Soán Đường

Chương 80: Q.6 - Chương 80: Chiếm huyện phủ.






- Ai muốn tìm cái chết?

Hùng Khoát Hải đứng ở trước cửa phủ, lông đen ở trước ngực, mắt hổ trợn trừng lên, dữ tợn đáng sợ, khiến cho người ta thở cũng không dám. Cùng lúc đó Thẩm Quang đem hai tên đánh lén chém té xuống đất, máu tươi bắn lên trên người, lộ ra sát khí đằng đằng.

Ngôn Khánh đem Trương huyện lệnh tới bên cạnh Mã Tam Bảo, sau đó đưa Long Hoàn Kiếm cho hắn.

Hắn cầm lấy một cây đại thương chĩa lên trên cổ họng của Trương huyện lệnh, vừa định mở miệng

thì nghe Tả Hiếu Cơ hét lớn:

- Các huynh đệ đừng vội nghe tên phản tặc này nói, mau ra tay, chỉ cần giết chết Lý Ngôn Khánh là cứu được huyện lệnh lão gia ra, mau giết chết hắn.

- Ta xem ai dám động vào công tử?

Đúng lúc này một loạt vó ngựa vang lên.

Một đội thiết kỵ từ xa xuất hiện, người đi đầu chính là Tô Liệt Tô Định Phương, chỉ thấy hắn dương cung cài tên, nhắm thẳng vào Tả Hiếu Cơ.

Tả Hiếu Cơ sợ vô cùng, hắn quên lúc này đang ở trên ngựa, phịch một tiếng té xuống mặt đất.

Hắn ngã xuống đất khiến cho đám hương dũng vốn bối rối không biết ai xấu ai tốt liền nghĩ thầm chẳng lẽ Tả Hiếu Cơ trúng tên rồi soa? Đám hương dũng nhất thời rối loạn, mười hai hổ vệ giống như vũ bão, mở ra một con đường.

Tả Hiếu Cơ từ mặt đất mà đứng lên, chuẩn bị cưỡi ngựa thì Tô Liệt đã cầm lấy một cây đại thương, đánh vào người hắn, đem Tả Hiếu Cơ ngã xuống mặt đất.

- Ai dám phản kháng giết bất luận tội.

Tô Liệt đem mũi thương đặt lên trên ngực của Tả Hiếu Cơ, oai phong lầm lẫm đằng đằng sát khí.

Đôi mắt của hắn lóng lánh nhìn về bốn phía, nhìn thấy Tô Liệt hung dữ như vậy nguyên một đám vứt bỏ khí giới, mà ngồi xuống.

- Ngôn Khánh, ngươi lập tức tiến về Hổ Lao quan, báo cho Bùi Hoằng Sách tướng quân biết Dương Huyền Cảm tạo phản.

Lý Ngôn Khánh còn chưa hiểu thế nào:

- Tứ... lão gia chuyện này là thế nào? Củng huyện rốt cuộc xảy ra điều gì?

Lý Ngôn Khánh đã có thói quen gọi Trịnh Thiện Quả là tứ thúc nhưng nhớ lại mình không còn là người của Trịnh gia nữa liền đổi cách xưng hô.

Trịnh Thiện Quả sao không nghe được sự ảo diệu trong đó hắn cũng chỉ có thể đắng chát mà cười cười.

Trịnh gia chung quy vô phúc lại bỏ qua một người tốt....

Hắn nghiêm nghị nói:

- Trương huyện lệnh này vốn là môn hạ đệ tử của ta, không ngờ ta mới từ chức hắn đã thay đổi thái độ với ta.

Sau thanh minh, ta ở Huỳnh Dương cũng rảnh rỗi nên chuẩn bị trở về Lạc Dương, đi ngang qua Củng huyện, vào thăm hắn ai ngờ phát hiện ra tên tặc tử này.

Ta muốn bẩm báo với triều đình ai ngờ bị hắn phát hiện, đem ta nhốt vào trong phủ may mà tên tặc tử này còn có chút lương tâm, chưa hại tính mạng của ta nếu không thì xong mạng ta rồi.

Trịnh Thiện Quả giải thích một phen khiến cho Lý Ngôn Khánh bừng tỉnh đại ngộ.

Dương Huyền Cảm thực sự tạo phản sao?

Trong lòng hắn thầm thở dài một tiếng, có một số chuyện hắn không thể cải biến, Lý Ngôn Khánh vừa muốn mở miệng, lại nghe Tả Hiếu Cơ nghiến răng nghiến lợi nói:

- Các ngươi đừng vội đắc ý, chủ công của ta đã khởi sự rồi sắp tới ít ngày sẽ vượt qua sông, đi thẳng tới Lạc Dương, ta nói thật cho các ngươi biết, Huỳnh Dương đã trở thành vật trong tay của chúa công các ngươi nếu như biết tiến biết tối thì hiện tại đầu hàng, còn không sẽ bị chém đầu.

Tả Hiếu Cơ này xem ra biết không ít chuyện.

Lại liên hệ với việc Trương huyện lệnh điều động đội ngũ, khống chế Củng huyện cho thấy những lời này không phải là đe dọa.

Ngôn Khánh nhìn qua Trịnh Thiện Quả và Bùi Thục Anh, trong mắt cả hai đều hiện ra vẻ lo lắng. Huỳnh Dương là vật trong lòng bàn tay, khẩu khí thật lớn.

- Thẩm Quang, mau mời Trương huyện lệnh trở về.

Ngôn Khánh trầm ngâm một lát rồi phân phó:

- Mã Tam Bảo, ngươi cùng với Tô Liệt trông coi tù binh, ai gây náo loạn lập tức giết chết, không cần hồi bẩm.

- Ngôn Khánh, ngươi định thế nào?

Bùi Thục Anh thấp giọng hỏi.

Lý Ngôn Khánh người cười khẽ vỗ vào mu bàn tay của Bùi Thục Anh, sau đó nói với Trịnh Thiện Quả:

- Trịnh lão gia, xin lão gia trở về Huỳnh Dương trước.

Đi qua quản thành, xin mật lệnh với Thôi lão gia, mong Thôi lão gia trợ giúp, còn có Từ Thế Tích là huyện úy ở Quản Thành nữa, người này là kỳ tài hiện nay, binh pháp xuất chúng, lão gia xin hãy thông báo với hắn một tiếng, ở đây có đai lưng ngọc tùy thân của ta, huyện úy nhìn thấy chắc chắn sẽ nghe ngài điều khiển.

Ngôn Khánh nói xong gỡ đai lưng xuống đưa cho Trịnh Thiện Quả.

Đai lưng này cũng là kỷ vật mà Lý Cơ tặng cho hắn, nó đúng là vật chứng minh tốt nhất.

Trịnh Thiện Quả tiếp nhận đai lưng, nhịn không được mà hỏi:

- Ngôn Khánh, vậy chyện ở Củng huyện?

Ngôn Khánh cười cười:

- Nếu như Huỳnh Dương vô sự, thì Củng huyện tự nhiên vô sự, ha ha, tả binh tào nói ngày mai ta sẽ bị giết, không biết sẽ bị giết ở đâu đây.

Hắn cười lạnh một phen, rồi cùng với Hùng Khoát Hải, không nói nhiều lời, tiến lên nắm lấy cổ của Tả Hiếu Cơ, dùng sức bẻ gãy.

----

Một đêm này ở Củng huyện không ai ngủ được.

Với dân chúng bình thường mà nói, bọn họ không rõ chuyện gì, chỉ biết huyện phủ đã có xung đột kịch liệt với Bán Duyến Quân đại danh đỉnh đỉnh, mà kết cục quan phủ lại thất bại hoàn toàn, Bán Duyến Quân toàn thắng.

Ai phải ai trái không ai biết.

Người thông minh thì cảm thấy được tai họa sắp tới, mà những người hồ đồ thì hi vọng sau hừng đông mọi chuyện sẽ khôi phục lại sự bình thường.

Ở trong hậu viện huyện nha Củng huyện, Lý Ngôn Khánh cũng thức trắng đêm chưa ngủ.

Hắn lấy từng bức thư ở trong đó mà đọc, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo, cho đến giờ Tý, hắn xếp lại rồi nở ra một nụ cười khổ.

- Tiểu yêu, hẳn là tình huống không ổn?

Ngôn Khánh buông bức thư ra:

- Tiểu chất không biết, nhưng xem trong thư thì Dương Tích Thiện đã phái người khống chế Củng huyện ba ngày, nếu như hắn đem quan quân điều tra thấy Củng huyện bất thường thì chỉ sợ sẽ hành động.

Dương Tích Thiện chính là huynh đệ của Dương Huyền Cảm, thái thú Bái Lương quận.

Bùi Thục Anh cất tiếng nói:

- Tiểu yêu, vậy thì hiện tại chúng ta trở về Lạc Dương.

- Trở về Lạc Dương?

Ngôn Khánh lắc đầu khẽ nói:

- Ở lại Củng huyện còn có cách đối phó hiện tại chạy về Lạc Dương thì chỉ sợ thân bất do kỷ, cô cô Lạc Dương chưa hẳn an toàn, hiện tại chỉ sợ cũng đã nhận được tin mà loạn thành một bầy, chúng ta hiện tại đi qua chỉ sợ khiến cho người ta hoài nghi, chi bằng ở lại chỗ này quyết tử chiến với phản tặc.

Trong trí nhớ của hắn thì mục tiêu của Dương Huyền Cảm là Lạc Dương.

Lạc Dương bây giờ có lẽ đã hỗn loạn, Lý Ngôn Khánh thật sự không muốn dây vào.

- Cô cô yên tâm, có tiểu chất ở đây, loạn đảng nhất định không làm gì được Củng huyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.