Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 63: Chương 63: Không thể kiềm nén bản thân






Bầu trời xanh trong, ánh mắt chen vào những chiếc lá trên cành cây xanh tươi. Những chú chim đang bận rộn tìm mồi khắp con đường vắng người qua lại. Chiếc taxi rẽ sang hướng tay phải của làn đường, những chú chim ngơ ngác bay tung lên bầu trời cao thăm thẳm.

- Đến nơi rồi. - Bác tài xế có tuổi khẽ nói.

- Chào bác, một ngày tốt lành ạ. - Bích Trân khẽ cười.

Bích Trân bấm chuông, đợi vài phút liền có người làm trong nhà họ Uy bước ra mở cửa, nhìn thấy Bích Trân liền mời vào nhà. Đây là cô gái duy nhất mà nhị thiếu gia đưa về nhà, lại cho ngủ trong căn phòng ít người được phép bước vào, tất nhiên là có mối quan hệ không thể đắc tội.

Bước vào bên trong nhà họ Uy, người đầu tiên mà Bích Trân chạm mặt chính là Ngọc Diệp, cô bé này có mối quan hệ ra sao với Uy Vũ, trong bàng điêu tra có ghi nhà họ Uy chỉ có duy nhất hai anh em Uy Phong và Uy Vũ. Bích Trân mỉm cười, véo má Ngọc Diệp mà nói:” Xin chào, chị là Bích Trân, còn em.”

- Hãy nói chuyện với nhau với tư cách là những người đã trưởng thành. - Ngọc Diệp nghiêm mặt, đẩy bàn tay ra khỏi má mình. - Chị có phải là bạn gái của anh Vũ hay không?

Bích Trân có chút ngạc nhiên, sau đó lại cảm thấy thú vị. Không biết là mối quan hệ ra sao, lại nói chuyện một cách có thế lực.

- Chị không cần trả lời, vì tất cả mọi thông tin về chị em đều nắm rõ rồi. - Ngọc Diệp khoanh tay hất mặt nói.

Bích Trân khẽ cười, sau đó vuốt mái tóc dài ngang lưng của Ngọc Diệp mà nói:” Bé con, chị đến tìm Uy Vũ, có thể gọi anh ấy giúp chị.

- Rốt cuộc hai người đã thân thiết đến mức nào, lại con đến tận nhà tìm anh ấy. - Ngọc Diệp đáp. - Anh ấy không có nhà, chẳng phải lúc sáng hai anh chị rời khỏi nhà cùng một lúc.

- Không có nhà sao. - Bích Trân có chút buồn bã. - Được rồi, chị về đây… khi nào anh ấy về, phiền em nhắn với Uy Vũ là chị đến tìm nhé.

Cô quay đầu bước ra khỏi biệt thự nhà họ Uy, không ngờ vừa bước ra khỏi cửa liền nhìn thấy hai chiếc xe hơi. Một chiếc màu đen bóng loáng, còn một chiếc thể thao màu đỏ, bích Trân nhận ra chiếc xe màu đỏ kia vì khi sáng đã đưa cô về tới nhà. Cô mỉm cười khi nhìn thấy Uy Vũ bước xuống khỏi chiếc xe, chạy lại gần anh.

- Cô đến đây để làm gì? - Uy Vũ hỏi.

- Tôi đến để tìm anh. - Bích Trân đáp.

- Muốn gì? - Như không để tâm, anh nhàm chán vừa hỏi vừa khóa xe lại.

- Tôi chỉ muốn đến đây để cảm ơn anh mà thôi, và cũng xin lỗi vì khi sáng đã hiểu lầm anh. - Bích Trân mỉm cười. - Có đau không, để tôi thổi cho nhé. - Cô đưa bàn tay lên bờ má anh, khẽ chu môi lên mà thổi.

- Làm trò gì vậy. - Uy Vũ lùi về sau một bước, hất bàn tay Bích Trân chạm vào người mình. - Nếu đã nói xong thì xin mời, tôi không tiễn… từ này về sau đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, cô thật phiền chết đi được.

- Này, tôi đã có ý đến xin lỗi anh, thái độ của anh như vậy là sao hả? - Bích Trân cảm thấy xấu hổ khi bị Uy Vũ đuổi đi như vậy. - Anh nghĩ là tôi thích anh nên bám theo anh đó hả, cái tên đại hách dịch, đại phách lối, đại đê tiện hèn hạ như anh… có cho không cũng cóc thèm, anh nhìn lại bản thân mình đi rồi hãy chê bai người khác nhé.

- Bản thân Uy Vũ tôi là hoàn hảo. - Anh tự tin.

Cô nhếch môi:” Hoàn hảo?”

- Cái chiều cao quá khổ của anh khiến tôi liên tưởng đến cây sào, đàn ông con trai làn da lại trắng như vậy nhiều lúc tôi nghĩ anh lệch lạc giới tính, còn gương mặt anh có thể xem là đẹp đó… nhưng vì cái tính cách dị hơm của anh mà tôi chẳng thể ưa nỗi. - Bích Trân che bai. - Cuối cùng, chính là cách xữ xự với con gái…thật là đáng thương cho những cô gái yêu thích anh, nếu họ mà biết được bộ mặt thật của anh, có lẽ là quá thất vọng.

- Cô… - Uy Vũ nghe những lời Bích Trân nói, chỉ muốn bóp nát cô gái đối diện.

- Cô gì mà cô. - Được nước làm tới. - Nói cho anh biết nhé Uy Vũ, đàn ông trên đời này có chết hết tôi cũng không thích anh, vì vậy bớt ảo tưởng là tôi đeo bám anh đi, đồ đáng ghét. Cái gì mà từ này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, tôi cóc thèm.

Uy Vũ khoanh tay lại, bước về phía Bích Trân… hai tay nắm chặt lấy hai tay cô… đôi môi tiến đến gần môi cô… chạm vào…

Cô trợn mắt kinh ngạc, hắn ta đang hôn cô ư….

Sau vài giây, Uy Vũ rời khỏi môi Bích Trân hơi nhếch môi nói:” Đừng hoang tưởng, chỉ là tôi muốn cô im miệng lại thôi.”

- Anh… - Cô tức giận.

- Tôi vừa nhắn cho cha cô, nếu cô không về thì ông ấy cũng đang trên đường đến đón. - Anh nhúng vai bước về phía cổng.

Bích Trân chỉ đứng im nhìn bóng dáng Uy vũ khuất sau chiếc cổng lớn kia, nụ hôn vừa rồi… rõ ràng chỉ là anh ta đùa giỡn, nhưng cô lại khá là bối rối, trái tim thổn thức liên hồi. Cũng may là anh ta không biết, không lại xấu hổ chết cô.

Bỗng nhiên, cơn đau ở tim lại bộc phát… cô đau đớn đến mức không thể đứng nỗi nữa… Bích Trân ngã quỵ xuống trước cổng nhà họ Uy… hơi thở khó khăn, bàn tay ôm lòng ngực cô muốn kêu cứu nhưng phía trước là một con đường vắng người qua lại, bên trong cánh cửa lại quá cao và luôn đóng chặt.

Bước vào bên trong, trong đầu Uy Vũ vẫn vang lên những câu che bai của Bích Trân, trước nay đề cảm thấy bản thân quá hoàn hảo, không ngờ trong mắt của cô ta anh lại kém cỏi như vậy. Vẫn là không cam tâm, Uy Vũ quay đầu đi về phía cổng để nói rõ ràng với cô gái đó, bắt cô ta phải thừa nhận những gì cô ta nghĩ đều là sai.

Khi mở cửa nhìn ra bên ngoài, đã không còn nhìn thấy Bích Trân nữa… có lẽ cô ta đã bỏ đi rồi. Vừa định đóng cổng lại, anh cuối đầu xuống mới nhận ra cô đã ngất đi trước cổng nhà anh…

- Này, mèo kitty… cô làm sao vậy hả, này… - Uy Vũ nhanh chóng bế cô trên tay, đưa lên xe mà chạy thẳng đến bệnh viện…

Mặc dù cha của Bích Trân được báo tin cũng chạy ngay đến bệnh viện, nhưng anh vẫn không muốn rời đi, chỉ vì trong lòng cảm thấy lo lắng cho Bích Trân.

- Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?

- Người nhà cần cẩn thận và nhắc nhở bệnh nhân uống thuốc đều đặn, không được dùng những chất kích thích như rượu bia, và không được quá kích động. - Vị bác sĩ nói. - Lần này còn may mắn mang đến kịp lúc, người mặc bệnh này rất khó nói… mới thấy vui vẻ khỏe khoắn, lại có thể ra đi bất cứ lúc nào.

- Cảm ơn bác sĩ. - Cha Bích Trân khẽ nói, gương mặt vô cùng buồn bã.

Ông ngồi xuống băng ghế dài, cách đó không xa là Uy Vũ cũng đang ngồi trên băng ghế ấy, những lời vị bác sĩ nói anh đều nghe hết… cô gái đó cũng thật đáng thương, còn trẻ như vậy đã chịu đựng căn bệnh quái ác.

- Đây là lý do, bên cạnh cô ấy luôn có người đi theo.

- Con bé ấy thật sự quá nghịch ngợm, nó cứ nghĩ tôi cho người theo bảo vệ nó chính là muốn quản lí nó… nhưng thật ra là tôi sợ căn bệnh của nó sẽ tái phát bất cứ lúc nào, lỡ như không có người bên cạnh thì phải làm sao. - Ông u sầu nói. - Con bé luôn nghĩ là tôi ruồng bỏ mẹ nó, nào hay biết chính mẹ con bé đã rời bỏ tôi vì năm đó tôi làm ăn thua lỗ… đứng bên bờ phá sản. Tôi chỉ muốn giữ một hình ảnh tốt, không muốn làm con bị tổn thương… Không ngờ càng lo lắng lại càng khiến cha con xa cách, con bé hiện tại rất căm ghét người cha này.

Uy Vũ khẽ nói:” Không có cha mẹ nào không muốn con cái mình luôn gặp những điều may mắn, tôi nghĩ cách ông làm là không đúng chỉ càng khiến cô ấy khao khát tự do.”

- Vậy cậu nghĩ tôi phải làm sao, giống như ngày hôm nay khi con bé phát bệnh không có ai bên cạnh, nếu cậu không phát hiện thì tôi đã mất đi đứa con này mãi mãi.

Uy Vũ không nói thêm gì, cô gái đó tuy sống trong nhung lụa giàu sang không thiếu bất cứ thứ gì trên đời, nhưng xem ra cũng là một đứa trẻ thiếu thốn tình thương của mẹ… Tuy cha mẹ anh đã mất đi, nhưng anh biết họ vô cùng yêu thương anh, còn cô gái này, vì sao người mẹ ấy lại bỏ rơi cô khi biết cô có trái tim yếu ớt như vậy.

****************************

Một tháng sau…

Ngọc Hân không còn cảm giác bị nghén nhưng tháng đầu tiên nữa, cô bắt đầu ăn uống trở lại bình thương và bắt đầu cảm thấy nhàm chán cuộc sống chỉ đi ra đi vào căn biệt thự rộng lớn mà không phải làm bất cứ việc gì. Tuy cô và Kiên Lương đã kết hôn nhưng bọn họ vẫn ngủ ở hai phòng, thật ra đám cưới kia chỉ là hình thức để đứa trẻ trong bụng cô có cha mà thôi, còn cô… cô vẫn không hề nhớ được mình và Kiên Lương đã yêu nhau thế nào, cô không còn một chút cảm xúc nào khi ở bên anh. Về phần Kiêng Lương, anh luôn chiều theo ý của Ngọc Hân, chỉ cần cô ở bên anh là đủ.

Cô ngỏ ý với Kiến Lương rằng cô muốn đi học gì đó trong thời gian rãnh rỗi, tuy sợ cô mệt nhưng vì Ngọc Hân quá kiên quyết nên anh đưa cô đến công ty của mình, mướn hẳn một kế toán trưởng dày dặn kinh nghiệm để chỉ dạy cô… sau này khi cô sinh xong, cũng có thể đến công ty của anh mà làm thư kí riêng.

Không còn rãnh rỗi nữa nên Ngọc Hân học rất chăm chỉ, chỉ vỏn vẹn trong vòng hai tuần cô đã cơ bản nắm vững những kiến thức. Vị kế toán kia lại có suất đi du học nên việc học của cô ngừng lại, cô lại than thở rằng ở nhà quá nhàm chán muốn vào công ty Kiến Lương làm việc, vì dù sao cô cũng đã nắm được công việc.

Cô được anh giao cho công việc kế toán nhỏ trong công ty, vì kiến thức của cô chưa thể làm được điều gì nhiều. Cô cũng yêu cầu Kiến Lương không được nói với mọi người cô là vợ anh, và cũng không nên tỏ ra quen biết ở công ty. Tất nhiên là cô muốn mọi chuyện sẽ tự nhiên, không muốn bị người khác dò xét.

Đồng nghiệp của cô có hai người, một người đã có chồng tên là Ngọc Hà và một cô gái trẻ cũng vừa mới vào làm giống cô tên là Mỹ Lệ. Cô thân với Mỹ Lệ hơn vì có lẽ cả hai đồng lứa tuổi, tạng người Ngọc Hân lại khá ốm… tuy cô mang thai nhưng không ai biết điều đó… họ còn nghĩ cô chưa hề kết hôn.

Ngày hôm đó, Mỹ Lệ tỏ ra rất căng thẳng cứ vò đầu mãi… chị Ngọc Hà quay sang hỏi gì cũng không chịu nói… Cho đến cuối giờ, khi chị Ngọc Hà ra về trước thì Ngọc Hân mới đi về phía bàn làm việc của Mỹ Lệ mà hỏi han.

- Đã có chuyện gì xảy ra sao, mặt của cậu xem ra rất nghiêm trọng.

- Tú Tâm… phải làm sao đây… mình đã tính toán sai hóa đơn rồi. - Mỹ Lệ xanh mặt. - Lần này có lẽ mình bị đuổi mất.

- Sao lại không cẩn thận như vậy, để mình xem nào? - Cô nhìn vào bảng hóa đơn của Mỹ Lệ. - Cậu đã liên hệ với bên mua hàng chưa, chúng ta phải hủy hóa đơn này thôi.

- Giám đốc của chúng ta rất khó tính và kĩ lưỡng… anh ta nổi tiếng là không thích sự sai phạm. - Mỹ Lệ bật khóc. - Khó khăn lắm mới xin được công việc này, có lẽ lần này mình bị đuổi mất.

Ngọc Hân quen với Mỹ Lệ cũng không lâu, nhưng biết rằng gia cảnh nhà cô gái này cũng không hể khá giả, một mình cô ấy đi làm để nuôi cha mẹ già. Nếu cô ấy thất nghiệp thì thật là quá khó khăn ư, Ngọc Hân cầm tờ hóa đơn sai kia mà nói:” Được rồi, cậu đừng khóc nữa… cứ xem như tờ hóa đơn này là do mình xuất sai đi… “

- Như vậy không được, công ty có thể sẽ đuổi việc cậu. - Mỹ Lệ lắc đầu.

- Không sao đâu, mình có cách mà. - Ngọc Hân mỉm cười. - Chúng ta về thôi, lần sau nhớ phải cẩn thận hơn nhé… chúng ta đều là người mới phải giúp đỡ nhau nhé.

Đêm đó, cô mang tờ hóa đơn để trước mặt Kiên Lương mà cuối đầu, nói rằng do cô sơ ý mà xuất sai tờ hóa đơn này.

- Em xin lỗi, em sẽ không bất cẩn như vậy nữa.

- Không sao đâu. - Kiên Lương mỉm cười. - Con người mà, đâu phải lúc nào cũng có thể làm tốt tất cả mọi việc.

- Em lại nghe người ta nói… anh là người cầu toàn đấy. - Cô khẽ cười.

- Họ nói đúng, nhưng em là một ngoại lệ. - Kiên Lương đặt bút kí vào.

Ngày hôm sau, đã lỡ thừa nhận mình là người làm sai nên cô đành đích thân đến công ty của đối tác mà tìm gặp giám đốc để xin chữ kí của anh ta để tiến hành thủ tục hủy tờ hóa đơn sai kia đi. Không ngờ nơi mua hàng của công ty cô lại là một trung tâm thương mại lớn như vậy…

- Xin lỗi cô, đơn hàng này giá trị khá cao… nên tôi cần thông qua tổng giám đốc, mong cô đợi trong giây lát. - Người tiếp nhận liền nói.

- Không sao ạ, tôi sẽ đợi.

Người tiếp nhận vừa bước ra khỏi cửa, dự định lên tầng mười xin chữ kí của Uy Phong liền gặp Uy Phong đi ngang qua.

- Tổng giám đốc, có người bên công ty Ngô Kiên cho người đến về việc hủy hóa đơn sai.

Uy Phong nhìn qua biên bản liền nhíu mày:” Chúng ta mua hàng của Ngô Kiên ư?”

- Đơn hàng này là từ khi em trai của tổng giám đốc còn ở Phong Vũ. - Anh ta giải thích.

Tập đoàn Ngô Kiên chính là cùa Ngô Kiến Lương - chồng của Ngọc Hân. Anh bước vào bên trong căn phòng mà Ngọc Hân đang ngồi đợi để xem xét kĩ lưỡng các điều khoản. Không ngờ khi vừa bước vào, Ngọc Hân quay đầu lại nhìn… Uy Phong có chút bất ngờ, cô ấy không ở nhà tận hưởng cuộc sống nhàn hạ lại thích chạy nhảy như vậy.

- Là anh, người tặng tôi váy cưới. - Ngọc Hân khẽ thốt, cô đã nhiều lần muốn gặp lại người đàn ông này để cảm ơn vì món quà của anh ta.

- Đây là ngài Uy Phong, tổng giác đốc cùa Phong Vũ. - Người bên cạnh giới thiệu.

“ Uy Phong” - danh từ này nghe rất là quen…

- Vợ của tông giám đốc một tập đoàn lớn như Ngô Kiên, anh ta để em vất vả như vậy ư?

Cô thoáng ngạc nhiên, anh ta biết rõ ràng về cô như vậy…..

- Anh ra ngoài đi, tôi có việc cần bán bạc với cô gái này. - Uy Phong nhìn sang người đàn ông đứng bên cạnh.

Cánh cửa phòng đóng lại, Uy Phong ngồi xuống đối diện Ngọc Hân… anh nhìn vào tờ hóa đơn kia mà hỏi.

- Hiện tại em làm kế toán ư?

Cô gật đầu.

- Không phải ước mơ của em là bác sĩ sao… - Anh lại cười buồn. - Đứa bé vẫn tốt chứ.

Cô lại gật đầu.

- Em yêu anh ta chứ?

Lần này… Ngọc Hân không gật đầu… cũng không lắc đầu,,, cô kinh ngạc nhìn về phía Uy Phong.

- Hiện tại em tên Tú Tâm ư… nhưng anh lại thích gọi em là Ngọc Hân. - Uy Phong nhìn vào mắt cô mà nói.

- Tổng giám đốc Uy, anh đang nói điều gì vậy…

Anh không trả lời câu hỏi của cô, đặt bút kí vào biên bàng sau đó liền đứng lên mà nói:” Được rồi, em về đi.” - Nói xong anh quay đầu bước về phía cửa

- Tổng giám đốc Uy. - Cô khẽ họi lại.

Anh khựng người lại, nhưng không nhìn lại.

- Dù sao cũng cảm ơn anh về chiếc váy đó, tuy tôi không biết vì lí do gì anh lại hành động kì lạ như vậy… nhưng tôi vẫn phải nói lời cảm ơn cùng anh.

Anh bước thêm một bước…

Cô liền nói tiếp:” À, tổng giám đốc Uy…”- Cô đưa tay chạm vào lưng anh…

- Trước kia, anh đã từng quen biết tôi không? - Cô khẽ hỏi…

Anh quay đầu lại nhìn cô… là anh không còn kiếm chế được bản thân mình… ép Ngọc Hân vào tường nhà.. đôi môi anh chạm vào môi cô. Anh hôn một cách cuồng nhiệt, mặt cho Ngọc Hân giằng co phản đối… với sức mạnh của một người đàn ông luôn giấu đi nỗi đau thương nhớ cô… Anh nắm chặt hai tay cô, đôi môi chiếm lấy môi cô không buông… hôn si mê cho đến khi bờ môi anh bật máu vì cô phản kháng…

- Chẳng phải em muốn biết tôi và em là mối quan hệ gì ư… đó là câu trả lời của tôi. - Uy Phong lau vết máu trên môi mà nói.

- Nói dối… Kiên Lương nói… tôi và anh ấy yêu nhau…. - Cô kinh hoảng hét… trên bờ môi cô vẫn còn dính máu của anh.

Uy Phong nhếch môi nhìn cô mà nói:” Em biết tôi nói dối, vậy còn hỏi tôi để làm gì?”

Cô không thể đáp… cô hỏi anh chỉ vì khi bên cạnh anh cô luôn có một cảm xúc kì lạ… nó kì lạ đến mức cô không thể điều khiển được nhịp đập con tim mình nữa. Ngọc Hân hoàng sợ… nhanh chóng cầm xấp hồ sơ mà chạy ra khỏi căn phòng đó… để lại Uy Phong một mình tựa lưng vào tường mà khẽ nhắm đôi mắt lại.

Cô bước ra khỏi căn phòng kia… nhịp đập trái tim vẫn không có chút ổn định trở lại. Nụ hôn của anh khiến cô thật sự… muốn bùng cháy….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.