Soán Đường

Chương 15: Q.7 - Chương 15: Doãn gia tộc.






Đối với Doãn Đức mà nói, xét về xuất thân hắn cũng được một cái tứ phẩm xuất thân mà thôi.

Từ điều này cho thấy Doãn gia đã suy bại thế nào.

Doãn Đức năm nay đã năm mươi tuổi, béo trắng mập mạp rất có phúc hậu.

Lúc này sắc mặt của hắn âm trầm lẳng lặng nhìn Doãn Tông Đạo, hơn nửa ngày sau vẫn lắc đầu thở dài.

- Cha, tên Lý Ngôn Khánh kia thật sự quá khi dễ người khác rồi.... con và hắn không oán không thù, xưa nay nhìn thấy hắn đều cung kính, thậm chí đối với hạ nhân Lý phủ đều không dám khó dễ nửa phần, vậy mà hắn không niệm tình cũ, ở trước mặt Sài huyện lệnh bịa chuyện làm hại khiến cho hài nhi nơm nớp lo sợ, bây giờ còn bị bãi miễn chức quan.

Doãn Tông Đạo nghĩ tới đây ủy khuất khóc lớn.

Hôm nay Sài Hiếu đột nhiên bãi miễn chức quan pháp tào huyện nha của Doãn Tông Đạo, bắt hắn đóng cửa suy nghĩ.

Doãn phu nhân cũng ở bên cạnh nói:

- Lão gia, Tông Đạo nói không sai.... Tên Lý Ngôn Khánh kia thật sự tàn nhẫn quá mức, trước giờ làm gì có chuyện ngang ngược như vậy?

- Ngươi im miệng cho ta.

Doãn Đức đột nhiên lạnh lùng nói:

- Lý Ngôn Khánh tàn nhẫn, nếu như hắn tàn nhẫn thì tính mạng của ngươi khó có thể bảo toàn.

- Ngươi có biết những người mà ngươi chặn đường là ai không? Một người là tộc nhân của Hột Lăng Đậu thị, hiện tại cha của hắn là Đậu Quỹ đang đảm nhiệm chức vụ quận trưởng Nga Mi sơn quận, một người là con của Trưởng Tôn Thịnh, ngươi nói người ta ăn trộm ngựa của ngươi? Ngươi có biết con ngựa kia từng là tọa kỵ của Trưởng Tôn đại tướng quân, chẳng lẽ Trưởng Tôn đại tướng quân ăn trộm ngựa của ngươi?

Lúc trước ta giúp ngươi có được chức pháp tào là muốn ngươi nhân cơ hội này khôi phục gia môn.

Nhưng ngươi nhìn xem, những năm gần đây ngươi làm được gì? Vẻn vẹn chỉ là chặn đường thương lộ, lấy phí qua đường, phí tổn lên tới vạn quan, chẳng lẽ Doãn gia chúng ta thiếu tiền như vậy sao? Từng chuyện từng chuyện một nếu như truyền tới Lạc Dương, theo án phạt của Đại Tùy luật thì đầu ngươi khó giữ.

- Sài huyện lệnh nển chút tình mọn với Doãn gia chúng ta cho nên mới chỉ có bãi miễn quan chức của ngươi mà thôi.

Mẫu tử Doãn Tông Đạo liền á khẩu không nói gì được.

Về phần trưng thu phí qua đường vẫn là chủ ý của Doãn phu nhân.

Doãn Tông Đạo tiêu tiền như nước, sau khi làm quan có được tên tuổi liền thường xuyên ăn chơi đàng điếm, Doãn Đức lúc đầu cũng không để ý tới nhưng càng về sau Doãn Tông Đạo càng hung hăng càn quấy. Thế nhưng Doãn Tông Đạo làm sao có thể ngưng được.

Lúc đầu Doãn phu nhân còn âm thầm giúp đỡ nhưng tiền riêng của nàng cũng không đủ.

Vì vậy mẫu tử hai người lén thương nghị với nhau, nghĩ ra chiêu thức trưng thu đường phí này, Doãn Tông Đạo thân là pháp tào nhận trách nhiệm trị an, kiểm tra một số thương gia cũng danh chính ngôn thuận những thương gia kia cũng không muốn phiền phức, cho nên ai cũng nộp phí tổn, mỗi người mười quan, ai cũng như nhau.

Củng huyện là nơi yếu địa, cho nên mỗi ngày thương nhân đi qua đây không dứt.

Trước kia thời kỳ thái bình mỗi ngày có tới hơn trăm thương đội đi qua đây hiện tại thì giảm bớt mỗi ngày có mười đội, nhưng một trăm quan thu nhập một ngày cũng không phải là ít.

Hai năm qua hắn thu nhập tới hơn vạn quan dĩ nhiên là tiêu dao khoát hoạt.

Tuy nhiên dựa theo luật pháp Doãn Tông đạo tội này đáng chém.

Doãn Đức không hề nói quá, tư thiết cửa khẩu, tham quan quá mười quan sẽ bị chém đầu, mà Doãn Tông Đạo tham ô tới hơn vạn quan, gây chuyện không tốt có khi cả nhà họ Doãn bị liên lụy.

Doãn Tông Đạo trong lòng vẫn không chịu phục.

- Con tư thiết cửa quan đúng là có phần sai, nhưng hiện nay khắp nơi huyện phủ đều có người tư thiết, tại sao hết lần này tới lần khác lại tới tìm con gây phiền toái?

- Cha ý của con là, Doãn gia chúng ta tốt xấu gì cũng đã dừng chân ở Củng huyện sáu trăm năm, trước kia khi tên Lý Ngôn Khánh chưa tới, huyện lệnh lão gia với chúng ta cung kính cỡ nào.

- Lúc đó đi trên đường có ai nhìn chúng ta mà không kêu vài tiếng Doãn thiếu gia Doãn công tử.

- Nhưng mà từ khi tên Lý Ngôn Khánh đến Củng huyện, phong quang của chúng ta bị hắn chèn ép, trước đây hắn mở quán cứu tế, chúng ta có nhiều lương thực như vậy, vậy mà chỉ vì hắn mói một câu mà đã phải lấy ra phân nửa, chỗ tốt toàn bộ thuộc về hắn. Ngày hôm nay người ngoài ai cũng biết Lý Ngôn Khánh là đệ nhất đại thiện nhân, nhưng công lao của cha thì có ai biết? CHỉ sợ ngay cả người Củng huyện cũng chỉ nhớ tới Lý Ngôn Khánh, mà không nhớ chuyện tốt mà cha làm.

- Cứ thế này mãi, Doãn gia ta sớm muộn gì cũng bị tên Lý Ngôn Khánh chèn ép đến chết.

- Cha, cha nói con phải khôi phục gia môn nhưng bây giờ tên Lý Ngôn Khánh kia còn ở Củng huyện một ngày thì Doãn gia chúng ta không thể nào khởi sắc nổi.

Doãn Tông Đạo nói những lời này khiến cho Doãn Đức cũng phải động tâm.

Đúng thế, Lý Ngôn Khánh đến Củng huyện đã khiến cho Doãn gia cảm nhận áp lực vô cùng lớn.

Khi Trịnh Thế An còn sống hắn biểu hiện cũng không quá đáng, dù sao cũng là xuất thân từ quản gia, nhưng từ khi Trịnh Thế An qua đời, Lý Ngôn Khánh càng không coi ai ra gì, càng ngày càng cường hoành.

Vốn tưởng rằng Lý Ngôn Khánh rời khỏi Trịnh gia hắn không gượng dậy nổi, không ngờ một trận chiến thắng Dương Huyền Cảm, danh tiếng của Lý Ngôn Khánh đã xâm nhập vào nhân tâm, sau đó hắn còn mở quán cứu tế, khiến cho Huỳnh Dương không người nào không tán thưởng.

Đáng sợ nhất chính là Trịnh gia, Phan gia, Lô gia, Thôi gia...

Những thế gia hào phú của Huỳnh Dương này đối với Lý Ngôn Khánh vẫn giữ thái độ thiện ý.

Mà Ngôn Khánh trước kia giao hữu rộng lớn, văn tên vang vọng trong sĩ lâm, về sau đoạt được tước vị càng trở nên vô cùng cường thịnh, ở Củng huyện danh tiếng của Lý Ngôn Khánh không ai có thể sánh được.

Hiện tại Lý Ngôn Khánh đã vững gót chân ở Củng huyện.

Hắn có danh tiếng có ruộng đất, có gia tài vạn quan, có thể nói là một hào phú ở Huỳnh Dương.

Hơn nữa vì Hùng Đại Chuy nguyên quán ở Củng huyện cho nên đã lập nên Hùng gia thôn, tá điền của Lý Ngôn Khánh phần lớn ở đó, tuy rằng Hùng gia thôn nhân khẩu thưa thớt nhưng mang tới hiệu dụng vô cùng lớn. Trước kia Doãn Đức không có cân nhắc tới tình huống này.

- Lão gia, hôm nay Củng huyện chỉ biết tới Lý Ngôn Khánh, mà không biết tới Doãn gia chúng ta... Tông Đạo nói không sai, cứ thế này mãi thì không được đâu.

Doãn Đức nói:

- Vậy ý các ngươi thì phải làm sao?

- Cha, Lý Ngôn Khánh khinh người quá đáng, không thể giữ hắn lại được.

Doãn Tông Đạo cất tiếng nói.

Doãn Đức sắc mặt đại biến, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài phòng, nhìn thoáng qua rồi nói:

- Nghiệt tử chớ nói bậy.

- Loại chuyện này không được nói lung tung, tai vách mạch rừng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.