Vú nuôi đứng ở phía sau nào dám để Sở Phi Dương ôm tiểu công chúa, suy cho cùng, tuy công chúa còn nhỏ, nhưng Sở Phi Dương lại là ngoại thần, nam nữ thụ thụ bất thân.
Bà vú nuôi khiêm nhường đi lên phía trước, cúi đầu nói:
“Vân tiểu thư, hay là người đưa công chúa cho nô tỳ, cũng đến giờ công chúa phải ngủ trưa rồi!”
Nghe vậy, Sở Phi Dương không nói gì thêm, cười yếu ớt nhìn vú nuôi ôm Dao công chúa rời đi.
Vân Thiên Mộng thấy bên mình lúc này chỉ còn lại hai người Băng Nhi và
Thủy Nhi, biết rõ ở lại đây lâu sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng,
bèn cúi chào với người đang đứng trước mặt, rồi xoay người chuẩn bị rời
đi, không ngờ bị Thần Vương cản lại. Sau đó bên tai truyền đến giọng
nói:
“Hậu cung là nơi quan trọng, há có thể để thần tử tự do ra vào? Sở
tướng luôn luôn tuân thủ phép tắc, sao hôm nay đến quy tắc cơ bản như
vậy cũng không hiểu? Chẳng lẽ là vì một người nào đó?”
Trong lúc nói, ánh mắt Thần Vương không ngừng đánh giá Sở Phi Dương và Vân Thiên Mộng.
Thấy Vân Thiên Mộng thân mặc chiếc váy dài chấm đất màu xanh nhạt, Sở
Phi Dương trường bào bằng gấm màu lam ngọc, nhìn thật đẹp đôi, nhất là
khi nhớ đến khi ở trên đại điện Sở Phi Dương có nói giúp cho Vân Thiên
Mộng, Thần Vương trong lòng thấy chua xót.
Lời vừa nói ra, con ngươi Vân Thiên Mộng nhàn nhạt hiện lên tia tức
giận, còn Sở Phi Dương thì khẽ nhếch lông mày, hời hợt trả lời:
“Thiết nghĩ nguyên nhân bổn tướng tiến cung cũng giống với của Vương
gia. Vương gia nếu như muốn ở lại, e là Thái Hậu phải hạ thánh chỉ rồi!”
Sở Phi Dương nói rất nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt Thần Vương trong nháy mắt
lại trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Phi Dương, rồi lại chăm chú
nhìn Vân Thiên Mộng một lúc lâu mới xoay người đi về phía cung điện của
Thái Hậu…
Vân Thiên Mộng trầm mặc nghe hai người đấu đá nhau, trong lòng tuy có
nghi vấn, nhưng cũng biết hậu cung tình hình phức tạp, nói sai một câu
sẽ phải chịu vạn kiếp bất phục, nên chỉ nhàn nhạt nói:
“Thần nữ xin cáo lui”.
Sở Phi Dương cũng không giữ nàng lại, con ngươi hàm chứa ý cười nhìn Vân Thiên Mộng, lại mang theo một chút thăm dò, nghiên cứu, đợi đến khi
thân ảnh nàng biến mất trong tầm mắt, mới nhanh nhẹn xoay người đi về
phía cửa cung.
Khi Vân Thiên Mộng quay trở về cung Phượng Tường thì thấy Nguyên Đức Phi bước nhanh ra với vẻ mặt tức giận, mà Thần Vương theo sau sắc mặt cũng u ám không kém, cung nhân đều cúi thấp đầu, không ai dám nói chuyện.
Thấy thế, Vân Thiên Mộng lui sang bên cạnh, dẫn Thủy Nhi và Băng Nhi quỳ xuống hành lễ, mà Nguyên Đức Phi đang giận dữ, vội vàng là thế, lúc đi
đến trước mặt nàng lại dừng bước, hung hăng vung tay áo, sau đó mới phẫn nộ rời đi.
Thần Vương sắc mặt âm trầm lạnh lùng nói:
“Hộ tống Thái Phi về Thần Vương phủ!”
Đợi đến khi Vân Thiên Mộng quay trở lại tẩm cung của Thái Hậu, trong cung chỉ còn lại Thái Hậu và Quý Thư Vũ.
Không có Nguyên Đức Phi, không khí trong cung dễ chịu hơn nhiều, Vân
Thiên Mộng hành lễ xong thì ngồi xuống bên cạnh Quý Thư Vũ, hai người
cùng hầu chuyện Thái Hậu.
Quý Thư Vũ cẩn thận đánh giá sắc mặt Vân Thiên Mộng, trong mắt hiện lên tia vui mừng cùng an tâm, bèn cười cười nói:
“Thái Hậu, Người xem, Mộng Nhi khí sắc hôm nay đã tốt hơn rất nhiều,
càng ngày càng thanh lệ, xinh đẹp, càng ngày càng giống Nhược Ly!”
Thái Hậu nghe vậy, con ngươi ánh lên tia cười nhìn về phía Vân Thiên
Mộng đang ngồi yên bên cạnh, thấy nàng sắc mặt hồng nhuận, vết sẹo trên
trán cũng đã biến mất, hài lòng gật đầu:
“Nhìn sắc mặt quả thật có tốt hơn! Nhìn xem, Mộng Nhi của chúng ta đã nghĩ thông suốt rồi, biết thương yêu bản thân mình rồi!”
Nghe Thái Hậu nói vậy, Vân Thiên Mộng chợt hiểu ra, việc sinh hoạt trong phủ của nàng, e là Thủy Nhi và Băng Nhi đã bẩm báo với Thái hậu chuyện
lớn chuyện nhỏ rồi, mà nàng thì vẫn cần chỗ dựa vững chắc là Thái Hậu,
cho nên không thể tùy tiện xử lý hai nha đầu kia được, tránh đẩy bản
thân vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Nhớ tới mục đích trước khi tới đây ngày hôm nay, Vân Thiên Mộng quỳ xuống, ra vẻ hoảng hốt nói:
“Xin Thái Hậu tha tội!”
Vân Thiên Mộng đột nhiên như vậy, khiến Thái Hậu và Quý Thư Vũ đều lấy làm lạ, không hiểu hỏi:
“Mộng Nhi, đã xảy ra chuyện gì? Đứng dậy rồi nói!”
Vân Thiên Mộng vẫn quỳ mãi không đứng dậy, cúi thấp người xuống, nhỏ giọng nói:
“Thần nữ mấy ngày trước đã lỡ tay làm vỡ chiếc vòng ngọc mà Thái Hậu đã ban cho mẫu thân con năm đó, vỗn nghĩ bí mật tìm người sửa lại, nhưng
thợ làm ngọc ở kinh đô chưa từng thấy qua khối ngọc tinh xảo như vậy,
nên không có ai dám nhận! Thái Hậu Người có thể ban cho Mộng Nhi bản vẽ
vòng ngọc năm đó được không, để Mộng Nhi tìm người sửa lại!”
Nghe nàng nói vậy, con người Thái Hậu hiện lên tia kinh ngạc, ánh mắt
giống như vô tình mà lướt qua Thủy Nhi cùng Băng Nhi, thấy hai người nhẹ lắc đầu, lại không tìm ra được sai sót nào trong lời nói của Thiên
Mộng, liền biết việc vòng ngọc bị vỡ là giả, đòi lấy bản vẽ mới là thật!
Quý Thư Vũ cũng đã từng được nhìn thấy khuê phòng của Thiên Mộng, biết
rõ nàng ấy không thể có đồ trang sức xiêm y gì quý giá được, cũng nhanh
chóng hiểu ra, nhưng không tố giác Thiên Mộng, mà khuyên giải Thái Hậu:
“Thái Hậu, đứa trẻ này cũng rất đáng thương, từ nhỏ đã không có mẹ, chỉ
có chiếc vòng ngọc đó là vật kỉ niệm! Thái Hậu, Người nhân từ phúc hậu,
xin Người thành toàn cho lòng hiếu thảo của nàng ấy!”
Thái Hậu âm thầm suy nghĩ giây lát, rồi gật gật đầu, dặn dò Cù công công mang tất cả hồ sơ lưu trữ về vật phẩm ngự tứ năm đó cho Vân Thiên Mộng:
“Năm đó ban thưởng cho mẹ ngươi không ít vòng ngọc, ngươi mang về so sánh cho kĩ, dùng xong thì mang trở lại đây!”
Vân Thiên Mộng hai tay nâng cuốn sổ ghi chép, trong lòng hiểu Thái Hậu đã rõ ý định của mình, lần nữa dập đầu tạ ơn.
Quý Thư Vũ thấy vẻ mệt mỏi của Thái Hậu, bèn cùng Vân Thiên Mộng xin cáo lui, rời khỏi cung Phượng Tường.
Bên trong xe ngựa, trên đường về, Quý Thư Vũ kéo tay Vân Thiên Mộng qua, vỗ nhè nhẹ, khẽ thở dài một hơi, đau lòng nói:
“Con à, làm khó con rồi!”
Vân Thiên Mộng sống lại lâu như vậy, ngoài Mộ Xuân, lần đầu tiên có
người quan tâm nàng như thế, nhất là thấy sự quan tâm chăm sóc trong mắt Quý Thư Vũ đều là chân tình, khiến lòng Thiên Mộng cảm thấy rất ấm áp,
chân thành cười nói:
“Mợ yên tâm, Mộng Nhi bây giờ sống rất tốt!”
Nhưng Thiên Mộng càng biểu hiện ra vẻ kiên cường thì trong lòng Quý Thư
Vũ càng khó chịu, nâng tay lên vuốt nhẹ vào cái trán đã từng bị thương
của Vân Thiên Mộng, thấp giọng nói:
“Ngày mai mợ sẽ sai người đưa sổ ghi chép tất cả của hồi môn khi xuất giá của Nhược Ly mang sang cho con!”
Nghe vậy, Vân Thiên Mộng hai mắt mở to, ngập tràn khó tin:
“Mợ…”
Mà Quý Thư Vũ cũng chỉ điềm nhiên cười, nụ cười ấy bao hàm thật nhiều tình cảm của nàng, kiên quyết hiện lên trong đáy mắt:
“Con à, đó đáng ra đều là của con mà, mợ tin là, nhất định sẽ có lúc con cần đến!”
Sự ôn nhu của Lý Thư Vũ khiến Vân Thiên Mộng trong lòng cảm kích vô cùng, nức nở nói:
“Mộng Nhi nhất định không khiến mợ thất vọng!”
“Bịch…” Đúng lúc này, xe ngựa bị ai đó đụng vào thật mạnh, gây ra tiếng vang lớn…