Thẩm Quang vò đầu cười khổ:
- Sự tình trong triều đúng là phức tạp.
- Nhưng chuyện này có lẽ sẽ hại không biết bao nhiêu người.
Ngẫm lại cũng có lý.
Không phải tất cả mọi người đều thanh tỉnh như Lý Ngôn Khánh bọn họ sẽ hướng về phía Tần vương.
Nhưng như vậy ngày sau Lý Kiến Thành đăng cơ sẽ đại khai sát giới.
Lý Ngôn Khánh cười cười trầm giọng nói:
- Mưa gió lôi đình còn phải dựa vào tâm tư của thái tử.
Thẩm Quang không minh bạch ảo diệu bên trong chuyện này cho nên dứt khoát ngậm miệng lại.
Dù sao hắn cũng không cần phải hao tâm tổn trí đi theo Lý Ngôn Khánh nghe theo Lý Ngôn Khánh chỉ bảo là đủ.
Ở trong xe lâm vào trầm mặc.
Lý Ngôn Khánh không nói gì nữa m à Thẩm Quang cũng không bàn lại chuyện này.
Dù sao Trường An hôm nay đối với bọn họ mà nói còn rất xa xôi, ít nhất Trường An mưa gió vẫn không thổi đến Lĩnh Nam được.
Ở ngoài thùng xe đột nhiên truyền tới một tiếng quát.
Theo đó là thanh âm của Hùng Khoát Hải truyền ra:
- Hà Nam vương đi tuần ai dám cản đường?
- Đừng vội hiểu lầm là người một nhà.
- Xin thông bẩm với Hà Nam vương nói rằng đô lão của La Hoàn soái có chuyện quan trọng cầu kiến Hà Nam vương.
Là La Hoàn?
Tuy nhiên thanh âm lại không thanh âm càn quấy như trước.
Khóe miệng Lý Ngôn Khánh nhếch lên, hắn khẽ gật đầu một cái nói với Thẩm Quang:
- Con cá mắc câu rồi.
Ngôn Khánh lần này trở về Tuyên Hóa theo đạo lý là phải đi qua Khâm Châu.
Bất kể là lễ tiết hay là phương diện khác Ngôn Khánh đều phải bái kiến La
Hoàn dù sao La Hoàn hiện tại cũng là thổ hoàng đế một phương.
Với việc Lý nhân làm chủ Khâm Châu La Hoàn đúng là có tiếng nói rất lớn ở nơi đây.
Vốn Lý Ngôn Khánh mặc dù không tới cửa La Hoàn cũng không cần phải để ý thậm chí có thể giả bộ như không biết.
Nhưng hiện tại hắn tới rồi.
Lại thay đổi một thân hán trang.
Lý Ngôn Khánh từ trên xe ngựa đi xuống vẻ mặt lộ ra sự không hài lòng:
- Lý vương cớ gì ngăn cản xe ngựa của bổn vương?
La Hoàn vội vàng nói:
- Tiểu vương tuyệt đối không phải ngăn cản vương gia, chỉ là nghe nói
vương gia dọc đường đi tới Khâm châu cho nên chuẩn bị tiệc rượu nghênh
đón.
Chuẩn bị tiệc rượu?
Trước đó ngươi ở bờ sông Lâm Thủy kiêu căng bây giờ lại chênh lệch rất lớn so với lúc trước.
Lý Ngôn Khánh hiểu rõ vì sao La Hoàn trước ngạo mạn sau cung kính tuy nhiên trên mặt của hắn vẫn lộ ra vẻ không vui mà nói:
- Lý vương cũng không phải bổn vương không cho Lý vương mặt mũi nhưng
thực sự công vụ bề bộn, không bằng đợi hôm nào ta sẽ đến nhà bái phỏng?
La Hoàn nghe xong thì lộ vẻ không muốn.
Hắn hôm nay không kể mặt mũi tới đây tìm Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên là có chuyện cầu.
Lý Ngôn Khánh có cho hắn mặt mũi hay không mấu chốt là đừng để người khác lấy được chỗ tốt.
- Vương gia vương gia nói La Hoàn thế nào?
Lý Ngôn Khánh sững sờ rồi đáp:
- Lý vương rất tốt.
- Nhớ ngày đó nghe nói vương gia iờ ta bất dung từ cùng với vương gia dắt tay đoạt Tuyên Hóa giết Ninh Trường Chân, chúng ta cùng kề vai chiến
đấu với nhau.
Lý Ngôn Khánh cất tiếng đáp:
- Lý vương lúc
bổn vương gặp khó khăn, Lý vương xuất thủ tương trợ bổn vương suốt đời
không quên, chúng ta là đồng đội không cần phải lo ngại.
Nói xong hắn khoát tay nói:
- Mời Lý vương dẫn đường.
- Hà Nam vương mời.
- Lý vương trước hết mời.
Hai người khách sáo với nhau một phen cách đoàn xe không xa là một chỗ sông ngoặt.
Rượu và thức ăn đã dọn xong Lý Ngôn Khánh cùng với La Hoàn phân chủ khách
ngồi xuống nâng chén tương mời, đây là lễ tiết có chuyện gì cứ phải uống rượu sau rồi nói.
Sau ba tuần rượu Lý Ngôn Khánh nói:
- Lý vương Lý vương ngăn cản bổn vương đến tột cùng là có chuyện gì, nếu không ngại thì hãy nói thẳng ra đi.
La Hoàn cảm thấy hơi mất mặt nhưng không thể không nói:
- Trước đây lúc ở Lâm Giang, vương gia đã từng nói tới một chuyện tài lộ, cho nên tiểu vương...
- Tài lộ?
- Chính là quốc khố của Chân Tịch quốc cùng với hoàng kim của Thiên Trúc.
La Hoàn nghiêm mặt nói:
- Tiểu vương nghe nói vương gia hình như muốn hợp tác với Phùng Áng,
nhưng vương gia là An Nam đại đô đốc Phùng Áng lại là phên giậu cớ gì
phải hợp tác, vương gia không tìm tiểu vương lại tìm Phùng Áng liên thủ, chỉ sợ không tốt.
Ngụ ý La Hoàn đã đem mình hòa chung với Lý Ngôn Khánh.
Người cùng một nhà liên thủ với nhau cần gì phải để tiện nghi cho người ngoài.
Dù cho La Hoàn và Phùng Áng đều đại biển cho lợi ích của Lý nhân nhưng La
Hoàn hoàn toàn là người Lý mà Phùng Áng nói thẳng ra là con lai.
Tổ mẫu của Phùng Áng là Tiễn phu nhân hoàn toàn là người Lý.
Nhưng tổ phụ của Phùng Áng lại là quan viên người Hán.
Tuy nhien La Hoàn cũng rất thông minh hắn không nói thêm Phùng Áng là tạp
chủng, hắn cũng biết nếu thật sự là thế Lý Ngôn Khánh càng khuynh hướng
Phùng Áng hơn.
Lý Ngôn Khánh cười khổ một tiếng nói:
- Lý
vương hiểu lầm ta rồi trước kia ta cùng với Lý vương nói chuyện, Lý
vương và các đô lão dưới trướng biểu hiện hình như không có nhiều hứng
thú.
Lý vương cũng tinh tường Ninh Huyền còn sống một ngày đám Liêu Tử Bộ càng thêm chuẩn bị nhiều hơn.
Vừa vặn Phùng tiên sinh nói cho bổn vương ở trên hải đảo có rất nhiều người Lý du tán, cho nên ta cũng cân nhắc chuyện này hợp tác với họ tiêu diệt Ninh Huyền.
- Những đám cẩu tử này không hiểu đại sự.
-
Ninh Huyền là loạn thần tặc tử ai cũng chém giết được cần già phải dùng
tiền cho bọn chúng, tiểu vương ngày đó uống nhiều cho nên không có phản
ứng.
Thế nhưng mà về sau tiểu vương đã minh bạch khổ tâm của
vương gia vương gia lại chậm chạp không thấy trở về cho nên tiểu vương
mạo muội tới đây muốn thương nghị với vương gia một chút, tiểu vương cảm thấy đây là chuyện của An Nam phủ đô đốc thì cần phải do An Nam phủ đô
đốc ra mặt giải quyết mới thỏa đáng, tiểu vương biết rõ vương gia cũng
khó khăn cho nên đặc biệt tới hiệu lực.
Con mẹ nó ngươi hiệu lực vì tiền bạc thì có.
Lý Ngôn Khánh trong lòng thầm cười lạnh: Lão tử sắp đặt thiết kế đã lâu hôm nay hắc loa tử ngươi cũng đã mắc câu rồi.
Trên khuôn mặt của hắn nở ra nụ cười nhàn nhạt:
- Không biết Lý vương định giúp bổn vương thế nào?
Lý Ngôn Khánh đúng là gặp Phùng Áng nhưng hai người cũng không thương thảo tính chất vấn đề gì cả.
Theo những thương gia giàu có ở Giao Chỉ nói thì chiến sự Trung Nguyên đã dần dẹp loạn.
Quốc chủ cũng chuẩn bị một lần nữa điều động sứ giả đi Trường An, thỉnh cầu
hán nhân hoàng đế viện trợ tuy nhiên phản quân đã trù tính chuyện này
rất khó biết được ai sẽ được hoàng đế Trường An ủng hộ ta cảm thấy rằng
Hà Nam vương sở dĩ ở thời điểm này dùng binh là muốn ủng hộ quốc chủ
Chân Tịch quốc, trước khi hoàng đế Trường An tỏ thái độ.
Vạn nhất hoàng đế Trường An đồng ý với phản quân đến lúc đó xuất binh cũng không được ngay cả Hà Nam vương cũng bất lực.
- Vậy ngươi nói xem Chân Tịch quốc có bao nhiêu tài hàng?
- Nghe thương gia giàu có ở Giao Chỉ nói thì Chân Tịch quốc tài hàng vô cùng đầy đủ, đủ để mua toàn bộ Lĩnh Nam.
La Hoàn thực sự động tâm.
Hắn ở trong đại sảnh bồi hồi hồi lâu cuối cùng cũng quyết định.
- Lâm Tính ngươi đi tới Giao Chỉ thăm dò ý của Hà Nam vương.
Nói cho hắn biết ta đồng ý xuất binh tương trợ.
Nhưng xuất binh thế nào còn muốn thỉnh giáo hắn, được rồi ngươi cho hắn biết ta sau đó cũng tới Giao Chỉ.
Lâm Tính vội vàng tuân mệnh khom người rời diết.
Lúc này trong đầu La Hoàn đã toàn là hoàng kim.
Nếu như ta có được nhiều tài hàng như vậy thì chỉ sợ Phùng Áng cũng không làm gì được ta.
Đến lúc đó không chừng ta có thể hùng bá toàn bộ khu vực Lĩnh Nam. Là một Lý vương đường đường chính chính.
Gió từ biển trở nên nhu hòa.
Ở trên một chiếc thuyền biển lớn Lý Ngôn Khánh cùng với Trương Trọng Kiên ở trong khoang thuyền đánh cờ với nhau.
Quân cờ Trương Trọng Kiên mở rộng ra đại hạp mà Lý Ngôn Khánh thì trong bông có kim bất ôn bất hỏa, lúc đầu Lý Ngôn Khánh ở thế hạ phong nhưng bây
giờ đã chiếm hết tiên cơ.
Trương Trọng Kiên sắc mặt tái nhợt ngưng mắt nhìn bàn cờ thật lâu không nói.
- Ta thua rồi.
Hắn đột nhiên thở dài đem quân cờ ném xuống bàn cờ, Lý Ngôn Khánh vẫn làm ra bộ dáng như cũ cười tủm tỉm nói:
- Trương đại ca trị quốc là phải dùng mềm mỏng, huynh dùng thủ đoạn cường ngạnh như vậy thì không thể lâu dài được.
Trương Trọng Kiên lâm vào trầm tư.
- Trương đại ca chắc hẳn đã chuẩn bị xong.
- Đệ làm sao biết vậy?
- Huynh đột nhiên đến đây chắc hẳn không chỉ là để đánh cờ với đệ.
- Ta biết thiên hạ đại thế đã định thái hậu cũng thế, Trương đại ca cũng thế khẳng định đã đưa ra quyết định.
- Dưỡng Chân chẳng lẽ đệ không sợ một ngày nào đó ta sẽ quay trở về sao?
Lý Ngôn Khánh cười cười:
- Nếu như thật sự có ngày đó chỉ sợ alf vật đổi sao dời thế sự xoay vần
rồi, ta biết thủ đoạn của Trương đại ca sớm muộn cũng quật khởi ở Nam
Dương, nếu đúng như vậy giang sơn Lý Đường cũng phải đề phòng.
Nhưng mà ta nghĩ rằng nếu như vậy thậm chí còn là chuyện tốt.
Nếu như một ngày con cháu Lý Đường không còn là chủ nhân của thiên hạ này,
kính xin Trương địa ca có thể cữu vãn lấy, ta hôm nay tiễn Trương đại ca đi, tử tôn của Trương đại ca cũng cất bước tử tôn của Lý Đường.
Ý của Lý Ngôn Khánh vô cùng rõ ràng: Trương Trọng Kiên ở hải ngoại lớn mạnh, con cháu Lý Đường sẽ cảm thấy nguy cơ.
Chỉ còn nguy cơ này, Lý Đường sẽ không bị diệt vong.
Trừ phi có một ngày con cháu Lý Đường sa đọa khi đó tử tôn Trương Trọng Kiên có thể trở về.
Những lời này tràn ngập hào khí cùng với cảm khái vô tận.
Trương Trọng Kiên yên lặng không nói hồi lâu sau mới khẽ nói:
- Thiên hạ đại thế phân phân hợp hợp.
- Không có giang sơn lâu dài không suy, Dưỡng Chân, đệ tinh tường hơn ta, so với đệ ta thua không oan.
Tuy nhiên đệ lần này khổ tâm chưa chắc hữu dụng.
Phải biết rằng chủ nhân của giang sơn Lý Đường này không phải là đệ ha ha,
đệ không nghe câu thỏ khôn chết, chó săn cũng bị cho vào nồi sao?
Lý Ngôn Khánh trầm mặc không tiếp nhận những lời này.
Hai người đi ra khỏi buồng nhỏ, đứng ở trên khoang thuyền, nhìn biển cả mênh mông ai cũng không mở miệng.
Kỳ thật có nhiều chuyện không cần phải nói ra.
Trương Trọng Kiên biết rõ Lý Ngôn Khánh quyết không cam tâm làm chó săn.
Mà Lý Ngôn Khánh cũng tinh tường hắn sẽ không cho Trương Trọng Kiên bất kỳ cơ hội nào.
Huynh đệ ngày xưa hôm nay mỗi người một lý tưởng, phân đường rõ ràng, Lý Ngôn Khánh không biết Trương Trọng Kiên lần này đi Nam Dương còn có thể gặp
lại hay không.
Bất giác hai người bắt đầu chuyện lý thú năm đó.
Từ lần đầu gặp nhau dưới núi Dương, về sau chân thành hợp tác, hai người nói chuyện rất nhiều rất nhiều.
Đến khi chiều tối Trương Trọng Kiên cùng với Lý Ngôn Khánh chắp tay từ biệt.
Lúc Lý Ngôn Khánh rời thuyền, Trương Trọng Kiên đột nhiên nói:
- Dưỡng Chân lần này từ biệt không hẹn gặp lại.
Vi huynh không biết phải nói gì nhưng tình huynh đệ này mong rằng đệ chớ quên kết quả Giang Đông phó thác cho hiền đệ rồi.
Ai cũng không phải người ngu!
Lý Ngôn Khánh ở Giang Đông thiết lập bố cục, Trương Trọng Kiên há có thể không cảm thấy.
Sau khi Phòng Ngạn Khiêm ốm chết, Trương Trọng Kiên mơ hồ nhìn ra tâm tư của Phòng Huyền Linh.
Phòng Huyền Linh lui giữ An Lục, không chịu Đông tiến mà đem binh lực không
ngừng nghiêng về phái Nam, chiếm lĩnh Ngạc châu, dần dần dựa sát vào
Tương châu, Phòng Huyền Linh lui lại cũng không phải là lui lại bình
thường, mỗi bước hắn đi đều kiểm tra hộ tịch địa phương, ngoại trừ một
số thế trụ quyền thế thì trắng trợn di chuyển dân chúng, lưu dân Giang
Nam rất nhiều, ngắn ngủi trong một thời gian Phòng Huyền Linh đã lấy đi
hai mươi vạn, tụ tập tại Tương châu.
Cùng lúc đó lưu thủ Ung châu Ngư Bài Quân cũng chuẩn bị thẳng tiến.
Trước cướp lấy Quế châu, mơ hồ có binh lính Lĩnh Nam, trong mắt nhiều người
Lý Ngôn Khánh sắp xếp như vậy là phối hợp với Lý Thế Dân ở chiến sự
Lưỡng Hồ nhưng Trương Trọng Kiên là người nào trong thời gian ngắn đã
đoán được sự cấu kết giữa Phòng Huyền Linh và Lý Ngôn Khánh với nhau.
Cho tới bây giờ Trương Trọng Kiên đã vô tình vô ý ngăn cản Phòng Huyền Linh.
Hắn vô cùng tinh tường Phòng thị đã hết lòng giúp đỡ Tùy thất, Phòng Ngạn
Khiêm vì Tiêu Tùy dốc hết tâm huyết, Phòng Huyền Linh thì chế trụ binh
mã Lý Đường, ở một mức độ nào đó cũng khiến cho Tiêu thái hậu và Trương
Trọng Kiên tranh thủ nhiều thời gian.
Trời cũng phải có lúc nắng lúc mua, người gặp nhau cũng có lúc phải chia tay.