Soái Ca, Em Đến Đây Để Anh Ngược

Chương 51: Chương 51: Nguyện làm kẻ thế thân




Bên ngoài, ánh trăng chen qua những rạng trúc đông đưa theo từng cơn gió nhè nhẹ thổi, Tuấn Quốc sực tỉnh lại khi đầu anh nhức nhối khó chịu, toàn thân rã rời không còn chút sức lực. Nhìn về phía trước lại có chút kinh ngạc, đây không phải là phủ vương gia… vậy anh đang ở nơi nào.

Có một vật như đang nằm trên người anh, Tuấn Quốc đưa mắt nhìn xuống dưới liền thấy một vị cô nương đang tự nhiên tựa vào ngực anh mà ngủ… vì Trân Trân quay mặt ngược phía nên Tuấn Quốc không nhận ra cô. Anh đưa bàn tay mình như muốn đánh thức cô, hỏi người duy nhất trong căn phong hiện tại nơi đây là đâu, tuy nhiên chưa kịp đánh thức cô nương kia thì bên ngoài có tiếng cửa phòng đẩy vào, một nữ tỳ bước vào tiến về phía bọn họ. Tuấn Quốc vờ nhắm mắt, như chưa hề thức giấc.

- Tiểu thư, tiểu thư… mau tỉnh lại. - Tiểu Loan khẽ lay người Trân Trân mà gọi, giọng ra vẻ gấp rút.

Trân Trân nghe tiếng gọi thì giật mình tỉnh giấc… thì ra từ xế chiều cô đưa Tuấn Phong quay về phủ liền nằm trên ngực anh mà chợp mắt. Đúng là thật đáng xấu hổ, cô lại ngủ ngon lành như vậy… là vì bờ ngực kia quá rộng lớn và ấm áp ư?

- Tiểu Loan, khẽ thôi… để cho huynh ấy ngủ. - Cô nói khẽ, không muốn gây ồn giấc ngủ của anh.

Bước ra khỏi giường ngủ, Trân Trân quay đầu lại hỏi Tiểu Loan:” Có việc gì sao?”

- Tiểu thư, lão gia đang trên đường đến nơi này… nếu để lão gia biết tiểu thư cho vị công tử kia ngủ lại, sẽ không hay. - Tiểu Loan nói.

- Cái gì, sao ngươi không nói sớm hả. - Trân Trân xanh mặt nói.

- Tiểu thư, là cô không cho Tiểu Loan nói… sợ làm ồn giấc ngủ của người bên trong.

Trân Trân đi qua đi lại, Tuấn Quốc say khướt như vậy có lẽ chưa tỉnh rượu làm sao có thể đánh thức được anh, nhưng nếu cha phát hiện sẽ lớn chuyện.

- Tiểu Loan, nếu cha ta hỏi ta đang ở đâu… cứ nói ta đang luyện kiếm ngoài vườn, nhất quyết không để ông ấy vào phòng. - Trân Trân nói xong, nhanh chóng rút gươm chạy ra khỏi phòng.

- Tiểu thư, luyện kiếm vào giờ này ư… lão gia sẽ không tin đâu. - Tiểu Loan nói vọng theo.

Tất nhiên là cô biết là cha sẽ chẳng thể tin, nhưng không làm như vậy thì liệu còn cách nào khác để ngăn cha vào phòng mình. Chuyện lần này không những sẽ khiến cô mất hết thanh danh còn khiến Tuấn Quốc khó xữ… cô tất nhiên phải nghĩ đến cảm nghĩ của anh, anh ấy đã rất đau buồn như thế mà.

Quả nhiên không lâu sau, ngự sử lão gia tiến tới phòng của Trân Trân thì Tiểu Loan đã nhanh nhẹn chạy ra mà nói:” Lão gia, ngài đến tìm tiểu thư ạ, tiểu thư đang ở vườn hoa luyện kiếm…”

- Luyện kiếm vào lúc này ư?

- Có lẽ là tiểu thư mất ngủ, muốn vận động một chút. - Tiểu Loan đáp.

Ngự sử đại nhân không bước vào phòng con gái mà rẽ sang vườn hoa của phủ ngự sữ, nơi đây do chính bàn tay của Trân Trân tiểu thư chăm chút từ khi cô còn bé. Nơi đây trăm hoa đua nở, bước vào bên trong đã nghe được mùi hương cũa những loại hoa xung quanh tỏa ra không khí, một cảm giác vô cùng dễ chịu. Một cô nương ra sức luyện kiếm, từng đường gươm sắc sảo và điêu luyện… khiến người làm cha như ông vô cùng an tâm, con gái của ông sẽ không bị nam nhân khác dễ dàng ức hiếp.

- Tiểu Trân, trời đã tối rồi… con không nên cố sức. - Ông nói.

- Cha… không phải đêm đã khuya rồi ư, sao cha lại đến đây?

- Cha có chuyện quan trọng muốn bàn bạc cùng con, trời đêm gió độc… chúng ta về phòng con nói chuyện. - Ông cởi chiếc áo khoát của mình khoát lên người Trân Trân mà nói.

- Có chuyện gì, để mai chúng ta nói được không ạ. - Trân Trân khẽ lo lắng. - Con hơi mệt, muốn nghĩ ngơi.

- Không được… ta phải nói trong đêm nay. - NGự sử đại nhân liền nói, đưa tay vòng qua vai con gái mà cùng nhau bước đi về phía phòng Trân Trân.

Cô không thể không làm theo lời cha, nếu cô cải lời há chẳng phải càng khiến ông nghi ngờ hơn… Phía sau cha Trân Trân có rất nhiều người hầu đi theo, lần này sẽ có rất nhiều người biết chuyện cô mang nam nhân về phòng, cho nằm lên chiếc giường của mình… lần này là cha hại cô rồi.

Cánh cửa phòng Trân Trân mở ra, cô nhắm mắt lại không dám đối diện với sự thật… bàn tay cô lạnh run, toàn thân mồ hôi đổ ra như tắm… tim đập mạnh như muốn nhảy ra bên ngoài.

- Tiểu Trân, con sao vậy… con bị đau ở đâu ư? - Cha cô hỏi, nhìn thấy biểu hiện của Trân Trân lạ thường.

Cô mở mắt ra, chiếc giường trống trãi không còn Tuấn Quốc nằm trên đó nữa… Cô giật mình khẽ nhìn về phía cha mình như không có chuyện gì mà nói:” Dạ không, có lẽ vì luyện kiếm nên con hơi mệt.”

- Con ngồi xuống đây, ta có chuyện muốn nói.

Cô ngồi xuống chiếc ghế, rót tách trà bên bàn vào ly cha mình.

- Lần trước ta ép gả con cho Trần Lập Xương là ta không suy nghĩ thấu đáo khiến con không hài lòng. Quả nhiên nhà họ Trần đó không hề xứng với chúng ta, con lại là con gái duy nhất của ta vậy nên ta nhất định sẽ gả con cho một gia đình thật tốt.

- Cha… con đã nói… - Cô đáp.

- Con cứ để ta nói hết, lần này là con trai của Tể Tướng ngỏ lời muốn kết thông gia cùng chúng ta. Họ là quan nhất phẩm, con trai ông ấy lại là một tướng sĩ trong tay có rất nhiều binh mã và quyền hành. Không phải con luôn thích một nam nhân giỏi võ công ư, đây chính là thích hợp nhất.

- Cha… cha không nhớ Hoàng Thượng đã ban ý chỉ, việc hôn sự của con là do Hoàng Thượng định đoạt… vì sao cha lại ép buột con một lần nữa.

- Ta chỉ là muốn tốt cho con, có bao nhiêu nữ nhân xuất sắc của các đại thần muốn kết thông gia với Tể tướng nhưng ông ta nói rằng con trai ông ta để mắt đến con… Đây là một việc tốt, tương lai của thằng bé sáng lạng con thành thân với nó sẽ không phải chịu cực khổ.

- Con không thích. - Trân Trân lại nói. - Cha mà còn nhắc đến chuyện ép gả con, con sẽ tâu với Hoàng thượng… hiện tại con chính là Trân Trân quận chúa, chức tước cũng là hơn cha một bật.

- Con… đúng là muốn chọc ta tức giận. - Ông đập bàn đứng lên. - Uổng công mẹ con đã liểu mạng sinh ra đứa con cứng đầu như con, uổng công ta một mình nuôi con khôn lớn…

Cô không đáp, nhìn cha mình tức tối bỏ đi mà trong lòng đau như cắt… Cô rất hiếu thuận với ông, nhưng việc hôn nhân đại sự cả đời, không thể không màn tới.

Nhìn chiếc giường trống trơn, cô còn ngửi được mùi trên người anh phản phất xung quanh… cô cảm nhận được hơi thở của anh còn tràn ngập… Trân Trân ôm chiếc gối mà anh vừa gối đầu… như được ôm Tuấn Quốc vào lòng.

**************************

Cũng vào đêm trăng ấy, Tịnh Yên được mang về ngôi nhà xa lạ này cũng hơn bảy ngày. Bảy ngày qua cô không cười không nói, gương mặt không tỏ ra một chút cảm xúc nào. Chỉ khi nhìn thấy Tuấn Quốc, trong lòng cô chợt rộn lên một sự xúc động không kiềm được mà rơi nước mắt… giá như hôm ấy anh mang cô về vương phủ, giá như cô đừng gặp phải con sói hoang tàn ác kia dày xé thân thể cô.

Ánh trăng chiếu sáng khắp cái khoảnh sân của một phủ đường rộng lớn, đây là nơi Tuấn Phong ban tặng cho Đồng Lập thái y khi ông được triệu vào triều đình phục vụ. Tịnh Yên một mình ngồi nhìn về phía ánh trăng kia, cô chỉ nhìn về một hướng không tỏ ra bất cứ cảm xúc nào.

- Đêm khuya rồi, đệ đưa tỷ vào nhà. - Tiểu Long đi ngang qua liền thấy Tịnh Yên một mình ngồi ngoài hoa viên liền bước đến gần.

Cô không đáp, cũng không nhìn về phía Tiểu Long… ánh mắt vẫn hướng về ánh trăng tròn xoe trên bầu trời rộng bao la.

- Đệ biết tỷ không nhớ đệ, nhưng đệ mãi nhớ đến những kỉ niệm của chúng ta. - Tiểu Long ngồi cách một khoảng khá xa với cô mà khẽ nói. Từ ngày đầu tiên cô quay về, cậu nhanh chóng chạy đến ôm cô vì quá thương nhớ, không ngờ cô hét cố hết súc đẩy Tiểu Long ra… ánh mắt nhìn Tiểu Long rất đáng sợ… giống như cậu là một kẻ háo sắc nhào tới cô. Từ đó Tiểu Long không dám đến gần cô, sợ cô hoàng sợ.

Tiểu Long cũng hướng mắt về ánh trăng sáng kia mà nói:” Cha nói, tỷ không phải là không thể nói chuyện mà là không muốn nói… cũng không cho bất cứ ai đến gần tỷ. Nhưng tỷ tỷ biết không, thời gian không có tỷ bên cạnh đệ cảm thấy rất nhớ tỷ… Nhưng khi gặp tỷ, tỷ lại không nói với đệ một câu nào như vậy, đệ cảm thấy thật khó chịu.”

Cô vẫn không đáp, chỉ quay mặt nhìn về phía Tiểu Long… nhìn thấy giọt nước mắt của đứa trẻ này vì cô mà rơi ra bỗng dưng lại cảm thấy xót xa… Cô đưa bàn tay mình chạm vào Tiểu Long, khẽ lau giọt nước mắt kia đi.

- Đồng Lân, tỷ đã chạm vào đệ rồi ư, đệ rất vui. - Tiểu Long nhảy lên mà nói.

Tịnh Yên lại nghe hai từ “ Đồng Lân” kia, cô chợt cảm thấy xót xa vô cùng cho bản thân mình… Thì ra tình cảm cậu bé kia dành cho, cũng là cho một cô nương tên “ Đồng Lân” nào đó.

Sáng hôm sau, người của Tứ vương phủ cho người mang những đồ của Tịnh Yên đến cho cô. Khi mở ra, Tịnh Yên nhìn thấy một quyển sách có hình thù khá kì lạ, loại giấy này hiện tại cũng không hề có… Cô mở ra bên trong, nhìn những nét chữ rất khác với loại chữ hiện tại, nhưng không ngờ cô lại có thể đọc hiểu hết mọi câu từ.

Đọc hết một lượt quyển sổ kia, Tịnh Yên cảm thấy thế giới mà người viết bên trong đây rất khác với hiện tại cô đang sống. Và cô mường tượng ra những gì mà bên trong quyển sách có nhắc đến, đó là những nơi có vẻ cô đã đi đến hoặc đã được nhìn thấy. Tịnh Yên khẽ nhắm mắt lại… những tòa nhà cao tầng, những con đường hiện tại cùng hàng ngàn chiếc xe qua lại hiện ra trong kí ức của cô… Cô nhìn thấy một nam nhân mặc mộ bộ vest màu đen sang trọng, ấy vậy mà lại ngồi trên một chiếc xe đạp cũ mèm kia chở một cô gái mặc một bộ đồng phục… và người con gái ấy chính là cô...

Đoạn kí ức chỉ được nhớ dang dở… Tịnh Yên không nhớ tên mình, không nhớ người đàn ông trong kí ức mang tên gì… có lẽ không phải là Tuấn Phong như cô từng đoán.

Tiếng gõ cửa từ bên ngoài, Tịnh Yên khẽ cất đi quyển sổ kia sau đó lại ngồi im trên bàn…

- Tỷ, nghe nói phủ vương gia mang đồ đến cho tỷ phải không? - Tiểu Long nói. - Đệ cũng mang một thứ đến cho tỷ đây.

Cô đưa mắt nhìn thứ trên tay Tiểu Long…

- Nó là của tỷ, khi nào tỷ nhớ lại… tỷ sẽ nhớ lại hết mọi chuyện tỷ sẽ hiểu. - Tiểu Long đưa đồ xong liền quat ra cửa mà nói. - Đệ phải ra ngoài cùng cha, tạm biệt.

Đó là trang phục mà khi Ngọc Hân xuyên không mặc trên người, là một bộ quần áo của bệnh viện. Tịnh Yên nhìn qua trong rất quen mắt nhưng thật sự không thể nào nhớ ra được.

Cô vừa quay vào trong cất giữ những món đồ kì lạ kia, sau khi quay ra đã nhìn thấy Tuấn Phong đang mặc trên người một bộ thường phục, không giống như một Tuấn Phong ngày nào luôn mặc long bào… nhìn anh thật sự có sức hấp dẫn riêng. Nhưng điều đó, đối với cô đều vô nghĩa… nhìn thấy Tuấn Phong cô chỉ cảm thấy nhục nhã ê chề và cảm giác tổn thương không có gì bù đắp nỗi.

- Nàng đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó nữa. - Tuấn Phong thấy cô nhìn anh bằng ánh mắt kinh ngạc xen chút căm ghét liền nói. - Nàng đã khỏe hơn chưa.

Cô không đáp… lùi ra xa anh…

- Không phải ở mãi trong phủ rất buồn sao, ta đưa nàng ra ngoài dạo chơi. - Tuấn Phong mỉm cười nói, đưa bàn tay về phía cô như muốn nắm lấy.

Tịnh Yên không đáp, cũng không nhúc nhích…

- Nàng biết đó, ta không có nhiều thời gian ở nơi này… đi thôi. - Tuấn Phong không bị cô đuổi nữa, đó cũng là có tiến triển, không suy nghĩ nhiều liền chạy đến nắm tay cô mà kéo đi.

Dù dằn co ra sao, thì Tịnh Yên cũng không thể không xuôi lòng với những cử chỉ ngọt ngào mà Tuấn Phong dành cho mình. Anh không giống như con sói hoang kia, cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng và cưng chiều cô.

- Ta tặng nàng. - Tuấn Phong cài lên tóc cô một cây trâm mà nói.

- Không cần. - Cô rút cây trâm ra mà nói.

Tuy vậy, Tuấn Phong đã kịp ngăn lại khẽ cười:” Cuối cùng cũng đã chịu nói chuyện.”

- Đi thôi, chúng ta đến đó xem múa rối nước. - Tuấn Phong kéo tay Tịnh Yên đi.

Một màn múa rối nước vô cùng thú vị và đẹp mắt khiến mọi người đều háo hức… Tịnh Yên nhìn xuống bàn tay của Tuấn Phong vẫn đang nắm lấy tay cô giữa chốn đông người… anh ta… là loại người ra sao? Có lẽ đây chính là những gì mà anh đối với cô nương mang tên Đồng Lân kia ư, bỗng dưng cô lại ao ước… người anh yêu là Tịnh Yên cô, không phải cô nương nào khác.

Anh đưa cô đến phía dưới chân cầu, đứng trước một con sông thơ mộng… cả hai nhìn về phía xa xa những con đò đang cập bến di chuyển hàng hóa.

- Đêm đó, ta thật sự tạ lỗi cùng nàng… là vì… ta uống phải độc dược khiến ta không thể nào kiểm soát được bản thân. - Tuấn Phong nói.

- Thật ra, người xem Tịnh Yên là gì… trong trái tim người. -Cô khẽ đáp nhỏ, chuyện này đã nghe Tuấn Quốc nói qua nhưng vẫn không thể nào quên đi chuyện đêm đó Tuấn Phong đã như thế nào.

- Ta yêu nàng, đã từ rất lâu…trái tim Trẫm chỉ tồn tại hình ảnh của nàng - Tuấn Phong xoay người cô lại, nhìn vào mắt cô mà nói. - Đồng Lân, Trẫm sẽ phong nàng là Hoàng hậu.

Tình Yên xoay người lại nhìn về phía con sông dài thăm thẳm trước mắt. Cô phải làm sao đây, cô muốn được bên cạnh anh hơn ai hết, muốn yêu thương anh hơn ai hết… chỉ là cô không phải là người anh thật sự yêu thương.

- Vì sao nàng không trả lời. - Tuấn Phong hỏi.

- Tịnh Yên lo sợ. - Cô khẽ nói, chính là cô sợ một ngày nào đó nếu anh biết cô không phải Đồng Lân, cô phải ra sao đây.

- Nàng đừng sợ, đã có trẫm bên cạnh, trẫm sẽ bảo vệ nàng. - Tuấn Phong dùng một tay nhẹ nhàng ôm lấy cô vào lòng, dịu dàng nói.

Trái tim cô bỗng dưng thổn thức… người đàn ông này… mùi hương trên người anh vì sao lại khiến tim cô không thể làm chủ được nữa. Cô sẽ mặc kệ mọi thứ, ở bên cạnh anh… dù một giây cũng mãn nguyện.

Tuấn Phong đưa cô về Đồng phủ, từ biệt ra về Tịnh Yên nhìn theo bóng dáng anh khẽ nói:” Phong, thiếp nguyện làm kẻ thế thân, chỉ cần có chàng bên cạnh… dẫu mai sau có chuyện gì, thiếp cũng không hối hận.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.