Đôi mắt Sở Phi Dương mang ý cười quan sát bốn phía xung quanh rồi gật đầu ra hiệu, sau đó mở lòng bàn tay ra, nhìn chiếc trâm ngọc bích điêu
khắc hình hoa lan, trên khóe miệng mang nét cười vui sướng.
Chưởng quỹ của Tài Phú Lâu làm thế nào cũng không ngờ được là thật sự lại có người trúng được giải cao nhất.
Vốn nghĩ khi xuống dưới lầu có thể lừa lấy lại chiếc trâm ngọc, nhưng mở to mắt mà nhìn kỹ thì hai vị một là Thần Vương, một là Sở Tướng, đều là trọng thần trong triều, hắn ta một thường dân đắc tội sao nổi hai
nhân vật lớn nhường này, chỉ có thể đấm ngực giậm chân tóm lấy tên tiểu
nhị đứng bên cạnh mà thượng cẳng chân hạ cẳng tay, vẫn còn tiếc chiếc
trâm ngọc mà hai trăm lượng vàng ròng còn khó mua lại nổi kia.
Vân Thiên Mộng trong lòng cũng không khỏi thầm tán thưởng “thủ đoạn
đẹp mắt” của hai người, nhưng nếu hai người họ võ công không giỏi, e
rằng cũng khó mà đoạt được giải thưởng này.
“Đại tiểu thư, Vương gia và Tướng gia thật lợi hại, nơi cao như vậy
mà cũng có thể ném trúng! Mai này có thể được gả cho một phu quân như
thế, nhất định sẽ thấy vô cùng an tâm!” Nha hoàn Vân Dịch Dịch mang theo lúc này lại dựa sát bên người Vân Thiên Mộng, cặp mắt nhìn chằm chằm
thân ảnh hai vị nam tử thân phận cao quý kia.
Vân Thiên Mộng thu lại ánh mắt đang nhìn đỉnh cây sào trúc, khóe mắt
nhàn nhạt quét qua vẻ mặt mang đầy dã tâm của Vân Dịch Dịch, nụ cười yếu ớt như có như không nơi khóe miệng, trêu đùa nói : “Xem ra Dịch Dịch
nhà chúng ta đã động tâm rồi! Đây là chuyện tốt, chắc hẳn bà nội sẽ rất
vui!!”
Vân Dịch Dịch nghe ngữ khí Vân Thiên Mộng không có chút ghen ghét, đố kỵ nào, vốn vừa rồi còn muốn thăm dò xem Vân Thiên Mộng có ý gì với
Thần Vương và Sở Phi Dương không, giờ xem ra là bản thân nghĩ nhiều rồi, liền buông lỏng tâm tình cười nói : “Tỷ tỷ nói gì vậy, Dịch Dịch còn
chưa đến tuổi cập kê, nói đến chuyện xuất giá vẫn còn hơi sớm! Hơn nữa,
bên trên Dịch Dịch còn có ba vị tỷ tỷ, các vị tỷ tỷ còn chưa xuất giá,
đâu đã đến lượt Dịch Dịch !”
“Hừ, xem ra muội muội vẫn còn có chút hiểu biết, chỉ có điều, cho dù
muội là trưởng nữ thì đã sao? Nhị thúc vẫn chưa có công danh, muốn leo
lên Thần Vương phủ hay Tướng phủ, sợ là quá không biết lượng sức mình
rồi! E là có những người dã tâm còn cao hơn trời, nhưng mệnh bạc, đến
lúc đó chịu không nổi phúc huệ này, lại mệt tới mạng cũng không còn!”
Lúc này, Vân Nhược Tuyết trong mắt tràn đầy châm chọc, miệng nói toàn
lời ác độc từ một phía khác đi tới.
Vân Thiên Mộng nhìn thấy huynh muội Tô gia đang đứng không xa phía
sau nàng ta, liền biết cô nàng Vân Nhược Tuyết này chắc chắn là nhìn
thấy mình và Vân Dịch Dịch rồi, nên vội vàng đến để trổ tài miệng lưỡi
đây. Mà huynh muội Tô gia cũng đã chứng kiến một màn này, trong lòng sớm đã hận thấu Vân Thiên Mộng, ánh mắt cực kỳ lãnh đạm nhìn chằm chằm Vân
Thiên Mộng.
“Có điều, muốn nói mạng tốt, vẫn là mệnh tỷ tỷ cao quý nhất!” Vân
Nhược Tuyết không quan tâm đến Vân Dịch Dịch đang trợn mắt nhìn mình,
nhìn thẳng Vân Thiên Mộng, khóe miệng ngậm nụ cười nham hiểm cười nói
“Có nhiều tiểu thư khuê các ở đây như vậy, Thần Vương và Sở Vương chỉ
nói chuyện với tỷ tỷ, xem ra mị lực của tỷ tỷ quả không nhỏ, thật khiến
muội muội ngưỡng mộ! Không biết vừa rồi Thần Vương và Sở Vương đã nói gì với tỷ tỷ? Tại sao hai người đó lại tham gia trò chơi này?”
Không muốn nhìn vẻ nhàn nhã tự tại của Vân Thiên Mộng, cũng là muốn
dời đi sự chú ý của Vân Dịch Dịch, Vân Nhược Tuyết trong mắt đầy nhu
thuận tò mò hỏi.
Thật ra, vừa rồi đừng từ xa nàng ta đã nhìn thấy Thần Vương và Sở Phi Dương đi đến bên cạnh Vân Thiên Mộng, thấy hai người đều là chủ động
nói chuyện với Vân Thiên Mộng, Vân Nhược Tuyết cực kỳ tức giận. Vì có
quá nhiều người ở đây cho nên nàng ta mới không lập tức chạy đến, giờ
đây gặp được Vân Thiên Mộng rồi, hiển nhiên là muốn biết ba người họ vừa nói chuyện gì.
Mà có thêm sự khiêu khích của Vân Nhược Tuyết, Vân Dịch Dịch cũng
theo đó mà đặt sự chú ý lên người Vân Thiên Mộng, trong lòng thầm mắng
Vân Thiên Mộng thật biết diễn kịch, rõ ràng có ý với hai người kia, lại
còn ở trước mặt mình làm bộ như tâm lặng như nước, chả trách những nam
nhân đều muốn sống chết vì nàng ta.
Vân Thiên Mộng quét mắt nhìn biểu cảm của hai người đứng trước mặt,
trong lòng thầm cười lạnh một tiếng, rồi lấy tay xoa xoa huyệt thái
dương, khó xử nói: “Tỷ tỷ nhất thời không nhớ ra! Muội muội nếu tò mò
muốn biết, thì không bằng trực tiếp hỏi Thần Vương và Sở Tướng đi.”
Vân Nhược Tuyết thấy Vân Thiên Mộng giả ngây giả dại, chắc chắn là
không muốn tiết lộ nội dung cuộc đối thoại ban nãy rồi, tức đến dậm chân trên mặt thì cười lạnh nói “Tỷ tỷ cần gì giấu kỹ vậy, chẳng lẽ sợ muội
muội cướp đoạt?”
“Nhị tỷ nói phải, đại tỷ, có chuyện gì mà đến cả tỷ muội cũng không
thể chia sẻ sao?” Vào lúc này, Vân Dịch Dịch và Vân Nhược Tuyết lại về
cùng một phe, hai người tỷ một câu, muội một câu, toàn những lời cay độc chua chát nhằm vào Vân Thiên Mộng.
Vân Thiên Mộng cũng không có hành động nào khác, vẫn giữ nụ cười nhạt như cũ, ánh mắt nhìn về phía Sở Phi Dương, thấy hắn ta đang đi về phía
mình, thì điềm nhiên nói: “Hình như Sở tướng muốn tặng chiếc ngọc trâm
đó cho các tiểu thư ở đây.Nếu hai muội muội có thời gian hỏi những
chuyện không đâu, thì chi bằng tìm cách thu hút sự chú ý của Sở tướng để có được chiếc trâm kia, nói không chừng vị Sở Vương Phi tiếp theo là
một trong hai muội muội thì sao!”
Vài câu nói bâng quơ, hời hợt của Vân Thiên Mộng nhất thời làm cho
Vân Dịch Dịch và Vân Nhược Tuyết trừng mắt nhìn nhau, quan hệ liên minh
của hai người lập tức tan rã biến thành quan hệ thù địch, hai người cùng cúi đầu chỉnh trang lại y phục rực rỡ diêm dúa của mình, đồng thời bảo
hai nha hoàn phía sau lấy từ trong hầu bao mang theo bên người ra một
chiếc gương đồng, rồi đưa lên phía trước mặt hai người, để các nàng sửa
sang lại lớp trang điểm trên mặt.
Mà ý nghĩ này không chỉ có Vân Nhược Tuyết, Vân Dịch Dịch hai người
họ, các vị tiểu thư nhận ra Sở Phi Dương có mặt tại đó, đều hưng phấn mà nhìn về hướng Sở Phi Dương đang đi về phía bên trái, các cặp mắt đều
tỏa sáng, ái mộ, trong khoảnh khắc vang lên một loạt âm thanh chỉnh
trang vạt áo, khiến cho Vân Dịch Dịch và Vân Nhược Tuyết ánh mắt căm hận không thôi.
Nhưng điều khiến tất cả đều thất vọng, đó là Sở Phi Dương lại đi đến
trước mặt Thần Vương, hai người đứng giữa sân, cảm giác mãnh liệt đó
khiến một vài vị tiểu thư hét lên rồi ngất xỉu.
Sở Phi Dương trong tay cầm chiếc trâm ngọc đưa ra trước mặt Thần
Vương, khiêm tốn nói : “Vừa rồi nếu không phải là do Vương gia nhường,
thì bổn tướng e là cũng không trúng được chiếc trâm này, bây giờ ta xin
tặng lại nó cho Vương gia, coi như là quà đáp lễ Vương gia đã nhường
ta.”
Giang Mộc Thần từ lúc thấy Sở Phi Dương đi về phía mình đã đề cao
cảnh giác, vốn cho rằng hắn ta muốn tặng cho Vân Thiên Mộng đang đứng
phía sau, lại không thể ngờ hắn ta lại trước mặt nhiều người như vậy
tặng chiếc trâm chỉ có nữ tử mới dùng cho mình.
Các vị tiểu thư khi nghe thấy lời của Sở Phi Dương, ai nấy đều bị dọa cho sắc mặt trắng bệch, không hiểu sao đang yên đang lành Sở Phi Dương
lại tặng cho Thần Vương, trong lòng ngoài việc ngàn lần không hiểu còn
có chút mất mát.
Còn những cô nương khác, tuy có buồn nhưng cũng nguyện ý là Thần
Vương chứ ko phải ai khác, miễn cho người đó chiếm được thế thượng
phong.
Điều này lại làm cho sắc mặt Giang Mộc Thần lập tức trầm xuống, trong mắt bắn ra tia nguy hiểm, cười lạnh nói: “Sở Tướng khách khí rồi, chiếc ngọc trâm này nếu đã là Sở Tướng giành được, thì nên thuộc về Sở Tướng, sao còn cần phải tặng lại cho bổn vương?”
“Vương gia hà tất từ chối? Chẳng lẽ Vương gia là vì thua không phục,
nên mới không muốn nhận chiếc trâm ngọc này? Bổn Tướng tuy biết trong
phủ Thần Vương cũng không thiếu những chiếc trâm như thế này, nhưng dù
sao đây cũng là hảo ý của bổn tướng, Vương gia người nhẫn tâm từ chối
sao?” Nói rồi, đôi mắt sáng trong của Sở Phi Dương chợt trở nên u buồn
thất sắc, ngón tay nhẹ nhàng xoay xoay chiếc trâm, nhìn qua thật có phần đáng thương.
Vân Thiên Mộng trong lòng cảm thấy run rẩy một trận, thầm nghĩ tên Sở Phi Dương này đúng là không sợ trời không sợ đất mà, lại có thể học
giọng điệu các cô nương mà ăn nói với khối băng Thần Vương kia như vậy.
Nhưng mà tên Sở Phi Dương này cũng thật giảo hoạt, không những khiến
cho Thần Vương mang cái danh thua nhưng không phục, mà còn có ý bôi nhọ
Thần Vương phủ là khắp nơi toàn hoàng kim cả.
Giang Mộc Thần thấy Sở Phi Dương cứ cố tình làm khó mình, lại cảm
nhận được ánh mắt trách cứ từ bốn phương ném đến, rốt cuộc lại nhếch môi cười, nụ cười lần đầu tiên xuất hiện, sau đó lập tức khôi phục vẻ mặt
vô cảm như trước. Có điều hắn lại đưa tay ra nhận lấy chiếc trâm, lạnh
lùng nói: “Nếu đã là ý tốt của Sở Tướng thì bổn vương xin nhận!”
Nói xong, Giang Mộc Thần xoay người thật nhanh, vài bước đã đến trước mặt Vân Thiên Mộng, ngón tay thon dài nắm lấy đuôi chiếc trâm, rồi dùng lực vừa phải ném đi, chiếc trâm nhẹ nhàng, khéo léo dừng trên tóc mây
của nàng, làm cho cánh bướm trên chiếc trâm kia nhẹ rung động.
Trong khoảnh khắc Thần Vương xoay người, Vân Thiên Mộng đã có ý nghĩ
muốn rời đi, thật không ngờ Thần Vương còn nhanh hơn một bước, ngay sau
đó, Vân Thiên Mộng cảm thấy mình trở thành cái đích ngắm cho mọi người,
đôi mắt đẹp trong trẻo của nàng giờ xen lẫn hàn băng mà bắn về phía Thần Vương, trong lòng nổi lên hàn ý.
Mà Sở Phi Dương đứng phía sau nhìn hết hành động của Thần Vương rồi,
đôi mắt vốn đang cười giờ đông kết lại thành băng, cả người trong phút
chốc tản mát ra sự thâm trầm, lạnh lẽo, nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng càng thêm sâu, vừa muốn lên tiếng, thì thấy Vân Thiên Mộng bình tĩnh,
nhấc tay lên tháo chiếc trâm xuống đưa trả Thần Vương, giọng nói bình
thản chậm rãi vang lên bên tai: “Chiếc trâm ngọc quý giá như vậy, mong
Thần Vương nhận lại cho, lần sau cũng mong Vương gia không nên làm như
vậy nữa, không phải lần nào cũng may như lần này là thần nữ đỡ được, nếu chẳng may rơi xuống vỡ tan, há chẳng phải đã phụ ý tốt của Sở Tướng rồi hay sao?”
Vừa nhìn thấy chiếc trâm, Giang Mộc Thần đã cảm thấy nó hoàn toàn phù hợp với cách ăn mặc, trang điểm hôm nay của Vân Thiên Mộng, thêm nữa là do tên Sở Phi Dương kia gây sự cho nên hắn mới cố ý làm vậy.
Chỉ là khi nhìn thấy chiếc trâm ngọc tản mát ra ánh sáng trong suốt,
óng ánh kia càng thêm rực rỡ khi được cài lên tóc Vân Thiên Mộng, làm
cho khuôn mặt trắng ngần của nàng càng thêm xinh đẹp, thoát tục, khiến
hắn cảm thấy hành động này của mình là cực kỳ sáng suốt, khiến cho đôi
mắt vốn lạnh như băng tuyết ngàn năm cũng mơ hồ có nét cười.
Nhưng hành động tiếp theo của vân Thiên Mộng đã gạt đi ý cười sâu
trong đáy mắt hắn, nhìn nhìn chiếc trâm ngọc lơ lửng giữa không trung,
sắc mặt Thần Vương trầm xuống rất đáng sợ, lại chậm chạp không nhận lấy, con ngươi sắc bén nhìn chằm chằm Vân Thiên Mộng.
Rất lâu sau mới nghe thấy Thần Vương trầm giọng, lạnh lùng chất vấn “Nàng cho rằng bổn vương ta là người nhàm chán như vậy sao?”
Lời này khiến Vân Dịch Dịch và Vân Nhược Tuyết sợ đến mặt trắng bệch, sợ rằng Thần Vương sẽ vì Vân Thiên Mộng mà trút giận sang bọn họ, hai
người không hẹn mà cùng lui nhẹ về sau mấy bước, muốn cách xa Vân Thiên
Mộng một chút.
Vân Thiên Mộng chậm rãi cười, đôi môi hồng nhạt vẽ lên một đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt, thản nhiên nói: “Thần nữ đâu dám bình luận
Vương gia như vậy! Chỉ là từ xưa đến nay vô công bất thụ lộc, thần nữ
chưa làm được chuyện gì được người khen ngợi, tự nhiên không thể bỗng
dưng nhận lấy chiếc trâm này, vẫn mong Vương gia thưởng cho người khác
xứng đáng hơn!”
Lời nói tài tình, khéo léo, vừa giữ được thể diện cho Thần Vương, vừa không đắc tội với những thiên kim tiểu thư ở đây.
Nếu như Vân Thiên Mộng nói là hãy tặng cho vị thiên kim tiểu thư
khác, sợ rằng những người quá nhạy cảm ở đây sẽ cho là Vân Thiên Mộng
đang coi thường bọn họ, thứ Vân Thiên Mộng không thích mới ban thưởng
cho bọn họ, tự nhiên sẽ gây thêm thù hằn, có thêm kẻ địch, chi bằng để
phạm vi lớn một tẹo, mọi người đều vui.
Giang Mộc Thần thấy Vân Thiên Mộng nói hay như vậy, nhưng trong từng
từ từng chữ đều thể hiện là nàng đang từ chối ý tốt của mình, trong lúc
nhất thời, trong lòng tức giận, vốn nghĩ muốn ép buộc nàng nhận lấy bằng mệnh lệnh, nhưng ánh mắt lạnh như băng, sắc như dao phía sau nhắc nhở
Giang Mộc Thần không được để cho tên Sở Phi Dương kia được xem trò cười, bèn làm mặt lạnh nhận lại chiếc trâm ngọc, mặt không chút biểu tình nói “Nếu đã như vậy thì làm theo lời của của Vân đại tiểu thư đi!”
Nói xong, nắm chặt chiếc trâm trong lòng bàn tay.
Nhưng Vân Thiên Mộng lại rõ ràng nghe thấy tiếng răng rắc, có lẽ chiếc trâm đã vỡ nát rồi.
Vân Thiên Mộng nhanh nhẹn, cười nói, cúi chào với Giang Mộc Thần, nhàn nhạt nói : “Thần nữ xin cáo lui!”
Rồi không đợi Thần Vương mở miệng, đã dẫn đám Mộ Xuân ba người rời đi.
“Không ngờ Vương gia cũng là một người yêu cái đẹp như vậy, chỉ có
điều, hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, uổng phí ý tốt của vương gia
rồi!” Vân Thiên Mộng vừa đi, giải nhất cũng bị người khác lấy mất rồi,
mọi người cũng thấy không còn chuyện gì đáng xem nữa, đều lần lượt tản
đi, lúc này, Sở Phi Dương vẫn đứng đằng sau Giang Mộc Thần, giọng điệu
chế nhạo khiến cho mặt Thần Vương đen thành một mảnh.
“Có lẽ Sở tướng vì không có được mà vẫn còn buồn rầu đi!” Xoay người
lại, ánh mắt lạnh như băng sương nhìn thẳng vào con ngươi đen láy của Sở Phi Dương, Thần Vương sắc bén nói.
Sở Phi Dương cười nhạt không nói gì, lúc lâu sau mới thong dong “Chỉ
là cảm giác bị từ chối giữa nơi đông người thiết nghĩ cũng đủ để Vương
gia ngài hiểu rõ tường tận rồi!”
Lời nói xong, Sở Phi Dương đi qua Giang Mộc Thần rời khỏi Tài Phú
Lâu, chỉ còn lại một mình Thần Vương đứng đó, trong tay nắm chặt chiếc
trâm ngọc đã vỡ vụn ra thành không biết bao nhiêu mảnh.
“Mộng Nhi!” Dòng người dần dần đổ ra đường, bị đám đông đẩy về phía
trước, Vân Thiên Mộng đột nhiên nghe thấy âm thanh đầy ngạc nhiên từ xa
vọng tới, nâng mắt lên nhìn, thì thấy Khúc Phi Khanh đang đứng nơi đầu
phố, vẫy vẫy chiếc quạt tròn trong tay về phía mình, chỉ lo Vân Thiên
Mộng không phát hiện ra.
Vân Thiên Mộng cười cười,rồi thuận theo dòng người xô đẩy mà đi ra
khỏi con phố, đến con sông Lục Đại ở bên ngoài, cảm thấy luồng nhiệt vừa rồi cũng tan đi không ít, không khí trong lành của vùng ngoại ô làm
tinh thần con người cũng khoan khoái theo, nhất là khi nhìn thấy hàng
ngàn chiếc đèn lồng với đủ loại hoa văn màu sắc khác nhau được treo lên
hai bên bờ sông, khiến con sông Lục Đại được ánh đèn chiếu rọi sáng
trưng.
Bãi cỏ bên bờ sông cũng hấp dẫn không ít cô nương tiểu thư đến, trong tay mỗi người đều cầm một chiếc đèn hoa đăng hình dáng khác nhau, có lẽ để lát nữa thả vào dòng sông rồi cầu nguyện đây.
Vân Thiên Mộng đến bên Khúc Phi Khanh, thấy trong tay nàng ấy cũng
cầm một chiếc đèn lồng thủ công tinh xảo, bấc đèn là một cây nến màu
hồng nhạt, nhìn thật đẹp, khiến Vân Thiên Mộng không tự chủ được mà nhìn đi nhìn lại vài lần sau đó cười nói: “ Biểu tỷ, chiếc đèn này của tỷ
thật đẹp!”
Khúc Phi Khanh nhoẻn miệng cười, đáy mắt mang chút ngại ngùng, cười
cười quay đầu lại, rồi thấy nha hoàn bên người nàng lấy ra một chiếc đèn hoa đẹp đẽ không kém: “Cha muội e là không quan tâm được nhiều đến
muội, cô lại mất sớm, mẹ tỷ dặn thợ thủ công làm hai chiếc này, cho muội một chiếc, còn tỷ một chiếc!”
Vân Thiên Mộng nhận lấy chiếc đèn hoa, nhìn màu tím của đèn, màu cánh đèn đuổi dần từ đậm đến nhạt, giấy dán đều dùng sợi kim tuyến làm viền, vừa thanh nhã thoát tục lại cao quý lạ thường, trong chốc lát đã khiến
Vân Thiên Mộng yêu thích không muốn rời, cười cười nói: “Khi nào trở về, xin tỷ thay muội cảm ơn sự chu đáo của mợ, nếu không có mợ, e là hôm
nay muội chỉ có thể nhìn mọi người thả đèn mà ao ước!”
Khúc Phi Khanh thấy Vân Thiên Mộng trầm ổn khó lắm mới làm nũng với
mình như ngày hôm nay, cũng cười theo, sau đó thân thiết nói: “Chúng ta
là người một nhà mà, sao nói lời xa cách vậy muội. Muội xem lễ Chức Nữ
hôm nay nhiều tiểu thư đến như vậy, chúng ta nên nhân lúc còn chưa đông
lắm, mau chọn một vị trí tốt, lát nữa đỡ phải chen chúc với người!!”
Nói rồi, đưa chiếc đèn cho nha hoàn đứng sau, kéo tay Vân Thiên Mộng đi về phía bờ sông.
Ban ngày, mặt trời chiếu tia nắng ấm áp, cảnh sắc muôn phần xinh đẹp, đến đêm lại là cảnh sao đầy trời, vầng trăng sáng treo trên cao vô cùng hợp tình hợp cảnh, làm nền cho màn đêm đen càng thêm sâu lắng.
Ánh trăng mượt mà chiếu rọi xuống mặt đất, chiếu sáng từng tấc đất
đang bị đêm đen bao phủ sáng rực rỡ, như được khoác lên một tấm áo bạc,
đẹp đến nỗi khiến ta hận không nhìn được hết, đặc biệt là các vị tiểu
thư oanh oanh yến yến, ai nấy đều dè dặt lại vui vẻ đứng bên bờ sông trò chuyện với nhau, bên bờ sông Lục Đại lúc này tràn ngập giọng nói mềm
mại đáng yêu khiến người nghe tâm hồn khoan khoái, thêm vào bức tranh
đêm một cảnh sắc động lòng người.
“Không biết biểu tỷ hôm nay muốn cầu nguyện điều gì vậy?” Vân Thiên
Mộng thấy Khúc Phi Khanh sai nha hoàn châm nến đèn hoa đăng, thấy ánh
nến nhảy nhót trong đôi mắt dịu dàng của Khúc Phi Khanh, thì tinh nghịch hỏi.
Khúc Phi Khanh nghe Vân Thiên Mộng nói vậy, hai má hồng hồng, sau đó
ho nhẹ một tiếng, lúc này mới nghiêm mặt nói: “Tất nhiên là ta cầu
nguyện để phủ Phụ Quốc Công luôn bình an vô sự rồi, hi vọng cha sớm hồi
phục!”
Bây giờ giải dược vẫn chưa được điều chế ra, việc mà Khúc Phi Khanh
có thể làm, cũng chỉ là nhân lễ Chức Nữ này mà cầu nguyện như vậy, hi
vọng ông trời sẽ nghe thấy được lòng thành của nàng.
Vân Thiên Mộng nghe vậy, cũng gật gật đầu, nghiêm túc nói: “Biểu tỷ yên tâm, cậu nhất định sẽ khỏe lại thôi!”
Thế nhưng sau đó, giọng điệu Vân Thiên Mộng lại mang theo sự giảo
hoạt, cố ý nói: “Nhưng mà, hôm nay là lễ Chức Nữ, biểu tỷ chẳng lẽ không muốn cầu thêm gì nữa sao? Hay là để hôm nay Mộng Nhi thay biểu tỷ tìm
một tỷ phu nhé!”
Nói xong, Vân Thiên Mộng đưa quạt trong lên che miệng cười, làm cho
Khúc Phi Khanh trên má xuất hiện ráng hồng, tức giận mà trừng mắt, sau
đó học dáng vẻ Vân Thiên Mộng mà hỏi ngược lại: “Hóa ra trong lòng Mộng
Nhi đã có lang quân như ý? Mấy ngày nay, Sở Vương phủ và Dung phủ đều có biểu hiện tốt, đặc biệt là Sở Tướng đã giúp ca ca rửa sạch tội danh,
đối với con người trí dũng song toàn như vậy, trong lòng Mộng Nhi có cảm nghĩ gì?”
Trong mắt Khúc Phi Khanh, lần này Sở Phi Dương đã trở thành ân nhân
của phủ Phụ Quốc Công rồi, mà Vân Thiên Mộng cũng rất tích cực tìm thuốc giải cho phụ thân mình, càng được Khúc Phi Khanh xem trọng, thân càng
thêm thân, thấy đôi trai tài gái sắc này cực kỳ xứng đôi.
Vân Thiên Mộng hờ hững cười, dung mạo như hoa như ngọc lại ôn hòa
thanh khiết của nàng được ánh nến chiếu rọi khiến ai nấy trầm mê , nhất
là cánh môi phấn hồng đẹp đẽ, đến Khúc Phi Khanh cũng nhất thời nhìn đến ngây người, sau đó bên tai vọng đến âm thanh của vân Thiên Mộng : “Nhân duyên há có thể cưỡng cầu, chỉ những người có duyên có phận đến với
nhau thì mới có thể cùng nhau đi đến cuối cùng được!”
Cũng không phải Vân Thiên Mộng có thành kiến gì với Sở Phi Dương, chỉ là đến cổ đại gần nửa năm nay, nàng tận mắt chứng kiến cảnh nam tử cổ
đại có thể tam thê tứ thiếp, trong lòng dù sao cũng có khúc mắc, thà
nguyện sống một mình cũng không muốn cùng người khác chia sẻ trượng phu, do đó mới có thể thả lỏng tâm tình, không miễn cưỡng một số chuyện,
cũng không mơ tưởng đến những chuyện không có tính thực tế.
Khúc Phi Khanh nghe vậy cũng trầm ngâm trong chốc lát, người có duyên có phận với mình đâu có dễ để những tiểu thư được nuôi dưỡng nơi khuê
phòng như nàng gặp được chứ? Đây chẳng qua là hi vọng xa vời mà thôi,
còn khi thật sự đề cập đến vấn đề thành thân thì những thân thích,
trưởng bối trong tộc, ai mà không muốn đặt lợi ích gia tộc lên hàng đầu? Đâu đến phần phận nữ tử lên tiếng chứ?
Hôm nay chạy đến hội hoa đăng này, cũng chẳng qua là vãn cảnh cho tâm trạng vui lên mà thôi.
“Thôi thôi, không nói đến chuyện này nữa! Chúng ta mau đi thả đèn
thôi! Muội xem, những người đến sau chúng ta cũng đã ước nguyện xong
rồi, chỉ chúng ta là mải nói chuyện thôi!” Khúc Phi Khanh nhận lấy chiếc đèn, rồi chậm rãi ngồi xuống, hai bàn tay thon dài, tinh tế cẩn thận
từng tí nâng lấy chiếc đèn đại biểu cho hi vọng của nàng, chầm chậm thả
vào dòng sông, sau đó nhẹ nhàng vẩy vẩy mặt nước, đẩy chiếc hoa đăng
trôi dần đi xa...
Vân Thiên Mộng cũng nhận lấy chiếc đèn trong tay Mộ Xuân rồi từ từ
thả vào dòng sông, hai mắt nhìn chăm chăm vào ngọn nến trong đèn, hồn
nhiên không hay biết rằng ánh mắt của một người đang đứng một nơi khác
bên bờ sông cũng đang chăm chú nhìn mình...
Mà lúc này, chiếc đèn vốn đang trôi ra giữa sông, lại bị một lực đẩy
giữ lại, trôi nổi ở giữa dòng sông Lục Đại, mọi người đều cảm thấy kì
lạ, đứng dậy ngẩng đầu mà nhìn ra giữa sông, thì thấy một chiếc thuyền
hoa trang trí lộng lẫy rực rỡ từ một nơi khác của sông Lục Đại đi tới,
các tiểu thư thấy đèn hoa đăng của mình bị nước sông đánh dạt vào bờ thì tức giận trừng mắt với chiếc thuyền kia, nhưng bốn phía thuyền đều được che rèm mỏng, trong suốt, gió nhẹ đưa thuyền lướt nhanh trên mặt nước,
gió khẽ vuốt lụa mỏng, vén lên một khung cảnh kiều diễm khiến người ngơ
ngẩn.
Mọi người còn đang mải suy đoán ai là người trong thuyền, thì trong
thuyền vang lên âm thanh tiếng đàn cổ du dương như gần như xa, hai bên
bờ sông yên ắng phối hợp với âm thanh đẹp đẽ của tiếng đàn, thật là một
cảnh đẹp như tranh như mơ.
Các vị công tử sau khi nghe ra được ai là người gảy khúc nhạc này thì lập tức không màng thể diện mà chèo thuyền đuổi theo chiếc thuyền giữa
sông, khiến cho các vị tiểu thư đứng bên bờ sông càng thêm căm ghét
người đánh đàn kia.
“Đó chẳng phải...?” Khúc Phi Khanh nghiêng tai lắng nghe, rồi mặt lộ vẻ kinh ngạc, nhìn sang Vân Thiên Mộng!
Vân Thiên Mộng cũng chỉ hé miệng cười khẽ, sau đó nói “Ngoài Hải Điềm quận chúa, thì làm gì có ai phô trương như vậy? Hơn nữa cầm nghệ của
nàng ta lại xuất sắc, đương nhiên sẽ vui với việc mọi người tung hô,
ngưỡng mộ nàng ấy!”
Nói xong, Vân Thiên Mộng đưa tầm mắt nhìn về phía bờ sông, lại không
tìm thấy bóng dáng Sở Phi Dương, cảm thấy chuyến này Hải Điềm quận chúa
đi uổng phí công sức rồi, cuối cùng người trong lòng mình lại không nghe được âm thanh động lòng người như vậy.
Trong khi mọi người còn đang khuynh đảo vì tiếng nhạc tuyệt vời, mấy
chục bóng đen lướt đi trên mặt nước, trường kiếm với ánh sáng lạnh được
ánh trăng chiếu rọi càng thêm lạnh lẽo đáng sợ, bọt nước văng khắp nơi,
mọi người đứng hai bên bờ sông theo phản xạ đưa tay lên che chắn bọt
nước bắn vào người, mà chiếc thuyền ở giữa sông cũng vì sự việc xảy ra
đột ngột mà dừng lại, trên thuyền cũng xuất hiện không ít thị vệ của Hải Vương Phủ, cùng với hắc y nhân bắt đầu một trận giao đấu sinh tử.
Âm thanh đao kiếm va chạm tạo thành âm hưởng chói tai, kích thích
thẳng vào thần kinh người nghe, trên mặt nước phản chiếu bóng kiếm lạnh
như băng, như bóng ma bao phủ một tầng chết choc.
“A...” Không biết ai là người phản ứng lại đầu tiên, xé họng hét lớn.
Nghe thấy tiếng thét chói tai, những người còn lại cũng đã đều nhìn
thấy cảnh tượng trước mắt, thì thấy mười mấy bóng đen đồng thời cũng bay về bốn phía, chỉ cần là nhìn thấy bóng người, kiếm trong tay cũng không do dự mà chém xuống, trong chốc lát, bên bờ sông Lục Đại vốn an bình
yên tĩnh rất nhiều tiểu thư danh môn khuê tú, công tử quý tộc ngã xuống, mùi máu tanh nồng tràn ngập khắp bãi cỏ, màn đêm như tiếp tay cho tội
ác.
Những công tử, tiểu thư may mắn khác thì hét chói tai rồi chạy thục
mạng, hắc y nhân đôi mắt đỏ ngầu không màng đến dân chúng đang quỳ xuống cầu xin, chỉ cần nhìn thấy ai mặc trang phục Tây Sở đều một kiếm xuyên
tim, sau đó lấy chân đá văng đi, tiếp tục tìm mục tiêu mới.
Vân Thiên Mộng thấy đám hắc y nhân thật hung hãn độc ác, đến đứa bé
mới mấy tuổi cũng không tha, trong lòng thầm nghĩ không hay rồi, tay
liền kéo lấy Khúc Phi Khanh chạy đi, nhưng kéo cả nửa ngày cũng không
thấy Phi Khanh di chuyển nửa bước, Vân Thiên Mộng quay đầu lại nhìn, thì thấy Khúc Phi Khanh sớm đã bị doa cho ngây người rồi, căn bản là bước
không nổi một bước, Vân Thiên Mộng gấp đến độ đập một cái thật mạnh vào
lưng nàng ấy, sau đó gầm nhẹ với Khúc Phi Khanh vẫn còn ngây người chưa
tỉnh : “Mau đi theo muội!”
Mãi đến lúc này, Khúc Phi Khanh mới thật sự tỉnh táo lại, tuy toàn
thân vẫn run rẩy, hai chân không có sức đi, nhưng bản năng sinh tồn thức dậy, Khúc Phi Khanh cắn chặt môi dưới, chạy theo Vân Thiên Mộng ra khỏi bờ sông...
Vân Thiên Mộng một bên dẫn theo vài người chạy ra khỏi nơi nguy hiểm, một bên nhìn khắp bốn phía để tìm chỗ trốn, nhưng suy cho cùng sức nữ
tử thoát sao được đám sát thủ võ công cao cường kia, giờ chỉ có tìm một
chỗ trốn tạm, đợi cứu binh đến, may ra mới thoát.
Đám người chạy ra khỏi bờ sông, rồi lại không ngừng chạy dọc theo
tường thành, ngay lúc Vân Thiên Mộng còn đang căng thẳng quan sát địa
hình, chỗ ngã rẽ không cẩn thận chạm vào một lồng ngực rắn chắc, ấm áp,
sau đó cổ tay trái bị người đó nắm lấy, sau đó trên đỉnh đầu vang lên
giọng nói khẩn trương, thở dài nhẹ nhõm một hơi “Đi theo ta!”
Không đợi Vân Thiên Mộng ngẩng đầu lên, người nọ đã quay người đi,
kéo theo nàng mà chạy về phía trước, ánh trăng sáng chiếu rọi lên những
sợi tóc màu bạch kim, nói cho Vân Thiên Mộng biết người đó là ai!
Phía trước là một rừng cây rậm rạp, tươi tốt, ngoài việc trồng những
cây cối có giá trị, bốn phía cũng trồng vô số bụi hoa cao bằng nửa
người, dùng làm nơi trú thân là an toàn nhất!
Dung Vân Hạc sắp xếp cho Vân Thiên Mộng và đám người đi cùng trốn vào chỗ mấy khóm hoa, còn bản thân cũng không trốn đi ngay, mà lại quay
người rời đi, Vân Thiên Mộng thấy bên ngoài vẫn đang nguy hiểm như vậy,
lập tức kéo lấy ống tay áo của Vân Hạc, thấp giọng la lên: “Huynh định
đi đâu? Không muốn sống nữa sao?”
Nghe vậy, Dung Vân Hạc quay đầu lại, trong mắt hiện lên tia vui mừng
khó kìm nén, khóe miệng cũng vì vui sướng mà nhếch lên, sau đó chỉ vào
bụi hoa đối diện nói nhỏ: “Ta trốn bên kia, bên này đã quá nhiều người
rồi, rất dễ bị lộ!”
Vân Thiên Mộng nghe vậy, lúc này mới thở nhẹ một hơi, thả tay ra, gật đầu với Dung Vân Hạc, rồi nhanh chóng giấu thân vào bụi hoa, nhưng con
ngươi vẫn cẩn thận nhìn chăm chú vào thân ảnh Dung Vân Hạc, thấy hắn
thật sự trốn vào bụi hoa đối diện, mới hoàn toàn an tâm!
Mấy người họ vừa mới trốn xong, bên ngoài đã vọng đến tiếng bước chân nhốn nháo, rồi đến tiếng thở gấp không ra hơi có lẽ do vội vàng chạy
trốn, nơi này chắc cũng bị các nàng phát hiện ra rồi, đoàn người như
thấy cứu tinh, chạy ào vào các bụi hoa...
“A..”Một vị tiểu thư cùng với bốn nha hoàn không ngờ lại chạy vào bụi hoa mà đám người Vân Thiên Mộng đang trốn, vị tiểu thư nọ vì quá bất
ngờ mà hô nhỏ một tiếng, chỉ là sau khi nhìn rõ đối phương là ai rồi,
mới buông lỏng.
Nương theo ánh trăng nhìn lại, Vân Thiên Mộng phát hiện hóa ra là
thiên kim của Hình bộ thị lang Hình Kim Điệp, không biết có phải do oan
gia ngõ hẹp không mà hai người họ lại cùng trốn vào một chỗ!
Không nghi ngờ gì hình Kim Điệp là người thù rất dai, dù biết Vân
Thiên Mộng không phải là một trong đám ma đầu giết người ngoài kia,
nhưng sự châm chọc của Vân Thiên Mộng với nàng ta trong phủ Phụ Quốc
Công trước kia như tái hiện lại rõ mồn một ngay trước mắt, nên nàng ta
dẫn theo nha hoàn cố ý dùng sức mà chen vào phía bên trong, miệng không
ngừng hùng hổ : “Vân Thiên Mộng, ngươi khắc chết mẹ ngươi, nhưng đừng có làm hại ta! Mau để ta vào bên trong, không thấy chúng ta đang bị lộ ra
hay sao?”
Khúc Phi Khanh thấy mọi người còn đang chán nản, thời khắc phải đối
mặt với sinh tử thế này mà Hình Kim Điệp kia vẫn còn to miệng làm nhục
Thiên Mộng, thì tức giận đến đỏ cả mặt, đang muốn đứng lên tranh luận,
thì bị Vân Thiên Mộng giữ lại, sau đó thấy Thiên Mộng nói với Mộ Xuân và mọi người bên trong lùi vào một chút!
Suy cho cùng, Hình Kim Điệp này là tiểu nhân thật, nhưng Vân Thiên
Mộng cũng không ngốc, nếu như nàng ta bị bắt đi, thì với tính cách của
nàng ta nhất định sẽ bán đứng Thiên Mộng và Khúc Phi Khanh cho đám sát
thủ, đến lúc đó, một hồi tranh cãi đã miệng lại phải đổi bằng cả mạng
sống, cuộc mua bán này không đáng chút nào!
Hơn nữa, chỉ cần giữ được tính mạng, còn sợ sau này không có cơ hội báo thù Hình Kim Điệp kia sao?
Thấy Vân Thiên Mộng lúc này lại nhân nhượng, rồi không những không
cãi lại mà còn dành ra một chỗ cho mình, Hình Kim Điệp trong chốc lát
đắc ý cực kỳ, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Vân Thiên Mộng!
Khi còn đang thở hổn hển, thì một loạt nhịp chân mạnh mẽ đã vọt vào...
“Lục soát cho ta, không được để bất cứ một ai chạy thoát!” Một giọng
nói trầm thấp hung ác vọng đến, mọi người trốn trong bụi hoa nhất thời
thân người căng như dây đàn, ai nấy đều cảm thấy như tim mình sắp vọt ra ngoài, bị dọa đến mức thân thể cuộn tròn lại, không dám động đậy!
Lưỡi kiếm dài hết lần này đến lần khác đâm vào bụi hoa, mỗi một tấc
đất đều như bị xới tung lên, hiển nhiên đối phương là những sát thủ đã
qua rèn luyện , đồng thời cũng được lệnh gặp thì giết không tha!
Khúc Phi Khanh chưa bao giờ gặp phải tình huống dễ bức người ta đến
phát điên như vậy, không kiềm được nắm chặt hai tay Vân Thiên Mộng,
trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Vân Thiên Mộng bao hai tay nàng ấy lại, mỉm cười trấn an, rồi quay
đầu chăm chú quan sát tình hình bên ngoài, hai hàng lông mày nhíu chặt
lại vào nhau, trong lòng thầm nghĩ, sự việc đã xảy ra lâu như vậy, tại
sao vẫn chưa thấy quân hộ thành đến ứng cứu?
Vốn đang trong thời khắc cực kỳ căng thẳng mà cô ả Hình Kim Điệp này vẫn không bớt phiền.
Vân Thiên Mộng và mọi người đã cho năm người nàng ta một không gian
cực kỳ rộng rãi, thoải mái, vậy mà nàng ta vẫn còn sợ bị đám sát thủ
phát hiện mà liều mạng chen chúc vào bên trong, nhất thời bụi hoa khẽ
rung động, thu hút sự chú ý của đám sát thủ.
“Ở đây có người!” Một tên sát thủ đã nhìn thấy chiếc trâm cài tóc
trên đầu Hình Kim Điệp lập tức thấp giọng gọi nhưng tên sát thủ khác,
còn hắn thì đột nhiên nghiêng người về phía trước, một tay nắm lấy tóc
Hình Kim Điệp, kéo lên...
“A..a..cứu tôi với..cứu tôi với..” Hình Kim Điệp bị sự việc bất thình lình xảy ra này dọa cho sợ rồi , hơn nữa tên sát thủ kia lại không biết thương hoa tiếc ngọc, liều mạng túm lấy tóc nàng ta, Hình Kim Điệp đau
đến chảy nước mắt nước mũi, hai tay hai chân khua loạn trong không
trung, không thèm để ý đến lễ nghi mà gào lên thật to!
Nhưng những người trốn trong này đều là thiên kim tiểu thư trói gà
không chặt, nếu họ có thể tự bảo vệ mình thì đã không trốn ở đây, nhìn
thấy tấm gương Hình Kim Điệp, ai nấy đều cố gắng giấu mình thật kỹ, đến
thở cũng không dám thở mạnh, càng khiến tiếng quát tháo của Hình Kim
Điệp thêm inh tai nhức óc!
“Ba!” Tiếng kêu gào của Hình Kim Điệp đổi lại là một cái tát như trời giáng, khiến một nửa bên mặt của nàng ta sưng tấy lên, khóe miệng chảy
ra một vệt máu đỏ tươi, rồi thấy nàng ta hé môi nhổ ra một cái răng đủ
để chứng minh tên sát thủ kia ra tay mạnh thế nào!
Mà sau khi bị đánh, Hình Kim Điệp ngoan ngoãn hơn nhiều, biết mình
bây giờ có giãy dụa cũng vô dụng, ngược lại cứ yên lặng thì hơn, ít ra
cũng đỡ phải chịu khổ!
“Nữ nhân vô dụng, chết đi!” Tên sát thủ nhìn rõ bộ dạng của nàng ta
xong, con ngươi hiện lên tia khát máu, tay kia rút ra trường kiếm, muốn
đâm một nhát vào tim Hình Kim Điệp.
“Đừng mà..đừng mà...tôi..tôi biết còn có người khác nữa trốn ở đây!”
Hình Kim Điệp nhìn thấy ánh sáng sắc lạnh của thanh kiếm, thì bị dọa cho hồ ngôn loạn ngữ, rồi lại thấy từ trong váy nàng ta chậm rãi chảy xuống một dòng nước màu vàng, theo đó là mùi khai nhức mũi…
Khúc Phi Khanh kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, phát hiện Hình Kim Điệp đã bị dọa cho vỡ mật rồi, mới không kiềm được mà...
“Nói!” tên sát thủ rõ ràng đã không còn kiên nhẫn nữa rồi, túm lấy
tay Hình Kim Điệp mà lắc, thân mình Hình Kim Điệp như chuông gió trong
không trung không ngừng đong đưa, lắc lư!
Nhưng đối mặt với người phụ nữ không kiềm được mình như vậy, tên sát
thủ đã sớm chán ghét mà thả xuống, trường kiếm chỉ vào tim Hình Kim
Điệp, chờ nàng ta nói.
Hình Kim Điệp khó khăn lắm mới đứng lên được trên hai chân, nhưng vì
đã sớm bị dọa ngốc rồi, nên suýt thì ngã ngồi trên đất, thanh trường
kiếm cũng vẫn không rời đi, nên nàng ta cũng không dám thả lỏng, ánh mắt nhìn về phía Vân Thiên Mộng đang trốn, rồi đột nhiên chỉ vào đó lớn
tiếng nói “Bên kia có đại tiểu thư của Tướng phủ đang trốn, còn
có...bộp...”
Nàng ta chưa kịp nói ra tên Khúc Phi Khanh, thì Vân Thiên Mộng đã
mạnh mẽ giơ chân ra đạp vào chân trần của Hình Kim Điệp như muốn đạp gãy chân nàng ta, Hình Kim Điệp đau quá ngã xuống đất, chỉ lo ôm chân trái
mà lăn qua lăn lại.
Sau đó, Vân Thiên Mộng buông bàn tay đang nắm của Khúc Phi Khanh ra,
rồi dùng sức ấn đầu Khúc Phi Khanh xuống, rồi từ từ đứng dậy, ánh mắt
lạnh lẽo nhìn mấy tên sát thủ trong tay đang cầm vũ khí!
Tên sát thủ đang giữ lấy Hình Kim Điệp cảm thấy nàng ta thật ồn ào,
phiền phức, định đâm một kiếm kết liễu nàng ta, nhưng không ngờ nàng ta
lại khẩn thiết cầu xin, thậm chí còn không ngại vết thương trên cơ thể,
dùng sức đẩy nha hoàn ra chắn phía trước cho mình, nha hoàn nọ bị đâm
một kiếm, chốc lát đã trở thành vong hồn, dọa cho ba nha hoàn kia sợ hãi che miệng lui dần về sau, không muốn trở thành vật thế thân cho Hình
Kim Điệp nữa!
Vân Thiên Mộng thấy Hình Kim Điệp ích kỷ như vậy, trong mắt đều là sự chán ghét, con người như thế, e là dù hôm nay có bị sát thủ giết chết,
cũng không ai thèm kêu oan giúp nàng ta.
“Ngươi chính là đại tiểu thư của Vân Tướng phủ?” Mấy tên sát thủ thấy Vân Thiên Mộng tự động hiện thân thì không đối xử thô lỗ như đối với
Hình Kim Điệp, ngược lại lại muốn hỏi thân phận của nàng trước.
Vân Thiên Mộng thấy thần sắc bọn họ có chút khác thường, liền biết
đám sát thủ này nhất định không phải mù quáng giết người, sợ là bọn
chúng đang tìm ai đó, lạnh lùng nói: “Đúng!”
“Nếu đã là đại tiểu thư Vân Tướng phủ, vậy xin mời theo chúng ta một
chuyến!”Một tên trong số đó cũng lạnh giọng ra lệnh cho Vân Thiên Mộng!
“Các người là ai? Dựa vào cái gì mà muốn ta đi cùng?” Vân Thiên Mộng
cười lạnh, không hề bị sát khí của đối phương hù dọa, trong mắt dâng đầy sự khinh thường, ngược lại khiến mấy tên sát thủ vẻ mặt ngẩn ra không
ngờ Tây Sở lại có người phụ nữ hung dữ như vậy.
“Chúng ta là ai không quan trọng, chỉ cần Vân Tiểu thư theo chúng ta
đi chuyến này, chúng ta sẽ tha cho những người đang trốn trong bụi hoa
kia!” Lúc này, một giọng nói cực kỳ lạnh lùng vọng đến, đám sát thủ nghe thấy đều chia ra đứng thành hàng nghiêm chỉnh, cực kỳ sợ sệt hành lễ
với người vừa tới!
Vân Thiên Mộng phóng tầm mắt ra nhìn, nhưng đối phương lại che mặt,
vóc người cao hơn, cường tráng hơn nam tử Tây Sở, sát khí trên người
cũng không phải ai trong đám sát thủ kia bằng được.
“Các ngươi giết người không chớp mắt, lấy cái gì khiến ta tin các
ngươi? Một người đến diện mạo thật của mình không muốn để người khác
biết, thì có tư cách gì mà đàm phán?” Kiếp trước nàng đã tiếp xúc với
không ít trùm ma túy lớn, trong lòng tuy có chút kinh ngạc với sự thâm
độc của người này, nhưng cũng không hề sợ hãi, chỉ cười lạnh phản bác
lại.
“Ngươi cho rằng ngươi còn có tư cách để lựa chọn sao?” Người nọ cũng
không thèm bàn đến điều kiện, trực tiếp ra hiệu cho đám sát thủ, mấy
người đó lập tức bước lên bắt lấy Vân Thiên Mộng.
“Không cho các ngươi đụng vào tiểu thư!” Lúc này, Nguyên Đông, Nghênh Hạ và Mộ Xuân đều không hẹn mà cùng đứng hết dậy, đồng thời vây quanh
Vân Thiên Mộng, Nguyên Đông rút từ trong ống tay áo ra một thanh đoản
kiếm, chỉ thẳng vào đám sát thủ.
“Các hạ không cho rằng bắt nạt mấy vị nữ tử yếu đuối là rất không có
phong độ sao?” Lúc này, Dung Vân Hạc vẫn luôn trốn trong bụi hoa đối
diện cũng đứng dậy, con ngươi như kết băng mà nhìn chăm chăm vào bóng
lưng của hắc y nhân nọ.