Chuyện công chúa nước Hoàng được quốc vương cưng chiều từ bé, là con gái của vị cung phi được sủng ái nhất trong số vô vàn cung phi, cô nương ta thừa hưởng nét đẹp sắc xảo và tinh nghịch, vả lại từ bé luôn theo quốc vương săn bắn nên lấy võ công làm niềm yêu thích. Không biết đàn hát thêu thùa như bao cô nương khác, công chúa chỉ biết đấu kiếm và đi săn.
Công chúa có một người bạn thanh mai trúc mã, nhưng tuyệt nhiên cô chỉ xem hắn như huynh muội không hơn không kém. Chính là tên thanh niên đêm qua vì cô mà nói ra mục đích lẻn vào Hoàng cung, thật ra quốc vương không cho cô nương ta đi, chỉ là tò mò về kẻ có thể giết hết hai vạn quân chỉ bằng trăm quân nước Triệu.
Triều đình các bá quan văn võ nhìn nhau lúng túng trước lời đề nghị khiếm nhã không chút xấu hổ của công chúa nước Hoàng, khi Tuấn Quốc còn chưa kịp đáp lời thì tể tướng đã bước lên một bước cuối đầu trước Tuấn Phong mà nói.
- Hoàng thượng, nếu Tứ vương gia làm phò mã nước Hoàng, chẳng pahỉ tình thâm giao giữa Triệu - Hoàng càng khắng khít, thêm bạn bớt thù. - Tể tướng đương triều tỏ bày đồng thuận.
- Từ xưa đến nay, phận nữ nhi lớn lên gả chồng ắt phải theo chồng, chẳng lẽ công chúa không hiểu đạo lý ngàn xưa này - Tuấn Phong đáp.
Tuấn Quốc bước đến một bước nói:” Thưa Hoàng thượng, công chúa là lá ngọc cành vàng nhi thần nào dam trèo cao với tới, vả lại người đã quên rằng thần và con gái của Tả Hữu Đô sát viện đã thề non hẹn biển. Nay vì công chúa mà phụ bạc nàng ta, đời đời sẽ không dung tha, trời đất sẽ không dung hòa.”
Công chúa nước Hoàng bị từ chối trước bá quan văn võ cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô nương ta từ nhỏ muốn gì được đó, một nam nhân như Tuấn Quốc dám cả gan từ chối một nữ nhân xuất sắc như cô.
- Xin công chúa lượng thứ, đêm qua chỉ nghĩ công chúa là thích khách đã mạo phạm. - Tuấn Quốc nói tiếp.
Lúc này, Tể Tướng đương triều lại xen vào, ngụ ý mún vun vén cuộc hôn nhân chính trị này. Ông ta nói: “Trai năm thê tứ thiếp là lẽ thường tình, cũng không thể nào là bội ước cùng con gái của Tả Hữu Đô sát viện.”
- Tể tướng, ngài quên công chúa là thân phận ra sao ư, bổn vương nào giám khinh suất. - Tuấn Quốc đáp.
Cô công chúa họ Hoàng nhanh nhảu đáp: “Bổn công chúa không e ngại, ngươi hà cớ gì phó thác.”
Tuấn Phong từ trên ngai vàng dò xét tình hình xem ra khá căng thẳng, nhưng dù nước Hoàng có mang mười vạn quân qua nước Triệu anh cũng không thể để Tuấn Quốc sang bên đó làm phò mã. Á chẳng phải bán đi vị huynh đệ cùng anh sống chết bao phen, Tuấn Phong lên tiếng: “Về việc của Tứ vương gia và công chúa Trẫm sẽ suy xét, Tứ vương gia… Trẫm giao cho khanh trách nhiệm chăm sóc chu đáo khác láng giềng, đặc biệt là công chúa. Bãi triều.”
Tuấn Phong chưa kịp đứng lên thì công chúa họ Hoàng lại không biết trước sau nguyên tắc mà lên tiếng: “Hoàng thượng, còn đứa bé mang dòng máu của Thế Xương, chúng tôi sẽ đưa cô nương ta cùng hài tử quay về .”
Tuấn Phong khựng người, bọn chúng muốn đưa Tịnh Yên đi.
Lý quốc sư đứng phía sau công chúa nước Hoàng tỏ vẽ băng khoăn, từ khi nào Thế Xương lại có nương tử, đã vậy còn mang hài tử. Suốt mấy tháng ở quân trường, không có một người phụ nữ nào bên cạnh thì làm sao có thể có hài tử. Ông ta chỉ e sợ có người tự nhận là có cốt nhục của Thế Xương mà vụ lợi, nhanh chóng nói: “Công chúa, có sự nhầm lẫn chăng… Thế Xương tướng quân chưa có thể tử làm sao có thể có hài tử, những tháng ở quân trường, cũng không hề có phụ nữ bên cạnh, toàn tâm toàn ý cho cuộc chiến.”
Nghe lời Lý quốc sư nói xong, giống như mọi uất ức của Tịnh Yên được gỡ bỏ, hài tử trong bụng cô không phải là của giặc Hoàng. Là hắn ta muốn cô mang nỗi nhục nhã trước khi chết, vì trả thù cho hai vạn quân.
- Mọi khuất mắc đã được gỡ bỏ, Yên phi vô tội, nay Trẫm tuyên phong làm quý phi.
Bá quan văn võ đều nghe rõ, không còn dám cả gan đưa ra ý kiến phản đối. Trước nay Yên phi chịu mọi oan ức, xem như Hoàng thượng đền bù.
Chuyện công chúa nước Hoàng muốn thành thân cùng Tứ vương tia cũng đến tai Trân Trân quận chúa, kể từ sau khi Ngọc Hân rời khỏi Triệu quốc thì tình hình Triệu quốc trở nên căng thẳng, Tuấn Quốc lại không màn đến chuyện riêng mà một mực phò trợ Hoàng huynh của anh. Và Trân Trân quyết định chờ đợi anh, đến một ngày anh sẽ nhìn về phía cô như vậy cũng đã là năm năm.
Tuấn Quốc đi đến phủ Tả Hữu Đô sát viện, lần này phải nhờ đến Trân Trân giúp anh, là một bậc trươngh phu đâu thể thành thán cùng một cô nương ngạo mạn như công chúa nước Hoàng. Đã vậy cô nương ta còn quyết định ở lại nước Triệu một thời gian để tham quan, tất nhiên là anh không tiện từ chối.
- Tứ vương gia, đã lâu không tái ngộ. - Trân Trân đang luyện kiếm thì Tuấn Quốc bước vào.
Không ai nói với ai câu nào, Trân Trân đưa thanh gươm trên tay lướt một vòng nhắm về phía Tuấn Quốc, anh vội xoay người né nhát kiếm... Cô lại quay người tấn công anh một lần nữa, Tuấn Quốc tay không bắt đầu đấu với cô.
- Trân Trân, nếu ta thắng muôi, muội phải đồng ý giúp ta. - Tuấn Quốc tránh nè những nhát kiếm của cô, cẩn thận không muốn cô bị thương.
- Thắng rồi hãy nói. - Trân Trân lao đến. - Vương gia đáng chết, dám trêu chọc nữ nhân nước Hoàng.
- Ai nói với muội điều xằng bậy, ta nào có trêu chọc cô nương ta. - Tuấn Quốc phân bua. - Muội đã biết mọi chuyện rồi ư? Vậy càng dễ mở lời.
Tuấn Quốc không muốn đùa giỡn nữa, chuyện này là chuyện quan trọng cần bàn tính kĩ lưỡng, anh đưa tay xoay người lại, lợi dụng lúc cô đành kiếm thẳng mà luồng ra phía sau ôm lấy cô theo kiểu khống chế.
- Trân Trân, muội đừng đùa nữa, ta cần nói chuyện quan trọng.
Tim cô đập mạnh, nhanh chóng đấy Tuấn Quốc ra xa mà đáp:" Được rồi, huynh buồn muội ra trước."
- Muội đã biết mọi chuyện rồi, ta đến đây để cầu xin muội giúp ta. Cô nương ta lắm mưu nhiều kế, không dễ dàng đối phó.
Trân Trân đưa mắt nhìn Tuấn Quốc lạ lẫm, trước nay người đàn ông này không sợ trời không sợ đất, vì sao lại trở nên lo âu vì một cô nương xa lạ. Cô nương ta là ai, ghê gớm đến như vậy.
- huynh cần muội giúp điều gì?
- Muội chỉ cần cùng ta diễn một vở kịch yêu đương, cô nương ta sẽ tức giận mà bỏ về nước, sẽ không còn chuyện cứ bám theo ta mãi.
Cô chợt cười buồn, là một vở kich thôi ư... Thật ra điều cô muốn là sự thật.
Thấy cô không đáp, Tuấn Quốc đưa tay nắm lấy bàn tay Trân Trân mà nói:" Ta chỉ tin tưởng một mình muội, muội sẽ giúp ta phải không, Trân Trân?"
Cô gật đầu đồng ý... Cô biết, sau màn kich đó trái tim cô sẽ vỡ nát nhưng dù sao có một chút ngọt ngào còn hơn cả dờid không thể nếm qua.
Tịnh Yên được phong làm quý phi và ban thưởng rất nhiều châu báu. Điều này vãn chưa khiến Tuyết Sương căm phẫn, cô ta tức giận vì theo bọn nô tài báo lại rằng đêm nào sau khi phê duyệt tấu chương Hoàng thượng đều đến cung Thuỷ Cát cùng Yên phi. Tuyết Sương ngồi trên ghế như ngồi trên lò lửa, cô nương ta được ân sủng như vậy, chỉ lo sợ một ngày đứa bé kia ra đời sẽ là mối đe doạ của con trai cô ta.
- Thưa Hoàng hậu, đêm nay Hoàng thượng lại đến cung Thuỷ Cát. - Tên nô tài đến bẩm báo. - Thần còn nghe bọn cung nữ bên cung Thuỷ Cát nói chuyện, không biết có nên nói ra hay không?
- Mau nói ra cho bổn cung nghe. - Tuyết Sương tức giận.
- Bọn chúng nói dạo này Yên phi khó ở, đêm nào Hoàng thượng cũng phải bóp chân cho nương nương ngủ. - Tên nô tài nói nhỏ.
Tuyết Sương trợn mắt, tách trà nóng trên tay rơi xuống đất nghe "xoảng" một tiếng.
- Ngươi nhắc lại cho ta nghe, Hoàng thượng đã làm gì hả?
- Hoàng hậu bớt giận, nô tài sai rồi, là nô tài nghe bọn cung nữ nói lại... Xin Hoàng hậu tha mạng.
Tâm phúc của Tuyết Sương là Trúc Nhi bước lẻn một bước đứng phía sau Tuyết Sương khẽ nói:" Hoàng hậu người đùng quá tức giận, nô tỳ có một cách để khiến Hoàng Thượng không còn quá sủng ái Yên phi."
- Là cách gì? - Tuyết Sương nói.
- Người là Hoàng hậu, nắm trong tay không ít quyền uy của chốn cung cấm. Nay người ra lệnh chọn các quý nhân lập phi cho Hoàng thượng, dòng dõi nhà họ Triệu có thêm giống rồng.
- Một mình cô ta chưa đủ ư, ngươi bày ra kế sách nghe qua thạt hàm hồ... Mang nữ nhân khác đến, lỡ như bọn họ sinh con cái, chẳng phải Thái tử càng bị lung lay.
- Hoàng hậu, người nghĩ xem, Hoàng thượng cũng là một nam nhân. Nam nhân nào lại không háo sắc. Người tự mình chọn trong số quý nhân một người, cô ta đứng về phía người là được. Còn chuyện sinh con, chỉ cần người ban một chén thuốc bổ, mọi chuyện êm thấm.
Tuyết Sương nghe qua cũng có lý, nếu có thêm người bên cạnh Hoàng thượng sẽ không còn quá sủng ái Tịnh Yên. Đám quý nhân vừa vào cung cũng không tệ, tự tay chọn một người dâng cho Hoàng Thượng, xem như vừa lấy lòng vừa loại bỏ Yên phi.
Trong số quý nhân vừa vào cung, có một quý nhân tên Tố Như, cô nương ta có gương mặt bầu bĩnh, làn da trắng nõn nà và cũng là người nổi bật nhất trong đám quý nhân. Đêm đó, Tố Như được cung nữ đưa đi gặp riêng Tuyết Sương. Cứ nghĩ cuộc đời mình sẽ sung sướng khi được Hoàng hậu nâng đỡ, không ngờ chính do nhan sắc của mình mà đã hại thân.
- Nhà ngươi tên gi?
- Dạ, tiểu nữ tên Tố Như.
- Tố Như ư, cái tên rất đẹp, cả gương mặt ngươi cũng đẹp. Các quý nhân bọn ngươi vào cung chỉ có một mục đích chính là được làm phi tử của Hoàng thượng, được Hoàng thượng sủng ái. Chỉ là chuyện này không phải ai cũng có cơ hội đó.
Tuyết Sương bước đến gần Tố Như, đẩy cằm cô nương ta lên nhìn về gương mặt sắc lạnh của mình:" Nói bổn cung biết, ngươi có muốn làm nương nương hay không?"
Tố Như sợ đến không thể nói ra lời.
- Chỉ cần nhà ngươi nghe lời ta, ta sẽ giúp ngươi làm nương nương, còn phản ta, cả đời chỉ có thể làm nô tỳ.
Tố Như toàn thân run rấy quỳ xuống nói:" Tố Như nguyện sống là người của Hoàng hạu, chết là ma của Hoàng hậu."
Tuyết Sương hài lòng cười lớn. Nhan sắc này của Tố Như đày nét thanh xuân và ngây ngô. Tịnh Yên đang mang thai, Hoàng thượng đã rất lâu không gần nữ nhi... Xem ra làn này có kich vui cho Yên phi xem.