Soán Đường

Chương 72: Q.7 - Chương 72: Khiêu khích.




Đúng thế, lúc này Dương Khánh chỉ sợ hận không thể đem binh mã tất cả ở Huỳnh Dương tụ tập bên cạnh hắn làm sao có thể điều động ra bên ngoài.

Lý Ngôn Khánh đứng lên nói:

- Hổ Lao quan chỉ dựa vào chúng ta không cầu được người khác.

- Quân ta vì chiến mà sĩ khí sa sút thì chúng ta sẽ dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, làm cho bọn họ trở nên phấn chấn. Nhớ năm đó ta ở Cao Ly sĩ tốt cũng sa sút như vậy nhưng không sao chỉ cần chúng ta đại thắng thì sĩ khí sẽ tăng trở lại.

Tiêu Hoài Tĩnh lông mày nhăn lại không khỏi cảm thấy Ngôn Khánh có hơi khinh địch.

Thật sự thắng lợi?

Cái này nói thì dễ dàng nhưng làm thì khó khăn.

Với tình huống hiện tại của Hổ Lao quan thì đừng nói là chinh chiến trên chiến trường, chỉ sợ dũng khí xuất chiến cũng không được.

Đúng lúc Tiêu Hoài Tĩnh còn trầm tư thì Lý Ngôn Khánh đã điều binh khiển tướng hoàn tất.

Bùi Hành Nghiễm cùng với Vương Phục Bảo hai người lĩnh mệnh rời khỏi, Ngôn Khánh kéo La Sĩ Tín sắp xếp nhiệm vụ.

Tuy nhiên sự sắp xếp này lại khiến La Sĩ Tín bất ngờ.

Không chỉ Tiêu Hoài Tĩnh không hiểu mà La Sĩ Tín cũng cảm thấy khó tin.

- Sĩ Tín, nhiệm vụ của ngươi vô cùng trọng yếu.

- Ngươi mang theo một đạo binh mã, chính là Bát phong doanh dưới trướng Trương thông thủ ra nghênh chiến chỉ cho phép bại mà không cho phép thắng, nhớ kỹ cần phải bại thật sự không cho phép Ngô Hắc Các hoài nghi.

Chỉ cần ngươi dẫn dụ hắn đuổi ngươi tới bờ sông Ký thủy, thì ngươi đã thành công.

- Chỉ cho phép bại không cho phép thắng?

Trong lòng La Sĩ Tín vạn lần không vui.

Nhưng Ngôn Khánh đã phân phó nhưng vậy thì hắn cũng không thể nói gì, đành tình nguyện lĩnh mệnh rời đi.

Tiêu Hoài Tĩnh nhịn không được mà hỏi:

- Phủ quân như vậy là có ý gì?

Hám Lăng vốn trầm mặc không nói gì đột nhiên cười hắc hắc:

- Tiêu ngự sử nhất định là ông chưa xem bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa rồi.

Tiêu Hoài Tĩnh khẽ giật mình lộ ra một nụ cười xấu hổ.

- Tiêu mỗ đúng là chưa đọc.

Tiêu Hoài Tĩnh xuất thân đệ thế gia, đối với loại sách lưu truyền trên phố Tam Quốc Diễn Nghĩa này tự nhiên trong lòng có tư tưởng bài xích, đối với tài học của Lý Ngôn Khánh, hắn rất kính trọng nhưng đối với việc Lý Ngôn Khánh viết Tam Quốc Diễn Nghĩa hắn lại xem thường.

Tuy nhiên Tiêu Hoài Tĩnh không rõ hành quân chiến tranh với Tam Quốc Diễn Nghĩa thì có quan hệ gì?

Hám Lăng thấy Lý Ngôn Khánh không mở miệng ngăn cản thì tiếp tục nói?

- Cách hôm nay của công tử cùng với năm xưa Khổng Minh tiên sinh hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng có phần khác nhau nhưng kết quả sẽ giống nhau đến kỳ diệu.

- Được rồi ngươi đừng thổi phồng nữa.

- Tiêu tiên sinh học vấn hơn người ngươi đừng múa rìu qua mắt Lỗ Ban, hai người các ngươi lập tức điểu khởi hai nghìn nhân mã theo ta tiến về Ký thủy xem cuộc chiến.

Tiêu tiên sinh ở lại Hổ Lao quan có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh.

Lý Ngôn Khánh không đợi Hám Lăng trả lời đã bước ra khỏi phòng.

Hùng Khoát Hải và Hám Lăng ở trong quân lịch lãm rèn luyện cũng đã lâu đối với những chuyện khác bọn họ không hiểu nhưng quân lệnh như sơn kỷ luật nghiêm minh, hai người vội vàng tuân mệnh, bọn họ nhanh chóng theo Lý Ngôn Khánh đi ra ngoài điểm binh xuất kích.

Tuy nhiên Tiêu Hoài Tĩnh lại vô cùng không vui.

Lý phủ quân này đúng là hơi qua đáng.

Tại sao chỉ nói một nửa rồi lại không nói nữa.

Trong lòng hắn thầm nói, hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng? Chuyện này là thế nào? Ta cũng đã đọc qua Tam quốc chí nhưng chưa từng thấy có chuyện như vậy.

Tuy nhiên hắn không ở trong đại sảnh nữa mà đi ra.

Lúc ra cửa hắn do dự một chút rồi vẫy tay ý bảo một tên gia thần tiến tới.

- Ngươi đã đọc qua Tam Quốc Diễn Nghĩa chưa?

Gia thần kia khẽ giật mình rồi gãi đầu cười cười:

- Bẩm lão gia, tiểu nhân ở trong tửu quán đã từng nghe qua một chút.

- Vậy ngươi có biết cái gì là hỏa thiêu sườn núi Bác Vọng không?

- À, cái này đúng là đã nghe qua.

- Được rồi, ngươi cho dù đã nghe qua ta cũng không có thời gian nghe ngươi nói, ngươi đi nghe ngóng giúp ta xem ai có bộ Tam Quốc Diễn Nghĩa thì tìm biện pháp mua về giúp ta.

- Vâng.

Tên gia thần đáp ứng một tiếng rồi vội vàng rời đi.

Tiêu Hoài Tĩnh vẫn như cũ, không hiểu ra sao mang quân lên thành lầu Hổ Lao quan.

Cùng lúc đó, binh mã ở trong thành nhao nhao xuất động, chỉ thấy Bùi Hành Nghiễm, Vương Phục Bảo mang theo bốn trăm Kỳ Lân vệ từ trong thành lao ra ngoài.

Sau đó La Sĩ Tín cũng lãnh binh rời khỏi, Lý Ngôn Khánh thì mang hai nghìn tàn binh bại tướng theo sát rời khỏi Hổ Lao quan.

Nhìn hai nghìn tướng sĩ hữu khí vô lực kia, lông mày của Tiêu Hoài Tĩnh liền nhíu chặt, với quân sĩ như thế Lý phủ quân có thể đánh tan tặc phỉ sao?

Đầu mùa đông mặt trời rất sáng nhưng lại khá lạnh.

Tuyết rơi khắp nơi nhiệt độ rất thấp, tuy có ánh nắng tươi sáng nhưng không hề cảm thấy ấm chút nào.

Ở trên đường nhiều nơi vẫn còn kết băng, hành tẩu hiện tại có vẻ hơi vất vả, Ngưu Tiết Đạt cùng với Ngô Hắc Các lĩnh quân tiến tới, chạy về phía Hổ Lao quan.

Địch Nhượng nghiêm lệnh cho hai người phải tiến tới Hổ Lao quan trước buổi trưa.

Nhìn thấy thời gian dần trôi qua Ngưu Tiến Đạt phải thúc dục binh mã tiến lên nhanh hơn.

Đột nhiên binh mã phía trước dừng lại.

Ngô Hắc Các thúc ngựa lên nghiêm nghị quát hỏi:

- Cớ sao lại dừng lại không tiến nữa

- Tướng quân phía trước có Tùy quân ngăn cản.

Ngưu Tiến Đạt và Ngô Hắc Các nghi hoặc nhìn nhau, hiện tại Trương Tu Đà đã chết rồi lúc này tại sao lại có một chi tùy quân đứng ra ngăn cản? Tuy nhiên sau khi nhìn xong hai người không khỏi cười to.

Chỉ thấy ở giữa đường ước chừng có hai trăm tên Tùy quân đang ngăn cản.

Người đứng đầu Tùy quân tuổi tác ước chừng hai mươi, có vẻ khỏe mạnh.

- Phỉ Tặc ta là La Sĩ Tín, ta đợi các ngươi đã lâu.

La Sĩ Tín?

Đây không phải là ái tướng của Trương Tu Đà sao?

Ngưu Tiến Đạt nhăn mày lại, hắn định mở miệng không ngờ Ngô Hắc Các đã lao ra, một tay cầm đại đao chỉ vào La Sĩ Tín:

- La Sĩ Tín, mấy ngày trước lão tử tha tính mạng cho ngươi bây giờ ngươi còn dám vác xác tới chịu chết sao? Hiện tại không còn Trương lão tặc nữa xem ngươi có thể ngông cuồng được bao lâu.

La Sĩ Tín giận tím mặt:

- Tặc tử dám vô lễ làm nhục tướng quân nhà ta? Các ngươi là phường trộm cướp nếu không phải tướng quân nhà ta trúng gian kế thì làm sao có thể thất bại được? Vốn ta nghĩ các ngươi là anh hùng hôm nay xem ra cũng chỉ là một đám chó chạy gần nhà, gà cậy gần chuồng mà thôi.

Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng?

Ngõa Cương vừa chiến thắng có thể nói là nhờ kế sách của Lý Mật.

Tên tiểu tử này nói vậy không phải là đem toàn bộ mọi người ở Ngõa Cương trại mắng là chó hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.