Soán Đường

Chương 191: Q.8 - Chương 191: Điều Tra Từ Giản






- Đúng thế, lui về phía Phủ Dương, truyền chiếu lệnh của cô, lui lại lui lại.

Đậu Kiến Đức lớn tiếng la lên, dù sao Cốc thành cũng đa bị lửa cháy bao phủ, có trời mới biết là có nguy hiểm gì không, thám mã không phải đã nói, hai bên dãy núi Cốc thành xuất hiện đại đội đường quân binh mã nhân số không rõ sao, cái này nói lên, Lý Ngôn Khánh đã sớm có dự mưu, chuẩn bị đem mình một mẻ hốt gọn.

Cốc thành tuy thất bại thế nhưng mà ta còn có hơn nửa Hà Bắc trong tay, tiến lên Ngụy quận, lui giữ Hàm Đan, Lý Ngôn Khánh ngươi làm sao có thể khó dễ được ta?

Có lẽ ngay cả Đậu Kiến Đức cũng không phát hiện rằng sau trận chiến này, hắn đã chuyển biến tâm tư chỉ thủ chứ không công, dưới sự bảo hộ của chúng tướng, Đậu Kiến Đức bọn họ nhanh chóng rời thành mà đi, bỗng nhiên một tiếng rống to như sấm truyền tới:

- Đậu nghịch chạy đâu, La gia gia ủa ngươi đã chờ ngươi đã lâu.

Theo làn khói đặc một thớt Ô Chuy mã xuất hiện.

Một viên đại tướng mặc khôi giáp màu đen, mặt che mặt nạ, cầm trong tay Thanh Phong giáo, như hung thần ác sát phóng tới Đậu Kiến Đức.

Đầu tháng mười một, Lý Thế Dân phụng mệnh xuất binh tới Hoàng Quan, sau một hồi chinh chiến đánh nhiều thành trì đã tới Khuyết Môn sơn.

Trong mười ngày ngắn ngủi, Đường quân đã chiếm bốn tòa thành.

Trương Trấn Chu liên tiếp thất bại đành phải lui về giữ một đường Từ Giản, cố thủ không công.

Tuy nhiên khí thế của quân Đường mạnh mẽ, lại liên tiếp báo về chiến thắng, Lý Đạo Huyền suất lĩnh bạch y quân công phá bạch mã, chém giết Vương Đức Nhân thuận thế đem Tề Lỗ nối thành một thể khiến cho Quan Trung và Trung Nguyên bày ra xu thế sát nhập.

Lý Đường thống nhất giang sơn tựa hồ đã là kết cục, cộng thêm với việc Trương Trấn Chu liên tiếp thất bại khiến cho quan thủ thành Hùng Châu Quách Sĩ Hành khiếp vía, sinh ra phản ý, Lý Thế Dân sau khi đem binh tới, Quách Sĩ Hành đã bí mật liên lạc, chờ thời cơ chín muồi sẽ hiến thành đầu hàng.

Trong nhất thời danh tiếng của Lý Thế Dân trở nên vô lượng.

Hắn ở trong cuộc chiến Phách Bích đại thắng, đánh tan Lưu Vũ Chu, Tống Kim Võng, hiện tại binh mã lại tới sông Lạc.

Tuy nhiên Lý Thế Dân cũng rõ ràng, hắn sở dĩ thắng như chẻ tre, tiến quân thần tống là bởi vì binh mã của Vương Thế Sung bị Lý Ngôn Khánh mệnh cho Đỗ Như Hối đóng ở Yển Sư kìm giữ, trực tiếp uy hiếp tới sự an toàn của Lạc Dương. Vương Thế Sung cũng không ngờ rằng Quan Trung sau khi luân phiên ác chiến lại dám ngang nhiên dùng binh cho nên binh mã ở phía Tây rõ ràng chưa đủ để chống lại.

Theo Đậu Kiến Đức xuôi nam, áp lực ở trong lòng của Lý Thế Dân cũng tăng lên.

Lý Ngôn Khánh ở Hà Bắc ngăn cản Đậu Kiến Đức được bao lâu, trong lòng của hắn cũng không rõ ràng, vốn hắn tưởng rằng Lý Ngôn Khánh sẽ buông tha cho Cấp quận thậm chí là Hà Nội cố thủ ở Huỳnh Dương, không ngờ hắn chẳng những không buông mà còn chủ động xuất kích, công chiếm Cốc thành, thủ đoạn này vô cùng cao minh. Tuy nhiên Lý Thế Dân lại cảm thấy hơi lỗ mãng rồi.

Đánh chiếm Cốc thành, chỉ có thể kích thích hung tính của Đậu Kiến Đức.

Lý Thế Dân nghĩ mãi mà không rõ, đảm lược này của Lý Ngôn Khánh từ đâu mà tới?

Hắn có thể nắm chắc là đánh bại Đậu Kiến Đức sao? tuy nhiên Lý Ngôn Khánh đích thực là đánh bại Cốc thành, chẳng khác nào khiến cho độ khó để Đậu Kiến Đức xuôi nam càng thêm nhiều, mình cũng có thể tranh thủ thời gian tiêu diệt Vương Thế Sung.

Chớ luận Lý Ngôn Khánh có thể ngăn cản Đậu Kiến Đức lại không, Lý Thế Dân cần phải nhanh chóng chiếm được Lạc Dương.

Chuyện này không đơn thuần là vấn đề thắng bại mà còn liên quan đến danh vọng. Lý Thế Dân biết rõ, từ khi Lý Ngôn Khánh quy đường, uy vọng của Lý Thế Dân đã bị ảnh hưởng cực lớn, mọi người không rõ lắm Lý Ngôn Khánh thuộc về phần tử Lý phiệt, thế nhưng từ nhỏ hắn đã có thanh danh, khuynh đảo từ vương công đại thần cho tới thương nhân, ai nhắc tới Lý Ngôn Khánh đều tôn một tiếng Lý Hà Nam, Lý Thế Dân tuy ở trong quân uy vọng rất cao nhưng trước Lý Ngôn Khánh, hắn có cảm giác như ở bên cạnh một tòa núi lớn, Lý Thế Dân không muốn nhận thua như vậy.

Cho nên hắn phải đánh chiếm Lạc Dương.

Chẳng những đánh bại mà còn phải đánh cho thật đẹp không để uy phong của Lý Ngôn Khánh áp đảo.

Hắn thật không ngờ, Trương Trấn Chu sau khi đến Khuyết Môn sơn đã tử thù không ra, hắn dựa vào địa hình Từ Giản bắt đầu giằng co với quân Đường.

Ở Từ Giản đóng tới mấy vạn tinh tốt, có Trương Trấn Chu, Đan Hùng Tín một đám kiêu tướng ở đây.

Nếu như Trương Trấn Chu hạ quyết tâm làm con rùa đen rụt cổ thì cho dù Lý Thế Dân có thể đánh hạ Từ Giản cũng tổn hao rất nhiều binh tướng, đây là nguyên nhân mà Lý Thế Dân chưa muốn cường công, nếu như ở Từ Giản mình bị tổn thất thảm trọng thì khi đánh chiếm Lạc Dương chẳng phải càng thêm khó khăn sao?

Về đêm, trăng sáng sao thưa.

Lý Thế Dân ở trong quân cảm thấy phiền muộn, vì vậy đem Đoạn Ứng Huyền và một đám người tâm phúc hơn mười người lặng yên rời khỏi đại doanh Đường quân.

- Đại tướng quân, chúng ta đi đâu đây?

Một thanh niên niên kỷ chừng 25-26 tuổi, mày xanh mắt đẹp cất tiếng hỏi.

- Tối nay trăng sáng ta muốn lên đài cao điều tra đại doanh Từ Giản.

Thanh niên kia chính là Mao Tiểu Tám.

Hắn năm ngoái đã được Bình Dương công chúa đề cử hiệu lực dưới trướng của Lý Thế Dân, bởi vì hắn thông minh nhạy bén, lại biết nhìn mặt nói chuyện cho nên được Lý Thế Dân rất yêu thích, nhớ năm đó hắn ở trong Di Lặc áo trắng cũng học được một tay kiếm thuật cao minh, thân thủ ở trong phủ của Lý Thế Dân cũng coi là tinh diệu, vẻn vẹn ở dưới Sài Thanh, nhưng nếu như trực tiếp cắn xé thì Sài Thanh chỉ sợ cũng không phải là đối thủ của hắn.

Những năm gần đây trốn đông trốn tây, Mao Tiểu Tám không chỉ có ánh mắt mà còn đọc sách viết chữ.

Trước kia học đủ loại kinh nghiệm khiến cho Mao Tiểu Tám minh bạch, nếu như thành người chỉ dựa vào sức lực và thông minh thì chưa đủ, vẫn cần phải đọc sách viết chữ mới có thu hoạch.

Tên Lý Ngôn Khánh kia chỉ là tôn nhi của Trịnh gia yêm nô.

Hắn dựa vào cái gì mà thanh danh lên cao, sau đó lại từng bước thăng chức? Không phải là hắn đọc sách biết chữ, ngâm tụng thi từ được hay sao?

Cho nên ở Trường An ẩn núp, Mao Tiểu Tám vì đọc sách viết chữ đã tổn hao không ít tiền bạc.

Hắn sở dĩ nhanh chóng dừng chân được ở phủ công chúa chính là vì hắn biết đọc sách viết chữ, sau đó tới phủ Tần vương, đã được Lý Thế Dân coi trọng.

Lý Thế Dân ngồi trên ngựa, lặng yên rời khỏi đại doanh Đường quân.

Hắn thừa dịp ban đêm, mười mấy người lao lên trạm gác cao nhìn về phái đại doanh Từ Giản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.