Sở Vương Phi

Chương 129: Chương 129: Trường Khanh lên chức. Phụ thân về kinh




Hoàng Thượng, thần cho rằng Binh bộ thị lang Khúc Trường Khanh có thể làm việc này. Trong cuộc thi hội vừa rồi, Khúc Trường Khanh chuyên tâm lựa chọn nhân tài, khách quan, công bằng, thần nghĩ ngài ấy có thể đảm nhiệm chức Hình bộ thượng thư!” Lúc này, sau một hồi trầm mặc, Thần Vương dưới con mắt cầu khẩn của Tô Nguyên lên tiếng đề cử.

Lời này của hắn khiến cho Tô Nguyên toàn thân run rẩy, ngẩng đầu nhìn hắn một cách tuyệt vọng. Nếu Ngọc Càn đế đồng ý ý kiến này của Thần Vương, chỉ sợ ngày này sang năm chính là ngày giỗ của lão rồi. Khúc Trường Khanh là biểu ca của Vân Thiên Mộng, sao có thể bỏ qua cho lão được.

Từng giọt mồ hôi từ trên mặt Tô Nguyên rơi xuống, trước mặt lão chỉ thấy tối đen, ánh mắt cuối cùng cũng trở nên tuyệt vọng khi Thần Vương đưa ra đề nghị kia.

Đề cử này của Thần Vương cũng làm cho quần thần trong đại điện kinh ngạc. Ai nấy đều biết Thần Vương và phủ Phụ Quốc Công từ trước tới giờ đều như nước với lửa, sao có thể để kẻ thù chính trị của mình ngồi vào cái ghế ấy.

Huống chi, Tô Nguyên còn là người của Thần Vương, vậy mà lần này hắn không những không cứu Tô Nguyên, lại còn đẩy chức vị của lão cho kẻ thù của mình. Mọi người băn khoăn không biết hắn có dụng tâm gì khi nói ra những lời này.

Đừng nói người khác, ngay cả Vân Huyền Chi, lúc nghe Thần Vương đề xuất như vậy cũng phải kinh ngạc, không rõ hôm nay có phải Thần Vương bị ép tới điên rồi không, sao lại có thể ra một quyết định kỳ lạ như thế?

Dù sao, nếu để người khác quản lý Hình bộ thì Thần Vương vẫn có cơ hội nắm Hình bộ vào tay, nhưng nếu là Khúc Trường Khanh, chỉ sợ dù có mang đao đặt trên cổ hắn, hắn cũng tuyệt không khuất phục.

Phân tích như thế, ánh mắt Vân Huyền Chi không khỏi nhìn về phía Sở Phi Dương, chỉ thấy đối phương mỉm cười rất bình tĩnh, không hề tỏ ra kinh ngạc hay khiếp sợ như kẻ khác, định lực trầm ổn như thế trên đời này thật hiếm có.

“Khúc Trường Khanh à?” Ngọc Càn đế nhịp nhịp ngón tay lên bàn, dường như đang suy nghĩ cho việc này.

Mọi người thấy Ngọc Càn đế không bác bỏ đề nghị của Thần Vương ngay thì trong lòng lo rằng chuyện này rất có thể sẽ thành công. Nhưng ai nấy đều thắc mắc, sao tự nhiên Thần Vương và phủ Phụ Quốc Công lại có quan hệ tốt đẹp như thế.

“Hoàng thượng, vi thần e là mình không cáng đáng được trọng trách này. Tuổi vi thần còn ít, mà đang đảm nhiệm chức ở Bộ binh, chưa bao giờ tiếp xúc qua công việc ở Hình bộ, nếu tự nhiên chuyển sang làm việc này, chỉ sợ…” Lúc này, Khúc Trường Khanh mới đứng dậy, chắp tay từ chối nhã nhặn.

“Khúc đại nhân đang hoài nghi năng lực của mình, hay là hoài nghi bổn vương không có mắt nhìn người?” Lời còn chưa nói xong đã bị Thần Vương chặn ngang họng.

Hắn nói ra lời này làm cho Khúc Trường Khanh phải nhíu mày, nhanh chóng liếc nhìn, lại thấy Thần Vương dù nói chuyện với hắn nhưng ánh mắt thì đặt trên người Ngọc Càn đế. Rõ ràng hắn không quan tâm tới chuyện gì, chỉ đang chờ đợi Ngọc Càn đế mở miệng vàng.

“Vương gia cần gì phải sốt ruột chọn ra Hình bộ thượng thư như vậy? Hình bộ chính là một trong sáu bộ của Tây Sở, có thể đảm đương chức vị này phải là một người tài đức vẹn toàn. Ta nghĩ cần phải thêm nhiều ý kiến góp ý của mọi người nữa, có lẽ sẽ tìm ra người còn thích hợp hơn cả Khúc Trường Khanh.” Sở Phi Dương chậm rãi mở miệng, phản bác lại lời của Thần Vương khiến cho không khí khẩn trương cũng giảm đi, mọi người lại có thêm thời gian suy ngẫm.

“Chẳng lẽ Sở Tướng có lựa chọn nào thích hợp sao?” Ngọc Càn đế nhìn hai phe nhân mã tranh chấp với nhau thì mở miệng hỏi, đôi con ngươi lại vẫn đặt trên người Khúc Trường Khanh, dường như đang cân nhắc.

“Bẩm Hoàng thượng, nếu điều quan viên từ bộ khác sang Hình bộ sẽ dẫn đến việc thiếu hụt nhân thủ của một trong năm bộ còn lại. Theo vi thần, nên chọn những quan viên có thành tích lớn ở bộ này vẫn là biện pháp tốt nhất.” Sở Phi Dương lên tiếng nhưng sau đó lại nghe tiếng Thần Vương hừ lạnh.

“Sở Tướng nói vậy thì bổn vương lại không hiểu. Sở Tướng lo năm bộ kia thiếu nhân thủ, chẳng lẽ không sợ nha môn vì điều động quan viên cũng sẽ thiếu người sao? Ý kiến này mâu thuẫn quá rồi, thật buồn cười!” Thấy hôm nay Sở Phi Dương lên triều với tinh thần sảng khoái thì nội tâm Giang Mộc Thần càng khó chịu, sau khi Sở Phi Dương bác bỏ ý kiến của hắn thì hắn càng căm tức.

Đối với chỉ trích của Thần Vương, Sở Phi Dương chậm rãi giải thích: “Hoàng thượng, hiện tại khoa cử đã chấm dứt, năm nay có không ít nhân tài đã đỗ đạt. Nhưng dù sao tư lịch của họ thấp, năng lực chưa đủ, muốn làm quan ở kinh thành thì sẽ sợ người ta chỉ trích, không bằng để bọn họ ra ngoài rèn luyện mà cũng có thể bù vào nhân số còn thiếu, như thế chẳng phải một mũi tên trúng hai con nhạn hay sao?”

Mọi người nghe Sở Phi Dương giải thích thì đều gật gù, thấp giọng bàn bạc độ khả thi của chuyện này, so với đề nghị của Vân Huyền Chi và Thần Vương thì đúng là toàn vẹn cả đôi đường hơn.

Chỉ có điều, trong lòng ai nấy cũng đều có tính toán, muốn thừa dịp Tô Nguyên bị ngã ngựa mà đề cử người trong tộc mình đảm nhiệm chức vị này. Nếu bây giờ để lọt vào tay người ngoài, chẳng phải sau này có một số chuyện rất khó làm rồi.

Bởi vậy, dù đồng ý với đề nghị của Sở Phi Dương, nhưng kẻ dám chính thức lên tiếng lại không có bao nhiêu.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần cho rằng tiến cử của Thần Vương rất hay. Tuy nói ý kiến của Sở Tướng nhất tiễn hạ song điêu, nhưng trước nay môn sinh đỗ đạt đều ở kinh thành đảm nhiệm chức vụ quan trọng. Bọn hắn lúc này chưa quen công việc và luật pháp trong triều, nên để bọn họ tới học tập ở Hàn Lâm viện. Nếu điều bọn họ đi xa khi chưa học tập gì, chỉ sợ sẽ làm trò cười cho thiên hạ, chẳng những sẽ làm hoàng thượng mất mặt, mà còn là cho người khác nghĩ rằng Tây Sở chúng ta không có người tài nên mới phái một đám trẻ con ngây thơ đi đảm nhiệm những vị trí quan trọng.” Mọi người còn đang tranh luận, đột nhiên Khúc Viêm lại đứng ra, ủng hộ Thần Vương.

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn Thần Vương rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, trong lòng thấp thỏm đoán già đoán non mục đích của Thần Vương hôm nay.

Tất nhiên, nếu nói về suy nghĩ của hắn, tất nhiên hắn không muốn Khúc Trường Khanh ngang hàng ngang cấp với mình. Nếu Khúc Lăng Ngạo mất, Khúc Trường Khanh sẽ càng có cơ hội lớn kế tục tước vị, trở thành Hầu gia.

Điều này khiến hắn ảo não vô cùng, sao có thể mong Khúc Trường Khanh từ Binh bộ thị lang tam phẩm lên Hình bộ thượng thư nhị phẩm cho được.

Dù nghĩ vậy nhưng Khúc Viêm cũng không phải người thích xử trí theo tình cảm, nhất là chuyện triều đình, Thần Vương làm vậy là có mục đích, nếu hắn mở miệng ủng hộ biết đâu sẽ tăng thêm sức nặng trong lòng Thần Vương, nói không chừng Khúc Cảnh Thanh còn có hy vọng gả vào Vương phủ.

Tô Nguyên trước giờ chèn ép đối thủ, Khúc Viêm cũng không thấy tiếc cho lão. Mọi người tranh luận tới lui, muốn ném Khúc Trường Khanh lên cái ghế Hình bộ thượng thư, xem ra cũng không phải là chuyện gì tốt đẹp.

Mọi người sẽ đều nhìn chằm chằm vào Khúc Trường Khanh để chờ hắn gây ra lỗi, như vậy dù có mất công sức đẩy Khúc Trường Khanh lên đầu sóng ngọn gió thì Khúc Viêm cũng cam lòng.

Khúc Trường Khanh thấy đột nhiên Khúc Viêm đứng ra tán thành ý của Thần Vương thì trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc và buồn bực, sau đó phản bác: “Khúc đại nhân mặc dù thực sự muốn tiến cử, nhưng cũng nên tránh hiềm nghi. Ta và ngươi đều là người họ Khúc, sao có thể đề cử cho nhau.”

Trong lòng Khúc Viêm bừng bừng lửa giận, thực sự không nghĩ ra mình chỉ vì muốn nịnh nọt Thần Vương mà quên mất rằng Khúc Trường Khanh là cháu trai của mình. Tiến cử người thân của mình, chỉ e Ngọc Càn đế sẽ có lòng hoài nghi.

Trong lúc nhất thời, trong đầu Khúc Viêm xuất hiện vô số tính toán, mà ánh mắt nhìn Khúc Trường Khanh lại càng tỏ ra căm ghét.

“Khúc thị lang sao lại thế? Hoàng thượng luôn vô cùng chú trọng người hiền tài, dù là người thân có đề cử thì cũng đâu có sao? Chẳng lẽ chỉ vì mấy chữ “người cùng nhà” mà làm Tây Sở ta hao hụt đi nhân tài, đây mới là tổn thất của Hoàng thượng và triều đình.” Thấy Khúc Viêm bị bắt bẻ, Giang Mộc Thần tiếp tục lạnh lùng mở miệng. Lúc này dù hắn tỏ ra lãnh đạm nhưng hai mắt nhìn Khúc Trường Khanh lại có vẻ uy hiếp rõ rệt.

Mà Khúc Trường Khanh không hề úy kị thái độ của Thần Vương, vẫn không chút kiêng dè nhìn thẳng Thần Vương, sắc mặt bình thản, mặc kệ xung quanh đang xì xào bàn tán.

Lời vừa rồi của Thần Vương lại tạo ra một chủ đề bàn tán khác, mọi người đều đang suy đoán xem rốt cuộc là vì người hiền hay là vì người thân?

Nhưng khi nhớ tới quan hệ giữa Ngọc Càn đế và Khúc gia thì những tiếng nghị luận cũng trở nên im bặt.

“Lời của Thần Vương rất đúng. Khúc Trường Khanh từ trước tới nay đều làm việc cẩn thận, công chính nghiêm minh, thích hợp nhất với chức Hình bộ thượng thư. Thẩm đại nhân!” Nhìn thấy hết thảy, Ngọc Càn đế rốt cuộc cũng mở miệng.

“Có vi thần!” Bị gọi tới tên, Lễ bộ thượng thư lập tức bước ra, chờ nghe phân phó của vua Ngọc Càn.

“Mau truyền ý chỉ của trẫm, tấn chức Binh bộ Thị lang Khúc Trường Khanh làm Hình bộ Thượng thư, ngay hôm nay tới Hình bộ nhậm chức.” Nhìn sắc mặt Khúc Trường Khanh vẫn bình tĩnh, trầm ổn, Ngọc Càn đế bèn mở miệng.

“Tuân chỉ!” Ghi nhớ lời Ngọc Càn đế xong, Lễ bộ thượng thư lập tức trả lời.

Lời của Ngọc Càn đế vừa dứt, đám quan lại dù còn ý kiến nhưng cũng đành chỉ biết nuốt vào bụng, trong lòng lại buồn bực, không hiểu vì sao ngày thường Ngọc Càn đế nghe lời Sở Tướng vậy mà hôm nay lại ngoảnh mặt làm ngơ, ủng hộ Thần Vương? Rõ ràng họ không thấy giữa hoàng thượng và Sở Tướng có phát sinh chuyện không vui gì.

Nhất thời, trong đầu mọi người xoay chuyển vô số ý nghĩ, lại bắt đầu cảm thấy khó hiểu quan hệ giữa Ngọc Càn đế và các vị trọng thần trong triều.

Nhưng dù sao thì sự tình của Tô Nguyên và Khúc Trường Khanh cũng đã xong, không khí trên triều đình cũng thoải mái hơn rất nhiều, không còn trang trọng, nghiêm cẩn như trước nữa.

“Sắp tới cuối năm rồi, các nha môn cần phải chú ý mọi chuyện, chớ để phát sinh trường hợp nào như Tô Nguyên nữa.” Nhìn bộ dáng của quần thần, Ngọc Càn đế lại tiếp tục mở miệng khuyên bảo.

“Chúng thần xin ghi nhớ!” Đám đại thần đều đồng thanh đáp lại.

“Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có chuyện muốn bẩm báo!” Ô đại nhân – người phụ trách tuần tra trong cung đi nhanh vào đại điện, quỳ gối trước mặt Ngọc Càn đế.

“Chuyện gì?” Thấy Ô đại nhân trước nay đều trầm ổn mà lúc này lại hiện vẻ vui mừng, Ngọc Càn đế bèn hỏi.

“Bẩm hoàng thượng! Vi thần vừa nhận được cấp báo tám trăm dặm, ôn dịch ở Lạc thành đã được khống chế ổn thỏa, đại bộ phận dân chúng nhiễm bệnh đã được chữa khỏi, lúc này đã có không ít đại phu ở các thành khác tới Lạc thành để học tập cách chữa bệnh. Không biết Hoàng thượng có định triệu hồi thái y về cung hay không?” Ô đại nhân nói ra nội dung của công văn tám trăm dặm, đồng thời đem công văn đưa cho Dư công công.

Nghe thấy thế, trong đại điện lại vang lên tiếng nghị luận, mọi người đều đồng loạt hướng về Sở Phi Dương đang đứng ở hàng đầu, ai nấy đều kinh ngạc đến không thể tin nổi.

Ngọc Càn đế sau khi xem hết công văn thì tỏ ra vô cùng vui mừng, lập tức nói: “Đều triệu hồi! Đợi đến cung yến đêm giao thừa trẫm sẽ phong thưởng!”

“Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Tất cả các quan viên đều lên tiếng chúc mừng.

“Sở Tướng thật là có thủ đoạn, ngay cả ôn dịch cũng đẩy lui được, thật để cho bổn vương mở rộng tầm mắt. Người không biết còn tưởng Sở tướng là y quan cơ đấy!” Sau khi bãi triều, Thần Vương lại đi tới gần Sở Phi Dương.

Đầu tiên hắn tưởng rằng Sở Phi Dương sẽ bị chết bệnh ở Lạc thành, vậy mà không những hắn kịp trở về để cướp đi Vân Thiên Mộng mà ngay cả ôn dịch nhiều năm không thể chữa trị cũng bị đẩy lùi, điều này làm cho Thần Vương trong lòng ghi hận.

Sở Phi Dương thản nhiên nhìn Giang Mộc Thần tới gần, dưới ánh mắt lạnh lẽo đầy sát ý của đối phương thì vẫn nhẹ cười, chậm rãi đáp: “Vương gia khen nhầm rồi! Tìm ra cách chữa bệnh là công của thái y, bổn tướng chẳng qua chỉ tới để duy trì trật tự Lạc thành mà thôi. Nếu muốn nói về thủ đoạn, sợ rằng bổn tướng không bằng Vương gia. Rõ ràng lại đẩy Khúc Trường Khanh lên thay thế cho Tô Nguyên, kế này của Vương gia thật hay. Bổn tướng thật sự khâm phục ngài sát đất.”

Sở Phi Dương nói xong thì thấy sát khí trong mắt Giang Mộc Thần càng đậm, sự vui vẻ trên mặt đã lập tức bị thay bằng vẻ lạnh băng, để cho đám quan viên xung quanh không dám nhìn thẳng nữa.

Từ sau đại hôn của Sở Phi Dương tới giờ, đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau, nhưng vừa mở miệng đã tạo không khí giương cung bạt kiếm rồi.

Giang Mộc Thần trong lòng vốn đã hận Sở Phi Dương cướp đi người thuộc về hắn, mà Sở Phi Dương ngược lại cũng hận đối phương dám động vào người của mình.

Sắc mặt cả hai đều lạnh băng, ánh mắt nguy hiểm như nhau đều nhìn thẳng vào đối phương, làm cho người khác tự nhiên cảm thấy giữa hai người cứ như có lốc xoáy vậy.

“Nàng sớm muộn cũng sẽ thuộc về ta.” Giang Mộc Thần khẽ mở miệng nói.

“Thay vì nhìn chằm chằm vào thê tử của người khác, Vương gia trước hết hay là cứ đem Trắc Phi về phủ đi!” Sở Phi Dương cũng không kiêng kỵ chủ đề này, lập tức nhắc lại mối nhục của Thần Vương khi trước.

Giang Mộc Thần nghĩ tới Vân Nhược Tuyết vô liêm sỉ kia thì có cảm giác buồn nôn, lập tức phất tay áo bỏ đi.

Mà Sở Phi Dương nhìn theo bóng lưng rời đi, mảnh băng trong mắt vỡ tan thành từng mảnh, lại cảm thấy vui vẻ.

Thấy Thần Vương đi rồi, Khúc Trường Khanh bèn tới bên người Sở Phi Dương, cùng đưa ánh mắt nhìn theo Giang Mộc Thần, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Tướng gia, chuyện này có phải là Thần Vương cùng với…”

Dù sao vẫn đang ở trong nội cung, dù muốn nghị luận nhưng cũng không thể nói ra toàn bộ. Sở Phi Dương tài trí nên lập tức hiểu được cái tên còn lại trong lời Khúc Trường Khanh.

“Không có gì là không có khả năng. Trên đời này không có địch nhân vĩnh viễn, đều là quan hệ lợi dụng lẫn nhau!” Hàn ý trong mắt Sở Phi Dương như có như không, chỉ thấy hắn cười nhẹ, cố che đi cỗ hàn khí trên người mình, làm người ta có cảm giác cực kỳ tao nhã.

Khúc Trường Khanh nghe vậy thì gật đầu, định nói gì tiếp thì thấy Cù công công bên người Thái hậu sắc mặt vui mừng đi tới, thấy Sở Phi Dương ở đây thì lập tức hành lễ: “Nô tài bái kiến Sở tướng, Khúc đại nhân!”

“Công công thật hăn hái, đã nhận được tin tức nhanh như vậy sao?” Thấy Cù công công vui sướng hớn hở thì Sở Phi Dương cười nhạt lên tiếng, nhưng trong lời nói không giấu nổi sự mỉa mai.

“Sở Tướng nói đùa rồi, nô tài chỉ phụng mệnh chủ tử làm việc thôi!” Cù công công ở trong cung đã thành tinh, sao lại không nghe ra thái độ trào phúng của cuộc nói chuyện này.

Nhưng đối mặt với hắn là Sở Phi Dương quyền cao chức trọng, lão không dám lấy trứng chọi đá nên chỉ có thể cười cười để xua đi nỗi xấu hổ trên mặt.

“Nếu là làm việc thay chủ, công công là lão nhân trong nội cung, chắc cũng phải biết hậu cung không được can dự chuyện triều chính. Sao còn không khuyên can Thái hậu mà lại chạy tới tiền triều thế này, chẳng phải để cho người ngoài cố tình nói thái hậu có mục đích gì sao?” Nhưng cái chức danh văn trạng nguyên của Sở Phi Dương không phải để cho đẹp, năng lực phản ứng của hắn phải làm cho người khác giật mình, càng làm cho người ta không chống đỡ được.

Vẻ mặt vui mừng của Cù công công hơi nhạt đi, sau lại cười ha hả, mở miệng đáp lời: “Sở Tướng đừng đùa giỡn nô tài nữa! Nô tài mãi chỉ là nô tài, thái hậu nhớ người nhà, chẳng lẽ nô tài lại đi ngăn cản. Nô tài tuy là thấy tiền sáng mắt nhưng thật vẫn hiểu tình cảm của con người!”

Nói xong, Cù công công chuyển ánh mắt từ nhìn Sở Phi Dương sang Khúc Trường Khanh vẻ mặt thờ ơ ở đằng sau, nói: “Khúc đại nhân, Thái hậu mời ngài tới cung Phượng Tường gặp mặt.”

Khúc Trường Khanh cũng không cự tuyệt, chỉ gật đầu chào Sở Phi Dương, sau đó theo Cù công công tiến vào hậu cung.

Vân Thiên Mộng ăn sáng xong thì gặp Hồng quản gia và vú Thượng Quan, họ dẫn theo các quản sự trong phủ đi vào Mộng Hinh tiểu trúc.

Không giống đám người chỉ biết bắt nạt người dưới ở Vân Tướng phủ, Hồng quản gia và vú Thượng Quan ở Sở tướng phủ rất có uy tín trong đám hạ nhân, mặc dù Vân Thiên Mộng là người mới cũng nhanh hiểu rõ các sự vụ trong phủ.

Bỏ ra thời gian một buổi sáng nàng đã hỏi thăm được không ít tình huống, bèn để cho mọi người tản đi làm việc, còn mình thì đứng lên ra ngoài hạt động một chút.

“Phu nhân, nhìn trời có lẽ lại sắp có tuyết rơi!” Ánh Thu từ ngoài cửa đi vào, thấy Vân Thiên Mộng đang duỗi tay duỗi chân thì cười nói.

“Hôm qua không rơi, hôm nay chắc chắn sẽ có. Chút nữa chuẩn bị mũ rộng vành cho ta, không đến lúc ra ngoài lại luống cuống tay chân.” Nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời còn chưa tới buổi trưa mà sắc trời đã ảm đạm, chắc chỉ một chút nữa tuyết sẽ rơi xuống.

“Vâng, nô tì sẽ đi chuẩn bị ngay!” Mộ Xuân phục vụ Vân Thiên Mộng lâu nhất, rất quen thuộc với sinh hoạt hằng ngày của nàng, cái gì đặt ở chỗ nào đều thuộc như lòng bàn tay. Nàng ta lập tức chạy vào nội thất lấy mũ rộng vành và một cái áo khoác có hoa đỏ mang ra.

“Hôm nay vú Hạ tốt rồi chứ? Chân còn đau không?” Bận rộn cả một buổi sáng, tất nhiên Vân Thiên Mộng không có thời gian tới thăm vú Hạ, chỉ có thể để Ánh Thu hàng ngày chạy tới đó xem xét, sau mới về bẩm báo lại cho mình.

“Mấy hôm nay thời tiết khắc nghiệt, chân của vú ấy lại đau nhừ, nô tài đã châm cứu cho bà ấy rồi, so với mấy ngày trước thì đã khá hơn rất nhiều!” Ánh Thu thấy Vân Thiên Mộng không ngừng vận động tay chân thì ánh mắt không khỏi nổi lên tò mò, không biết nàng làm những động tác ấy để làm gì.

“A, tiểu thư mau nhìn kìa, tuyết rơi rồi! Bông tuyết lớn quá!” Lúc này, Mộ Xuân vừa đi ra, đột nhiên mở cửa sổ và chỉ vào những bông tuyết đang chậm rãi rơi xuống, hưng phấn nói.

Nghe thấy thế, mấy nha đầu trong phòng vội chạy tới bên cạnh Mộ Xuân xem, thần sắc vui vẻ ngắm cảnh vật đầy tuyết trắng bên ngoài.

Vân Thiên Mộng nhìn những bông tuyết bay bay lại nghĩ trong Mộng Hinh tiểu trúc có một cây tuyết tùng, trong đầu nghĩ nghĩ, sau đó phân phó: “Hình như trong nhà kho của chúng ta có hơn mười cái đèn lưu ly tinh xảo, đều mang tới đây đi.”

Nghênh Hạ nhìn chủ nhân mình một cách khó hiểu, hỏi: “Phu nhân, lấy chúng làm gì vậy? Chẳng lẽ người định đặt ở trong đình viện?”

Vân Thiên Mộng cười thần thần bí bí, nói: “Tò mò gì, mau đi lấy nhanh đi.”

Đám nha đầu giải tán, không đến thời gian nửa chén trà đã mang mấy cái đèn lưu ly nhỏ từ trong nhà kho về.

“Phu nhân, đều mang tới rồi. Người lấy những cái này làm gì vậy?” Hôm qua Sở Vương đã sai người đưa tới đình viện mấy cái đèn nên bây giờ mọi người không biết nàng cần những cái này để làm gì nữa.

“Đi theo ta!” Vân Thiên Mộng tự đội lấy mũ rộng vành, sau đó dẫn cả đám nô tì ra khỏi phòng, làm cho bốn nha đầu vội vã cầm theo đèn lưu ly đuổi theo, sợ nàng xảy ra chuyện không hay.

“Đưa cho ta!” Vân Thiên Mộng đi tới cây tuyết tùng, lấy từ tay Mộ Xuân một cái đèn lưu ly, sau đó buộc nó lên một cành tuyết tùng, sau đó từ trong tay áo móc ra một hộp diêm, đốt sáng nến ở trong đèn. Chỉ thấy trên cây tuyết tùng đột nhiên xuất hiện một ánh đèn lúc sáng lúc tối màu đỏ, trông rất đẹp mắt.

“Làm theo cách vừa rồi của ta, treo hết chúng lên đi!” Làm mẫu một lần, sau đó Vân Thiên Mộng bèn lui vể sau, để cho đám nha đầu treo đèn lên.

Đám người Mộ Xuân đều vẫn mang tính trẻ con, mặc dù ngày thường trầm ổn nhưng vẫn còn sự ham vui, lúc này thấy tiểu thư nhà mình trang trí cho cây tuyết tùng xinh đẹp như thế thì vội cầm đèn lưu ly quấn lên các cành cây, sau đó lại thắp sáng chúng lên. Trong lúc nhất thời, góc đình viện phát ra những ánh sáng lấp lánh, đẹp không sao tả xiết.

Đám nha đầu, nô tài vô tình đi ngang qua Mộng Hinh tiểu trúc, thấy ánh sáng rực rỡ từ trên cây tuyết tùng cũng vội vàng đứng lại nhìn, đối với vị chủ mẫu mới của tướng phủ càng thêm phần tò mò.

“Đây là cái gì?” Sở Phi Dương bước vào tiểu viện, thấy dưới gốc cây tuyết tùng có bốn nha đầu, phía trước là một người đội mũ rộng vành, đang đứng yên không nhúc nhích giữa trời tuyết rơi, không cần nghĩ cũng biết đó là Vân Thiên Mộng.

Nhìn thấy tuyết rơi càng lúc càng lớn, Sở Phi Dương chay mày, nhẹ đi nhanh đến cạnh Vân Thiên Mộng, cầm lấy bàn tay của nàng đang giấu trong áo, ánh mắt đầy trách cứ: “Ngoài trời lạnh như thế mà nàng cũng không khoác áo vào sao, còn thản nhiên đứng trong đống tuyết này nữa, định để sinh bệnh à?”

Thấy Sở Phi Dương đột nhiên xuất hiện, Vân Thiên Mộng nhìn hắn tươi cười, chỉ vào cây tuyết tùng, thầm nghĩ: “Phi Dương, chàng xem, đây là cây thông Noel đấy.”

Nếu nói nàng không nhớ sinh hoạt của thời hiện đại là nói dối. Sinh sống hai mươi mấy năm, sao lại có thể quên sạch trong một sớm một chiều được.

Nhưng đã tới đây rồi, cũng biết không thể nào quay về được nữa, nên trong một năm này Vân Thiên Mộng đã rất cố gắng thích ứng với mọi sinh hoạt cổ đại. Hôm nay đột nhiên nhớ lại, thấy trời có tuyết rơi và cây tuyết tùng ở góc sân, nàng mới nhớ ra đã gần tới lễ Giáng sinh, liền mới tìm một trò chơi cho chính mình như thế.

Hiếm khi thấy Vân Thiên Mộng cười vui vẻ như thế, Sở Phi Dương cũng theo tay nàng chỉ, chỉ thấy cây tuyết tùng bây giờ đang treo mấy cái đèn lưu ly, mặc dù không hợp phong cách của hắn nhưng thấy Vân Thiên Mộng cười hớn hở như thế, hắn cũng chẳng bận tâm nhiều.

Huống hồ, cây tuyết tùng này sau khi được treo đèn lên nhìn cũng có thêm vài phần nhân tình, làm cho Sở Tướng phủ đơn bạc càng có thêm vài phần nhân khí.

Nhưng nhớ tới bàn tay nhỏ bé của nàng đang ở trong tay mình, hắn bèn trách: “Tay đã lạnh buốt rồi, còn không vào ư? Nếu nàng thích thì để ta bảo Hồng quản gia phái người làm là xong, sao lại tự mình chạy ra giữa trời lạnh như thế này kia chứ?”

Thấy Sở Phi Dương bắt đầu càm ràm, Vân Thiên Mộng làm nũng ôm lấy cánh tay hắn, khóe miệng vểnh lên xin tha: “Vận động với cơ thể rất tốt mà. Cả ngày ngồi trong phòng, bốn mùa thế nào cũng không cảm thụ được, cuộc sống vô vị như thế chẳng có gì đáng nói cả.”

Thấy Vân Thiên Mộng chủ động ôm lấy tay mình, tuy cách một lần sa mỏng nhưng Sở Phi Dương vẫn cảm thấy hương thơm trên cơ thể nàng phảng phát xung quanh, vẻ trách cứ trong mắt cũng tan đi, lại thêm một chút vui vẻ. Mặc dù biết nha đầu này sinh ra đã lợi hại nhưng hắn cũng không thể gạt bỏ nguyên tắc của mình, thấy mũi nàng đã đỏ như một quả cà chua, hắn vội ôm nàng đưa về phòng.

Vào tới trong phòng, Vân Thiên Mộng cởi mũ ra, nhìn Sở Phi Dương, quan tâm hỏi: “Gần cuối năm rồi, trong triều có gì bận rộn không?”

“Có bận cũng không quan trọng bằng phu nhân!” Sở Phi Dương lập tức đáp lời, thuận tiện đem lò sưởi đặt vào hai bàn tay của nàng.

“Xảo ngôn hoa ngữ, miệng lưỡi trơn tru!” Thấy mấy nha đầu đang che miệng cười trộm, Vân Thiên Mộng bèn trừng mắt với hắn, thấp giọng lầu bầu, ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn ra phía cây thông Noel ngoài cửa sổ.

Thấy nàng lộ ra vẻ tưởng niệm như thế, Sở Phi Dương cảm thấy nghi hoặc, phất phất tay để cho mấy nha đầu rời đi, còn hắn đi tới gần, ôm lấy nàng từ phía sau, thấp giọng hỏi: “Thích sao?”

Tuy chỉ có hai tiếng, nhưng Vân Thiên Mộng lại hiểu hắn đang nói gì, khẽ gật đầu. Lại cảm nhận được lồng ngực ấm áp sau lưng, bèn thoải mái cười đáp: “Tự nhiên ham chơi thôi. Trong triều có chuyện gì ư? Sao lại thấy Tướng gia quý việc như vàng của chúng ta về Tướng phủ sớm vậy?”

Quả nhiên vừa cất tiếng đã bị Vân Thiên Mộng hỏi đúng trọng tâm.

Sở Phi Dương biết nếu hắn không nói thì sớm muộn nàng cũng nhận được tin tức, bèn ôm nàng cùng ngắm cây thông Noel bên ngoài, thấp giọng kể: “Hôm nay Khúc Trường Khanh đã được thăng chức làm Hình bộ thượng thư!”

Nụ cười trên mặt Vân Thiên Mộng sững lại, mắt nhìn Sở Phi Dương, dường như đang rất hoài nghi: “Đây là ý chỉ của Hoàng thượng sao?”

Thấy Vân Thiên Mộng có vẻ như đã nghe được, hắn lại gật đầu cười, sau đó bồi thêm một câu: “Do chính Thần Vương đề nghị!”

“Hắn? Nếu là đề nghị của hắn, sao Hoàng thượng lại đồng ý được? Chẳng lẽ Hoàng thượng bắt đầu kiêng kị chàng ư?” Chỉ cần trong triều ngày nào còn Thần Vương thì Ngọc Càn đế sẽ không bao giờ động tới Sở Phi Dương. Cho dù hắn đối với Sở Phi Dương như thế nào, lợi dụng cũng được, tin cậy cũng được, nhưng nếu lúc này đưa Khúc Trường Khanh rời khỏi bộ binh, dù là lên chức nhưng binh quyền trong tay Khúc Trường Khanh vì vậy cũng sẽ về tay Ngọc Càn đế. Chẳng lẽ Ngọc Càn đế định thu hồi binh quyền, tự mình đối đầu Thần Vương ư?

Một loạt các suy đoán không ngừng nẩy ra trong đầu Vân Thiên Mộng, đôi mi thanh tú của nàng bất giác cũng chau lại.

Một ngón tay ấm áp vuốt lên hàng lông mày nhỏ nhắn của nàng, Sở Phi Dương dìu nàng ngồi xuống ghế, rót cho nàng một chén trà nóng, đợi nàng uống xong nửa bát, hắn mới lại tiếp tục câu chuyện: “Mộng Nhi, cha ta là đại quan ở biên cương, ở Tây Sở đều biết rõ tên của gia gia và ta nhưng lại rất ít người biết tên ông ấy là Sở Bồi. 23 năm trước, ông ấy đã ra ngoài biên cương nhậm chức, năm nay là lần đầu tiên quay lại kinh thành báo cáo công việc.”

Nghe Sở Phi Dương giải thích, Vân Thiên Mộng cảm thấy lần này thay đổi quan viên có liên quan tới người cha chồng sắp trở về kia.

Dù nói là quan ở biên cương, nhưng đây là chức quan do hoàng đế bổ nhiệm, nắm trong tay toàn bộ quân và quyền cai quản một tỉnh hoặc mấy tỉnh gần nhau. Một viên quan như thế so với chư hầu được phong đất phong vương cũng chẳng khác gì nhau là bao.

Không ngờ cha của Sở Phi Dương lại làm quan to trong triều đình, khó trách Ngọc Càn đế cảnh giác như thế, thực tế là sau bao nhiêu năm, tự nhiên Sở Bồi lại chọn lúc này vào kinh báo cáo công tác, quả nhiên là làm người ta tò mò về mục đích của hắn.

“Thiếp đang nghĩ, đại quan ngoài quan ải hẳn không phải là do đương kim hoàng thượng bổ nhiệm rồi?” Nếu là Ngọc Càn đế bổ nhiệm, sao lúc này lại đáp ứng đề nghị của Thần Vương.

“Là tiên đế bổ nhiệm!” Thấy Vân Thiên Mộng lập tức nói trúng vấn đề, khóe miệng Sở Phi Dương khẽ nhếch, tâm tình tựa như rất tốt, giống như chuyện trên triều hôm nay chẳng ảnh hưởng gì tới hắn cả.

Vân Thiên Mộng nghe hắn giải thích vậy thì cũng nhẹ gật đầu.

Điều này cũng khó trách, Sở Vương và tiên đế xưng huynh gọi đệ, gây dựng nên mảnh giang sơn Tây Sở này, cuối cùng lại ủng hộ tiên đế lên long ỷ. Tiên đế tất nhiên áy náy với ông, sẽ cho con trai ông thành đại quan một phương, như thế cũng là chuyện bình thường.

Nhưng Sở Vương lại không nghĩ đến, cháu đích tôn của mình cũng lại trở thành quan to. Sở Vương nhất mạch đều cầm trong tay binh quyền khiến người ta kiêng kị, bởi vậy ngoại trừ Thần Vương, Ngọc Càn đế sẽ coi Sở gia là một cái họa lớn.

Đột nhiên, Vân Thiên Mộng lại có cảm giác không đúng, có cái gì đó khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên.

Bày tay như ngọc đặt chén trà xuống, Vân Thiên Mộng nhớ lại từng câu mà Sở Phi Dương vừa nói, sau đó run lên, ngẩng đầu nhìn về phía Sở Phi Dương đang ngồi, mở miệng thăm dò: “23 năm không về kinh? Vậy chẳng phải là chàng chưa từng gặp phụ thân mình sao?”

Sở Phi Dương đang buồn bực không hiểu tại sao Vân Thiên Mộng lại đột nhiên trầm mặc xuống, không ngờ nha đầu này đang nghĩ tới điều này. Hắn cũng đã định nói với nàng, vì vậy đáp không giấu diếm: “Đúng thế, năm ta được sinh ra, cha ta liền rời khỏi kinh thành. Từ nhỏ, ta được gia gia và vú Thượng Quan nuôi lớn. Về sau giai gia xuất chinh, ta cũng liền đi theo bên người để học tập binh pháp.”

Chưa bao giờ nghĩ tới thân thế lúc nhỏ của Sở Phi Dương lại đáng thương như thế, Vân Thiên Mộng cảm thấy đau lòng, cảnh ngộ như thế chẳng khác nào Vân Thiên Mộng trước đây cả.

Vân Thiên Mộng dù có phụ thân nhưng cũng chỉ là thùng rỗng kêu to, Sở Phi Dương cũng có phụ thân nhưng có lẽ gặp cũng chẳng nhận ra nhau, quả nhiên là khiến người ta cảm thán trong lòng.

Khó trách sao lần trước ở thọ yến của lão thái quân, Sở Vương gia sẽ nói những điều kia.

“Phụ thân lần này về kinh báo cáo công tác hay ở lại kinh thành luôn?” Dưới chân thiên tử tất nhiên phong quan vô hạn, tuy nhiên làm quan ở xa lại được thoải mái.

“Ta cũng không biết ông ta định tính toán như thế nào!” Thấy Vân Thiên Mộng càng nghĩ càng xa, Sở Phi Dương thò tay xoa xoa thái dương cho nàng, chỉ sợ nàng nghĩ nhiều đến mức hỏng cả cái đầu luôn.

Vân Thiên Mộng thuận thế ngồi lên đùi hắn, dựa vào ngực hắn, hay tay nhẹ vòng ra phía sau vỗ vỗ lên lưng hắn, giống như đang dỗ trẻ con vậy: “Phi Dương, vậy còn mẹ chàng?”

“Khó sinh mà chết!” Không ngờ lại nghe được đáp án như thế.

Lông mày Vân Thiên Mộng khẽ chau, trong nội tâm không khỏi đau lòng. Ngày thường hắn tiêu sái như thế, ai nghĩ lại có một tuổi thơ đáng thương như vậy, càng nghĩ nàng càng thấy ngực đau nhói.

“Mộng Nhi, ta không sao. Trong lòng ta, chỉ có nàng và gia gia là quan trọng nhất. Những người khác với ta đều là kẻ qua đường, vì có chung mục đích nên mới gặp nhau, nàng đừng thương tâm nữa.” Cũng vỗ nhè nhẹ lên lưng thê tử mình, Sở Phi Dương nhẹ nói. Vân Thiên Mộng cười một tiếng, lập tức ngồi thẳng người, hai mắt sáng lên, hỏi: “Vậy chúng ta có cần chuẩn bị phòng ốc không?”

Thấy đáy mắt nàng ánh lên sự tinh nghịch, Sở Phi Dương càng tỏ ra cưng chiều, nói ra suy nghĩ của mình: “Bọn họ có lẽ sẽ tới chỗ gia gia!”

“Bọn họ?” Vân Thiên Mộng ngạc nhiên, lại nghĩ có đại quan một phương nào mà không có ngoại thất, chỉ sợ lần này Sở Bồi đưa cả gia đình trở về kinh rồi.

Thấy Sở Phi Dương không nói gì nữa, Vân Thiên Mộng liền biết tâm sự của hắn, có lẽ là không muốn phụ thân ở trong tướng phủ rồi. Dù sao, cha con Sở Phi Dương chưa từng gặp nhau một lần, hôm nay lại ở cùng một chỗ dường như sẽ mất tự nhiên.

“Tướng gia, phu nhân, Vương gia tới rồi!” Lúc này, Mộ Xuân đang canh giữ ở ngoài cửa bước tới bẩm báo.

Nghe vậy, Vân Thiên Mộng bèn đứng dậy, mặt hơi ửng đỏ, vội vàng vuốt nếp váy, vừa xong thì thấy Sở Vương tiến vào, lập tức hành lễ: “Bái kiến gia gia!”

“Ai nha, mau đứng lên đi, đừng quỳ, hư mất đầu gối bây giờ!” Sở Vương không câu nệ tiểu tiết kêu lên. Vân Thiên Mộng khẽ cười, chỉ là hành lễ thôi mà, làm gì đến mức hư mất đầu gối.

Sau khi nghe được chuyện nhà của Sở Phi Dương, Vân Thiên Mộng càng lưu tâm để ý tới Sở Vương và Sở Phi Dương, chỉ thấy hai người này, người thiếu con, người vắng cha, vậy mà còn có thể suốt ngày vui vẻ như vậy.

“Gia gia tới từ biệt để về Vương phủ à?” Thấy Sở Vương mặt đỏ bừng bừng, Sở Phi Dương bưng chén trà lên, tinh tế nhấp một ngụm, thờ ơ hỏi.

Nghe tôn tử đuổi mình đi, Sở Vương sắc mặt trầm xuống, cả giận mắng: “Ai nói bổn Vương sẽ về Vương phủ? Bổn Vương tới để hỏi ngươi, phụ thân ngươi sắp về rồi, ngươi có tính toán gì không?”

“Tính toán? Không có! Ông ấy vào kinh công tác, cũng không phải nữ nhi về nhà mẹ! Huống hồ, hôm nay bên cạnh ông ấy còn có vợ đẹp, con ngoan quây quần rồi, có can hệ gì tới ta đâu.” Sở Phi Dương trả lời trơn tru, nhưng âm điệu lại có cảm giác xa cách, hững hờ.

“Ngươi…” Sở Nam Sơn tất nhiên biết tình cảm giữa con trai và cháu trai mình nên mới mặt dày mày dạn đến đây, muốn hàn gắn tình cảm cho cha con bọn họ, không ngờ lại bị Sở Phi Dương ngang bướng gạt đi.

“Gia gia, nếu phụ thân trở về, chúng cháu nhất định sẽ tới bái kiến,. Huống chi còn phải xem ý phụ thân thế nào, chúng ta quyết định cũng vô dụng thôi.” Thấy hai ông cháu nhà này lại chuẩn bị trở mặt với nhau, Vân Thiên Mộng bất đắc dĩ giảng hòa.

Nghe nàng khuyên giải, Sở Nam Sơn mới chậm chạp gật đầu, cũng biết bây giờ miễn cưỡng cháu mình không được, chỉ có thể là đi một bước tính một bước mà thôi.

Ngày hai mươi chín tháng mười hai, Sở Bồi cùng gia quyến về tới kinh thành.

Sáng sớn, Vân Thiên Mộng đã dẫn đám Mộ Xuân tới Sở Vương phủ, cùng với Sở Vương ở thiên sảnh đợi đến hơn nửa buổi sáng mới thấy Tiêu Đại trở về.

“Vương gia, lão gia vừa vào kinh thành đã đi thỉnh an Hoàng thượng. Nhị phu nhân đang dẫn thiếu gia, tiểu thư về đây!” Nghe Tiêu Đại bẩm báo, trong lòng Vân Thiên Mộng xẹt qua một chút cảm giác không thoải mái, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi tắn.

Khi màn thiên sảnh được đám nha đầu vén lên lần nữa, Vân Thiên Mộng mới lễ phép đứng dậy, chỉ thấy một mỹ phụ khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, dẫn theo một nam, ba nữ lần lượt đi vào.

“Con dâu bái kiến Vương gia!” Vợ kế của Sở Bồi là Tạ Thục Di quỳ xuống làm lễ với Sở Nam Sơn.

“Cháu trai Kinh Dương và muội muội Khiết Nhi, biểu muội Uyển Uyển, Viện Viện bái kiến gia gia!” Theo Tạ thị quỳ xuống, bốn đứa bé phía sau nàng cũng lập tức quỳ theo.

“Đi xa mệt mỏi, tất cả đứng lên đi!” Âm thanh của Sở Nam Sơn bình thản để mọi người cùng ngồi xuống, cũng không nói nhiều lời.

“Đa tạ Vương gia!” Tạ thị không vì vẻ lãnh đạm của Sở Vương mà tỏ ra không vui, trước sau vẫn ứng đối ổn thỏa, đôi con ngươi nhanh chóng quét qua tất cả mọi người trong sảnh, cuối cùng dừng lại ở trên người Vân Thiên Mộng.

“Thiên Mộng bái kiến Nhị nương!” Vân Thiên Mộng thấy đối phương nhìn tới mình thì chân thành bước lên, mặt cười nhẹ, hướng về phía Tạ thị phúc thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.