Soán Đường

Chương 97: Q.6 - Chương 97: Hỏa diễm






Xem ra Tân Lễ biết Lý Ngôn Khánh ở Củng huyện cho nên xin hắn giúp đỡ.

Ngôn Khánh suy nghĩ xong quyết định giúp Tân Lễ một phen, hắn một bên liên lạc với đám người Phòng Huyền Linh, Từ Thế Tích mong bọn họ liên thủ công kích Huỳnh Dương. Trịnh Thiện Nguyện chỉ là một tên hổ giấy, chỉ cần tấn công một hai lần là đủ để hắn sợ không dám hành động.

Đồng thời Lý Ngôn Khánh lại phái người liên lạc với Tân Lễ tỏ vẻ đáp ứng.

Ngôn Khánh nghiêm mệnh giám thị tìm hiểu bước đi của Hổ Lao quan, đồng thời cũng cùng với hào sĩ phú gia, tăng thêm 500 con chiến mã, biến thành một đội kỵ quân chờ đợi phát động.

Tháng bảy ngày hai mươi tái, Lai Uyên đợi không được viện trợ của Trịnh Thiện Nguyện nhìn thấy Tùy quân tùy thời có khả năng qua sông hắn biết rằng không thể nào chờ đợi được nữa vì vậy triệu tập ba nghìn phản quân chỉ chừa lại năm trăm binh mã đóng ở Hổ Lao quan mà phát động công kích.

Trong nhất thời Kim Đê quan phát động phòng thủ.

Tân Lễ vì đánh lén Kim Đê quan nên thủ hạ cũng không nhiều chỉ có ba bốn trăm người.

Cho nên đối mặt với sự khiêu chiến của Lai Uyên, Tân Lễ tử thủ Kim Đê quan mà không ra, dựa theo vị trí địa lý và phòng ngự công sự mà kìm chế Lai Uyên dưới thành. Ngày 30 tháng bảy, Ngôn Khánh suất lĩnh năm trăm kỵ quân yên lặng rời khỏi Củng huyện, hắn giả mạo làm viện binh phản quân Huỳnh Dương, lừa mở cửa thành Hổ Lao quan ra, lưu thủ Hổ Lao quan bị Hám Lăng chém đầu, năm trăm quân không giữ được một nén nhang bỏ chạy tán loạn, Ngôn Khánh lập tức cướp được Hổ Lao quan.

Hổ Lao quan mất đi, Lai Uyên cũng mất đi căn cơ.

Sau khi biết được tin tức, Lai Uyên lập tức trở về chuẩn bị cướp lấy Hổ Lao quan nào ngờ bị Ngôn Khánh phục kích, Tân Lễ truy kích phía sau hai mặt giáp công, phản quân thảm bại trở về, Lai Uyên ở bên bờ sông độ khẩu bị Ngôn Khánh đuổi theo bất đắc dĩ phải hoành kiếm tự vẫn.

Hổ Lao quan đoạt được khiến cho cửa sông Lạc mở rộng.

Viện binh Tùy quân nườm nượp tới.

Trịnh Thiện Nguyện lẳng lặng ngồi ở tổ miếu, nhìn linh vị của tổ tông sắc mặt trở nên mờ mịt.

- Quy Xương công nếu như không nhanh chóng đoạt được Hổ Lao quan thì đại tướng quân chắc chắn phải đối mặt với tình hình quẫn bách, hiện tại không thể do dự.

Người nói chuyện chính là tộc trưởng thất phòng Trịnh Sĩ Tắc.

- Sĩ Tắc, đoạt Hổ Lao quan thì có thể giành được thắng lợi sao?

Hai mắt của Trịnh Thiện Nguyện sáng ngời chờ đợi mà hỏi Trịnh Sĩ Tắc.

Hắn đem tất cả vốn liếng đặt cược trên người của Dương Huyền Cảm, hiện tại đánh bạc một phen nghĩ rằng có thể đổi vận không ngờ lại thay đổi bất ngờ.

Trịnh Sĩ Tắc kiên định gật đầu:

- Đó là tự nhiên.

Chỉ nguyên Hổ Lao quan đóng tại cửa sông Lạc, đến lúc đó chúng ta dự vào Hổ Lao quan và thành cổ Huỳnh Dương, ngăn cản Tùy quân tiến công, đại tướng quân không phải lo ở Huỳnh Dương, có thể toàn lực công chiếm Lạc Dương, đừng quên đại tướng quân ở Hoàng Thiên Nguyên còn có hùng binh mười vạn người.

Hùng binh mười vạn!

Đây là một khích lệ vô cùng lớn.

Trịnh Thiện Nguyện hít sâu một hơi:

- Đúng thế, đại tướng quân sớm tối có thể cướp lấy Lạc Dương, thế nhưng mà ở bên ngoài Huỳnh Dương còn có Phòng Huyền Linh quấy rối, ta chỉ sợ ta vừa động binh bọn họ sẽ đi trước chặn đường.

Trịnh Sĩ Tắc nói:

- Ta có một kế.

- Phòng Huyền Linh lần này ngóc đầu trở lại, mãnh tướng dưới trướng như mây không địch lại nổi chỉ có thể dùng trí, ta dùng một chi binh mã, giả làm cờ hiệu, hấp dẫn sự chú ý của đám người của Phòng Huyền Linh, lúc đó huynh trưởng mang theo quân từ Nam thành ra, lặng lẽ công kích Hổ Lao quan.

Lúc Phòng Huyền Linh phát hiện thì huynh trưởng đã đi xa.

Ta lãnh binh trở về Huỳnh Dương, bằng vào thành trì này đủ để ngăn cản bọn chúng.

Trịnh Thiện Nguyện nghe được thì đại hỉ gật đầu liên tục.

Trên thực tế hiện nay hắn cũng không có lựa chọn nào khác, trước kia đứng sai đội ngũ, còn có thể sống sót, nhưng hiện tại theo phản quân, đây chính là tử tội, Trịnh Thiện Nguyện cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của Trịnh Sĩ Tắc, khấu đầu ba cái dưới linh vị của tổ tông, cầu mong tổ tông phù hộ. Bây giờ chỉ có cướp lấy Hổ Lao quan, bằng không chỉ có cái chết.

Trịnh Thiện Nguyện đem theo ba nghìn binh mã, cũng mang theo năm người con trai của hắn.

Con trai trưởng là Trịnh Ngọc, con trai thứ là Trịnh Phương, con trai thứ ba là Trịnh Ngải, con trai thứ tư là Trịnh Lam, cùng với thiểu tử Trịnh An đi cùng. Lúc này bất cứ giá nào cũng phải mang theo binh mã từ nam môn trở ra, vượt qua Huỳnh Dương tiến tới Hổ Lao quan.

Từ Huỳnh Dương tới Hổ Lao quan cần phải trải qua sườn núi đầy đất đỏ.

Trịnh Thiện Nguyện cũng không phải người giỏi mang binh đi đánh nhau cộng thêm chạy đi vội vàng binh mã tiến hành phân chia, lúc vượt qua sườn núi ba nghìn binh mã đã người kiệt sức ngựa hết hơn, khoảng cách với Hổ Lao quan không còn xa, chỉ cần vượt qua sườn núi này là có thể nhìn thấy Hổ Lao quan oai hùng.

- Cha từ sáng tới giờ cha cũng chưa từng nghỉ ngơi.

- Mang theo một đám người kiệt sức này cho dù tới dưới Hổ Lao quan cũng chưa chắc có thể hạ được, tên Lý Ngôn Khánh kia quỷ kế đa đoan nói không chừng đang dùng kế dĩ dật đãi lao, chờ chúng ta tới. Không bằng chúng ta chờ ở chỗ này nghỉ ngơi hồi phục, chờ tới buổi trưa thời tiết mát mẻ rồi hãy xuất phát?

Dù sao qua sườn núi cũng là hơn mười dặm.

Đến lúc đó cha hạ lệnh một tiếng, chúng ta đánh Hổ Lao quan mặc kệ tên Lý Ngôn Khánh kia có ba đầu sáu tay cũng đừng hòng sống được.

Trịnh An hiến kế cho Trịnh Thiện Nguyện khiến cho Trịnh Thiện Nguyện liên tục gật đầu.

Vì vậy hắn hạ lệnh, nghỉ ngơi ở sườn núi, hắn cùng với đám con ngồi ở dưới một cây đại thụ.

Tháng tám mùi hương hoa quế thoang thoảng đúng là khí tiết cuối thu.

Lúc này là buổi trưa trời nắng chang chang, Trịnh Thiện Nguyện đi đường cũng đã mệt mỏi, uống hai miếng nước, ăn một cái hồ bánh rồi dựa vào tán cây mà chợp mắt. Ngày nắng nóng, gió mát đìu hiu, Trịnh Thiện Nguyện nằm một chút là buồn ngủ, về phần những quân tốt kia đều đi tới những tán cây, hoặc nói chuyện phiếm hoặc nhắm mắt ngủ gật.

Ngủ trưa mùa thu cực kỳ thoải mái dễ chịu.

Trịnh Thiện Nguyện hiện tại cảm thấy vô cùng khoan khoái.

Đang lúc hắn ngủ thoải mái thì bên tai bỗng vang lên một thanh âm đì đùng. Từ sườn núi đất đỏ, phun ra một đám khói lửa màu xanh.

Sườn núi bên này xuất hiện lửa khói, bên kia cũng có lửa khói xuất hiện.

Trịnh Thiện Nguyện bị tiếng nổ này gọi tỉnh lại, theo ngón tay của mấy đứa con mà nhìn nhịn không được mà hỏi:

- Hài nhi đó là thứ gì vậy?

- Hình như là hỏa diễm.

- Hỏa diễm màu xanh, a... còn có hỏa diễm màu tím nữa.

Pháo hoa này, ở cuối đời thời nhà Tùy vẫn chưa từng xuất hiện cho nên mọi người nhìn thấy thì vô cùng hưng phấn và tò mò.

Trịnh Thiện Nguyện cũng thấy lửa khói kia rất thú vị, nhịn không được chăm chú mà nhìn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.