Dịch: LÃo Mạc
***
Ngay lúc này, bên ngoài Thiên Hà Thành.
Bầu trời càng ngày càng tối, cửa thành đã đóng chặt từ sớm.
Không giống với Cổ thành ban ngày lúc nào cũng náo nhiệt nhiều người đi lại, ban đêm cả Thiên Hà Thành giống hệt như một tòa Quỷ Thành.
Nếu như nhìn từ bên ngoài, cả bầu trời của Thiên Hà Thành đều bị hắc khí bao trùm, hắc khí cuồng cuộn không ngừng, khuấy động tất cả, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể công phá yếu điểm của Cổ Thành rồi thoát ra bên ngoài.
Trên ngọn núi cao ở phía xa xa, có mười mấy tên Luyện Khí kỳ cùng Trúc Cơ kỳ đang ngắm nhìn Thiên Hà Thành, thấp giọng nói.
“Trấn Hồn Dạ trăm năm mới có một lần, sau khi thiên kiêu thức tỉnh mà diễn ra, rốt cuộc cũng có thể tận mắt chứng kiến.” Một thiếu niên kích động nói.
“Từ Triết là vị thiên kiêu cuối cùng thức tỉnh, chỉ sợ Trấn Hồn Dạ cũng là lần cuối cùng xuất hiện.” Có người thấp giọng nói.
“Không nhất định là vậy.”
Có người lắc đầu, sắc mặt ngưng trọng nói: “Gia sư từng nói, có một thứ gì đó đang bị trấn áp bên dưới Thiên Kiêu Cốc, Thiên Hà thành là mắt trận, mà thật ra một trăm vị thiên kiêu giáng lâm mục đích chính là dẫn động phong ấn nào đó. Bởi vì thế mỗi khi có một vị thiên kiêu thức tỉnh, sẽ làm cho phong ấn bị nới lỏng, thứ đang tồn tại bên dưới Thiên Kiêu Cốc sẽ bắt đầu trùng kích mắt trận, nhưng sau đó lại bị trấn áp một lần nữa, bởi vì như thế nó mới được gọi là Trấn Hồn Dạ.
Nhưng lại có một giả thuyết khác, là một trăm vị thiên kiêu này tồn tại để khởi động phong ấn, phong ấn của Thiên Kiêu Cốc chỉ có thể duy trì một trăm năm, khi thời hạn một trăm năm đến sẽ có một vị thiên kiêu thức tỉnh, phong ấn cũng sẽ được khởi động tiếp tục tiến hành trấn áp. Hôm nay vị thiên kiêu cuối cùng đã thức tỉnh, một trăm năm về sau không còn thiên kiêu, không ai biết lúc đó sẽ như thế nào.”
“Thì ra là vậy, không thể tưởng tượng được huynh đài lại biết nhiều như thế.”
Một ít người ở đây đều lộ ra vẻ chợt hiểu.
Bọn hắn dù sao cũng là người tu tiên, nhưng những thông tin tức có liên quan đến Thiên Kiêu cốc, kỳ thật ở Tứ Đại châu không được lưu truyền nhiều, thậm chí nó còn bị cho là bí ẩn, vì có rất nhiều chuyện không muốn cho người khác biết.
“Khó trách Thiên Kiêu cốc hạn chế nhiều đến như vậy, đến Vạn Tượng Linh Võng cũng không thể bao trùm nơi này.”
“Đúng vậy, Vạn Tượng Ngọc Điệp của ta cũng yên lặng cả ngày, có chút không quen.”
“Tốt là chức năng ghi chép vẫn có thể sử dụng, hôm qua người của Thiên Cơ Đạo đã lắp đặt ngọc điệp ở tất cả mọi nơi trong Thiên Hà Thành.”
“Hừ, chỉ là một đám gian tặc, gán cho người trong thiên hạ mấy cái danh hiệu muốn ăn đấm, đi khắp nơi ghi chép bí mật của người khác rồi đưa lên Vạn Tượng Linh Võng, lại phải trả tiền để xem.”
“Xuỵt, nói nhỏ một chút, người của Thiên Cơ đạo vẫn còn đứng ở phía trước, nhưng dù sao đi nữa Thiên Cơ đạo cũng là thế lực của Vương Kiến Quốc, vẫn phải cho một tí mặt mũi.”
“Sợ cái gì, Lý Đao Thần cũng từng chửi Vương đạo trưởng là Cẩu đầu lĩnh không biết xấu hổ.”
“Đấy không phải là do Vương đạo trưởng công khai đăng bài lên Vạn Tượng Linh Võng, nói bệnh phù chân của Lý Đao Thần còn mạnh hơn cả đao khí sao.”
Nói tới câu đó, rất nhiều người không nhịn được mà cười ra tiếng, rồi vận sức nén cười, không dám cười thật sự.
Có người lo lắng tái mặt ho khan nhắc nhở: “Được rồi, đừng nói nữa. Mà các ngươi cũng đừng quên, nói xấu sau lưng thiên kiêu là đại kỵ.”
“Ngươi nói là kiêng kỵ, thì ta đây cũng không mệt nhọc mà nói tiếp.”
“Ở Thanh Tứ đại lục có ngũ đại kiêng kỵ, một trong số đó là thiên kiêu cốc này.”
“Cái này còn nghe được…, đơn giản là trước khi trấn hồn dạ bắt đầu, không thể nói đến nhưng chữ có liên quan, ám chỉ cũng không được, chỉ cần nói đến thì ngay lập tức bị một sức mạnh thần bí gạt bỏ. Trái lại, chỉ cần không nói đến thì chắc chắn sẽ bình an vô sự.”
“Sao lại chỉ có nhiêu đó, nhất là sau khi trời tối, ngoại trừ thiên kiêu vừa thức tỉnh cùng với phàm nhân ở trong hay bên ngoài Thiên Hà Thành, tất cả tu sĩ đều phải rời khỏi thành nếu không tất cả đều phải chết.”
“Nói nhảm, chúng ta bây giờ đang trốn bên ngoài thành làm cái gì hả?”
“Haiz, tất cả những điều này đều là do tiền nhân dùng chính tính mạng của mình để đổi lấy nha.”
Khi câu nói này vừa phun ra, mọi người lại tiếp tục phun lửa, chỉ trời chỉ đất cãi nhau.
….
Cùng lúc đó.
Ở biên giới Thiên Kiêu Cốc cùng Tây Khôn Châu.
Một đạo ánh sáng từ trên trời hạ xuống, đáp xuống một đỉnh núi cao.
Ánh sáng từ từ biến mất, lộ ra một đạo nhân ảnh, là Khúc Hồng Tụ.
“Lâm Thánh Chủ, vì sao lại cản trở đường đi của ta, có gì muốn nói sao?” Nàng có vẻ hơi hơi tức giận, sau đó trừng mắt nhìn về phía trước.
Vừa dứt lời, phía trước đột nhiên có một bóng người hiện ra, đây là hóa thân Lâm Khả Nghi vừa mới rời khỏi Thiên Hà Thành không lâu.
Đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhăn lại, dường như suy nghĩ gì đó, cũng giống như đang bị một vấn đề gì quấy nhiễu, cũng không nhìn Khúc Hồng Tụ lần nào, chỉ mở miệng nói nhẹ: “Giúp ta nói với sư phụ ngươi là ta có việc tìm nàng.”
“Ngươi có Vạn Tượng Ngọc Điệp, mà nơi này là Tây Khôn Châu, được Vạn Tượng Linh Võng phủ sóng, nên ngươi cũng có thể tự mình liên hệ với nàng.” Khúc Hồng Tụ nhếch mép nói.
Lúc này, Lâm Khả Nghi mới ngẩng đầu nhìn Khúc Hồng Tụ, mặt không chút biểu cảm nói: “Ta cũng đã thử liên hệ với nàng, nhưng nàng không nhận.”
“Vậy cũng dễ nói là nàng hiện giờ đang bận, nếu không còn gì thì ta đi đây.” Khúc Hồng Tụ vừa nói xong, lập tức muốn phá không rời đi.
Lâm Khả Nghi bước về phía trước một bước, nền đất dưới chân rung lên một lần, đi về phía Khúc Hồng Tụ.
“Ngươi...Đường đường là Thánh Chủ của Dao Trì Thánh Địa, lại lấy lớn hiếp nhỏ sao?” Khúc Hồng Tụ thấy vậy lập tức lui về phía sau một cách nhanh chóng dứt khoát, còn tức tối hét lên.
Đồng thời trong tay nàng cũng xuất hiện một khối ngọc điệp, lòng bàn tay truyền một tia linh lực vào bên trong ngọc điệp, tia linh lực vòng quanh ngọc điệp sau đó từ từ biến mất.
Một khắc sau đó, miếng ngọc điệp đột nhiên bừng sáng.
“Sư phụ, Lâm Thánh Chủ phái hóa thân đến giết ta này, ngài nhất định phải làm chủ cho ta.” Khúc Hồng Tụ nhìn vào ngọc điệp khóc lóc kể lể.
Ở bên trong ngọc điệp, lập tức có âm thanh truyền ra ngoài: “Lâm Khả Nghi, ngươi có ý gì? Dám ức hiếp đồ đệ của ta sao?”
“Vừa nãy ta có gọi cho ngươi, nhưng ngươi không quan tâm đến.” Lâm Khả Nghi bình tĩnh trả lời.
“Hiện tại lão nương đang bề bộn nhiều việc, mấy tên đại yêu ở biên vực lại tới tìm chết, còn ngươi đừng có ở không rửng mỡ đi gây sự, nếu như còn dám ức hiếp đồ đệ của lão nương, thì lão nương sẽ dẫn Chu Tước quân san bằng Dao Trì của ngươi.”
Trong ngọc điệp phát ra một giọng nữ, mặc dù giọng nói có chút mềm yếu, nhưng từ ngữ lại bá đạo vô cùng, hiển nhiên là một người có tính tình táo bạo.
Nghe những lời này Lâm Khả Nghi lại một lần nữa nhíu mày, lãnh đạm nói: “Sở Tiêu Đồng, ta không ức hiếp đồ đệ của ngươi, nên ngươi không cần phải làm như vậy.”
Nói dứt lời, ánh mắt nàng nhìn về phía Khúc Hồng Tụ.
Khúc Hồng Tụ thấy vậy lập tức hét lớn: “Có, nàng có, hiện tại nàng đang dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn ta, giống như muốn hù chết con, sư phụ nhanh đến cứu con.”
“.....”
Người bên kia Ngọc Điệp lập tức trầm mặc.
Một lát sau đó “Lạch cạch”, ánh sáng trên ngọc điệp đột ngột biến mất.
Sắc mặt Lâm Khả Nghi không hề có chút biểu cảm gì, chỉ lạnh nhạt nhìn Khúc Hồng Tụ.
Lông mi Khúc Hồng Tụ nhếch lên, nàng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, tránh phải đối mặt với Lâm Khả Nghi.
Một khắc sau đó, Lâm Khả Nghi giơ tay mình lên, một miếng ngọc điệp giống y hệt như Khúc Hồng Tụ xuất hiện trong tay, chính nó cũng đang phát ra ánh sáng.
Đầu ngón tay nàng chạm nhẹ vào ngọc điệp.
Sát theo đó, giọng nói của Sở Tiêu Đồng từ trong ngọc điệp truyền ra: “Nói mau, tìm ta có chuyện gì?”
“Ngày hôm nay ta đã đi gặp Từ Triết.” Lâm Khả Nghi bình tĩnh trả lời.
“Ngươi dám đi đến chỗ kia?” Sở Tiêu Đồng nghi ngờ nói.
Lâm Khả Nghi mỉm cười: “Ta dùng hóa thân áp chế cảnh giới, còn dùng bí thuật hỗ trợ, còn dịch dung đi vào trong đó tìm hắn, kết quả hắn đã nhận ra ta, nhưng ta lại không nhận ra hắn. Nhưng cuối cùng hắn cùng với tưởng tượng của ta không giống nhau, cũng không giống như những miêu tả của ngươi là mấy.
“Cho nên?”
Trong ngọc điệp giọng nói của Sở Tiêu Đồng bỗng nhiên trở nên lạnh lùng: “Ngươi nói ngươi đã quên hết quá khứ ở cùng hắn, vậy ngươi còn tưởng tượng làm cái gì? Không phải ngươi nói chỉ lo cho bản thân một lòng cầu đạo, vì cái gì còn chạy đến đó trêu chọc hắn làm gì?”
Trong mắt Lâm Khả Nghi chợt lóe lên hàn quang, trầm giọng nói: “Ngươi không có tư cách chất vấn ta. Ngươi nói ta viết thư gửi cho hắn, nhưng đối với ta mà nói, chỉ có cách đối mặt với hắn nói chuyện rõ ràng, đó mới thật sự là chấm dứt, mới có thể khiến cho con đường cầu đạo không có một chút khuyết điểm hay tai họa ngầm nào.”
“Ha, bằng vào hiểu biết của ta đối với hắn, thì việc ngươi nói chuyện rõ ràng với hắn, đối với ngươi mà nói thực sự là giải thoát, nhưng có thể đối với hắn lại là sự thống khổ.” Sở Tiêu Đồng cười lạnh nói.
“Ngươi sai rồi.” Lâm Khả Nghi lạnh nhạt trả lời: “Hắn rất bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi, phải khiến cho ta phải cảm nhận được một chút thích thú.”
Ngọc điệp vẫn còn phát sáng, cuộc gọi vẫn còn chưa kết thúc, chỉ có Sở Tiêu Đồng một lần nữa rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, mới phát ra tiếng.
“Vậy nguyên nhân ngươi tìm ta là vì cái này sao? Bởi vì biến hóa của hắn vượt quá dự liệu của ngươi, cho nên bây giờ trong lòng ngươi có chút dao động rồi hả?”
Lúc này đây, giọng nói của Sở Tiêu Đồng mang theo một chút trêu tức, giống như đang chế giễu Lâm Khả Nghi.
Sắc mặt Lâm Khả Nghi vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ lạnh nhạt nói: “Ta chỉ nói là mình có một tí thích thú đối với hắn, vì vậy đây chỉ là nhận thức lần nữa về hắn mà thôi, không hơn không kém. Mà nội tâm của hắn cường đại hơn so với tưởng tượng của ta và ngươi, nhưng đáng tiếc…”
Đang nói thì nàng ngừng lại, trong câu nói còn mang theo tiếc nuối: “Đáng tiếc, huyết mạch phàm nhân, cuối cùng cũng chỉ có thể làm phàm nhân, nếu không thì tương lai của hắn sẽ không yếu hơn so với ta và ngươi”
“Ngươi đang coi thường hắn? Nhưng nếu như hình dung lại thì ngươi đang coi thường chính mình, ít nhất cũng đang tự coi thường ngươi của một vạn năm trước.”
“Ngươi đừng hiểu lầm, ta chỉ đang nói rõ tiếc nuối của mình mà thôi. Từ khi bắt đầu, ta vốn dĩ đã rất mong chờ hắn, nhưng xem ra hiện tại, hắn có thể an tâm làm một người bình thường, cuộc đời hắn sẽ tốt hơn so bất cứ ai trong số chúng ta.” Lâm Khả Nghi nhẹ nhàng nói.
Lúc này Sở Tiêu Đồng không tiếp tục bác bỏ ý kiến của nàng.
Một lát sau, Lâm Khả Nghi lần nữa mở miệng nói: “Đúng rồi, qua một khoảng thời gian ngắn nữa, ta muốn đi Thiên Cương đầm niết bàn huyết mạch của mình, đây mới là mục đích chính mà ta muốn liên lạc với ngươi.”
….
Mà lúc này, trong bóng đêm của Thiên Hà thành.
Sảnh lớn bên trong tiền phủ, đèn đuốc sáng rực.
Từ Triết đang ngồi trước một bàn ăn, đang ngồi cùng với hắn là người bên trong Tiền Phủ, cả một nhà già trẻ lớn bé.
Bụng phệ Tiền lão gia, tai to mặt lớn Tiền Phu nhân, còn có dáng vẻ yêu kiều mềm mại Tiền thiên kim, cuối cùng còn có một người đang nhìn Từ Triết, là một tiểu tử béo ú khoảng độ hai ba tuổi, đang cười khù khờ nhìn hắn, là tiểu thiếu gia Tiền phủ.
Trên bàn ăn bày đầy thức ăn, còn bốc khói nghi ngút, cũng rất chú trọng cách bài trí, màu sắc hay hương vị đều có đủ, nhưng chưa có ai động đến.
Có vẻ mọi thứ đều làm ra chỉ để đón tiếp Từ Triết.
“Công tử, đồ ăn không hợp khẩu vị của ngươi sao? Vì sao không động đũa?”
Sắc mặt Tiền lão gia đầy vẻ hiền hòa, đôi mắt cười đến nỗi chỉ còn một khe hở nhỏ, mở miệng hỏi thăm Từ Triết.
Từ Triết xa vào chần chừ.
Nói như thế nào cho phải nhỉ?
Đồ ăn này đúng là không hợp khẩu vị.
Nếu như nhìn bằng mắt thường, thì mọi thứ là xương hầm, thịt kho tàu các loại, còn dò xét bằng thần thức thì tất cả đều là giun đũa, sán, giun móc, giun kim, trùng roi, không những thế còn có sâu róm.
Điểm mấu chốt ở đây là tất cả đều còn sống, chúng đang ở trên bàn ngọ nguậy quấn vào nhau, lăn qua lộn lại, mơ hồ còn có thể ngửi thấy mùi thối rữa tanh tưởi.
Khẩu vị của Tiền gia, quả thật rất đặc biệt.
Nhưng dù sao cũng là tâm ý của người ta, mình cũng không thể thẳng thắn nói là không thích ăn.
Hay là tùy ý ăn mấy miếng nhỉ?
Được rồi.
“Haiz.”
Từ Triết cầm lấy cổ áo thở dài.
Trời hôm nay thế nào mà càng ngày càng lạnh rồi, giống như tâm tính của Lâm Khả Nghi vậy.
Nhưng một nhà già trẻ lớn bé của Tiền phủ trước mặt lại khác.
Rõ ràng bây giờ là nửa đêm, lại mời một người xa lạ vào nhà ăn cơm.
Mặc dù bọn hắn không phải người cũng không phải yêu, chắc hẳn là tà mị do một loại sát khí nào đó biến thành.
Vì không muốn doạ ta sợ hãi, nên bọn hắn đã cố ý biến thành hình dáng con người cố gắng tiếp đón ta, làm cho ta có chút cảm động, tâm hồn cũng ấm áp hơn…
“Tiền cô nương, mặc dù ta cảm thấy trời hôm nay có chút lạnh, nhưng dù sao nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi cũng không cần phải tự mình đưa tay đến giúp ta sưởi ấm tâm hồn nha?”
“Hơn nữa tư thế này của ngươi cũng không đúng, mà móng tay của ngươi làm sao không cắt ngắn một chút, làm ta cứ tưởng rằng ngươi đang móc trái tim ta.”
“Đệ đệ của ngươi cũng có chút nghịch ngợm, sao lại chui xuống gầm bàn ôm chân của ta cắn vậy, ngươi có thể dạy dỗ sao?”
“Ồ, Tiền phu nhân Tiền lão gia, các ngươi bị làm sao vậy? Há miệng lớn như vậy làm gì, lợi chảy máu rồi kìa, vì vậy bình thường phải chú ý bổ sung Vitamin C, và ăn nhiều rau củ một chút nha.”
Từ Triết vừa nói chuyện vừa lễ phép đẩy cánh tay dơ bẩn của Tiền tiểu thư ra.
Khá lắm, móng tay dài mấy centimet rồi mà không chịu cắt đi, đến nỗi biến thành màu đen.
“Ồ, không nhìn ra, Tiền tiểu thư cũng chú trọng vào việc rèn luyện thể chất, nhìn bình thường như thế mà sức mạnh lại lớn như vậy. Không thể không nói, điều này khiến cho tại hạ không nhịn nổi nảy sinh một tí hào hứng.”
Từ Triết cầm lấy tay Tiền tiểu thư vật nhẹ về phía sau, rồi đột nhiên mỉm cười: “Không bằng nhân dịp cảnh đêm hài hòa đẹp mắt, chúng ta so tài vật tay đi.”
“Rắc rắc!”
Một tiếng vang giòn, cánh tay của Tiền tiểu thư gãy làm đôi.
Ầm!
Ngay sau đó, cánh tay đứt bị Từ Triết đập mạnh lên mặt bàn, chấn động khiến chén bát trên bàn va vào nhau phát ra tiếng giòn vang.
“Ta thắng.”
“...”