Tề Mộc Dương ở trong phòng bếp nấu cơm, vui vẻ ngân nga theo giai điệu nào đó, còn ta thì ngồi trên mặt đất thật lâu, thủy chung không thể lấy chìa khóa mở cửa. Loại cảm xúc tay chân bối rối luống cuống này khiến ta phi thường mê mang, mê mang mà phẫn nộ.
Trên thực tế ta cũng không có lí do gì để mà phẫn nộ. Kẻ nghèo hèn không tiền không thế như ta, vậy mà Tề Mộc Dương không có ý đồ gì, thậm chí còn nguyện nằm sấp để ta làm nhiều lần, nói thế nào thì người chịu thiệt cũng là hắn.
Nghĩ như vậy, ta chậm rãi đứng dậy, xách vịt nướng đã lạnh ngắt đi ra hành lang, tìm thùng rác rồi đem nó ném.
Ta trở lại công ty, trong văn phòng chỉ còn lại một người, y nhìn thấy ta có chút giật mình, hỏi, “Tiểu Đoạn, trở lại làm gì a?”
Ta không để ý đến người nọ, trực tiếp ngồi vào bàn làm việc, mở máy tính ra.
Đối phương cũng là nửa đường chạy về văn phòng, có lẽ muốn tìm đồ này nọ, chẳng bao lâu lại rời đi, chần chừ một lúc, vẫn là cùng ta chào hỏi.
“Tiểu Đoạn, tôi về đây. Lúc về cậu nhớ khóa cửa.”
Ta “Ân một tiếng, nhìn máy tính lại không biết nên làm gì, ngửa đầu nhìn trần nhà nửa ngày, lại thở dài.
Ta dứt khoát lên mạng tra cứu. Cốc thủy tinh đột nhiên xuất hiện trong nhà ta, còn có bức màn, sơ mi, sữa tắm, dép lê, thậm chí là bao cao su và bôi trơn ta đều muốn biết giá, sau đó trả lại toàn bộ cho Tề Mộc Dương. Những thứ này chung quy đều không phải của ta, không chừng cả căn nhà cũng không phải của ta nữa rồi. Trước kia ta cho rằng mình sẽ không nhớ rõ những thứ bỗng dưng xuất hiện này, nhưng thực tế chúng đều khắc sau trong đầu ta, chỉ cần muốn liền dễ dàng nhớ được hết.
Cuối cùng chỉ tìm được những thứ còn nhãn mác như cốc, sữa tắm, bôi trơn này nọ. Còn dép lê và sơ mi đã bị cắt nhãn, ta chịu không biết của hãng gì.
Chỉ một số nhỏ như vậy đã dùng sạch cả một tháng tiền lương của ta. Ta chết lặng chằm chằm nhìn máy tính, một lúc sau mới tắt máy, về nhà.
Bình thường ta đều năm giờ tan tầm, hiện tại mới ba giờ, dùng tốc độ chậm nhất lết ngoài đường cùng lắm cũng chỉ đến ba rưỡi. Thời điểm ta mở cửa, Tề Mộc Dương có chút kinh ngạc nhìn ta, sau đó kinh ngạc chuyển thành vui mừng, ôn nhuận nói với ta,
“Đoạn, anh đã về!”
Ta không nói chuyện, trực tiếp đi vào toilet, dùng nước lạnh rửa mặt.
Tề Mộc Dương gắt gao đi theo sau ta, hỏi.
“Hôm nay sao về sớm vậy?”
Ta đứng thẳng lưng, chống tay lên bồn rửa mặt, dừng một chút, không lấy khăn lau nước đi mà đi thẳng đến trước mặt Tề Mộc Dương, mũi hai người cơ hồ muốn dán lại cùng chỗ.
Tề Mộc Dương ngẩn người nhưng cũng không né tránh, chỉ cầm lấy cánh tay ta.
Từng giọt nước lạnh theo lông mi ta trượt xuống dưới, men theo mũi chảy xuống cằm. Ta nhếch khóe miệng cười cười.
“Tôi bình thường mấy giờ tan tầm?”
“…”
“Có nhớ tôi không?” Ta nghiêng mặt, dùng má nhẹ nhàng cọ lên lỗ tai Tề Mộc Dương, đến khi hắn không nhịn được liền rời đi.
Tề Mộc Dương giương mắt, thâm thúy nhìn chằm chằm ta, “Nhớ.”
Ta vỗ vỗ vai hắn, “Ân. Rất nóng, đừng chen ở trong này, chúng ta ra ngoài đi.”
Tề Mộc Dương há miệng, nửa ngày sau mới nói, “Đoạn, vì sao anh không lắp điều hòa?”
“Không có tiền a.” Ta nói, “Hơn nữa dùng điều hòa rất phí điện”
Thấy Tề Mộc Dương muốn nói gì đó ta liền bưng kín miệng hắn, mỉm cười, “Được rồi, cậu đừng nói nữa.”
Vì thế Tề Mộc Dương thực sự im lặng.
Ta biết hắn muốn nói cái gì: Nhưng mà Đoạn, em có tiền. Nhưng lời này khiến trong lòng ta nôn nóng bất an, phi thường khó chịu.
Lúc Tề Mộc Dương ở trong bếp rửa rau, ta vào phòng ngủ tìm trong mấy chiếc tủ đầu giường. Đồ trọng yếu trong nhà ta đều cất ở đây, lúc trước khi thu lưu Tề Mộc Dương ta cất riêng ví tiền của hắn ra, tùy tiện ném vào ngăn tủ. Những đồ hắn đã mua chắc chắn nếu chỉ dùng tiền lương của ta sẽ không mua nổi, vậy là phải dùng tiền của chính hắn. Ta muốn biết những thứ kia rốt cuộc là bao nhiêu tiền để trả hắn toàn bộ.
Trong chiếc ví kia vốn có mấy ngàn khối tiền mặt, hiện tại chỉ còn tám trăm khối. Càng khiến ta khó chịu hơn là trong ví còn có sáu bảy thẻ ngân hàng, ta không biết Tề Mộc Dương có dùng đến những thẻ này hay không.
Xem như là một vạn khối đi. Ta ra huyền quan đi giày, chuẩn bị đến ngân hàng phụ cận rút tiền. Đến lúc Tề Mộc Dương ở phía sau kêu ta, “Đoạn, anh đi đâu vậy?” ta mới tỉnh táo lại, quay đầu nhìn Tề Mộc Dương vô tội, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Ta đang làm cái gì vậy? Loại lòng tự trọng mẫn cảm tự ti này, lòng tốt của người khác đều không phát hiện ra sao? Quả thực nhàm chán đến cho người khác cười vào mặt.
Buổi tối trên giường ngủ, Tề Mộc Dương ôm eo ta, tinh mịn hôn lên lưng ta nằm quay lại, mơ hồ hỏi,
“Đêm nay không làm sao?”
Ta khẽ “Ân” một tiếng.
Tề Mộc Dương lại nói, “Anh hôm nay lạ lắm!”
Ta trở mình nhìn vào mặt hắn. Trong ánh sáng hôn ám, ta vẫn có thể nhìn rõ khuôn mặt anh tuấn đó. Thật muốn hỏi, vì sao cậu lại giả ngu đi theo tôi, nhưng cuối cùng không biết vì cái gì lại không thể hỏi ra miệng. Có lẽ là vì ta nguyện ý tin tưởng, tin Tề Mộc Dương là vì thích ta nên mới theo ta cùng một chỗ.
Chủ nhật ta cùng Tề Mộc Dương làm một lần. Ta cho là sau khi biết hắn giả ngốc cảm xúc sẽ dao động, không thể giống như trước mà phóng đãng nhưng thực tế, ta vẫn như cũ mà điên cuồng, đem hắn áp vào tường, quay lưng lại bảo hắn tự mình khuếch trương. Cánh tay hắn run run gian nan mò ra sau lưng, chậm rãi xuống phía dưới, tách mờ phiến mông, nghênh đón ta tiến vào.
Ta đối với hưng phấn của chính mình cảm thấy hoang mang, nhưng rất nhanh đã đắm chìm vào tính sự kịch liệt, như dã thú phát tình mà hung hăng thao lộng Tề Mộc Dương, niết chặt đầu vú, suồng sã hôn môi hắn.
Trong phòng có hơi hơi cay mũi.
Lúc đi làm ta vẫn còn không điều chỉnh được tâm trạng của mình, trong phòng họp ngẩn người, may mà không có thông tin quan trọng, tùy tiện nghe tai này qua tai kia cũng không vấn đề.
Ta ngẩn người suy nghĩ, đến cuối cùng vì cái gì mà Tề Mộc Dương lại coi trọng ta.
Ăn trưa xong công ty được nghỉ nửa giờ, thuận tiện để ghé vào bàn ngủ một giấc cho lại sức. Nhưng trong phòng lại có vài người không có thói quen nghỉ trưa, thường lớn tiếng nói chuyện phiếm mà không để ý cảm thụ của người khác. Dĩ vãng ta phi thường phản cảm với những người này, dù không ngủ được cũng không thích cùng bọn họ nói chuyện, chỉ đeo tai nghe tập trung nghe nhạc.
Hôm nay ta không có tâm tình nghe nhạc, đành ngồi nghe bọn họ buôn chuyện bát quái, cư nhiên còn xả đến cả chuyện vợ chồng nhà hàng xóm của đồng sự.
“Mọi người nói xem nàng vừa xinh đẹp, bằng cấp lại cao, mọi thứ đều có tại sao lại coi trọng loại người như hắn chứ?”
“Đúng đầy, mặt đầy mụn, nghe nói bệnh này còn di truyền. Nhiều mụn như vậy làm sao mà dám thân thân?”
“Các ngươi thật không hiểu gì kia, nam nhân kia là thầy giáo thể hình, dáng người như vậy đương nhiên có thể cho phụ nữ cảm giác an toàn.
“Hừ, không thấy gì luôn. Bất quá có thể là phương diện kia tương đối lợi hại đi, nghe nói lúc làm rất mãnh…”
“Ha ha ha…….”
“Ha ha…”
Một người cười thành một đoàn, ta vốn không để ý đến, dừng một chút, sau đó ta đột nhiên mở mắt đứng lên, nghe “Phanh!” một tiếng là ghế của ta bị đụng ngã.
Ta giống như minh bạch cái gì đó, nhưng lại không bắt được trọng điểm.
Những người kia đang túm tụm bị tiếng động lớn của ta dọa sợ, kinh ngạc nhìn ta, hỏi, “Tiểu Đoạn? Làm sao vậy?”
Ta chằm chằm nhìn những người đó không nói chuyện, một lát sau cả người ta bỗng run lên, nhìn phía trước có chút đen lại, mạch máu huyệt thái dương nghe được cả tiếng “Rột rột” cùng nhịp tim đập lớn kinh người, giống như có ai đó ở trong ngực ta thùng thùng gõ trống.