Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 82: Chương 82




Ánh nắng ban mai nhẹ nhàng len qua ô cửa sổ, những chú chim chạy nhảy bên ô cửa sổ vui đùa, bên trong căn phòng màu trắng, sau cơn mê man Ngọc Hân bừng tỉnh lại khi bàn tay cô vẫn nằm trong lòng tay của anh. Cô đưa mắt nhìn về anh, cô hơi lay người rút bàn tay mình ra khỏi lòng tay anh. Bước xuống giường bệnh đi về cửa sổ, vén tấm màng trắng nhìn về phía bên ngoài, vết thương trên đầu cô đã được băng lại cô hướng gương mặt đón ánh nắng sớm mai.

Không quá gay gắt mà nhẹ nhàng thuần túy, cô hưởng thụ một khoảng không gian tĩnh lặng yên bình. Những tia năng óng ánh phủ trên gương mặt trắng nhợt, đôi môi khô gáp thiếu sức sống nhưng trong ánh mắt cô, đang nhìn lên bầu trời trong xanh với bao nhiêu suy tư.

- Vết thương chỉ chấn động nhẹ, không có gì nguy hiểm. - Anh bước ngang về phía cô, cùng cô nhìn về một hướng ánh nắng sớm mai.

Cô đưa mắt nhìn về anh, rồi lại hướng về phía ánh sáng bên ngoài, bàn tay cô đưa lên cao hứng lấy những tia nắng xuyên qua bị bàn tay nhỏ nhắn kia che chắn lại. Đôi môi khẽ lay động: “Uy Phong, em nghĩ Minh Minh là một cô gái tốt, cô ấy thật sự yêu anh.”

Anh đưa mắt nhìn về phía cô, vì sao cô lại nói ra những lời kì hoặc như vậy, cô nói Minh Minh là một cô gái tốt khi bản thân bị thương vì Minh Minh, anh đáp: “ Cô ấy đẩy em ngã, em vẫn cho cô ấy là người tốt?”

Ngọc Hân khẽ cười, cô quay đầu bước vào bên trong giường bệnh: “ Là em đang nói tâm tư của anh, điều anh đang muốn nói với em.” Cô ngồi lên giường bệnh khá êm ái, đoán chắc đây là phòng đặc biệt, đưa bàn tay đặt lên chiêc gối êm ái, Ngọc Hân hiểu rõ ràng trái tim anh là đang hương về cô.

- Là lỗi của anh. - Uy Phong quay người, tựa vào ô cửa sổ.

- Thật ra em không trách cô ấy, thật sự em rất khâm phục Minh Minh. - Cô hơi cười. - Tất cả cũng chỉ vì tình cảm mà cô ấy dành cho anh. Uy Phong có lẽ anh không biết, một đã yêu con người ta thường trở nên khó đoán và tàn nhẫn để dành nó. Chỉ là hôm qua em không gặp may mắn nên phải chấp nhận khi chọc tức Minh Minh.

- Ngọc Hân, hôm nay em rất lạ.

Cô đưa mắt nhìn về anh, sau đó bước đến đưa bàn tay lên bờ má anh khẽ nói: “ Thật ra, em đã hồi phục lại kí ức ngày xưa, trước ngày chúng ta gặp nhau ở bờ sông kỉ niệm ấy.”

Anh bất ngờ nhìn cô, bất giác chưa thể nói ra lời nào.

- Em muốn anh phải phân định rõ ràng, em và Minh Minh… ai mới chính là người hiện diện trong trái tim anh. - Cô lại nói. - Đã hơn vạn lần em muốn rút lui vì nghĩ đến anh phải khó xữ, nghĩ đến Minh Minh vượt qua bao nhiêu đau đớn để quay về tìm anh… trái tim em lại nghẹn lại và chấp nhận làm kẻ phải ra đi. Thật ra, em muốn quên hết đi cũng tốt… em sẽ không phải suy nghĩ càng rắc rối hơn.

- Phân định. - Giọng anh đầy chua chát. - Tình cảm giữa chúng ta tốt đẹp như vậy, em còn muốn tôi phân định điều gì. Được thôi, nếu em muốn chọn cách là kẻ ra đi, tôi cũng không níu kéo em nữa, em muốn tôi đến với Minh Minh, tôi cũng mãn nguyện ý em.

Nói xong, Uy Phong hất tung cửa bước ra ngoài, tâm trạng vô cùng tệ hại… cô là muốn anh phải làm điều gì nữa đây, muốn anh phân định điều gì khi anh đã thể hiện rõ ràng người anh chọn chính là cô.

Cô nhìn theo bóng lưng anh, sau đó quay người về phía cửa số mà nhìn ra hướng ánh nắng. Nước mắt trên mi cô rơi xuống từng giọt, đôi môi khẽ nói rất nhỏ: “Tuấn Phong, ở nơi phương xa xôi ấy huynh vẫn sống tốt phải không, chúng ta là hai người ở hai thế giới… muội xin lỗi vì đã rời đi không một câu giải thích. Ngay cả đưa bé mang kỉ niệm tôt đẹp giữa chúng ta muội cũng không giữ được, muội thật không xứng đáng để được huynh che chở thương yêu… là muội nợ huynh rất nhiều.”

Vài ngày sau, cô xuất viện và quay về lại khách sạn, Uy Phong cũng không còn tìm cô thêm một lần nào nữa. Ngọc Hân nằm trong phòng khách sạn thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, đoán biết có lẽ là Trí Văn tím cô… vì ngoài anh ta sẽ chẳng ai tìm cô vào giờ này.

- Ngọc Hân, mấy hôm nay em đi đâu? - Trí Văn nghe lễ tân thông báo Ngọc Hân quay về liền đến tìm. - Đầu em, bị thương ư?

Cô lắc đầu: “ Tôi bị tai nạn, đã không sao nữa rồi.”

- Thật không cẩn thận, vì sao em lại không gọi cho tôi khi ấy… chẳng phải tôi là bạn trai em ư? - Trí Văn nói.

- Trí Văn, tôi phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây… tôi không thể làm bạn gái anh , tôi chỉ xem anh là một người bạn mà thôi.

- Được rồi, được rồi… là bạn cũng được, nhưng tôi hy vọng những lúc em gặp khó khăn hãy nhớ đến người bạn là tôi. Được không?

Cô gật đầu: “Tôi hứa, lần sau sẽ gọi cho anh.”

Cô đón taxi tìm gặp người bác sĩ lần đó, ông ta trầm ngâm đặt một tách trà đưa về phía cô ngồi. Cô đưa tách trà lên môi uống một ngụm, xong lại nhanh chóng đặt lại bàn đưa mắt nhìn vị bác sĩ kia.

- Hôm nay, cô đến tìm tôi có chuyện gì? - Vị bác sĩ hỏi.- Tôi e sẽ không thể giúp cô được nữa… chuyện đó quá nguy hiểm.

Cô khẽ cười, đôi mắt tinh anh nhìn thẳng vào mắt vị bác sĩ kìa: “ Đã lâu không gặp, tôi đang suy nghĩ vì sao ông tài giỏi như vậy nhưng nơi này lúc nào cũng khá vắng vẻ.”

- Con người sống là do thời thế, tôi không thể trả lời câu hỏi này của cô được. - Ông ta hớp ngụm trà, sau đó an nhàn mà nói.

- Tôi chỉ e ông là thần tiên phương nào. - Cô nham hiểm nói.

Vị bác sĩ có chút e dè nhưng sau đó nhanh chóng lấy lại bình tĩnh cười lớn: “ Thần tiên ư, thời gì rồi mà cô còn có những suy nghĩ như vậy…”

Cô mang ba đồng tiền xu đẩy về phía vị bác sĩ già nọ, sau đó lại nói: “Tôi cho ông ba xu mua bánh bao, ông hãy nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra.”

vị bác sĩ nọ đoán biết Ngọc Hân dường như đã nhớ ra mọi chuyện, rõ ràng ông chỉ cho cô nhớ đến kí ức hiện tại… lại làm ra chuyện lỗi lầm gì rồi, ông ta vò đầu rầu rĩ.

- Cô đã nhớ ra tất cả mọi chuyện?

- Thật ra, tôi không phải đến đây để trách cứ dò xét gì ông… Tôi chỉ muốn biết, Tuấn Phong… huynh ấy vẫn sống tốt chứ?

- Ngọc Hân, chuyện của kiếp trước cô hãy xem như là một giấc mơ, duyên phận của cô và Triệu quốc đã hết… Đáng ra, lúc đưa cô quay về hiện tại phải mang về kí ức cho cô, tôi đã mắc sai lầm và đến đây để sữa sai, không ngờ cô lại nhớ hết mọi chuyện, kể cả những chuyện không được phép nhớ.

- Giấc mơ thì nó cũng đã đi sâu vào trong tiềm thức, nói quên cũng không phải là quên được. Tình nghĩa không thể nói dứt là dứt được, tôi chỉ muốn biết Tuấn Phong hiện tại ra sao… để có thể an lòng mà sống ở thế giới của tôi, không ưu phiền lo nghĩ.

Ông ta lắc đầu nhẹ, thiên cơ không thể nào nói ra… chỉ e dù nói ra cô lại càng đau lòng và khó quyết. Ông xua tay nói: “Không thể nói, không thể nói.”

Dù cô nói thế nào thì ông ta nhất quyết không tiết lộ,cô buồn bực ra về. Cũng là cô không đòi quay về Triệu quốc, ông ta có cần bí mật như vậy…

Cô đi qua một đoạn đường, nhìn thấy chiếc xe hơi màu vàng chanh rực rỡ quen mắt, chơi màu nổi thế này thì có lẽ ở cái thành phố này chỉ có mỗi nhị thiếu gia nhà họ Uy kia, trước đây cô và Uy Vũ cũng không gọi là thân thiết, nhưng thiết nghĩ cũng là bạn học cũ, cô cũng từng là bạn gái của anh trai cậu ta...cô có chút húng thú ghé vào quán cafe sang trọng nơi mà Uy Vũ đoán chắc đang ở bên trong.

Cô nhìn đảo một vòng, đã nhìn thấy Uy Vũ đang ngồi một mình cạnh cửa kính… Cô chọn một bàn cạnh đó phía sau Uy Vũ, chợt không hiểu cậu ta đang hẹn hò cùng mỹ nhân nào, trong lòng cảm thấy thú vị với con người khó hiểu này.

Từ bên ngoài, một cô gái ăn mặc có phần hơi sành điệu chói mắt bước vào… Ngọc Hân nhanh chóng quay mặt đi, cô ta đang hướng về phía Uy Vũ đang ngồi. Cô đưa mắt khẽ nhìn hai người bọn họ, thì ra người Uy Vũ gặp là Minh Minh… bọn họ trước kia tình cảm tốt như vậy, có lẽ bạn bè gặp gỡ… trong lòng hơi hụt hững vì không thể phát hiện Uy Vũ đang hẹn hò cùng ai.

Cô vừa gọi phục vụ tính tiền, đưa mắt nhìn qua hai người bọn họ… không ngờ Minh Minh kia lại đang tựa vào lòng Uy Vũ, chẳng phải cô ta từng nói về vì Uy Phong ư, từng thế thốt cùng Uy Phong ư… chẳng lẽ lịch sử lại lặp lại, cô ta lại muốn một lần hai anh em nhà họ.

Cô rời đi, mang trong lòng bao nhiêu suy nghĩ.

Chẳng biết vì sao, bước chân cô lại tiến về con đường vào ngôi biệt thự nhà họ Uy, con đường náy thật quen thuộc làm sao, những ngày tháng giao báo vất vả nhưng thật đơn giản từ trong suy nghĩ. Cô đứng trước ngôi biệt thự lớn, không bấm chuông chỉ lặng lẽ đứng bên ngoài nhìn.

- Cô đến đây để tìm ai? - Một giọng nói quen thuộc, vang lên từ phía xa.

Cô nhìn sang bên phải, anh mặc một bộ quần áo thể thao năng động không còn là một tổng tài uy nghiêm hằng ngày, cái dáng cao cao ấy từ khi nào đã đi vào tim cô.

- Không, chỉ là muốn nhớ lại một chút quá khứ? - Cô đáp.

- Quá khứ? - Uy Phong đưa tay vào trong túi quần, từng bước bước lại gần cô. - Quá khứ đẹp hay xấu, vui hay buồn… những gì liên quan đến cô đều rất tầm thường… cô cũng muốn nhớ ư?

Cô cảm thấy có chút se lạnh, cái lạnh từ khí trời về đêm hay từ câu nói lạnh lùng của anh. Cô đưa tay vào trong túi áo khoát, co người lại mà đáp: “Ừ, đúng là rất tầm thường.”

Nói xong, cô quay lưng về phía anh mà bước đi…

- Tôi sẽ kết hôn với Minh Minh, cô đã hài lòng chưa? - Uy Phong nói lớn.

Có đôi chút chùng bước, nhưng cô vẫn đáp: “Chúc mừng anh.”

- Cô sẽ đến chứ?

- Để xem đã. - Cô nói xong thì nhanh chân bước đi, không muốn nghe bất cứ lời nào từ anh.

**********************

Ngày… tháng… năm…

Từ bỏ một người đã đặt họ vào trong tim rất đau đớn… nó còn đau hơn sự đau thắt mỗi khi cơn đau tim tái phát. Nhưng khi họ đã không xem trọng mình… họ không nhìn về phía mình, buông tay chính là quyết định đúng đắn.

Ngày….tháng...năm…

Baba nói tim mình ngày càng có triệu chứng yếu đi, có lẽ mình phải rời xa nơi này một thời gian hoặc là mãi mãi… Từ ngày đó, baba cũng cấm không cho mình liên hệ với bên ngoài, Uy Vũ giờ này… có lẽ đang vui vẻ cùng người đặc biệt ấy.

Ngày… tháng … năm…

Mình đã nhìn thấy vết nhăng trên gương mặt ngày càng hóc hác của ba vì lo lắng cho bệnh tật của mình. Thật ra, bản thân mình không nên yêu ai và cũng không thể để ai yêu… cũng may, anh ấy không hề yêu mình. Tình cảm này, sẽ mãi giấu trong tim.

Ngày… tháng… năm…

Máy bay cất cánh, trái tim yếu ớt này… mãi mãi rời xa anh…. Tạm biệt anh, Vũ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.