Soán Đường

Chương 20: Q.7 - Chương 20: Lý Mật.




Vương Hoàng cười cười:

- Cần phải xem xem là tặng cho người nào.

- Vương tiên sinh, gần đây ở Đông quận Ngõa Cương hoạt động vô cùng hung hãn, đã mấy lần tới gần Huỳnh Dương, ông nói xem mấy tên này liệu có liên hệ với Ngõa Cương trại không?

- Trước mắt xem xét thì cả hai chưa có liên quan.

Tuy nhiên về sau thì khó nói chính xác, Ngõa cương tặc thanh thế ngày càng lớn, chắc chắn sẽ không vì năm mươi chiếc áo giáp mà tập kích công tử? Không lẽ bọn họ muốn bại lộ mục tiêu sao.

Lý Ngôn Khánh gật gật đầu:

- Đã như vậy thì cần phải phái người điều tra chỗ ẩn nấp của bọn hắn.

- Ta đã an bài xong xuôi nghiêm mật giám thị nhất cử nhất động của Doãn gia.

Vương Hoàng nói xong đứng dậy rời đi.

Lý Ngôn Khánh cũng không còn hứng thú buông cần câu, hắn đi vào trong lương đình gọi to một tiếng:

- Đại hắc tử, đi ăn cơm thôi.

- Ăn cơm rồi sao? Đệ tới ngay.

Hùng Khoát Hải vụt đứng dậy bước nhanh về phía Lý Ngôn Khánh.

Nhìn thấy dáng vẻ này củ hắn Lý Ngôn Khánh nhịn không được nở ra một nụ cười.

Từ trong miệng của Lương Lão Thực Ngôn Khánh đã biết tình huống đại khái.

Thủ lĩnh phản loạn là Giải Tượng, vốn là người ở Tề quận, vì dân bản xứ xung đột bỏ bỏ đi, sau đó vào núi gặp Tả Hiếu Hữu, về sau cùng với Tả Hiếu Hữu khởi binh, năm Đại Nghiệp thứ mười thanh thế của Tả Hiếu Hữu to lớn, có tới mười vạn quân chúng, tuy nhiên sau một trận giao phong với Trương Tu Đà thất bại, Tả Hiếu Hữu đầu hàng quên Tùy, Giải Tượng Trịnh Đại Bưu Vương Lương, Lý Vãn mang theo bộ chúng tiếp tục giao phong với Tùy quân, Giải Tượng trong vòng vây trùng trùng điệp điệp của Trương Tu Đà mà mở đường máu trốn đến Huỳnh Dương.

Tuy nhiên Lương Lão Thực lại không nói chỗ ẩn thân của Giải Tượng khiến cho Lý Ngôn Khánh cảm thấy đáng tiếc.

Lý Ngôn Khánh có thể nhận ra, Lương Lão Thực này lá gan tuy không lớn nhưng là người rất trọng nghĩa.

Đương nhiên nếu dùng nghiêm hình thì không phải là không tra ra được nhưng một là Ngôn Khánh cũng không muốn làm như vậy hai là hắn cũng muốn mượn cơ hội này khảo nghiệm năng lực của Vương Hoàng. Về phần Lương Lão Thực, Lý Ngôn Khánh cũng không giết mà giao cho hắn làm việc bên cạnh Thẩm Quang.

Với thủ đoạn của Thẩm Quang, Lương Lão Thực muốn bỏ trốn thì chỉ có chết không toàn thây.

Nói thật Lý Ngôn Khánh cũng không để Doãn gia và Giải Tượng ở trong mắt.

Đây không phải là hắn tự đại mà là trải qua vô số lần huyết tinh giết chóc về sau, đã luyện ra một tính cách tự tin, nếu như một đám tàn phỉ, một gai tộc quyền thế đã hết thời mà cũng không xử lý được thì hắn làm sao có thể khống chế Huỳnh Dương? Ba năm nay hắn hao tổn mấy chục vạn quan chế tạo thực lực, chẳng phải để biến thành trò cười sao? Cho nên sau khi thương nghị với Vương Hoàng, Lý Ngôn Khánh không đem chuyện này để tâm.

Bởi vì Lương quận truyền tới một tin tức khiến Lý Ngôn Khánh phải chú ý.

Lý Mật xuất hiện.

Năm Đại Nghiệp thứ mười sau khi trốn đi, Lý Mật vẫn mai danh ẩn tích.

Hắn dùng tên giả là Lưu Trí Viễn ẩn náu ở trong dân chúng, dùng việc dạy học mà sống.

Người này có vài phần phong thái của Tống Giang, ở trong tửu quán làm thơ sau đó đầu phục đám Hác Hiếu Đức vẫn không được trọng dụng.

Lúc đó Hác Hiếu Đức bọn họ thanh thế đang cường thịnh, thế lực mạnh mẽ, làm sao có thể để một tên thư sinh khoa tay múa chân.

Nếu ngươi có bản lĩnh thật sự thì tại sao Dương Huyền Cảm thất bại?

Cộng thêm Lý Mật xuất thân ở môn phiệt thế trụ mang theo một phần phong khí của quý tộc, không cùng giai tầng với Hác Hiếu Đức, kết quả là Lý Mật một lần nữa phải mai danh ẩn tích. Huyện lệnh Ung Khâu là Khâu Quân Minh là một người thành thật, đối với Lý Mật cũng chiếu cố, về sau Lý Mật cưới con gái của một người bản địa tên là Vương Tú làm vợ, nhưng thật không ngờ con gái của Vương Tú là tình nhân của Khâu Hoài Nghĩa cháu trai của Khâu Quân MInh.

Khâu Hoài Nghĩa sau khi biết được đến chất vấn Khâu Quân Minh lại bị Khâu Quân Minh mắng lại, chịu đủ nhục nhã. Khâu Hoài Nghĩa vì vậy mà ôm hận trong lòng, hắn im lặng tìm cơ hội sau đó ngẫu nhiên từ trong miệng thê tử của Lý Mật biết được thân phận của Lý Mật. Khâu Quân Nghĩa lập tức báo với quận phủ bản địa, mặc dù đã qua ba năm, Dương Quảng vẫn chưa quên Lý Mật người này cho nên quận trưởng Dương Vượng biết được liền lập tức hạ lệnh truy nã. Cũng may vận khí của Lý Mật không tệ, hắn vừa vặn không ở nhà, tránh thoát một kiếp nạn, nhưng mà cả nhà Khâu Quân Minh và cả nhà Vương Tú đều bị Dương Vượng bắt đi, vì Lý Mật không bắt được, Dương Vượng mất hứng hạ lệnh đem cả nhà Khâu Quân Minh và Vương Tú năm mươi ba nhân khẩu chém đầu không chừa một ai, thi thể thì vứt ở nơi hoang dã, cho chó hoang tranh giành thức ăn với nhau.

Lý Mật sau khi trốn khỏi Ung Khâu thì đã rơi vào bước đừng cùng.

Rơi vào đường cùng một lần nữa hắn trở thành phản tặc nhưng vận khí của hắn quả nhiên không tệ, Vương Đương Nhân người Ngoại Hoàng năm xưa từng hiệu lực dưới trướng của Dương Huyền Cảm, sau khi thất bại hắn trốn về quên quán, tập kết thiếu niên bản địa chiếm núi làm vua, về sau thời cuộc càng ngày càng loạn, Vương Đương thừa thế khởi binh, huynh đệ đồng tông và người dân Ngoại Hoàng cũng hưởng ứng, cùng với Vương Bá Đương ở Tế Dương khởi binh tạo phản, khiến cho quan quân thúc thủ vô sách.

Hiện nay dưới trướng cả hai đã có tới hai vạn người.

Cùng năm, lại có Lý Công Dật ở Ung Khâu tạo phản, hợp binh với huynh đệ Vương Đương Nhân.

Tam phương sau khi sát nhập vào nhau, có hơn hai vạn binh mã, thanh thế to lớn khiến cho quan quân Tế Âm sợ hãi vô cùng.

Lý Mật ở trước tình hống này đã gia nhập dưới trướng Vương Đương Nhân.

Vương Đương Nhân dĩ nhiên biết rõ Lý Mật, đồng thời cũng biết Lý Mật từng là mưu sĩ của Dương Huyền Cảm, hiến kế cho Dương Huyền Cảm nhưng không được dùng....

Hắn tụ hợp Vương Bá Đương và Lý Công Dật lại, thương lượng nói:

- Lý Mật người này rất khôn ngoan, ta vô cùng hiểu rõ, hắn xuất thân cao quý, khí tức cao xa, nếu như chúng ta đề cử hắn làm thủ lĩnh thì sẽ hấp dẫn nhiều anh hùng hào kiệt... Năm đó ta ở dưới trướng thiếu công từng nghe qua năng lực của hắn, chỉ là thiếu công tự cho là đúng có cao nhân mà không dùng, hiện tại chúng ta không thể noi theo.

Lúc đó Vương Đương Nhân cũng cần một người thân danh hiển hách hấp dẫn lực lượng.

Tuy nhiên đám người Vương Bá Đương cũng rất do dự, đem cơ nghiệp mà mình xây dựng giao cho người khác thật không cam lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.