Soán Đường

Chương 30: Q.7 - Chương 30: Hiến kế.




Lý Mật dĩ nhiên là biết rõ tâm tư của Địch Nhượng.

Hắn cũng có chủ ý của mình vì vậy thu mua tâm phúc của Địch Nhượng là Cổ Hùng, Cổ Hùng này xuất thân đạo sĩ, am hiểu âm dương bói toán là chủ mưu của Địch Nhượng, có thể nói Địch Nhượng đối với hắn là nói gì nghe nấy, về sau Cổ Hùng làm tiên tri ảo thuật khiến cho Địch Nhượng dần dần tiếp nhận Lý Mật, không còn nghi kỵ như lúc đầu nữa.

Mà Lý Mật cũng không phải là có hư danh hắn là người có thực học.

Cộng thêm biểu hiện đối với Địch Nhượng vô cùng tôn kính thời gian dần qua, hắn bắt đầu ở Ngõa Cương trại có quyền nói chuyện.

Sau khi nghe được điều băn khoăn của Địch Nhượng, hắn liền có chủ ý.

- Điều lo lắng của tướng quân đúng là có đạo lý.

- Hiện nay binh mã Ngõa Cương ngày càng nhiều, chỉ bằng vào việc cướp bóc trước kia thì khó tránh khỏi việc thiếu tướng quân cầm đầu sao không cải biến sách lược?

Địch Nhượng vội vàng nói:

- Kính xin pháp chủ chỉ điểm.

Lý Mật mỉm cười nói:

- Tướng quân hiện tại tứ hải như là nước sôi, dân chúng sống trong nước sôi lửa bỏng mà binh mã của tướng quân ngày càng thịnh, chỉ dựa vào căn cơ Ngõa Cương nhỏ bé thì thật khó có thể mưu đồ lâu dài, sau này nếu như tùy quân tiếp cận, tướng quân binh mã tuy nhiều nhưng không thể ngưng tụ sĩ khí, đến lúc đó khó tránh khỏi tình trạng chạy trối chết.

- Mật có một kế, có thể giải quyết lo nghĩ của tướng quân.

Huỳnh Dương chính là nơi giàu có đông đúc, thiên hạ tài phú rất nhiều, mà Dương Khánh ở sông Lạc bất quá cũng chỉ là tên vô năng, hiện tại ông trời ban cho tướng quân cơ hội, không biết tướng quân nghĩ thế nào?

Lý Mật làm ra một tư thái chủ mưu khiến cho Địch Nhượng vô cùng hài lòng.

- Pháp chủ nói đúng nhưng Dương Khánh mặc dù nhu nhược nhưng mà ở Huỳnh Dương, lục đại quân phủ đều thiện chiến, nguyên Bùi Hành Nghiễm, tên hiệu là Bùi lão hổ, vạn phu cũng khó đỡ, Tân Văn Lễ thì giỏi dùng binh, Trịnh Vi Thiện thì khéo thủ thành, còn có Vệ Văn Thông, Trương Quý Tuần đều lợi hại, thậm chí đảm nhiêm Hắc Thạch lang tướng chính là Lý Ngôn Khánh, Lý vô địch.

- Những người này còn ở Huỳnh Dương, chúng ta muốn đánh chiếm chỉ sợ không dễ dàng.

Lý Mật nghe Địch Nhượng nói thì trên khuôn mặt nở ra một nụ cười lạnh.

Tuy nhiên sau khi nghe thấy ba chữ Lý Ngôn Khánh thì hắn không khỏi biến sắc mà khẽ cắn môi hai mắt híp lại:

Tuy nhiên sau đó hắn khôi phục lại mà cởi mở cười to:

- Tướng quân không cần phải lo lắng, Bùi Hành Nghiễm chỉ là một kẻ mãng phu, Vệ Văn Thông, Tân Văn Lễ Trịnh Vi Thiện cũng không đáng để lo, Lý Ngôn Khánh người này Mật đã tiếp xúc, đúng là có thủ đoạn nhưng chỉ là một tên miệng còn hôi sữa, làm sao có thể là địch thủ của tướng quân?

- Chúng ta ở Ngõa Cương trại, mãnh tướng như vân.

- Đan Hùng Tín, Trình Tri Tiết đều là người vạn phu khó đỡ, huống chi chất nhi Ma Hầu của tướng quân cũng là hãn tướng dũng mãnh, cần gì phải đề cao khí thế của người khác, giảm uy phong của mình?

Địch Nhượng có một đứa cháu trai tên là Địch Ma Hầu, trời sinh thần lực, võ nghệ cao cường.

Hắn sử dụng đại chùy, mấy lần quân Tùy vây quét Ngõa Cương đều bị hắn đánh bại, có mỹ danh Tái Trương Phi.

Sở dĩ có mỹ danh Tái Trương Phi là vì bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa của Lý Ngôn Khánh.

Địch Nhượng nghe được thì gật đầu không ngớt, liên tục tán thành.

- Mật có một cách khiến cho tướng quân dễ dàng lấy được Huỳnh Dương.

Địch Nhượng trầm giọng hỏi:

- Pháp chủ có diệu kế gì?

- Muốn lấy Huỳnh Dương thì dĩ nhiên phải lấy Kim Đê quan, mà muốn lấy nơi này thì nhất định phải tiêu diệt Bùi Hành Nghiễm.

Hắn tiến lên một bước nói nhỏ bên tai của Địch Nhượng.

Địch Nhượng lúc đầu nghe thấy thì cau mày nhưng sau đó khuon mặt dần dần giãn ra, đôi mắt híp lại cơ hồ biến thành một con đường nhỏ.

- Pháp chủ kế này rất hay vậy cứ theo ý của ngươi.

Mùa hạ chính là lúc thời tiết nóng bức nhất ở trong năm.

Năm nay Củng huyện màu hạ đặc biệt oi bức, ngay cả đi ra ngoài cũng cảm thấy mệt mỏi.

Hắc Thạch phủ kỳ thật là một tòa binh doanh, tọa lạc ở quan ngoại Hắc Thạch khẩu.

Lý Ngôn Khánh vào từ tháng năm sau khi tới Hắc Thạch phủ xong thì cũng không có quá nhiều hành động.

Tuy nhiên thủ đoạn trước kia hắn đối phó với Doãn gia khiến cho nhiều người phải sợ hãi, một thế gia đại tộc kế thừa sáu trăm năm mà cứ như vậy bị nhổ tận gốc, mặc dù thế gia này đã xuống dốc nhưng mà căn cơ vẫn còn. Lý Ngôn Khánh thậm chí không cho Doãn gia có nửa cơ hội xuất thủ, sau khi hắn đi trấn Hắc Thạch phủ ngày thứ mười, Lạc Dương đã truyền ra chiếu lệnh, đam tài sản của Doãn gia tịch thu.

Doãn Đức ở trong lao cắn lưỡi tự vẫn.

Doãn Tông Đạo bị chém ngang lưng, thây vứt ở nơi hoang dã.

Doãn gia cao thấp gần ba trăm nam đinh bị giết, nữ tử thì bị bắt làm tiện hộ, sống lưu vong.

Đối với kết cục của Doãn gia, Lý Ngôn Khánh cũng không đành lòng nhưng hắn cũng biết rõ, thời đại này mình không ra tay với người ta thì người ta sẽ ra tay với mình, ngươi không phạm ta ta sẽ không phạm ngươi còn ngươi phạm ta ta sẽ giết sạch cả nhà ngươi.

Có lẽ theo thói quen kiếp trước Lý Ngôn Khánh muốn khống chế cục diện ở trong tay.

Hắn không hi vọng vì bất kỳ sai lầm nào mà tạo thành họa sát thân.

Lúc đi vào Hắc Thạch phủ, việc đầu tiên hắn làm chính là đem quân tốt ở La Khẩu phủ năm trăm người cho Mạch Tử Trọng.

La Khẩu phủ vốn chỉ có sáu trăm người trao cho Mạch Tử Trọng năm trăm người đồng nghĩa với việc cần phải chiêu mộ thêm binh mã.

Đối với chuyện này Mạch Tử Trọng không đồng ý cực lực chối từ.

Trong mắt của hắn, thân là Ưng Kích Lang Tướng độc chưởng một tòa binh mã đã là ngoại lệ, mà lại điều đi tất cả tinh binh ở đây chuyện này lan truyền ra sẽ có hoài nghi đoạt chủ, Mạch Tử Trọng cũng không hi vọng phải trở mặt với Lý Ngôn Khánh.

- Mạch Tử, ngươi đừng băn khoăn quá nhiều, ta sở dĩ đem binh mã này cho ngươi thực sự là không phải đối với ngươi.

Ba năm trước đây sau khi trải qua loạn của Dương Huyền Cảm, lão Từ ra trấn La Khẩu phù vẫn bảo trì thao luyện hương dũng hắn nhiều lần công phạt đạo phỉ dùng binh mã ở La Khẩu làm chủ nhưng cũng phối hợp không ít với hương dũng, tuy không tinh nhuệ bằng quân tốt La Khẩu nhưng cũng đã trải qua chiến trận, chỉ cần tiến hành thao luyện thì chưa chắc đã kém với binh lính La Khẩu.

Mạch Tử Trọng nghe xong cũng được thoải mái.

- Xem ra lão Từ và ngươi cũng phòng ngừa chu đáo.

Kỳ thật trong lòng Lý Ngôn Khánh đã có ý định khác.

Hắn ở Củng huyện đã sắp đặt sáu bảy trăm Kỳ Lân vệ ở trong dân gian, những người này vì thân phận trước kia của hắn mà không thể xuất đầu lộ diện hàng năm phải tiêu pha phí tổn rất lớn, hiện tại có cơ hội chuyển Kỳ Lân vệ thành thân phận khác, lại không tốn phí tổn cớ sao lại không làm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.