Soán Đường

Chương 40: Q.5 - Chương 40: Mượn lương thực.






Nơi này chồng chất nhiều lương thảo tuy nói quận Đông Lai tình huống vững vàng nhưng quận to như vậy đạo phỉ không ngừng, tầng tầng lớp lớp, cho nên Trịnh Ngôn Khánh không dám buông lỏng.

Ngày hôm nay huyện lệnh huyện Dịch phái người tới đây, nói là ở trong tửu lâu mở tiệc chiêu đãi Trịnh Ngôn Khánh và Tạ Khoa.

Tạ Khoa đối với tràng diện này không hứng thú nên không do dự chối từ, Trịnh Ngôn Khánh thì khác hắn ở quân doanh lâu rồi, đang tính mượn cớ này đi huyện thành giải sầu một phen.

Cho nên Trịnh Ngôn Khánh mang theo Hùng Đại Hải và Thẩm Quang tiến về thị trấn.

Hiện tại đã qua lập xuân, tuy nhiên huyện Dịch vẫn băng hàn như cũ.

Trịnh Ngôn Khánh mặc một chiếc áo khoác màu xanh thúc mã vào trong thị trấn.

Huyện lệnh của huyện Dịch tên là Hoàng Văn Thanh cũng không phải là người địa phương ở Đông Lai, hắn nguyên quán ở Võ Ấp, vào những năm Khai Hoàng nhập sĩ, từ từ cố gắng cuối cùng cũng đã lên vị trí huyện lệnh. Hiện nay Hoàng Văn Thanh 50 tuổi, cũng đã già rồi cho nên hắn cũng không cầu tiến hơn nữa. Ngày bình thường du sơn ngoạn thủy uống rượu làm thơ ở quận Đông Lai, cũng có chút danh tiếng.

Tuy năng lực của hắn không quá xuất chúng nhưng cai trị huyện Đông Lai có thể dẹp yên thiên hạ, bách tính an cư.

Trải qua một thời gian ngắn, Trịnh Ngôn Khánh cùng với hắn hợp tác rất được việc, nhưng hắn cũng không nhúng tay vào.

Cho nên Trịnh Ngôn Khánh đối với Hoàng Văn Thanh có ấn tượng không tệ.

Lúc Trịnh Ngôn Khánh đến Vĩnh Xuân tửu lâu thì Hoàng Văn Thanh đã chờ ở trong đó, đứng ở trước cửa chờ Trịnh Ngôn Khánh đi vào.

Lại nói tiếp hắn chờ Trịnh Ngôn Khánh cũng không tính là quá phận.

Luận về xuất thân và danh vọng Trịnh Ngôn Khánh đều cao hơn Hoàng Văn Thanh rất nhiều. Luận về danh khí, Ngôn Khánh đã có uy vọ ở trong sĩ lâm, Hoàng Văn Thanh chẳng qua cũng có chút danh tiếng về quan tước mà thôi, không so sánh được.

Cho nên Hoàng Văn Thanh ở quán rượu nhìn thấy Trịnh Ngôn Khánh liền vội vàng tiến ra nghênh đón.

Ngôn Khánh xuống ngựa, đem Ngọc Đề Tuấn giao cho Hùng Đại Hải, sau đó chắp tay nói:

- Hoàng huyện lệnh, tiểu tướng quân vụ bận rội cho nên tới chậm, làm phiền huyện lệnh cung kính bồi tiếp.

- Trịnh công tử khách khí rồi,sao lại không nhận nổi?

Hoàng Văn Thannh mỉm cười kéo tay Trịnh Ngôn Khánh vào trong tửu lâu, hàn huyên một hồi sau đó cầm tay đi vào trong một gian.

Tiểu nhị trong lâu vội vàng dâng trà và điểm tâm.

- Ta cùng với Trịnh công tử ở nơi này nói chuyện, ngươi nói với lão mập, để cho hắn xuất thủ đoạn ra, không mất đi tên tuổi của đệ nhất tửu lâu ở huyện dịch.

Lão mập chính là đầu bếp nổi danh ở huyện Dích, cũng là trấn lâu chi bảo của Vĩnh Xuân tửu này, tay nghề của hắn đích thực là rất cao.

Ngôn Khánh cũng đã nghe qua lão mập này cho nên cũng không hỏi thăm.

Nói chuyện với Hoàng Văn Thanh một hồi hắn nhẹ giọng hỏi:

- Hoàng huyện lệnh lần này đến tìm Trịnh mỗ có phải là có chuyện gì không?

Hoàng Văn Thanh gật nhẹ đầu:

- Thật không dám giấu diếm đúng là có chỗ nhờ vả.

Hắn hít sâu một hơi dài, thấp giọng dò hỏi:

- Trịnh công tử, công tử đi đường tới đây có phát hiện ra trong huyện thành có gì không ổn không?

Ngôn Khánh nghĩ nghĩ:

- Trên đường đến đây, huyện Dịch được sự quản lý của ngài, bách tính an cư lạc nghiệp, tuy nhiên năm ngoái ta nghe thấy có rất nhiều lưu dân mặc khố tới đây, không biết là có chuyện gì xảy ra?

Hoàng Văn Thanh đắng chát mỉm cười:

- Xem ra công tử cũng thấy rồi.

Hắn đứng dậy đi ra cửa ra vào nhìn chung quanh thấy không có người mới ngồi xuống.

Hành động cẩn thận này lại khiến cho Trịnh Ngôn Khánh kinh ngạc, hắn vô ý thức cảm thấy e sợ hơn.

- Trịnh công tử hôm nay Hoàng mỗ đến đây đích thực là có chỗ nhờ.

- Năm ngoái bệ hạ trưng tập kế dịch, cử động khuynh quốc, binh đồn cùng với trác quận tổn hao sức dân quá lớn, hiện nay ở Hà Nam bọn cướp vô số, đạo phỉ bộc phát, tương lai của Đông Lai còn khá tốt vì có thủy quân đồn trú nên không có xảy ra chuyện gì.

- Mùa đông này rất nhiều nơi có người chết cóng.

Dân chúng xung quanh nghe nói Đông Lai được dẹp yên đều nhao nhao tới đây nương tựa, một hai trăm người còn dễ đối phó, từ ngày khất hàn tới nay, trong vòng mười lăm ngày, lưu dân đã lên tới gần ba nghìn người, Chu tổng quản còn ở đây, ta không cách nào báo cho hắn biết, nhưng hiện tại Chu tổng quản đã đi rồi, kho phủ huyện Dịch do công tử quản lý.

Ngôn Khánh khoát khoát tay.

- Hoàng huyện lênh cứ nói ngắn gọn.

- Được, ta muốn mượn lương thực của Trịnh công tử.

Phụt, Ngôn Khánh phun ra một ngụm nước, kịch liệt ho khan.

Hắn vội vàng xin lỗi:

- Hoàng huyện lệnh, thật có lỗi ông vừa rồi nói muốn tìm ta làm gì?

- Mượn lương thực?

Hoàng Văn thanh bất đắc dĩ thở ra một hơi:

- Ta cũng biết yêu cầu này của ta có hơi hoang đường nhưng thật sự là không có cách nào, hiện tại ở trong huyện lưu dân ngày càng nhiều, ta nghe nói đầu xuân còn có nhiều lưu dân đến đây hơn trong khi lương thực trong kho không còn mấy, không đủ trấn an những lưu dân này. Ta đã dốc hết gia tài đi mua sắm lương thực nhưng vẫn như muối bỏ biển.

Cho nên ta muốn mượn công tử một chút lương thực, không cần nhiều chỉ cần sáu trăm thạch là đủ, còn lại ta có thể nghĩ biện pháp.

- Sáu trăm thạch đã đủ sao?

- Đương nhiên không đủ nhưng ít ra cũng có thể chống đỡ.

- Trịnh công tử cứ yên tâm, chỉ cần ta gom góp đủ sẽ trả lại, 600 thạch này mong công tử thành toàn.

Hoàng Văn Thanh quả là một viên quan tốt.

Hắn không ngờ có thể suy nghĩ cho dân chúng.

Lông mày của Ngôn Khánh khẽ nhíu lại mà rơi vào trầm tư.

Chuyện này cũng không phải là nhỏ, tự tiện vận dụng quân lương chính là tội mất đầu, hắn ngưng mắt nhìn Hoàng Văn Thanh.

Mà Hoàng Văn Thanh thì thản nhiên đối mặt.

- Tại sao ông lại tìm ta nhờ hỗ trợ?

- Vì trong tay công tử có ba vạn thạch lương thực hơn nữa tới tháng hai mới mang tới Trác thành.

- Vậy tại sao ông lại cho rằng ta nhất định sẽ cho mượn?

Hoàng Văn Thanh cười khổ lắc đầu:

- Vọng động quân lương đây là tử tội, ta cũng không xác định nhưng vẫn mạo muội thỉnh cầu.

- Nếu như thật sự không có biện pháp thì đành chịu, coi như Hoàng mỗ chưa nói gì.

Ngôn Khánh day day huyệt thái dương:

- Nhưng vấn đề là ông đã nói.

- Nói như vậy công tử đồng ý?

- Ta cũng không nói là đồng ý, tuy nhiên Hoàng huyện lệnh suy nghĩ vì dân chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn, như vậy thì thật không hợp tình hợp lý.

- Vậy đi ta có thể cho ông mượn sáu trăm thạch lương thảo.

- Thật sao?

Hoàng Văn Thanh lập tức kích động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.