Sói vẫn đứng yên tại chỗ, tên đáng ghét Sở Minh kia! Aaaa tức quá mà, phải làm sao, làm sao đây.
Đại ca, mình về chứ? Đàn em A lên tiếng.
Không về ở lại làm gì? Mày bị ngu à? Ăn gì mà ngu vậy, bộ tao không cho mày tiền ăn cơm à? Cút! Bao nhiêu bực bội Sói xả lên người đàn em hết. Quá đáng thật, ai cũng muốn ăn hiếp mình, làm người đâu có dễ
... Người nên nói câu đó là em đại ca ơi.
- ----
Vì còn giận chuyện lúc nãy, Mục An Nhiên cúp luôn buổi học. Ừm cái cớ hợp lí chứ nhỉ?
Chị hai, uống nước Sở Minh đưa nước cho cô, chẳng hiểu hắn lấy ra ở đâu mà lúc nào cần cũng có.
Chuyện khi nãy...
Tao thấy cho nó theo có sao đâu? Chả ảnh hưởng đến nhan sắc của tao thì sao cũng được Cô cắt lời Sở Minh, cứ phải giành là sao nhỉ?
Nhưng mà em thấy khó chịu, ở đây này Sở Minh cầm tay cô chỉ vào tim mình Khó chịu lắm, cực kì luôn
Có thể là bệnh tim, nguy hiểm lắm đó, nên chữa
Em nghĩ nếu chị ôm em sẽ đỡ đó
Vậy à? Lại đây
Cô ôm Sở Minh vào lòng, nhẹ nhàng sờ tóc. Mềm, thích.
Cùng lúc đó, Sói cũng lên sân thượng và thấy cảnh tượng này.
... Hai lần rồi.
Không được, phải tìm cách. Cứ thế này chắc chắn sẽ mất cô. Nghĩ rồi Sói nhẹ nhàng đi xuống như chưa có chuyện gì.
Nhưng, Sở Minh bên này đã thấy. Miệng hắn nở ra nụ cười đắc ý! Sao tự nhiên cảm thấy ấm áp quá, thật không muốn rời vòng tay này. Cảm giác như tìm được chỗ dựa vững chắc.