Soán Đường

Chương 31: Q.8 - Chương 31: Gặp lại Lý Mật.




Cũng giống như người dân Củng huyện tín nhiệm Lý Ngôn Khánh, quân hồn của nhánh quân Ngoã Cương này chính là Lý Mật.

Luồng uy áp và sát khí đập vào mặt làm cho không ít quân sĩ nhìn thấy đại tràng diện này đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

Ngay khi tất cả mọi người đang khẩn trương, câu nói bất ngờ của Lý Ngôn Khánh khiến không ít người cảm thấy sững sờ, tâm tình cũng theo đó nhẹ nhõm đi không ít

- Lang quân nói vậy là sao?

Hứa Kính Tông có tâm ý của người đi trước, hiếu kỳ hỏi.

Dưới trướng Lý Ngôn Khánh, người có thể nhìn mặt mà nói chuyện như thế, không có ai hơn được Hứa Kinh Tông.

Ngôn Khánh cười nói:

- Thường nghe người ta nói, Lý Mật dùng binh như thần, đến mức bách chiến bách thắng, dễ như trở bàn tay, chưa từng nghe nói hắn bị trói buộc gì, nhưng hôm nay dưới Hắc Thạch quan của ta, hắn là rồng cũng phải cuộn tròn, là hổ cũng phải nằm sấp, thành thật hạ trại cho ta, ha ha, theo ta thấy, chỉ chốc lát nữa hắn còn phải tự mình tới bái kiến chúng ta, ta nên đối đãi với hắn như thế nào?

Vẻ khinh thường Lý Mật tựa hồ sôi trào trên mặt.

Đúng vậy, Lý Mật có gì đáng sợ?

Còn không phải bị lang quân chúng ta đánh cho tổn binh hao tướng, không có sức hoàn thủ? Lý lang quân nói rất hay, dưới Hắc Thạch quan này, Lý Mật hắn có là long hổ cũng phải nằm sấp. Hắc Thạch quan là địa bàn của chúng ta, chỉ có một tên Lý Mật, chúng ta cần gì phải sợ hãi hắn?

Đúng lúc này, mọi người chợt nhìn thấy trong đại doanh tinh kỳ phấp phới của quân Ngoã Cương có một chiếc chiến xa từ từ tiến đến.

Trên chiến xa, có một văn sĩ trung niên mặc minh giáp, tay vịn lan can, dáng đứng hùng dũng. Khi cách Hắc Thạch quan chưa đến một trăm bước, chiến xa đột nhiên dừng lại. Văn sĩ trung niên trên xe vân vê bộ râu, nhìn chăm chú lên tường thành, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Lý Ngôn Khánh.

- Lý lang quân, đã lâu không gặp.

Lý Ngôn Khánh cảm thấy người trung niên này cực kỳ quen mặt, giống như đã từng gặp ở đâu đó.

Hắn vừa định mở miệng, không ngờ Hứa Kinh Tông đột nhiên thò đầu ra, lớn tiếng quát hỏi đối phương:

- Người nói chuyện dưới thành có phải là Lý Mật?

Lý Mật?

Trên cổng thành vốn vô cùng yên lặng, sau một lát truyền đến tiếng cười to ầm ầm.

Lý Ngôn Khánh cũng nhớ ra, người trung niên trên xe, không phải là Lý Mật Lý pháp chủ sao?

Năm đó hắn từ Cao Ly về nước, bởi vì cự tuyệt dàn xếp của Dương Quảng, mà bị Dương Quảng hạ chỉ phải ẩn cư ở Củng huyện, từ đó mới gặp Lý Mật. Nhưng Lý Mật lúc đó với tư cách mưu chủ Dương Huyền Cảm, mang tâm lý hiếu kỳ đến nhà Ngôn Khánh mời chào, cũng không biểu lộ thân phận của hắn.

Về sau Ngôn Khánh mới biết hắn chính là Lý Mật, nhưng ấn tượng đã mơ hồ.

Nghe tiếng cười bên người, Lý Ngôn Khánh cũng không nhịn được cười.

Vừa rồi chẳng qua là thuận miệng nói như vậy, không ngờ Lý Mật thật sự đến thật.

Cũng không biết, tình huống như vậy có được tính là dự đoán linh nghiệm không nữa?

Nghĩ tới đây, trên mặt Lý Ngôn Khánh càng hiện ra sự vui vẻ.

Trên đường đi Lý Mật đã suy nghĩ kỹ càng, cảm thấy có thể không đánh Hắc Thạch quan hay không.

Có thể nói hắn thật sự yêu thích Lý Ngôn Khánh, cho dù cũng có chỗ cố kỵ Lý Ngôn Khánh nhưng lại vô cùng thưởng thức tài cán của Ngôn Khánh.

Trong thiên hạ, người có thể làm cho Lý Mật ta thê thảm như vậy, chỉ sợ ngoài Lý Ngôn Khánh, cũng không còn ai như vậy.

Trong lòng thậm chí còn nảy ra ý niệm, nếu Lý Ngôn Khánh nguyện thần phục ta, ta có thể nhận hắn làm nghĩa tử, phó thác cơ nghiệp cho hắn.

Dù sao, Lý Mật đã hai lần lưu vong, người nhà đều chết sạch

Người bốn mươi, năm mươi tuổi, không có một đứa con nối dõi. Còn Lý Ngôn Khánh hình như cũng là cô nhi, chẳng những tuổi tác phù hợp, lại còn họ Lý, lẽ nào không phải ông trời sắp đặt.

Nghe thấy lời hỏi thăm của Hứa Kinh Tông, Lý Mật vừa định trả lời lại nghe thấy trên Hắc Thạch quan vang lên một tràng cười điên cuồng .

Những tên này cười gì chứ?

Chẳng lẽ tên của ta lại buồn cười như vậy ?

Trong lòng Lý Mật vừa cảm thấy kỳ quái, đồng thời cả tức giận

Những tên này, thật sự quá vô lễ.

Lý Ngôn Khánh đứng ra, tay vịn vào phần nhô lên trên bức tường, vẻ mặt tươi cười nói:

- Mật Công, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ, ha ha.

Chỉ là hiện giờ chúng ta như lửa vào nước, Mật Công đến đây không biết có gì chỉ giáo?

- Lý lang quân, hôm nay ta đến đây, không phải vì chuyện gì khác, mà chỉ vì muốn cứu tính mạng lang quân.

Ngôn Khánh khẽ giật mình, chợt hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Lý Mật.

Hắn không nhịn được, cất tiếng cười to.

- Mật Công, chẳng lẽ muốn noi theo Tô Tần Trương Nghi, để Lý mỗ hiến thành đầu hàng hay sao?

Không đợi Lý Mật trả lời, Lý Ngôn Khánh biến sắc, nghiêm nghị quát hỏi:

- Trong lòng Lý mỗ có một nghi vấn, không biết có thể thỉnh giáo Mật Công hay không?

Lý Mật nói:

- Chi bằng Lý lang quân cứ nói thẳng.

- Mật Công, ngươi có thê tử không?

- Sao?

- Ta từng nghe nói, Mật Công xuất thân dòng dõi, từng lấy con gái của Sở công Dương Tố, không biết có thật hay không?

Lý Mật không rõ Ngôn Khánh đột nhiên đề cập đến việc này, rút cuộc là có dụng ý gì, suy nghĩ một lát, gật đầu nói:

- Sở Công năm đó ưu ái Lý Mật, quả thật có gả con gái hắn cho Lý Mật.

- Sau khi Dương Huyền Cảm bị chém chết, Mật Công lưu vong tứ phương

Ta lại nghe nói, Khâu Quân Minh người Ung Khâu từng thu nhận Mật Công, cũng đem con gái Đồng Thôn Vương Ngạn gả cho Mật Công, không biết có thật hay không?

- Chuyện này… khi Lý Mật gặp khó khăn, may mắn được Khâu Công Quân Minh bảo hộ, xác thực có giới thiệu con gái Đồng Thôn Vương Ngạn gả cho Lý Mật.

Lý Ngôn Khánh chợt hiện lên vẻ u buồn, thanh sắc nghiêm nghị.

- Nhưng không biết, thê tử của Mật Công ngươi hiện giờ ở đâu?

Trái tim Lý Mật như co lại, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, ngẩng đầu nhìn lên phía trên Hắc Thạch quan.

Ngôn Khánh không để cho hắn cơ hội mở miệng, nhanh chóng nói tiếp:

- Lý Mật, lúc trước ngươi ích kỉ cá nhân, làm cho thê tử chịu liên lụy, phải bỏ mạng. Thất phu ngay cả thê tử cũng không bảo vệ được, lại có mặt mũi nào mà nói buộc ta đầu hàng? Hôm nay, ngươi lại vì ích kỉ bản thân khiến cho muôn dân trăm họ gặp họa.

Từ khi ngươi tạo phản đến nay, có bao nhiêu người vợ chồng ly tán, có bao nhiêu người nhà tan cửa nát?

Quân Ngoã Cương ngươi cũng dám tự xưng nghĩa quân. Thế nhưng mỗi tấc đất, các ngươi đều ra sức cướp bóc, để lại bao nhiêu oán trách lầm than, làm cho bao nhiêu người trôi giạt khắp nơi. Loại người như ngươi cũng xứng làm “Hảo hán”? Khi gặp khó khăn thì giống như chó nhà có tang, loại người như ngươi nếu là trước kia đã sớm bị vứt bỏ. Ta hỏi ngươi, khi Khâu Quân Minh bị chặt đầu, cả nhà phơi thây nơi hoang dã, ngươi có từng nghĩ tới chuyện thu thập bọn họ? Vương Ngạn không để ý chuyện ngươi bị bắt, đem con gái gả cho ngươi, còn vì ngươi sinh hạ ấu tử, thế nhưng hiện giờ phần mộ của ba tổ tôn bọn họ đang ở phương nào?

Khi ngươi gặp khó khăn, hắn đã thu nhận ngươi.

- Nhưng ngươi vì leo lên vương vị đã hại chết hắn, như thế có gọi là đại trượng phu không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.