- Tiểu tử chẳng qua vận khí tốt nên mới nghĩ ra chủ ý này, tuy nhiên chủ ý này cũng là do Đậu gia thúc phụ thủ đoạn cao minh nếu không chủ ý của tiểu tử cũng không có chỗ dùng.
Ngư Câu La ngồi trên bồ đoàn cười ha hả:
- Oa nhi đừng nói những lời này với ta.
- Ta đánh trận giết người so với ngươi ăn cơm còn nhiều hơn, là công lao của ai ta không có hứng thú, chỉ là khi lão Đậu phát chiến báo tới, ta liền thấy được đây không phải là phong cách của hắn, lão Đậu trước kia dốc sức liều mạng có được tên hiệu Tam Lang, ở trong chiên trận là một hảo thủ.
- Nhưng nói là mưu kế, đặc biệt là liên hoàn kế như vậy lão Đậu không thể nghĩ ra được.
- Tuy nhiên ngươi đã muốn thành toàn cho hắn thì ta cũng không ngăn cản, lão Đậu nhập thục mười năm, ở đây cũng làm khó cho lão, oa nhi ngươi có tâm kế lại không tham công, đúng là người làm đại sừ... Ừ, ngoại trừ có hơi dối trá còn lại tất cả đều rất tốt.
Lão nhân này nói chuyện này mà không một chút khách khí.
Trịnh Ngôn Khánh đỏ tới tận mang tai, trong lòng cười khổ không ngừng.
Tuy nhiên hắn cũng không tức giận bởi vì từ trong miệng của Trưởng Tôn Thịnh, hắn cũng biết được Ngư Câu La là một người rất thẳng tính, có chuyện gì cũng không để trong lòng, năm đó chuyện của Lương Bá Ẩn đại tướng quân mà bị bãi miễn chức quan cũng là do một phần nguyên nhân vì tính tình này.
- Được rồi chúng ta nói tới chính đề đi.
Ngư Câu La đứng lên đi ra bên ngoài đại điện.
Trịnh Ngôn Khánh đi sát theo sau lưng hắn.
- Nghe nói nơi này đều là do ngươi dùng tiền tu sửa sao?
- Vâng đúng thế.
- Vậy thì ngươi có lẽ đã quen thuộc với nơi này rồi.
- Đúng vậy.
- Đã như vậy tại sao ngươi không đi trước dẫn đường còn đi theo sau ta làm gì? Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện thuận tiện ngắm cảnh luôn.
Trịnh Ngôn Khánh đỏ cả mặt vội vàng bước lên phía trước hai bước, vượt qua Ngư Câu La.
Lão nhân này cũng không khó hầu hạ giống như người ta nói.
- Cảnh trí của Lôi Thần điện đẹp nhất là Lôi động đình.
- À, vậy thì mau mang ta tới xem.
Ngôn Khánh vội vàng đáp ứng, cẩn thận dẫn đường ở phía trước.
Ngư Câu La nói:
- Trưởng Tôn Thịnh thật đáng tiếc... Nếu như năm đó ta ở Lạc Dương, không chừng... Tuy nhiên Cáp Đức không hổ là thiên hạ đệ nhất cao thủ, mặc dù là ta đơn đả độc đấu cũng chưa hẳn là đối thủ của hắn, người này là một hảo hán khó lường, thật vô cùng đáng tiếc.
Ngôn Khánh không biết phải tiếp đề tài này thế nào.
Hắn chỉ có thẻe ngượng ngùng khẽ cười:
- Chỉ tiếc tiểu tử không được nhìn thấy qua bổn sự của Cáp Đức.
- Ngươi nếu như nhìn thấy thì đoán chừng sẽ không đứng ở nơi này.
Ngư Câu La không hề khách khí, rồi sau đó xoay chuyển:
- Oa nhi, bổn sự của Trưởng Tôn Thịnh ngươi học được mấy thành?
- Chuyện này... tiên sư lúc còn sống chủ yếu truyền thụ cho tiểu tử tiễn thuật và binh pháp.
- A, vậy là hắn không dạy cho ngươi cái khác sao?
- Còn có rất nhiều đạo lý đối nhân xử thế.
Ngư Câu La lắc đầu liên tục:
- Ta không phải hỏi những cái này... Ta không thích đạo đức văn vẻ....
Hai người đi một lúc đã tới Lôi Động đình.
Đứng ở trong đình, Ngư Câu La nhìn biển mây quay cuồng, hít sâu một hơi, rồi bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hét dài, tiếng hét quanh quẩn trong núi mãi không thôi.
Lão trung khí sung túc, trong tiếng thét có một lực lượng kỳ dị.
Biển mây giống như bị tiếng thét dẫn dắt, quay cuồng biến hóa cũng trở nên thất thường.
- Con mẹ nó, lão tử ở nơi ngay cả cứt chim cũng không có hai năm, cuối cùng cũng không phụ sự ủy thác của bệ hạ, giải quyết mầm họa Tây Man.
Ngư Câu La quay đầu nói:
- Ngươi nhất định sẽ kỳ quái, tại sao ta đang đánh trận ở phía tây lại tới nơi này phải không?
- Vâng, thật kỳ quái.
- Đồ con rùa, một đám man di vô văn hóa, ngay cả binh khí cũng gom góp không đủ mà dám khởi binh tạo phản.
Ngư Câu La cười nói:
- Lão tử trù tính hai năm đánh một trận xong ở Dương Sơn trấn cảm thấy không có hứng thú nữa, dù sao đám còn lại cũng đều là gà đất chó kiểng, giaoi cho Đoạn Chung Quỳ tiểu tử kia đối phó là được. Đối phó với mấy tên tiểu gia hỏa đó nếu như Đoạn Chung Quỳ đánh cũng không thắng thì lão tử sẽ phế chức Đô úy của hắn.
- Đoạn Đô Úy bên kia....
- Không sao, hắn đánh thắng được.
- Tiểu tử kia cũng giống ngươi ưa thích mềm mỏng cái gì là không chiến mà khuất, lão tử không thích phong cách đó nhưng đối phó với Tây man có lẽ phải như vậy. Lão tử bên cạnh không có việc gì làm nên đem binh quyền giao cho hắn, để hắn tùy ý đi thu phục lòng người.
- Oa nhi ngươi cũng biết, sư phụ của ngươi khi còn sống có tam tuyệt, binh pháp, tiễn thuật và dùng giáo.
- Đắc ý nhất của hắn chính là binh pháp và tiễn thuật, hai thứ này đều đã truyền thụ lại cho ngươi rồi, vì sao lại không chỉ ngươi cách sử dụng giáo?
Trịnh Ngôn Khánh giật mình, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Ngư Câu La.
Hắn mơ hồ đoán được nguyên nhân mà Ngư Câu La đến đây, nhưng lúc này trên khuôn mặt của lão lại nở ra nụ cười thản nhiên nên không có cách nào xác định.
- Tiểu tử từng nghe tiên sư đề cập qua, đương kim trên đời này, sử giáo vô số tất cả đều có chỗ xảo diệu.
- Nhưng đệ nhất sử giáo thì không ai có thể sánh được với Ngư trụ quốc đại tướng quân, tiên sinh còn tiếc nuối rằng ngài không ở Lạc Dương, nếu không đã xin ngài...
- Cầu ta làm gì?
Ngôn Khánh cắn răng một cái rồi trầm giọng đáp:
- Cầu Ngư lão truyền thụ sử giáo chi pháp cho tiểu tử.
Ngư Câu La nghe được nhịn không được mà cười to:
- Tiểu tử, ngươi thông minh đó.
Nếu như Trịnh Ngôn Khánh ấp a ấp úng khiến cho Ngư Câu La nói móc một hồi, hắn cười ha hả mà nói:
- Trưởng Tôn Thịnh khi còn sống đã phái người đưa cho ta một phong thư, hắn cực lực tán dương ngươi, cũng khẩn cầu ta tìm cơ hội thích hợp dạy ngươi dùng giáo.
- A....
Những chuyện này đã ngoài dự liệu của Trịnh Ngôn Khánh.
Trong lòng của hắn không hiểu sao lại sinh ra cảm kích với Trưởng Tôn Thịnh.