Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 77: Chương 77: Anh đừng đi.




- Cô đã sẵn sàng chứ? - Vị bác sĩ chỉnh lại cặp mắt kình dày, trên mặt đầy nét căng thẳng.

Ngọc Hân gật đầu, trong thâm tâm chỉ muốn nhớ lại mọi chuyện… cuộc sống hiện tại là không còn chút ý nghĩa.

- Tôi cũng đã nhắc cô trước, đây chỉ đang thực nghiệm.. vì vậy sẽ rất nguy hiểm.

- Bác sĩ, tôi chấp nhận mọi nguy hiểm… chỉ mong muốn có thể tìm lại được kí ức. -Cô khẩn thiết nói, trong lòng rộn ràng.

Ông ta chỉ cô về chiếc ghế tựa lưng vì ra hiệu cho cô ngồi lên trên… Những miếng dán hình vuông kèm theo những ống dây dẫn đến một chiếc máy được ông ta dán lên trán cô. Ông ta thực hiện lần lượt vài miếng tiếp theo phía sau gáy của cô.

- Cô nhắm mắt lại. - Ông ta nói.

Cô liền nhắm mắt…

Cô cảm thấy hơi đau nhói ở cổ tay giống như bị kim chích vào người… tiếp theo là tiếng máy móc chạy ro ro rất khó chịu, nhưng cô không tài nào mở mắt ra được nữa. Giọng nói ông ta ngập vang ca căn phòng nhỏ, cô không thể nghe được rõ ràng từng câu chữ… chỉ là cảm giác bên tai có giọng nói rầm rì.

Cô bỗng dưng bị lạc vào một nơi thật quen thuộc… đó chính là trung tâm thương mại Centery. Cô đã nhìn thấy một nữ sinh trung học đang đứng gần rất nhiều học sinh khác, cô nhận ra chính mình. Sự xuất hiện của Uy Phong đầy hào quang phía trên sân khấu, và một Ngọc Hân rụt rè không hề nhìn về phía Uy Phong đang phát biểu… chỉ lặng lẽ cầm quyển tập ôn bài. Sau đó là một mảng không gian mờ ảo khiến cô như bị lạc vào thế giới đầy màu sắc… chỉ là cô bị choáng ngợp không thể nhìn rõ mọi thứ. Cô được đưa đến những nơi không màu sắc nhìn lại những kỉ niệm giữa cô và Uy Phong, sự xuất hiện của cô gái mang tên Minh Minh và quyển nhật ký của anh. Ngọc Hân chứng kiến cảnh Uy Phong lao ra hất cô ra phía xa để đón lấy chiếc xe hơi đang lao về phía cô… cô chứng kiến cảnh một Ngọc Hân vô cùng hối hận ôm quyển nhật kí và nhảy xuống từ sân thượng bệnh viện.

- Không… đừng mà… không… đừng nhảy. - Cô hét lên… và cũng lao theo chính bản thân mình trước kia đang nhảy xuống.

Cô sợ đến mức nhắm hai mắt lại… bên tai nghe tiếng giõng đây thúc giục: “ Cô gái, mau tỉnh lại… cô gái… mau tỉnh lại.”

Khi mở bừng mắt ra… hiện tại cô đang ở trong phòng khám của vị bác sĩ..

- Cô đã nhìn thấy gì, vì sao điện đồ não của cô đột biến như vậy… tôi đã rất lo lắng.

- Tôi… tôi đã nhìn thấy quá khứ của mình nhưng tôi không thể nào tin được - Cô lắc đầu. - Ông có nghĩ một người nhảy từ sân thượng của bệnh viện trung tâm có thể sống sót.

Ông ta nhúng vai lắc đầu: “ Trên đời có rất nhiều kì tích, nhưng tôi chắc chắn điều đó là không thể.”

- Tôi nhìn thấy bản thân mình nhảy từ nơi đó xuống… tôi đã hoảng loạn và nhảy theo. - cô đáp. - Nhưng hiện tại tôi vẫn còn sống, ông có thấy có chút gì đó kì lạ, hoặc là những thứ tôi thấy là do tôi tưởng tượng hoặc là một giấc mơ.

- Cô gái, trên đời này sẽ không có điều gì là chính xác 100% cả. Cô có thể kiểm chứng lại tất cả những gì cô đã nhìn thấy. - Ông ta thu dọn mọi thứ. - Mọi thứ dường như đã rất nguy hiểm, ngay lúc tôi gọi cô… nhịp tim cô gần như ngừng đập. Tôi nghĩ nếu cô đã nhớ lại những gì cần nhớ… chúng ta nên ngừng lại để đảm bảo an toàn.

Ngọc Hân suy nghĩ đôi chút, thật ra điều cô muốn nhớ vẫn chưa thể nhớ ra được. Chính là khoảng thời gian cô mất tích… chính là muốn tìm cha của đứa bé. Nhưng những thứ cô nhìn thấy kia có đúng là sự thật, trước mắt nên kiểm chứng trước khi tiếp tục.

- Cảm ơn bác sĩ, ông là một thiên tài. - Cô đáp.

- Cô gái, thật ra thì cô là người thứ hai tôi dùng phương pháp này. - Vị bác sĩ kia nói. - Tôi chỉ khuyên cô một câu, chuyện gì không nhất thiết phải nhớ lại thì đừng nên liều mạng như vậy…

Cô khẽ mỉm cười, cuối đầu chào vị bác sĩ mà ra về.

Khi cô rời khỏi phòng khám, lúc này trời đã về đêm, hai bên đường đã vắng lặng xe cộ qua lại. Cô muốn gọi một chiếc taxi nhưng phát hiện điện thoại mình đã hết pin tự khi nào, cô dạo bước nhằm hy vọng sẽ gặp may mắn tìm được taxi đi ngang qua.

Cả một ngày không liên lạc được với Ngọc Hân, Trí Văn đến trung tâm thương mại của nhà họ Trần tìm kiếm nhưng Ngọc Hân hôm nay đã cáo bệnh xin nghĩ. Vì muốn mời cô đi dùng bữa tối, nghe cô bị ốm liền mua cháo đến khách sạn tìm kiếm nhưng lễ tân nói rằng cô đã ra ngoài.

- Hôm nay cô về muộn vậy. - Vị lễ tân nhìn thấy Ngọc Hân bước vào liền mỉm cười nói.

- À.. tôi có chút việc bận. - Cô khẽ đáp.

Từ phía sau lưng cô, một giọng nói có chút quen thuộc khiến cô giật mình: “ Xin chào, hàng xóm?”

Cô quay đầu lại nhìn, là Trí Văn đang mặc một bộ quần áo thể thao đang mỉm cười… trên trán anh ta vẫn còn đượm mồ hôi.

- Anh làm gì ở đây? - Cô thắc mắc.

- Anh ấy vừa thuê phòng dài hạn ở đây. - Vị lễ tân nói. - Là phòng bên cạnh phòng cô.

Ngọc Hân nhíu mày khó hiểu, anh ta có nhà to như vậy không ở lại đến nơi này để làm gì chứ: “ Anh bị mẹ phát hiện việc anh lừa gạt bà nên bị đuổi ư?”

Trí Văn đang suy nghĩ cách giải thích vì sao mình dọn đến đây ở, không ngờ chính Ngọc Hân lại nghĩ giúp anh lí do tốt như vậy, đúng là còn hơn lượm được vàng.

- Cũng tại cô bỏ về sớm khiến bà ấy nghi ngờ, chưa hết một đêm đã tra ra sự thật. - Trí Văn đau buồn nói.

Cô khẽ bật cười: “ Đã biết mẹ anh lợi hại, còn thích bày trò.” - Cô nói xong liền lấy chìa khóa mà đi lại thang máy để lên phòng mình thì Trí Văn cũng đi theo phía sau. Anh đa chặn cửa thang máy không cho cô vào mà nói: “ Nhưng cô xin nghĩ bệnh, lại đi ra ngoài cả một ngày… tôi là cấp trên nên đuổi việc cô không nhỉ?”

Cô quay sang nhìn Trí Văn, sau đó gạt tay anh mà bước vào: “ Dù sao thì tôi cũng không còn ý định sẽ tiếp tục làm ở chổ của anh nữa, tôi sẽ đến Phong Vũ tìm việc.”

Trí Văn theo cô bước vào bên trong thang máy, lại ga lăng bấm tầng 5, sau đó nhìn sang phía Ngọc Hân có chút ngạc nhiên, không phải vừa hù dọa lại sợ đến xin nghĩ mà chạy qua Phong Vũ: “ Cô sẽ làm việc gì ở Phong Vũ với trình độ ấy.”

Thang máy kêu tít, mở rộng hai cửa nhưng cô chưa vội bước ra ngoài, khẽ nhìn Trí Văn mà cười đầy nham hiểm: “ Là có quen biết mà, muốn làm việc gì lại không được.”

Thang máy đóng cửa lại khi không một ai bước ra, Trí Văn lại đưa tay bấm xuống tầng trệt dưới sự ngạc nhiên của Ngọc Hân: “ Tôi chưa ra ngoài.”

- Để chúc mừng việc mới của cô, cô phải mời tôi một bữa chứ nhỉ. - Trí Văn như không quan tâm mà nói. - Chạy bộ chờ cô về mấy chục vòng, bụng tôi đói quá rồi.

Nhớ lại bản thân mình cũng chưa ăn gì, bụng đói cồn cào… Cô mỉm cười gật đầu cùng Trí Văn ra ngoài ăn tối.

Cô nhận thấy Trí Văn tuy là một đại thiếu gia nhưng lại vô cùng thân thiện và bình dân. Hai người ăn một tiệm mì ven đường, nhưng anh ta lại ăn ngon lành không chút e dè như những thiếu gia khác, cách ăn mặc ngày thường cũng khá đơn giản.

Cả hai quay về lại khách sạn, sau đó cô và Trí Văn tạm biệt nhau tại cửa phòng và ai về phòng người đó.

Uy Phong ngồi trong phòng làm việc, một tin nhắn lạ gửi vào máy điện thoại của anh.. chính là hình ảnh Ngọc Hân và Trí Văn đang cùng nhau bước vào khách sạn mà cô đang sống. Anh tức giận đập mạnh tay xuống bàn làm việc, nhưng rồi như một kẻ thật bại ngồi phịch xuống chiếc ghế êm ái phía dưới: “ Con người của em, đã thay đổi như thế nào vì sao anh lại không thể nhận biết được nữa. Ngọc Hân của ngày xưa đâu rồi, em ở đâu?”

Uy Vũ bước vào bên trong văn phòng làm việc của Uy Phong, từ ngày biết được mọi việc Uy Phong đã gây ra cùng Ngọc Hân đến mức cô gái ấy phải đau lòng mất đi đứa bè và rời bỏ nhà họ Uy anh đã vô cùng cảm thấy xa cách. Anh như không thể xen vào được, bởi vì… anh có cảm giác chính sự xuất hiện của Minh Minh là nguyên nhân, nhưng anh lại muốn bảo vệ Minh Minh.

- Anh… em quyết định sẽ đi du học… có lẽ sẽ không quay về nữa. - Uy Vũ nói.

Uy Phong đưa mắt nhìn em trai mình, sau đó tựa lưng vào ghế mà nhắm mắt lại: “ Cả em cũng muốn bỏ người anh này mà đi ư?”

- Dù anh có nói gì, đó cũng là quyết định của em. - Uy Vũ quay lưng mà nói. - Em chỉ hy vọng, anh đừng khiến Minh Minh phải buồn… cô ấy rất yêu anh và trải qua giai đoạn khó khăn nhất cuộc đời để quay về. Ngọc Hân đã bỏ đi, có lẽ sẽ không thể quay lại sau những gì đã xảy ra.

Uy Phong vẫn nhắm nghiền mắt lại không đáp lời Uy Vũ… mọi thứ như rối tung trong tâm trí anh.

Sáng hôm sau, Ngọc Hân mặc một bộ váy công sở thật đẹp mà bước vào tòa nhà Century cao lớn, cô cố tình đến sớm một chút để chờ đợi Uy Phong đến vì cô biết chắc lễ tân sẽ làm khó và không cho cô gặp vị tổng giám đốc đại tài kia. Ngồi nhâm nhi một tách cafe đen, cô nhớ về những gì mình đã nhìn thấy vào đêm hôm qua… anh ta và cô trước kia quả nhiên yêu nhau tha thiết, cô cũng là nợ anh ta một mạng nhưng mọi chuyện hiện tại đã khác xưa rất nhiều.

- Tổng giám đốc Uy. - Nhìn thấy Uy Phong cùng thư kí của mình bước vào, Ngọc Hân nhanh chóng bước đến.

Có chút bất ngờ, Uy Phong dừng chân.

- Tôi có thể làm phiền ngài một chút. - Ngọc Hân nói tiếp.

Cô ngồi trong phòng làm việc của Uy Phong, đối diện cô là ánh mắt vô cùng khó hiểu mà Uy Phong đang chăm chăm nhìn cô. Ngọc Hân đưa tách trà mà thư kí Hạ mang vào lên miệng uống một gụm nhỏ lại nói: “ Không hổ danh là tổng giám đốc tập đoàn Phong Vũ, dùng trà đãi khách cũng thật là thơm ngon.”

- Tôi không có thời gian, cô đến đây có chuyện gì? - Uy Phong lạnh lùng nói, anh vẫn còn nhớ bức ảnh Ngọc Hân và Trí Văn bước vào khách sạn.

- Thật ra thì, tôi muốn xin việc ở Phong Vũ này. - Ngọc Hân đáp.

- Hồ sơ của cô? - Uy Phong nhìn xung quanh người cô.

Cô lắc đầu: “ Chẳng phải Phong tổng đây biết rõ tôi nhất sao, có cần phải rườm rà như vậy?”

- Không bằng cấp, không kinh nghiệm, không nghiệp vụ… cô nghĩ mình sẽ làm được gì ở Phong Vũ này? - Uy Phong khoanh tay lại đánh giá Ngọc Hân. - Chẳng phải cô đang cùng thiếu gia nhà họ Trần hẹn hò, đến Trần thị xem ra cô có thể được tuyển dụng là bình hoa.

Ngọc Hân bật cười, đặt tách trà trên tay xuống bàn liền nói: “ Xem ra Phong tổng cũng quan tâm đến đời tư của tôi như vậy, nhưng mà tôi lại thích được oai danh của tập đoàn Phong Vũ hơn, để nhà họ Trần không xem thường tôi.” - Ngọc Hân đáp sau đó lại nói: “ Phong tổng, không phải anh đã làm việc có lỗi với tôi ư, tôi cho anh cơ hội chuộc lỗi lại không muốn nhận sao… về việc đứa bé ấy, anh không cảm thấy phải đền bù cho tôi ư?”

- Ngọc Hân, con người cô còn gì xấu xa hãy phơi bày ra trước mặt tôi một lần, đừng khiến tôi ghê tởm và khinh ghét cô hơn nữa. Không thể ngờ cô lại mang đứa bé ra để làm điều kiện… Cô muốn mang danh làm việc ở Phong Vũ này ư, được tôi cho cô một chức vụ… từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. - Uy Phong đứng bật lên mà hét.

Cô khoanh tay đáp: “ Không gặp cũng khó, vì tôi muốn vị trí trợ lý tổng giám đốc… như anh đã nói tôi không có nghiệp vụ thì chức vụ này là hợp nhất… anh chẳng phải có thư kí Hạ chuẩn bị mọi thứ, tôi cũng như anh nói… chỉ muốn làm bình hoa.”

Uy Phong đi về phía bàn làm việc gọi thư kí Hạ vào bên trong.

- Tổng giám đốc gọi tôi.

- Thư kí Hạ, từ nay Ngọc Hân sẽ làm trợ lý của tôi, anh chuẩn bị cho cô ta một phòng bên ngoài. - Uy Phong đáp. - Còn nữa, trợ lý này không có bằng cấp, nghiệp vụ, lại càng không còn đầu óc… trong đầu chỉ chứa đầy tham vọng mưu mô… vì vậy anh không cần để ý đến cô ta, cứ làm những việc trước này vẫn làm.

Thứ kí Hạ kinh ngạc với những gì Phong tổng nói về cô gái trước mắt… Bọn người trẻ tuổi này thật rắc rối.

- Tôi rất hài lòng. - Ngọc Hân nghe xong bước ra khỏi phòng làm việc. - Phong tổng, bắt đầu từ ngày mai tôi sẽ đến làm việc.

Cánh cửa đóng lại, Uy Phong tức giận hất tung mọi thứ trên bàn mà hét: “ Ngọc Hân, cuối cùng cô là loại người gì chứ?”

Cô bước ra ngoài, nụ cười trên môi tắt hẳn… khẽ nói: “ Uy Phong xin lỗi… tôi chỉ muốn kiểm chứng lại một vài thứ… Anh hãy cứ ghét tôi và đến với người mà trước đây và hiện tại anh vẫn còn hướng về phía cô ấy.”

- Alo, Mỹ Lệ.

- Mình được nhận vào làm lại ở Ngô Kiên rồi. - Mỹ Lệ hét lên vào điện thoại. - Là trợ lý của Kiến Lương… là trợ lý đó.

- Chúc mừng cậu. - Cô đáp.

- Hôm nay tớ mời, không say không về. - Mỹ Lệ không giảm âm lượng. - Cậu đang ở đâu, tớ sẽ đến.

- Vậy quán cũ nhé. - Cô khẽ đáp.

Hai cô gái ngồi trong một quán rượu nhỏ vừa uống vừa hát mừng, vì Mỹ Lệ đã có được một công việc tốt và vì cô cũng đang thực hiện kế hoạch của bản thân suôn sẽ.

Chiếc taxi dừng lại ở khách sạn quen thuộc, Ngọc Hân loạng choạng bước vào bên trong, đi lên bật cầu thang liền ngã nhào về phía trước thì không còn đủ tỉnh táo.

- Cô say ư? - Trí Văn đỡ Ngọc Hân.

- Không, tôi không say… tôi có thể tự đi được. - Cô đẩy Trí Văn ra.

- Tôi đưa cô về phòng, cô say quá rồi… toàn mùi bia. - Trí Văn lắc đầu.

Cô loạng choạng cuối cùng cũng không thể đi nỗi và Trí văn phải bế cô về phòng mình, phục vụ nghĩ hai người bọn họ có quen biết cũng không nghi ngờ mà đưa chìa khóa của Ngọc Hân cho Trí Văn đưa cô lên phòng, chẳng phải trước đó họ khá thân thiết trò chuyện còn cùng nhau đi ăn đến đêm.

Đưa cô nằm lên giường… nhìn chiếc váy công sở trên người cô đầy quyến rũ… Trí Văn không kiềm chết được bản thân mà hôn lên đôi môi cô… từ từ tiến về phía cổ… trong khi cô say khướt không còn biết điều gì nữa.

Tiếng chuông điện thoại của Ngọc Hân reo vang, mang Trí Văn giật mình buông Ngọc Hân ra… Sau đó, Trí Văn đắp chiếc mềm lên người cô rồi lặng lẽ bước ra khỏi căn phòng khẽ nói: “ Cô ta chỉ là một con cờ, không được phép động lòng với cô ta.”

********************

Mùa hè thật nhàm chán đối với Bích Trân, cô gái này tuy học lực chẳng thể nhìn qua nhưng vì cha cô không bắt ép nên cô cũng không phấn đấu. Lần đó vì Uy Vũ được lại xuất sắc nhất trường, Bích Trân nhìn bảng điểm của mình mà xấu hổ không dám chạm mặt anh ta sợ anh ta sẽ chọc quê cô. Từ tin nhắn khen cô cột tóc đẹp ra, anh và cô không hề liên lạc lấy một lần.

- Ba, con muốn đi mua sắm. - Bích Trân rời khỏi phòng mà nói.

- Đi sớm về sớm, ra ngoài không được gây chuyện hiểu không.

- Cứ làm như con là chuyên gia gây chuyện. - Cô lủi thủi đi về phía cửa.

Ba cô lắc đầu, cô chính là chuyện gia gây chuyện khiến ông phải đau đầu.

Bích Trân đi vào bên trong khu thương mại khi trời cũng tan nắng, cô đang lựa giày trong một cửa hàng thời trang liền nhìn thấy một đám đông người đang xúm lại một chỗ. Bản tính hiếu kì, nói trắng ra là nhiều chuyện khiến cô không khỏi tò mò mà chạy nhào đến đám đông mà xem. Thì ra là cô diễn viên Cẩm Nhung đang chụp hình quảng cáo cho một thương hiệu thời trang bên trong trung tâm này.

Cô bĩu môi khẽ nói: “ Có gì đáng xem mà bu quanh như vậy chứ.”

Cẩm Nhung nhìn thấy Bích Trân liền kêu trợ lý của mình nói nhỏ, sau đó cô trợ lý kia chạy đến chổ Bích Trân đứng mà nói: “ Cô là Bích Trân phải không, Cẩm Nhung nhờ tôi nhắn lại với cô rằng cô ấy có việc muốn nói với cô liên quan đến Uy Vũ… còn nói cô không nghe sẽ hối hận và nhất quyết phải đợi cô ấy hoàn thành xong buổi chụp hình.” - Cô trợ lý xong nói liền bỏ đi nhanh chóng.

Liên quan đến Uy Vũ thì sao, cô đâu muốn biết điều gì về anh ta. Cô ta lại muốn giờ trò và cô cũng không ngu ngôc tin lời thêm một lần nữa. Cô vẫn tiếp tục của mua sắm của mình trong khắp siêu thị.

3 tiếng sau tại một cửa hàng thời trang....

- Xem ra Uy Vũ thật có sức hút với cô, có thể đợi lâu như vậy? - Cẩm Nhung nhoẻn miệng cười nhìn Bích Trân.

- Chỉ là tôi đi mua sắm một vòng khi quay lại thì thấy cô đã xong việc nên sẵn mà ghé qua. - Viện lý do.

- Thì ra là vậy. - Cẩm Nhung đưa chiếc gương lên nhìn mình trong gương mà nói. - Cô có biết Uy Vũ quyết định đi du học chưa?

- Du học ư? - Bích Trân thoáng bất ngờ.

- Xem ra là cô không biết rồi, đúng là cô không là gì của Uy Vũ thật sự… xem ra tôi đã lo lắng quá nhiều. - Cẩm Nhung nói.

- Khi nào thì đi? - Bích Trân hỏi.

- Ngày mai. - Cẩm Nhung lại nói. - Sau khi quay xong ở đây, tôi đến bữa tiệc chia tay bạn bè của anh ấy ở club đêm đây, quả nhiên là không hề mời cô… vì anh ấy không xem cô là gì cả.

Bích Trân không nói gì, bỏ đi ra khỏi trung tâm thương mại lên xe quay về nhà.

Thoáng nghĩ, nhưng lời Cẩm Nhung nói cũng đúng… bản thân cô và anh ta không hề có bất cứ mối quan hệ nào cả… ngay cả việc anh ta đi cô cũng nghe được qua lời của Cẩm Nhung.

12h đêm… club đèn tia rực rỡ, tiếng nhạc xập xình, rượu trong chai cạn đều…

- Cậu thật xấu xa, tôi quay về đây vì cậu vậy mà cậu lại bỏ đi… tôi lại không muốn chạy theo cậu một lần nữa. - Cẩm Nhung nâng ly rượu về phía Uy Vũ mà nói.

- Tôi cũng không nói cậu phải chạy theo tôi. - Uy Vũ đáp.

- Được được, sẽ không chạy theo nữa mà ở một chỗ đợi cậu… cạn thôi. - Cẩm Nhung đưa lên cao… mọi người cùng nâng ly.

Một cô gái vô cùng xinh đẹp bước đến bàn rượu của Uy Vũ… nhìn thấy cô gái ấy Uy Vũ liền mỉm cười kéo về phía gần anh. Anh rót vào ly một ít rượu liền nói: “ Minh Minh, cậu nhất định phải sống hạnh phúc nhé.”

- Vũ… nghe tin cậu đi mình rất sốc… - Minh Minh cười buồn. - Có thể không đi không?

Uy Vũ đùa giỡn: “ Nếu cậu là của mình, mình có thể suy nghĩ lại.”

Minh Minh đẩy người Uy Vũ ra xa bật cười đáp: “ Cậu đúng là không thể thay đổi mà.”

Nhưng chiếc cốc thủy tỉnh nâng lên cao cùng tiếp nhạc xập xình vang dội…

Bích Trân đứng bên ngoài club đêm… đây là nơi mà anh ta thường xuyên lui tới, khi nãy lại nhìn thấy chiếc xe của anh ta bên ngoài nên cô càng khẳng định hơn. Chỉ là nơi đó, cô không dám bước vào… sợ chưa tìm được anh thì bản thân đã gục ngã mà chưa nói được gì.

Bên ngoài trời rất lạnh, cô co người lại đứng chịu lạnh bên ngoài để chờ đợi Uy Vũ ra ngoài sẽ tìm gặp anh, điện thoại anh ta đã không còn liên lạc được nữa nên chỉ còn cách này.

Vì Minh Minh muốn về sớm nên Uy Vũ đưa cô ra xe… Bích Trân nhìn thấy bóng dáng Uy Vũ liền muốn chạy tới nhưng thấy cô gái lần trước đang đi cùng anh nên khựng người lại. Cô đi đến gần hai người bọn họ một chút.

- Cậu đừng đi được không, ở đây chỉ có mình cậu quan tâm mình… cậu đi rồi mình sẽ rất buồn. - Minh Minh nói

- Lên xe đi, cậu uống nhiều rồi. - Uy Vũ mở cửa chiếc taxi.

- Uy Vũ… có phải cậu đi vì mình quay về hay không… vì người mình chọn vẫn là Uy Phong, mình đã làm cậu buồn ư?

Uy Vũ không đáp, chỉ ôm Minh Minh vào lòng nói điều gì đó rất khẽ mà Bích Trân không thể nghe thấy.

- Thì ra… Uy Vũ yêu cô gái ấy. - Cô khẽ nói nhỏ.

Điện thoại Bích Trân reo lên thành tiếng, sợ Uy Vũ phát hiện nên nhanh chóng chạy ra xa mà tắt chuông đi. Không ngờ khi quay đầu lại Uy Vũ đã quay vào bên trong, cô nhanh chóng lao theo anh… không ngờ lại chính là cô đã bước vào thế giới đầy tiếng ồn và đèn chiếu nhức mắt.

Cơn đau kéo tới… cô cố gắng chạy về phía trước vì bóng lưng anh đang rất gần. Bích Trân cố gắng bằng mọi lí trí… cuối cùng cũng chạm vào người anh thì ngã gục xuống sàn.

- Cô gái… cô làm sao vậy… - Người đàn ông bị cô kéo áo liền kinh ngạc… vì sao lại có người ngất đi.

Bích Trân đưa tay mình lên lòng ngực, cô không thể thở được…

Sau đó một bàn tay bế cô lên, nhanh chóng đưa cô ra ngoài… trong cơn đau đớn cô cố gắng mở mắt ra… thật vui mừng vì người trước mắt chính là Uy Vũ… Cô chỉ có thể khẽ nói: “ Uy Vũ… có thể đừng đi không?” - Sau đó ngất xĩu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.