân Thiên Mộng tới Tây Sở nước lâu như vậy, còn chưa thực sự được
thăm thú phong cảnh nước Tây Sở này, liền nâng bàn tay nuột nà vén lên
một góc rèm cửa xe, ánh mắt vừa thưởng thức cảnh sắc bên ngoài, vừa để ý động tác của Vân Nhược Tuyết bên cạnh...
"Tỷ tỷ, mời dùng trà."
Lúc này, một chén trà nóng đột nhiên xuất hiện trước mặt Vân Thiên Mộng, mà chủ nhân của giọng nói kia chính là Vân Nhược Tuyết.
Vân Thiên Mộng nhìn chằm chằm chén trà nhỏ trước mặt mình, một tia sáng lạnh hiện lên trong mắt.
"Nhị tỷ, cẩn thận."
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên xóc nảy, chén trà nóng kia theo độ
nghiêng của xe ngựa chút nữa là hắt lên khuôn mặt như hoa của Vân Nhược
Tuyết, mà Vân Yên ngồi ở bên kia đột nhiên bổ nhào tới, dùng ống tay áo
của mình thay Vân Nhược Tuyết cản lại nước trà...
Vân Nhược Tuyết không nghĩ tới chuyện sẽ biến thành như thế, chỉ kém một chút nữa nàng liền bị nước trà kia hủy hết khuôn mặt, ngay lập tức
sặc mặt tái nhợt, chén trà nhỏ trong tay sớm bị nàng ném vào góc xe.
Vân Thiên Mộng lập tức đưa tay ra kéo Vân Yên, giúp ổn định thân
hình sắp ngã nhào của nàng, nhưng ngay sau khi kéo cao ống tay áo của
Vân Yên, chỉ thấy một mảng da thịt bị phỏng rộp ghê người, lập tức lớn
tiếng quát hướng ngoài xe:
"Xảy ra chuyện gì?"
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, thủ lĩnh hộ vệ cưỡi ngựa chạy tới, cách màn xe trả lời:
"Bẩm Đại tiểu thư, trên đường có một rãnh to, đã khiến tiểu thư sợ hãi rồi."
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng khẽ cau mày, không nghĩ tới mới ra thành liền
có chuyện phát sinh, có vẻ Tô Thanh vì mình chuẩn bị không ít trò hay.
Vì thế Vân Thiên Mộng ra lệnh tiếp tục hành trình, gọi vú Mễ cùng
Mộ Xuân, để cho vũ Mễ đưa Vân Nhược Tuyết vẫn đang sững sờ sang chiếc xe ngựa thứ hai, giữ lại Mộ Xuân, mở ra hòm thuốc, tự mình thoa thuốc cho
Vân Yên, chỉ là thấy một mảng lớn bị phỏng như vậy, Vân Thiên Mộng lại
trách cứ:
"Sau này không thể lỗ mãng như thế, nhìn da thịt trắng nõn nuột nà thành như vậy, di nương thấy sẽ đau lòng lắm..."
Mà Vân Yên chỉ xấu hổ cười một tiếng, có chút thẹn thùng trả lời:
"Muội mới vừa nhìn đến Nhị tỷ trong chén trà đó động tay động chân, thật sự là nghĩ không ra cái biện pháp gì tốt. Đúng lúc đấy xe ngựa lại lắc
lư một trận."
Dứt lời, Vân Yên hai gò má đỏ ửng le lưỡi...
Vân Thiên Mộng hiểu ý tốt của nàng, bản thân nàng cũng đã sớm chú ý tới
hành động mờ ám của Vân Nhược Tuyết, dù cho Vân Yên không có bổ nhào
tới, nàng vẫn có biện pháp để cho chén trà kia đổ xuống nền.
Thế nhưng, Vân Yên làm thế, vừa hay có thể nhân cơ hội này đuổi Vân Nhược Tuyết ra khỏi xe ngựa.
Khóe mắt liếc qua chén trà nhỏ lăn lóc chỗ góc xe, không cần đại
phu xác định Vân Thiên Mộng cũng có thể đoán ra được Vân Nhược Tuyết vừa rồi bỏ thuốc gì cho mình. Nếu nàng ta thích mấy thủ đoạn hạ lưu thế
này, thân làm tỷ tỷ như nàng tất nhiên sẽ thỏa mãn nàng ta, chỉ là, bây
giờ còn chưa phải lúc, mình còn thiếu một nhân chứng có sức thuyết phục
hơn.
Trải qua chút sự cố này, những hộ vệ kia đối với an toàn trên đường lại càng cẩn thận lo lắng, một đường thẳng tới trạm nghỉ chân thứ nhất đều
không có tình huống gì khác phát sinh...
Chẳng qua chỉ là, khi mọi người xuống xe ngựa chuẩn bị vào khách
sạn, bên trong lại xuất hiện Nguyên Khánh Châu mừng rỡ như điên mà đâm
đầu nhào tới...