Soán Đường

Chương 14: Q.5 - Chương 14: Gặp cố nhân.






Đô lão là một cách xưng hô vớI đầu lĩnh người Liêu.

Từ Hưng Ba vội vàng cảm tạ, cùng với Cốt Tư Man nói chuyện với nhau trong dây lát rồi mới cáo từ.

Rời khỏi bộ lạc người Liêu, Từ Hưng Ba và Trịnh Ngôn Khánh đi rất xa mới ghìm ngựa lại.

- Trịnh công tử có thu hoạch không?

Trịnh Ngôn Khánh nói:

- Cốt Tư Man nói dối.

- Sao?

- Lúc huynh nói có người thấy Đóa Đóa không rời khỏi Tuy sơn thì ánh mắt của hắn trở nên bối rối.

Tuy sau đó hắn cố gắng làm ra vẻ tức giận nhưng theo ta thấy thì phần lớn là âm thanh tàn khốc, ra vẻ che giấu, Từ đại ca nếu ta đoán không sai thì hắn đang che giấu Đóa Đóa.

- Nhưng mà tại sao chứ?

Trịnh Ngôn Khánh gãi gãi đầu, vẻ mặt mờ mịt.

- Chuyện này ta không rõ lắm nhưng theo nhưng lời Cốt Tư Man nói... hắn và Cáp tổng quản là anh em kết nghĩa, chuyện này đã trải qua hơn một năm, đối với Đóa Đóa hắn vẫn chiếu cố cho nên ta cảm thấy hắn không có khả năng có ác ý với Đóa Đóa.

Nói xong hắn khẽ cười khổ.

- Như vậy chúng ta trở về Vinh Nhạc thành thương nghị trước.

Từ Hưng Ba gật gật đầu, cùng với Trịnh Ngôn Khánh đi về Vinh Nhạc thành.

Lúc trở về Vinh Nhạc thành, Trịnh Ngôn Khánh đột nhiên ghìm cương nhìn về phía quân doanh.

- Trịnh công tử.

- Sao?

- Chúng ta mau vào thành.

Trịnh Ngôn Khánh chần chừ một chút sau đó quay đầu ngựa:

- Từ đại ca, ngươi về trước đi.

- Vậy công tử đi đâu?

- Ta sao? Ta muốn đi quân doanh một chuyến.

- Quân doanh?

Từ Hưng Ba khẽ giật mình:

- Công tử muốn đi quân doanh làm gì?

Trịnh Ngôn Khánh không trả lời thúc ngựa đi về phía quân doanh, mà Từ Hưng Ba đối với quân doanh nhà Tùy cũng không có hứng thú, nhưng Trịnh Ngôn Khánh đã đi qua thì hắn cũng phải đi theo, dù sao không tìm được Đóa Đóa hắn cũng không muốn Trịnh Ngôn Khánh phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Hai người đi tới gần quân doanh, chỉ nghe thủ vệ nghiêm nghị quát:

- Các ngươi là người nơi nào? Đây là trọng địa, mau thông báo tính danh.

Trịnh Ngôn Khánh vội ghìm chiến mã lại, từ trong tay lấy ra một lệnh bài:

- Ta chính là Vân Kỵ Úy Trịnh Ngôn Khánh, tới đây bái phỏng chủ tướng trong doanh.

- Vân Kỵ Úy?

Thủ vệ nhìn nhau sau đó một người trẻ tuổi tiến tới, tiếp nhận lệnh bài trong tay của Trịnh Ngôn Khánh.

- Ở đây chờ đợi không được vọng động.

Hắn nói xong cầm lấy lệnh bài của Trịnh Ngôn Khánh, vội vàng quay trở lại quân doanh, cùng với đồng bạn nói hai câu rồi vào trong doanh.

Từ Hưng Ba đi tới bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi:

- Trịnh công tử, đang êm đẹp tới quân doanh làm gì?

- Ta muốn biết vì sao triều đình lại phải xây dựng thương đạo ở Vinh Nhạc thành.

Trịnh Ngôn Khánh nói xong xoay người nhảy xuống chiến mã.

Hắn mới mười ba tuổi khuôn mặt còn trẻ thơ thanh tú rất khó có thể để người khác liên hệ giữa hắn và Vân Kỵ Úy.

Từ Hưng Ba không biết Trịnh Ngôn Khánh rốt cuộc có ý định gì nhưng Ngôn Khánh đã xuống ngựa hắn cũng nhảy xuống chiến mã.

Vừa đứng vững thân hình thì đã nghe bên trong quân doanh từng thanh âm vang lên.

Chỉ thấy bên trong có một đội nhân mã vọt ra.

Cầm đầu là một viên tướng lãnh, tuổi tác so với Trịnh Ngôn Khánh cũng không khách biệt lắm, hắn vừa vọt ra khỏi quân doanh đã lớn tiếng gọi:

- Ngôn Khánh, Ngôn Khánh tại sao ngươi lại ở nơi này?

Trịnh Ngôn Khánh không khỏi giật mình, tập trung nhìn về phía tiểu tướng kia.

Sau khi nhìn thấy, trên khuôn mặt của Ngôn Khánh cũng toát ra vẻ mừng rỡ hắn lập tức đem dây cương cho Từ Hưng Ba, tiến ra nghênh đón.

Mà tiểu tướng kia cũng ghìm chặt chiến mã, nhảy xuống ôm lấy Trịnh Ngôn Khánh.

- Thúc phụ gửi thư nói ngươi đã nhập thục... tại sao không tới thăm ta?

Trịnh Ngôn Khánh cười ha hả, cùng với tiểu tướng kia ôm một cái, sau đó dùng sức đẩy ra, cao thấp dò xét một phen:

- Đậu Phụng Tiết, ngươi mặc một thân trang phục này thật là uy vũ.

Tiểu tướng kia đúng là bằng hữu ba năm chưa gặp, Đậu Phụng Tiết.

So với ba năm trước đây, Đậu Phụng Tiết đã cường tráng và sáng sủa hơn rất nhiều.

Trịnh Ngôn Khánh tuyệt không ngờ lại có thể gặp Đậu Phụng Tiết ở đây, kỳ thật sau khi nhập thục hắn cũng muốn tới thăm Đậu Phụng Tiết.

Nhưng mà Nga Mi cách Tư Dương quận quá ã.

Mà Trịnh Ngôn Khánh có rất nhiều chuyện, hắn vừa tiễn Bùi Thục Anh rời khỏi thì Cao phu nhân đã tới, sau đó lại cùng Đóa Đóa lên núi Nga Mi tìm Tôn Tư Mạc, sau đó lại tu sửa Lôi Thần điện mang Vô cấu vào núi, trên cơ bản không có thời gian đi thăm Đậu Phụng Tiết.

Thế nhưng thật không ngờ Đậu Phụng Tiết đã tới Vinh Nhạc thành.

- Phụng Tiết ngươi không phải ở Tư Dương sao? Tại sao lại tới đây, còn ăn mặc một thân như vậy?

Đậu Phụng Tiết cười hì hì nói:

- Ta theo phụ thân tới đây.

- Đậu thúc phục, ông ấy cũng tới đây sao? Ông ấy không phải là quận úy Tư Dương sao?

- À, phụ thân hiện tại là quận úy Tư Dương, lần này đến đây là được thái thú đề cử, đến đây đóng Vinh Nhạc thương, hì hì ông ấy ở trong doanh, nghe nói ngươi tới, phụ thân ta cũng rất cao hứng, mau theo ta vào trong doanh.

Đậu Phụng Tiết nói xong kéo Trịnh Ngôn Khánh vào trong doanh.

Một thân nhung trang uy phong vô cùng, nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh tới Đậu Quỹ cũng vô cùng cao hứng. Sâu tận trong lòng Đậu Quỹ cũng cảm kích Trịnh Ngôn Khánh muôn phần ngày đó nếu không phải nhờ có Trịnh Ngôn Khánh chỉ sợ hắn và nhi tử của mình vẫn còn làm tổn thương lẫn nhau như trước kia. Sau khi đưa Đậu Phụng Tiết đi cùng, nhìn thấy mỗi ngày Đậu Phụng Tiết phát triển không hề có một chút ý bất mãn như trước.

Kỳ thật Đậu Phụng Tiết chỉ cần tình thương của cha.

Trước kia ông đi ra ngoài nhìn những hài tử khác đều nghĩ tới Đậu Phụng Tiết.

Có thể mỗi lần thấy hài tử nhà người khác, Đậu Quỹ cảm thấy Đậu Phụng Tiết không so được với những hài tử nhà người khác, nhưng sau khi đưa Đậu Phụng Tiết đi cùng mình, Đậu Quỹ phát hiện ra Đậu Phụng Tiết không hề thua kém, ngoại trừ tên Trịnh Ngôn Khánh yêu nghiệt thì không nhắc tới.

- Hiền chất, tại sao con lại ở đây?

Đậu Quỹ vui mừng tiến ra nghênh đón, khiến cho đám thân binh cũng phải há hốc mồm.

Chưa bao giờ bọn họ nhìn thấy quận úy lại dùng thái độ như vậy để đón tiếp người khác, mặc dù Đô Úy thục quân tới thăm Đậu Quỹ cũng rất nghiêm túc.

Đậu Quỹ kéo tay Trịnh Ngôn Khánh nói với đám người kia:

- Đừng vội giật mình, bài Thục Đạo Nan mà các ngươi hát hàng ngày chính là do hắn làm ra đó, hắc hắc hắc, Ngỗng công tử, Bán Duyến Quân chính là hắn đó!

Đám người hầu cận trong đại trướng lập tức bừng tỉnh đại ngộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.