Soán Đường

Chương 69: Q.7 - Chương 69: Bỏ Hổ Lao quan lấy Khai Phong.




Hai người sớm muộn gì cũng sống mái với nhau vậy tại sao không để cho bọn hắn sống mái sớm hơn?

Bọn họ sống mái sớm một ngày thì Lý Mật thiếu một phần chuẩn bị, thiếu một phần uy vọng.

- Như thế mặc dù hắn độc lập cũng khó uy hiếp chúng ta.

Vương Hoàng tựa hồ đã minh bạch.

Kế sách này cũng giống như là kế sách khu hổ nuốt lang.

Tuy không rõ Lý Ngôn Khánh tại sao có thể khẳng định Lý Mật sẽ sống mãi với Địch Nhượng nhưng hắn đã phân phó thì Vương Hoàng cũng không thể không chú ý, Lý Mật nếu như quả thật giết Địch Nhượng thì với danh vọng của hắn sẽ giảm bớt.

Trương Tu Đà thua chạy về Hổ Lao quan quan xong Ngưu Chử Khẩu đã biến thành một tòa thành không binh tốt.

Quân Ngõa Cương thừa thế cướp lấy Ngưu Chử Khẩu, trước kia bọn họ liên tục bị Trương Tu Đà đán bại, Ngõa Cương lòng người bàng hoàng.

Nhưng hiện tại Trương Tu Đà đã chết sự lo lắng cũng tiêu tán không còn gì.

Ngõa Cương cao hứng bừng bừng ở trong Ngưu Chử Khẩu nâng ly cạn chén, hôm nay cướp được Ngưu Chử Khẩu ngày mai sẽ nắm lấy Hổ Lao quan quan không bao lâu nữa có lẽ sẽ chiếm được toàn bộ Huỳnh Dương quân.

Đến lúc đó, kho lương Lạc Khẩu sung túc tùy ý để bọn họ hưởng dụng kế tiếp có thể lãnh binh đánh tới Đông Đô Lạc Dương.

Thắng lợi này khiến cho mọi người tràn ngập tin tưởng.

Không ngờ trong đại trướng của Ngưu Chử Khẩu lúc này đang giao phong kịch liệt.

Sắc mặt của Địch Nhượng âm trầm Địch Hoằng tức giận.

Trình Giảo Kim và Đan Hùng Tín thì như lão tăng nhập định.

Lý Mật thì làm ra một vẻ lạnh nhạt thờ ơ, ngồi uống rượu ăn uống không nói gì.

Địch Nhượng trong lòng vừa sợ vừa tức.

Đại Hải tùy quân đại bại giết chết Trương Tu Đà... nhìn thì có vẻ đại thắng hiển hách nhưng trên thực tế không có chút quan hệ gì với hắn, chuẩn xác mà nói trận chiến này thắng là vì Lý Mật, chứ không phải là vì Địch Nhượng.

Quân mình thảm bại, Lý Mật thắng lợi hai hình ảnh tối sáng đối lập.

Lý Mật sau khi đại thắng thanh thế vô lượng quan trọng nhất là lần này nhân mã phục kích hoàn toàn không phải là quân Ngõa Cương điều này cho thấy Lý Mật sớm đã trù tính mượn cơ hội này tự lập quân, cho thấy hiện tại muốn áp chế Lý Mật thì không thể, hơn nữa những thân tín của Lý Mật như Vương Đương Nhân, Phòng Huyền Tảo cũng đã lộ vẻ bất mãn.

Địch Nhượng mặc dù lòng dạ hẹp hòi nhưng cũng không phải là kẻ ngu si.

- Mật công trù tính diệu kế, tru sát Trương Tu Đà, khiến cho các huynh đệ được hả giận.

Địch Nhượng trầm ngâm nửa ngày sau đó mới mở miệng nói chuyện.

Mà Lý Mật thì khiêm tốn:

- Đây là do các tướng sĩ cống hiến chứ không phải là công lao của Mật.

Các tướng sĩ cống hiến?

Ý của ngươi chẳng phải nói là các tướng sĩ cống hiến với ngươi chứ theo ta thì chần chừ sao? Địch Nhượng trong lòng vô cùng bất mãn nhưng không biểu lộ ra ngoài.

Vì vậy hắn cố nén giận dữ mà nói:

- Hiện tại Trương Tu Đà đã chết, Hổ Lao quan không tướng, Huỳnh Dương sắp rung chuyển.

- Ta nghĩ chúng ta nghỉ ngơi hồi phục ba ngày xong sẽ mang binh tới Hổ Lao quan, thừa thế đánh chiếm Huỳnh Dương, Huỳnh Dương sau khi chiếm được thì kho lương Lạc khẩu rơi vào tay chúng ta, lúc đó có thể ổn định quân tâm, mưu đồ Lạc Dương, không biết Mật công còn diệu kế gì có thể dạy ta?

Lúc trước Địch Nhượng gọi thẳng tên của Lý Mật.

Nhưng hiện tại hắn lại cung kính kêu hai tiếng Mật công.

Nhưng ẩn trong đó là sự tức giận, ai có thể biết được?

Hắn hạ thấp mình hi vọng Lý Mật cho hắn mặt mũi.

Nào ngờ Lý Mật sau khi nghe được sắc mặt liền hơi biến đổi:

Trầm ngâm một lát sau đó hắn lắc đầu nói:

- Đại tướng quân, Lý Mật cũng không phải không muốn xuất lực nhưng mà Hổ Lao quan hiện tại không dễ đánh chiếm.

Địch Nhượng không khỏi nổi giận:

- Mật công nói lời đó là có ý gì?

Lý Mật nghiêm mặt nói:

- Đại tướng quân hẳn đã quên, Trương Tu Đà mặc dù chết rồi nhưng ở trong Huỳnh Dương quận còn có một mãnh hổ.

- Ai?

- Củng huyện Lý Ngôn Khánh.

Địch Nhượng liền lộ ra vẻ khinh thường hắn lạnh lùng cười cười:

- Mật công không khỏi đề cao hắn rồi, tên trẻ con kia ta không phủ nhận hắn nổi danh, có vài phần bổn sự, nhưng mà ta thấy hắn khó có thể vãn hồi cục diện, hiện tại Trương Tu Đà vừa chết, Huỳnh Dương quận dĩ nhiên là đại loạn.

Ta mang theo uy phong giết Trương Tu Đà, binh lâm dưới Hổ Lao quan tên Lý Ngôn Khánh kia cũng chỉ bất lực mà thôi.

Lý Mật cười khổ nói:

- Nhớ năm đó tại hạ cũng khinh thường tên đồng tử kia.

- Tuy nhiên sau đó hắn đã ngăn cản bên ngoài Củng huyện bảy ngày khiến cho viện binh Tùy quân liên tục tới.

- Đại tướng quân ta cũng không phải là nâng chí khí của người khác diệt uy phong của mình nhưng theo sự suy tính của ta Lý Ngôn Khánh đã ở đó hiện tại cường công Hổ Lao quan, chỉ sợ phần thắng không nhiều.

- Vậy ý của ngươi là... lui binh?

Lý Mật nói:

- Lui binh thì không thể tuy nhiên Mật cho rằng, Hổ Lao quan không thể đánh được, trước hết phải chiếm Huỳnh Dương.

Hắn nói một câu này khiến cho những người trong lều đều cảm thấy hồ đồ.

- Mật công, ngươi rốt cuộc là có ý gì?

- Ý của ta là vứt bỏ Hổ Lao quan, lấy Khai Phong.

Địch Nhượng cau mày ngưng mắt nhìn Địch Nhượng nửa ngày sau rồi buông tiếng thở dài.

- Mật công hiện tại thanh danh của ngươi đã lên cao thiên hạ đều biết.

- Địch Nhượng tự hiều mình vô lực, nếu như ngươi muốn đánh Khai Phong thì tự mình mà đánh, bộ thuộc cũ ngày xưa của ngươi là Vương Đương Nhân Lý Công Dật cũng do ngươi quyết định, ta sẽ đi đánh Hổ Lao quan.

Ngụ ý Lý Mật ngươi hiện tại đã lớn mạnh rồi ta không khống chế nổi ngươi.

Ngươi muốn làm gì thì làm, từ nay về sau chúng ta không liên quan.

Địch Nhượng kỳ thật cũng là không có cách nào.

Lý Mật từ sau khi đầu nhập trước lấy Kim Đê sau chiếm kho lương Lê Dương, trảm Vệ Văn Thông giết Trương Tu Đà trước kia hắn chưa nổi danh Địch Nhượng còn có thể có cách áp chế nhưng hiện tại không thể, mà giết Lý Mật hắn cũng không nắm chắc.

Cho nên tiếp tục để Lý Mật ở tại Ngõa Cương thì chỉ sợ chúng tướng càng thêm tin phục hắn.

Đến cuối cùng chỉ sợ mình không binh không tướng ngay cả tính mạng cũng khó bảo đảm như vậy không bằng đuổi hắn đi ít nhất mình cũng còn thực lực có binh mã trong tay.

Lời nói kia vừa thốt ra khiến cho đám người Địch Hoằng sợ hãi.

Lý Mật vẫn lộ vẻ lạnh nhạt như cũ, sau một hồi hắn đứng lên mà nói:

- Đại tướng quân cũng không phải Lý Mật muốn tự lập nhưng thật sự...

- Đại tướng quân đã nói thế Lý Mật cũng chỉ có thể tòng mệnh.

- Tuy nhiên Lý Mật sở dĩ đánh Khai Phong cũng không phải là cướp đoạt thành trì, Trương Tu Đà hiện tại chết trận, Tùy thất làm sao có thể thờ ơ, thái thú Lương quận Dương Vượng cũng là tôn thất sẽ xuất quân không ngồi yên nhìn chúng ta lấy Huỳnh Dương, Lý Mật xin lĩnh đội ngũ sau khi chiếm lĩnh Khai Phong sẽ ngăn cản viện quân giúp đại tướng quân, tránh tướng quân phải lo âu. Tuy nhiên Mật có một lời, mong tướng quân lưu ý Lý Ngôn Khánh Lý vô địch, hắn tuổi tác nhìn thì không lớn nhưng lại có thủ đoạn khó lường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.