Dịch: LÃo Mạc
***
Nội dung bên trong bức thư của Dao Trì Thánh Địa đưa đến là do đệ tử viết.
Từ Triết xem đi xem lại mấy lần, nhưng cuối cùng cũng kết thúc bằng ánh mắt phức tạp, sau đó buông bức thư xuống cầm bức thư thứ hai lên…
Sau đó là bức thứ ba,rồi bức thứ tư….
Sau khi Từ Triết xem xong bức thư cuối cùng của loại thứ nhất, hắn ngả người dựa lưng vào ghế salon, đưa mắt nhìn về phía cửa sổ.
Bầu trời màu xanh nhạt, ánh nắng tươi mới cùng những đám mây trắng, nhưng lại khiến cho người ta có một cảm giác xa lạ.
“Sở Tiêu Đồng…”
Một lát sau, Từ Triết ngồi dậy cầm lấy một bức thư có viết tên người đại diện là Sở Tiêu Đồng, đưa cho Chương Thường đang chờ trước cửa.
Chương Thường nhận bức thư, nhưng khi nhìn vào có chút ngoài ý muốn.
Người mà Từ Triết muốn gặp, lại không phải mấy vị kia như trong suy đoán của hắn.
Nhưng hắn cũng không hỏi nhiều sau đó chắp tay lui xuống.
Từ Triết ngồi quay người ngồi lại trên ghế salon, trong đầu dâng lên ngàn vạn suy nghĩ, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh của một nữ sinh tóc ngắn —— Sở Tiêu Đồng.
Từng học đại học với hắn, mà Sở Tiêu Đồng cũng là hoa khôi trong trường là hàng xóm từ nhỏ của hắn, cũng xem như là thanh mai trúc mã, nhưng quan hệ của hai người bọn họ giống như huynh đệ hơn.
Hai người làm hàng xóm mấy chục năm, mặc dù hai người rất thân thiết, nhưng chưa từng đạt tới mối quan hệ yêu đương.
Khác với Lâm Khả Nghi bình tĩnh ôn nhu, còn Sở Tiêu Đồng có thân hình nóng bỏng, nhưng lại có một mái tóc ngắn nhẹ nhàng nam tính, rất thích tập thể hình với đấu vật, sức chiến đấu rất mạnh, có thể lấy một mình đánh với ba đứa con trai bình thường mà không hề thấy áp lực, trong trường học được vô số học sinh gọi là Đồng ca!
Những cái này hầu như không ảnh hưởng đến vẻ hấp dẫn của nàng, người theo đuổi nàng cũng không ít hơn Lâm Khả Nghi, lúc còn học đại học hăn có nghe đồn, vô số trạch nam từng nhìn thử cuộc sống của nàng, trong đêm vắng vẻ thấy hết vườn đào của nàng.
Chỉ khi Từ Triết cùng Lâm Khả Nghi công bố quan hệ, thì hai người dần dần ít nói chuyện với nhau, chỉ duy trì mối quan hệ bạn bè, ngẫu nhiên gặp mặt nhau lập tức chào hỏi rồi trêu chọc nhau một chút.
“Trước đây ở trong sơn cốc nghe mọi người nói chuyện, nói ngươi bây giờ đã trở thành Võ Thần…. Nữ Võ Thần, Hắc hắc, mặc dù có chút không cân đối, nhưng vẫn như trước là một nữ hán tử.” Từ Triết lầm bầm sau đó bật cười.
“Giống như chỉ có mỗi mình ngươi là không thay đổi!” Hắn thấp giọng nói, sau đó nhìn về phía cửa sổ.
Trên bầu trời một đàn chim bay qua, làm cho bầu trời có thêm một chút sinh khí.
“Thùng thùng…”
Rất nhanh sau đó, mấy tiếng đập cửa vang lên.
“Mời vào.”
Từ Triết hô lên.
Cửa phòng lập tức bị người nhẹ nhàng đẩy vô, một bé gái mặc áo giáp khí thế hiên ngang bước vào bên trong.
Tuy không phải là Sở Tiêu Đồng, nhưng khí chất lại giống hệt nhau.
“Chào Từ thúc thúc, con là Tiểu Võ Thần Khúc Hồng Tụ!”
Bé gái vừa mới vào cửa thì lập tức lộ ra nụ cười ngọt ngào sau đó hô lớn, khí thế hiên ngang bỗng chốc biến mất tăm.
Thúc thúc?
Từ Triết lúc này ngồi thẳng người, vẻ mặt đầy khiếp sợ.
“Từ thúc thúc đừng hiểu lầm, là sư phụ bảo con gọi như vậy, người còn nói thúc là một người đầu óc đơn giản, bị gò bó bởi quy tắc, vì vậy khi nhìn thấy thúc nên lễ phép một chút.”
Khúc Hồng Tụ vừa nói vừa đi lại bên cạnh ghế salon sau đó ngồi xuống, hai cái chân thon dài song song với nhau, đột nhiên có một cái nhếch lên bắt chéo qua cái kia.
Sau đó đôi mắt đột nhiên sáng lên đầy vẻ tò mò bắt đầu đánh giá Từ Triết.
“Từ thúc thúc, người cũng đẹp quá đi nha!” Nàng khen ngợi.
“Im ngay, ngôn ngữ của chúng ta tuy sâu rộng phong phú, nhưng cũng không nên dùng từ ngữ linh tinh nếu không sẽ bị người khác chê cười, ta đây là soái không phải đẹp.”
Từ Triết nghiêm túc sửa chữa.
Khúc Hồng Tụ nhếch miệng không cho là mình sai sau đó phản bác lại:
“Thúc mới không đúng. Bên trong Chu Tước quân chúng ta cũng có rất nhiều nam nhân, bọn hắn so với thúc còn cao lớn cường tráng hơn nhiều, chỉ mỗi cánh tay cũng so với chân của thúc còn lớn hơn, ai nấy cũng lực lưỡng, khi bọn hắn chém giết Yêu thú lúc nào cũng hò hét, cười lớn cực kỳ khoái chí. Còn khi nhìn Từ thúc thúc thì thấy rất tinh xảo, giống như….Xinh đẹp như hoa, xinh đẹp như cái chai,... Ai nha, dù sao thúc cũng là đẹp, chứ không phải soái.”
“Ngươi con mắt thẩm mỹ giống như theo….Không đúng, mắt thẩm mỹ của Sở Tiêu Đồng cũng rất bình thường, nàng lúc trước cũng nói ta rất đẹp trai.” Từ Triết trừng mắt.
“Đúng vậy, sư phụ cũng bề bộn không nói rõ, lại gạt con tới tìm thúc, người còn nói thúc rất đẹp trai. Từ thúc thúc, con là người so sánh thẳng thừng, nên nói thật mong thúc đừng nổi giận nha, vừa mới bước vào nhìn thấy thúc, thì nội tâm con có chút thất vọng, nhưng sư phụ lại bảo con phải lễ phép, cho nên không thể biểu hiện ra ngoài.”
Khúc Hồng Tụ nói xong còn thuận tay cầm lon cola trên bàn uống luôn.
“...”
Ngươi không có biểu hiện ra bên ngoài, nhưng ngươi lại nói ra!
Từ Triết im lặng, sau đó nhìn chằm chằm vào lon cola nói: “Ta đã uống qua.”
“Không có việc gì, con rất thèm…. Khát muốn chết, thúc không biết ở biên vực khổ bao nhiêu đâu, đói bụng phải ăn thịt yêu thú, khát phải uống máu yêu thú, chỗ nào có thứ tốt như cola đâu.” Khúc Hồng Tụ than thở.
“Đúng vậy, máu thịt của yêu thú nếu chưa qua xử lý, tốt nhất vẫn nên ít ăn lại.”
Hai mắt Khúc Hồng Tụ đột nhiên sáng lên, mừng rỡ nhìn về phía Từ Triết: “Oa, Từ thúc thúc, thúc vừa mới tỉnh dậy, lại có thể hiểu rõ mấy thứ này, quả nhiên đúng như lời sư phụ nói thúc là người rất đơn thuần, cũng rất thông minh nếu như chuyên tâm một chút, thì bất luận thiên kiêu nào cũng không thể so sánh cùng thúc.”
“Nàng chỉ là nói quá lên, còn ta chỉ so với những người khác là thích suy nghĩ tường tận thêm một chút thôi.”
Khúc Hồng Tụ lúc này mới kịp phản ứng, tay chân luống cuống lục lọi tìm kiếm trong cơ thể, sau đó lấy từ bên trong áo giáp ra một mảnh giấy nhỏ.
Sau đó nàng bày ra tư thế nghiêm túc, giống như đang bắt chước ai đó ngồi nghiêm chỉnh, hai mắt nhìn vào tờ giấy nhỏ, dùng giọng nói cứng nhắc thì thầm:
“Từ Triết, lúc mà ngươi nghe những lời nói này thì có lẽ rất mê mang với thương tâm sao? Không có gì thì cũng nên nghĩ thoáng một chút, Thiên nhai chỗ nào không có hoa thơm cỏ lạ, với lẽ Lâm Khả Nghi làm như vậy cũng có thể dễ hiểu.
Ngươi vừa mới tỉnh lại, đối với những sự việc năm đó tất cả đều rất quen thuộc, cũng giống như ngủ một giấc rồi tỉnh lại.
Nhưng chúng ta lại khác, Lâm Khả Nghi chờ ngươi mấy ngàn năm, nhưng lại không ngờ đến ngươi là người cuối cùng tỉnh lại.
Lúc trước nàng cũng có nói chuyện với ta, nàng hôm đó không có hỏi chuyện thế sự, cũng thầm nghĩ cho bản thân mình một lòng cầu đạo. Nhưng cũng không biết nói thế nào cho ngươi hiểu hết, vì vậy ta đề nghị nàng nên nói thẳng, thuận tiện đem một chút thiên tài địa bảo tặng ngươi, để ngươi sử dụng, cái đó cũng không phải là tiền chia tay mà là tình cảm.
Nếu như trong lòng ngươi thấy không thoải mái thì cứ đến biên vực tìm ta, ta sẽ mang ngươi đi chém giết yêu thú giải sầu.”
Khúc Hồng Tụ nói xong lập tức thả tờ giấy xuống, hai mắt sáng như đèn nhìn về phía Từ Triết: “Từ thúc thúc con đọc xong rồi.”
“Ừ.”
Từ Triết nhẹ nhàng gật đầu, say dó trầm ngâm nói: “Vì thế cho nên Lâm Khả Nghi mới phái người đến để nói lời chia tay với ta sao?”
Khúc Hồng Tụ lập tức kinh hãi, mở to hai mắt nhìn hắn: “Từ thúc thúc, thúc….Thúc còn không biết chuyện này? Ai nha, con đây chẳng phải đã nói sớm hay sao?”
“Ta không phải là không biết, nhưng cũng mơ hồ đoán được một chút.” Từ Triết cười cười.
“Không thể nào, chẳng lẽ người thúc gặp đầu tiên là con sao? Vì cái gì?” Khúc Hồng Tụ có chút mơ hồ.
Nàng từng nghe sư phụ nhắc qua Từ Triết rất nhiều lần, cũng nghe sư phụ nói qua những thiên kiêu khác, nhưng rõ ràng nàng biết Từ Triết với Lâm Khả Nghi từng có quan hệ.
Không chỉ có sư phụ, đến nàng cũng biết người đầu tiên mà Từ Triết gặp nhất định là Lâm thánh chủ Lâm Khả Nghi.
Từ Triết cũng hời hợt cười: “Đại khái là bởi vì….Những bức thư được gửi đến đây, chỉ có mình ngươi là đề cập tự đến gặp ta, còn những người khác đều để cho ta đi gặp bọn họ.”
“Cái này…”
Khúc Hồng Tụ tựa hồ đã hiểu ra cái gì đó, lông mày lập tức nhăn lại: “Mấy người này thật quá đáng, lúc trước không có ai dám làm như thế, nhất định là do gặp người có huyết mạch phàm nhân như thúc, mà linh căn…Ạch, Từ thúc thúc, con…”
“Không có chuyện gì ta hiểu, ngươi nói chuyện thẳng thắn mà!”
Từ Triết cười nói: “Trước đây ở trong sơn cốc ta cũng từng nghe qua chuyện huyết mạch gì gì đó, nhưng lại thế nào, huyết mạch nhân tộc rất yếu sao?”
“Xác thực là...Rất yếu, thiên kiêu vốn dĩ mạnh mẽ đều là nhờ độ phù hợp của huyết mạch, cơ hồ độ phù hợp huyết mạch của tất cả thiên kiêu đều là Cửu tinh, cũng có một số người là Bát tinh.
Ví dụ như sư phụ con, huyết mạch Chu Tước đạt đến Cửu tinh, trời sinh cùng với Chu Tước Chi Hoả, mạnh mẽ hơn tất cả các pháp quyết hay công pháp thuộc tính Hoả nào của Thanh Tứ đại lục, công thêm Thiên hỏa linh căn của sư phụ, nếu như cả hai kết hợp với nhau sẽ là độc nhất vô nhị.”
Khúc Hồng Tụ nói đến Sở Tiêu Đồng, trên mặt còn lộ ra thần sắc kiêu ngạo.
“Các ngươi còn phân ra cấp độ phù hợp?” Đây là lần đầu Từ Triết nghe về việc phân cấp độ phù hợp cho huyết mạch.
“Đúng rồi, trong sách cổ có ghi, một vạn năm trước ý là trước khi thiên kiêu xuất hiện, Thanh Tứ đại lục xuất hiện người có huyết mạch cao nhất cùng phù hợp nhất, cũng chỉ có Ngũ tinh mà thôi, mà người đó là con của một vị nam tử nhân tộc cùng nữ tử yêu tộc. Mà khi đó cũng đã phân cấp bậc huyết mạch, cùng với chuyên môn kiểm tra độ phù hợp huyết mạch bằng huyết mạch chi bia.” Khúc Hồng Tụ gật đầu nói.
“Ta hiểu rồi.”
Từ Triết cũng gật đầu, cái này được gọi là độ tương thích của huyết mạch, song song với nó có lẽ là hàm lượng huyết mạch trong cơ thể, nếu như huyết mạch Yêu thú càng nhiều, thì độ tương thích với tinh cấp càng cao.
Nghĩ vậy, sắc mặt hắn đột nhiên ngưng trọng.
“Cho nên một trăm người chúng ta, không đúng, ngoại trừ ta ra thì chín mươi chín người khác đều là Yêu thú huyết mạch?”
Trong đầu Từ Triết rất nhanh hiện lên một hình ảnh mơ hồ, là hình ảnh năm đó dưới đảo hoang, các loại Thần thú bị nhốt để hút máu, mà tất cả những huyết dịch kia đều truyền vào bên trong khoang ngủ đông.
“Đúng vậy, mỗi một vị thiên kiêu đều có đồ đằng bên trên nắp hộp, mà sư phụ của con năm đó có ấn ký của Chu Tước bên trên khoang ngủ đông. Còn khoang ngủ đông của Từ thúc thúc là một con rồng. Nhưng kỳ quái ở chỗ, là mỗi khi một vị thiên kiêu tỉnh lại huyết mạch dị tượng sẽ xuất hiện giống kí hiệu bên trên khoang ngủ đông, nhưng chỉ có mình thúc.. là huyết mạch phàm nhân.”
Khúc Hồng Tụ nhìn Từ Triết, giống như muốn Từ Triết biết được đáp án này.
Nhưng Từ Triết không có trả lời, hắn chỉ cau mày suy nghĩ gì đó.
Hiện tại hắn cơ bản đã hiểu rõ, huyết mạch của Sở Tiêu Đồng, Lý Thuần Cương cùng những người khác, đều bị khoang ngủ đông ở bên dưới đảo hoang cải tạo, dùng huyết mạch Thần thú thủ tiêu huyết mạch nhân tộc của bọn hắn.
Nhưng Khúc Hồng Tụ cùng những người khác, đều luôn miệng nói huyết mạch phàm nhân là yếu nhất?
Thứ gọi là huyết mạch phàm nhân, thật ra là thuần túy Nhân tộc huyết mạch, làm sao có thể yếu được?
Ở Thương Thiên vực, huyết mạch Nhân tộc mới là mạnh nhất nha!
Đúng rồi, vừa nãy Khúc Hồng Tụ có nói, huyết mạch Chu Tước cùng với Chu Tước Chi Hoả đều mạnh hơn so với bất kỳ Hoả thuộc tính hay công pháp thuộc tính Hoả nào của đại lục này?
Không đời nào, không đời nào?
Chẳng qua là các ngươi chưa tu luyện «Càn Khôn Ly Hoả Quyết»?.
«Nguyên Dẫn Thiên Hoả Quyết», «Địa Sát m Hoả Quyết», «Thiên Cương Dương Hoả Quyết» đến những pháp quyết này cũng không có.
Từ Triết cũng bất ngờ, ở bên trong Thương Thiên vực, những công pháp này đều mạnh hơn gấp trăm lần so với Chu Tước Chi Hoả, nếu như hắn tùy tiện cũng có thể đọc ra hơn một trăm bản công pháp, bởi vì ở Thương Thiên vực, bên trong Tàng Thư các của một gia Tộc Tiên Đế, những pháp quyết này hắn có thể tùy tiện học.
Còn ở Thanh Tứ đại lục này, Chu Tước Chi Hoả lại là Hoả thuộc tính mạnh nhất.
Chỉ nội cái này cũng có thể hiểu rõ…
Pháp quyết tu luyện của nhân tộc ở Thanh Tứ đại lục quá yếu, yếu đến nỗi Thiên phú của Yêu thú cũng không bằng.
Cho nên những người tài giỏi đều công nhận huyết mạch Nhân tộc là yếu nhất, còn huyết mạch yêu thú là mạnh nhất?
Quá phiến diện, quá vô tri.
Sợ là các ngươi không biết, ở Thương Thiên vực, người có huyết mạch yêu thú thì địa vị thấp hơn so với nhân tộc rất nhiều, cơ hồ còn bị Ma môn chăn nuôi giống như gia súc, cưỡng ép tăng cảnh giới sau đó lại trở thành vật liệu tinh huyết, bị ném vào bên trong lò luyện đan có khi còn bị đem đi luyện khí, rất là đáng thương!
Nghĩ đến những thứ này, Từ Triết nhìn về phía Khúc Hồng Tụ bằng ánh mắt đồng cảm hơn trước rất nhiều.
Khúc Hồng Tụ ưỡn ngực kiêu ngạo nói: “Lão nương chính là Lục tinh huyết mạch, Liệt Dương Điểu!”
Lục tinh?
Có phải là mang trong người sáu phần huyết mạch của Liệt Dương Điểu?
Ai, thật là thê thảm.
Nếu như ở Thương Thiên vực thì chỉ có bị Ma môn bắt đi luyện đan dược hoặc linh khí.