Trên thực tế, Đỗ Như Hối và Tôn Tư Mạc không quá chú ý nội dung nhưng ngòi bút của Ngôn Khánh chính là đi theo đường chữ Triện, tuy dùng bút lông mà bút pháp hùng hồn, nét bút tràn ngập khí thế, bút lực mạnh mẽ, tuy còn hơi non nớt nhưng đủ khiến ba người kinh hãi. Trương Trọng Kiên còn tốt, Tôn Tư Mạc và Đỗ Như Hối nhìn Ngôn Khánh như là quái vật.
Đây là kiểu chữ chưa bao giờ xuất hiện, mặc dù không thanh mỹ huyền diệu như Ngụy Tấn nhưng lại lộ ra vẻ hào hùng khí thế.
Cái này từ một đứa bé sao?
Nó có thể xuất hiện từ một tiểu hài tử sao chứ?
- Kính xin đem bức thư này chuyển giao cho Đóa Đóa.
Trịnh Ngôn Khánh không để ý tới ánh mắt của mọi người, lấy bức thư còn chưa ráo mực đưa cho bạch y kị sĩ.
Bạch y kị sĩ kinh ngạc tiếp nhận thư rồi nhét vào trong ngực, chắp tay nói:
- Ngôn Khánh công tử bảo trọng.
Hắn nói xong liền quay đầu lên ngựa, ra roi mà chạy đi.
Nhìn bạch y kỵ sĩ cất bước, Trịnh Ngôn Khánh bỗng nhiên cảm thấy trống trải.
Ngôn Khánh?
Đúng lúc Ngôn Khánh còn đang trầm ngâm thì Đỗ Như Hối đã tới trước mặt hắn cầm lấy cánh tay của hắn.
- A?
- Vừa rồi đệ viết thế nào vậy?
Trịnh Ngôn Khánh khẽ giật mình rồi chợt tỉnh ngọ, thầm kêu không tốt, hắn vừa rồi chính là dùng thể chữ Nhan thư pháp, mà hiện tại Nhan Thực Khanh tiên sinh người sáng lập ra vẫn chưa xuất thế, nói cách khác hắn là người đầu tiên dùng Nhan thư pháp này. Ngôn Khánh nhất thời không biết phải trả lời thế nào cho phải.
- Như Hối, ngươi làm sao vậy, sao lại làm cho hài tử này sợ hãi.
Nhìn thấy ánh mắt cuồng nhiệt của Đỗ Như Hối, Trịnh Ngôn Khánh căng thẳng không biết làm sao, đúng lúc này Tôn Tư Mạc nhịn không được bước tới ngăn cản Đỗ Như Hối, sau đó ngồi xổm xuống hỏi Trịnh Ngôn Khánh:
- Ngôn Khánh, nói cho ta biết, vừa rồi cậu viết theo kiểu gì vậy, là ai dạy cho cậu?
Tôn Tư Mạc đánh chết cũng không tin, một kiểu viết như vậy Ngôn Khánh lại là người đầu tiên sử dụng.
Hắn nghĩ Trịnh Ngôn Khánh xuất thân từ Trịnh gia, biết đọc sách viết chữ cũng không có gì là lạ, hắn làm bài dân ca kia, Tôn Tư Mạc cũng không quá để ý, nhưng Ngôn Khánh sử dụng kiều viết kia, ông vô cùng kỳ quái, rốt cuộc nó từ đâu tới?
Ở bên cạnh, Trịnh Thế An nhăn mày lại mà trầm giọng nói:
- Tôn tiên sinh, Tôn nhi vẫn chưa đi học, không có ai dạy nó.
Trịnh Ngôn Khánh nghe vậy thì biết không hay, trong lòng khẽ kêu một tiếng: Hỏng mất!
Quả nhiên, Tôn Tư Mạc vốn bình tĩnh nghe Trịnh Thế An nói vậy thì kích động:
- Trịnh quản gia, ông nói là không có ai dạy cho Ngôn Khánh viết?
- Ngôn Khánh hiện tại mới bảy tuổi, vẫn chưa đi học, lần này tới Lạc Dương chính là muốn bái Nhan tiên sinh làm môn hạ.
- Điều này làm sao có thể?
Tôn Tư Mạc kinh hô một tiếng.
Trịnh Thế An nói:
- Hài tử này từ nhỏ đã thích viết, lần trước ở Huỳnh Dương vì sợ lãng phí giấy mực nên nó luyện tập trên mặt cát, lão hủ cũng không rõ lắm, hắn rốt cuộc là làm gì, Ngôn Khánh chẳng lẽ là con luyện chữ?
- Vâng đúng vậy.
Trịnh Ngôn Khánh kiên trì mà gật đầu thừa nhận.
Trịnh Thế An không giỏi nói chuyện, cho nên hắn không có cách từ chói, hắn ở An Viễn đường sinh hoạt quen thuộc không qua mắt được Trịnh Thế An, lúc này nếu nói dối sẽ bị Trịnh Thế An nhìn thấu.
- Nhưng ta không biết ai dạy ngươi viết chữ?
Ngôn Khánh suy nghĩ một lúc rồi trả lời:
- Từ mẫu dạy con viết chữ, về sau con giúp đại lão gia quét dọn phòng thì thấy một bảng mẫu chữ, sau đó bắt chước luyện theo. Hai năm trước, con theo Đóa Đóa tập võ, có một lần thấy Đóa Đóa luyên võ, vì vậy dung nhập một chút kiếm ý vào trong đó, chỉ là không biết có đúng không.
Tôn Tư Mạc lấy làm kỳ quái mà nói:
- Nếu không phải là thần đồng thì khó mà làm được.
Nếu đây không phải là thần đồng thì ai có thể làm tốt hơn hai chữ thần đồng đây? Về phần Trương Trọng Kiên cũng lập lòe dị sắc trên khuôn mặt.
Hắn liên tục khen:
- Đúng là thần đồng, đúng là thần đồng.
Khó trách bút pháp của Ngôn Khánh vô cùng kiên cường, giống như giương cung múa kiếm.
Trương Trọng Kiên tán thưởng, khiến cho Trịnh Ngôn Khánh đỏ mặt tới mang tai.
Đỗ Như Hối kéo tay Ngôn Khánh mà nói:
- Ngôn Khánh, không bằng đệ ở cạnh ta, dạy ta thư pháp đó?
- Như Hối sao có thể vô lễ như thế?
Tôn Tư Mạc vội vàng trách cứ trầm giọng nói:
- Diệu Văn như thế, mọi người cùng thưởng thức, ngươi há có thể một mình độc chiếm?
- Đúng thế mọi người cùng thưởng thức.
Trương Trọng Kiên cũng liên tục gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trịnh Ngôn Khánh gãi gãi đầu cười khổ nói:
- Tiểu tử chỉ là trong lúc nhất thời có cảm xúc mà viết ra loại văn tự này mà thôi.
Chỉ sợ lúc này bắt viết lại không thể được như vậy.
Tôn Tư Mạc nói:
- Ngôn Khánh đã như vậy thì không bằng chúng ta đồng hành được không? Không thể nói trước lúc nào có cảm xúc đúng không?
Thoạt nhìn ba người này nếu như không lấy được mẫu chữ thì không thể bỏ qua.
Ngôn Khánh có ý từ chối nhưng không biết cự tuyệt thế nào.
- Ngôn Khánh, Tôn tiên sinh đã mở miệng thì ngươi chớ ngại mà hãy đáp ứng
Trịnh Thế An biết rõ, đây chính là cơ hội tốt đẻ Ngôn Khánh dương danh lập vạn.
Ba người này tuy nói đều là bạch thân nhưng địa vị đều không nhỏ, Trương Trọng Kiên là con của Trương Quý Linh, có quan hệ mật thiết với quyền quý Trường An, Tôn Tư Mạc có thanh danh tốt đẹp, mà Dương Kiến đối với hắn cũng vô cùng ton kính, về phần Đỗ Như Hối, tuy nói là vô danh khí nhưng dầu gì cũng là dòng dõi quan lại, không chừng có thể giúp đỡ Trịnh Ngôn Khánh.
Tóm lại ba người này không thể đắc tội.
Trịnh Ngôn Khánh bất đắc dĩ phải gật đầu đồng ý.
Tôn Tư Mạc ba người lập tức mừng rỡ, đối với Trịnh Thế An cũng trở nên thân mật không ít.
Trương Trọng Kiên muốn đi Trường An, Đỗ Như Hối thì muốn về quên quán ở Quan Trung, Tôn Tư Mạc thì muốn tới núi Nga Mi một chuyến, vừa văn ban người đều phải qua Lạc Dương, coi như cùng đường với Trịnh Thế An. Lúc này bọn họ dứt khoát đem đoàn xe nhập vào nhau.
Lúc này sắc trời đã sáng mọi người thu thập hành lý mà lên đường khởi hành.
Trịnh Ngôn Khánh ngồi ở trong xe, suy nghĩ đối sách.
Đoàn xe vượt qua Dương sơn thì nghe thấy một hồi loáng thoáng tiếng kèn cùng theo đó là một tiếng cổ nhạc.