Soán Đường

Chương 119: Q.6 - Chương 119: Ngư Câu La gặp nạn.






Vương Hoàng thở ra một trọc khí đem chén trà nhỏ buông xuống.

- Công tử có chuyện gì vậy?

Giờ khắc này hắn đã minh bạch, mọi chuyện có lẽ là không quá lớn, Ngôn Khánh sở dĩ tìm là muốn trưng cầu ý kiến của hắn.

Nếu không phải như vậy Mao Tiểu Niệm há có thể nấu trà thơm.

- Ta vừa nhận được một phong thư.

Ngôn Khánh lấy từ bên trong trang sách ra một lá thư.

- Gia quyến của Ngư lão trụ quốc hiện tại đã bị nhốt vào trong thiên lao.

- Sao?

Vương Hoàng không có phản ứng gì ngược lại Thẩm Quang thì hoảng sợ, người có thể được gọi là Ngư lão trụ quốc trên đời này chỉ có một là Ngư Câu La, tuy nhiên Ngư Câu La đang cùng phản tặc Lưu Nguyên Tiến kịch chiến tại sao nhà của hắn lại bị bắt?

Lý Ngôn Khánh nói:

- Ngư lão trụ quốc và Thổ Vạn Tự tướng quân đang tiêu diêu tự tại đánh nghịch đảng Lưu Nguyên Tiến.

Nhưng mà phản tặc như cỏ, đánh chỗ này lại mọc lên ở chỗ kia, loạn đảng Giang Nam không cách nào đốt sạch được, dẹp sạch loạn đảng không phải là chuyện một sớm một chiều, có lẽ cần phải bốn năm năm, bệ hạ đối với thành tích của lão trụ quốc rất không hài lòng.

Trước đây từng có loạn Dương Huyền Cảm cho nên của cải trở nên vô cùng thiếu.

Lão tướng quân lo cho người nhà cho nên bí mật buôn lậu lương thực, muốn phụ cấp cho người nhà, không ngờ thuyền lương thực lại bị chặn lại.

Hôm nay bệ hạ hoài nghị lão tướng quân muốn đem người mang về phía nam, sau đó bí mật làm phản cho nên hạ lệnh cho Việt vương đem toàn bộ người nhà của lão trụ quốc giam vào trong thiên lao, hơn nữa còn điều động sứ giả về Giang Nam có ý đồ giết lão tướng quân. Người nhà lão tướng quân thông qua một số quan hệ cầu cứu ta.

Lý Ngôn Khánh từ từ nói đem ánh mắt nhìn mọi người

- Ta cũng không muốn giấu diếm mọi người, Ngư lão trụ quốc năm đó với ta ở đất thục đã từng truyền thụ phương pháp dùng giáo cho ta, bây giờ người nhà của lão trụ quốc cầu cứu ta các ngươi thấy phải làm sao đây?

Vương Hoàng cười lạnh một tiếng:

- Ngư Câu La không phải muốn làm phản mà là do Dương Quảng nghi kỵ.

- Công tử là người trọng nghĩa, muốn cứu người nhà Ngư Câu La cũng không thành vấn đề nhưng mà giải cứu thế nào? Sau giải cứu có tính toán gì không?

Mao Tiểu Niệm ngẩng đầu trong lòng âm thầm kinh hãi.

Thiếu gia làm chuyện gì vậy? Thiếu gia đàm luận chính là chuyện đại nghịch bất đạo đó.

Tuy nhiên trong lòng nàng lại cảm thấy ngọt ngào, thiếu gia nói những chuyện này để cho nàng nghe cho thấy thiếu gia đã coi nàng là tâm phúc.

Mao Tiểu Niệm một lòng hướng tới Lý Ngôn Khánh cho nên Lý Ngôn Khánh làm gì nàng cũng không phản đối.

Ngôn Khánh khẽ nhìn Vương Hoàng mà cười nói;

- Ta đã nghĩ ra một đối sách nhưng mà cần lão Thẩm tới Lạc Dương một chuyến, ở bên kia của Lạc Dương, cửa hàng Hùng Ký sẽ ra sức hiệp trợ, nhưng mà cần phải có người hiệp trợ, lão Thẩm vốn từ Thông Xa phố mà tới, những người kia nhất định rất quen thuộc.

Thẩm Quang nghĩ nghĩ:

- Bên Thông Xa phố không cần phải lo lắng, thuộc hạ có chút phương pháp.

- Nhưng vấn đề là người nhà của Ngư lão trụ quốc bị giam vào trong thiên lao, nếu không thể cứu bọn họ từ thiên lao trở ra thì vô pháp.

Thẩm Quang võ nghệ cao cường, nhưng Ngôn Khánh không cho rằng hắn có thể lao vào trong thiên lao cứu người.

Hơn nữa hắn cũng không tự đại như vậy, còn nhớ cảnh tượng ngày đó Cáp Sĩ Kỳ phải chết thảm ngoài cửa thành.

Lý Ngôn Khánh lấy từ trong trang sách ra một phong thư đưa cho Thẩm Quang.

- Kế của ta đã viết rõ ràng ở bên trong.

- Chút nữa Mã Tam Bảo sẽ đưa tiền bạc tới, huynh cầm lấy tiền bạc lập tức tiến về Lạc Dương, y kế mà hành sự. Huynh lần này ở Lạc Dương phải chăm chú xử lý, nếu như không làm được thì hãy bỏ qua.

- Chuyện ở Kỳ Lân quán ta sẽ giao cho Mã Tam Bảo và Vương tiên sinh, lão Trầm huynh có dám làm chuyện này không?

Thẩm Quang cười nói:

- Đã có diệu kế của công tử sắp xếp, thuộc hạ có gì mà không dám? Nhớ lần đó ta còn dám xông vào trong Mộc Hoành trấn huống hồ là thành Lạc Dương.

- Quyết định như vậy đi.

Ngôn Khánh đem thư cho Thẩm Quang Thẩm Quang cũng không xem mà lập tức đem cất vào trong ngực.

Hắn đứng dậy trở về phòng mình, thu thập hành lý, Lý Ngôn Khánh lại để cho Mao Tiểu Niệm đi gọi Mã Tam Bảo sau đó kéo Vương Hoàng vào trong gian nhà tranh.

Vương Hoàng nói:

- Công tử làm vậy có nguy hiểm không?

Ngôn Khánh mỉm cười nói:

- Ta tính tình trời sinh như vậy, người ta kính ta một xích ta kính người một trượng, Ngư lão trụ quốc có ơn thụ nghệ, ta không cách nào cứu ông ấy nhưng cũng phải bảo vệ huyết mạch của ông ấy. Đây không phải là chuyện có nên làm hay không mà là nhất định phải làm. Vương tiên sinh yên tâm, ta đã sắp xếp thỏa đáng, chỉ là Thẩm Quang đi lần này, phương diện Kỳ Lân quán...

- À, ta sẽ ở bên kia trông nom.

Vương Hoàng lại hướng về phía Lý Ngôn Khánh hồi báo một số chuyện về sắp xếp tai mắt.

Sau đó hắn đột nhiên khẽ nói:

- Công tử ở Huỳnh Dương quận đã thiết lập nên trường cứu tế, thành lập Kỳ Lân quán đủ để dân chúng Huỳnh Dương quy tâm chưa? Ta thấy hiện này nếu như công tử muốn đứng vững chân ở Huỳnh Dương thì chỉ bằng vào những điều này vẫn chưa đủ, công tử danh khí càng lớn thì bị chú ý ngày càng nhiều, trong tay công tử lúc đó không đủ vũ lực thì không đủ trấn nhiếp những người kia, ta có một kế khiến cho công tử có thể tàng binh trong dân.

Cái gọi là tàng binh trong dân, Lý Ngôn Khánh đọc thuộc lòng lịch sử đảng làm sao mà không biết đạo lý này.

Hắn cũng muốn có một lực lượng vũ trang của mình nhưng hiện tại là thiên hạ của đại Tùy, hắn thành lập tư quân nhân số quá ít thì cũng vô dụng, nhân số nhiều sẽ bị triều đình nghi kỵ, với lại nuôi dưỡng tư binh là một vấn đề lớn.

Tuy nhiên Vương Hoàng nói vậy cũng khiến cho Lý Ngôn Khánh hứng thú:

- Không biết làm sao để tàng binh tại dân?

- Ha ha, hôm nay công tử tính tổng cộng có tất cả một trăm ba mươi bảy trường cứu tế, công tử không biết là lưu dân hiện tại rất nhiều cần có người phòng thủ sao?

- Ý của tiên sinh là?

- Một trường cứu té có mười hộ vệ, chung quy là một nghìn ba trăm bảy mươi người, nếu như an trí hai mươi hộ vệ thì hơn hai nghìn bảy trăm người.

Lúc đó công tử có thể có được 3000 hộ vệ.

Cho dù là triều đình cũng không có chút nghi ngờ nào, lại nói Kỳ Lân quán cần người giám sát, đợi Kỳ Lân quán xây dựng xong cũng cần nhân thủ bảo hộ, hơn nữa hành động bây giờ của công tử là sắp xếp lưu dân cho nên mặc dù là triều đình cũng không thể nói gì.

Lý Ngôn Khánh nghĩ tới những điều này liền lâm vào trầm tư.

Hắn nghĩ nghĩ đột nhiên cười khổ:

- Vương tiên sinh, tiên sinh nói vậy ta đã biết nhưng mà chuyện này xem ra sẽ phải xài tiền như nước.

Đúng vậy cho dù là bảy tám trăm tư binh cũng cần một con số kinh người tổn hao.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.