Soán Đường

Chương 93: Q.6 - Chương 93: Quản thành bi phá






Sau khi chiếm được Quản thành xong, Dương Huyền Cảnh hạ lệnh không được nhũng nhiễu đân chúng.

Đối với những người bị bắt làm tù binh, đặc biệt là Trịnh thị và Thôi thị Dương Huyền Cảm cũng tỏ thiện ý rất lớn.

Nguyện ý theo hắn hắn đặc biệt hoan nghênh nếu không theo thì hắn cũng không cưỡng cầu, thậm chí còn phái người trung tu tộc phòng của Thôi thị, đem Thôi Chí Nhân đi hậu táng.

Thủ đoạn tuyệt diệu này của hắn mang tới một mị lực vô cùng lớn, khiến cho rất nhiều người chịu phục.

Con trai trưởng của Trịnh Thiện Quả là Trịnh Nghiễm gia nhập hàng ngũ phản quân bất kể sự cản trở của Trịnh Thiện Quả. Dương Huyền Cảm liền mừng rỡ phong hắn làm Lục Sự Tham Quân.

Quản Thành sau khi bị phá, Dương Huyền Cảm đem quân tới Củng huyện.

Ngày hôm sau đại quân đã tới gần Củng huyện.

Mười vạn đại quân từ từ cùng với Dương Tích Thiện tụ hợp, Dương Huyền Cảm hiện tại mới hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo có phần giống Dương Tố nên rất được Dương Tố yêu thích, hắn thân cao tám thước hình thể vô cùng lớn, lưng hùm vai gấu, mặt như phấn ngọc, dưới hàm sinh ra một bộ râu rất đẹp.

Sau khi cẩn thận nghe Dương Tích Thiện báo cáo Dương Huyền Cảm liền giẫm chân đấm ngực tiếc nuối:

- Chuyện này ta thật sự là sơ sẩy.

- Đại huynh, Huyền Đĩnh binh lâm ở Lạc Dương, hiện nay đang đóng ở Kim Cốc viên.

- Nếu như Củng huyện nho nhỏ này cũng không phá được nhanh chỉ sợ ở bên kia sẽ có phiền toái, tiểu đệ vô năng mong được đại huynh trách phạt.

Dương Huyền Cảm lắc đầu liên tục:

- Tích Thiện không cần phải như vậy, Lý vô địch không phải là hư danh, hắn một thân có thể tung hoành ở Cao Ly, khiến cho hàng chục vạn quân thúc thủ vô sách, ngay cả Ất Chi Văn Đức cũng không làm gì được hắn huống hồ là hiền đệ? Trước kia ta muốn mời chào hắn, còn mang quà đến biếu. Hắn ngay cả quà biếu cũng nhận nhưng nói tổ phụ bệnh nặng không rời được. Cũng tại ta lòng dạ không đủ cho rằng Lý Ngôn Khánh chỉ là một tên tham tiền tham bạc không đáng được trọng dụng, về sau cũng không liên lạc với hắn nữa.

Dương Huyền Cảm cảm thán liên tục, không hề có ý gì trách cứ Dương Tích Thiện.

Trên thực tế về sau hắn không có liên hệ với Lý Ngôn Khánh là do Lý Mật khuyên bảo, nhưng mà trước mặt mọi người, Dương Huyền Cảm không nhắc tới.

Lý Mật ở bên cạnh hơi xấu hổ, lúc trước hắn nói Lý Ngôn Khánh không đáng để trọng dụng rất nhiều người nghe thấy.

Dương Huyền Cảm lại không trách tội hắn khiến hắn rất cảm kích.

- Đại tướng quân Lý mỗ bất tài xin được cướp lại Củng huyện.

Dương Huyền Cảm cao hứng sau đó lại lắc đầu.

- Pháp chủ, giết gà cần gì dùng dao mổ trâu, một Củng huyện nho nhỏ không cần phải vậy.... hiện tại quân ta bị vây khốn ở nơi này, Huyền Đĩnh lại đóng ở Kim Cốc viên chỉ sợ một cây không chống vững nhà được, ta muốn mời pháp chủ và Tích Thiện cùng nhau hỏa tộc tới Lạc Dương, hiệp trợ Huyền Đĩnh sau đó nhanh chóng cướp lấy Đông đô.

Lý Mật nghe được cảm động không thôi.

Hắn hướng về Dương Huyền Cảm chắp tay hành lễ:

Lý Mật nguyện vì đại tướng quân dốc sức khuyển mã.

Kỳ thật bất kể là Dương Huyền Cảm hay là Lý Mật đều cảm thấy Củng huyện không quan trọng lắm, chỉ cần chiếm lấy Lạc Dương thì Củng huyện sẽ trở thành một tòa cô thành, hiện tai có Lý Ngôn Khánh ở đây chỉ gia tăng thêm một phần phiền toái mà thôi.

Đêm đó Lý Mật cùng với Dương Tích Thiện mang theo tám vạn đại quân từ từ xuất phát về phía Lạc Dương.

- Đại tướng quân không thể xem thường Lý Ngôn Khánh.

Hàn Thế Ngạc tiến lên góp lời.

Mấy ngày nay cùng với Lý Ngôn Khánh giao thủ hắn biết sự lợi hại của người này.

Dương Huyền Cảm cười cười trầm ngâm một thoáng rồi nói:

- Hiền đệ, sáng sớm ngày mai, đệ theo ta tiến tới gần Củng huyện, ta muốn gặp mặt Lý vô địch đại danh đỉnh đỉnh này.

Bất tri bất giác hiện tại đã nhập hạ.

Liên tục mười ngày nhiệt độ tăng cao, trên chiến trường truyền ra mùi tanh tưởi. Củng huyện mặc dù khá tốt nhưng dù sao chuẩn bị cũng chưa thể hoàn thiệt, tuy nhiên Lý Ngôn Khánh vẫn đảm bảo được mọi thứ sạch sẽ, người chết được an trí thỏa đáng người chết lập tức được xử lý, đồng thời Lý Ngôn Khánh cũng lập ra những y quán, phụ trách việc cứu thương lại mệnh cho xây dựng một số nồi thuốc lớn cung cấp cho người dân để phòng ngừa dịch bệnh.

Lúc này khí trời rất dễ dàng phát sinh ôn dịch Lý Ngôn Khánh không thể xem thường chỉ có thể dốc toàn lực hi vọng vượt qua cửa ải này.

Mấy ngày liền hè nóng bức qua đi, cuối cùng cũng đã tới một đêm mưa to.

Mưa to sau khi qua đi, sáng sớm hôm sau thời tiết biến thành mưa phùn, đem những máu me ở trên đường cọ rửa, khiến cho nhiệt độ giảm xuống rất nhiều. Lý Ngôn Khánh mang theo Thẩm Quang ở trên thành trì dò xét một phen, ngắm nhìn hoắc sơn xa xa, thấy một mảng tối tăm mù mịt.

Chiến cuộc cũ không hề nhẹ nhõm, thậm chí phải dùng từ tàn khốc để hình dung.

Gạch đá dưới chân đã sớm biến thành màu đỏ sậm do bị máu nhuộm mà thành.

Ngẫu nhiên còn cảm thấy huyết nhục mơ hồ dưới mặt đất.

Màu ngà sữa của óc cùng với màu máu dính lên ở trên tường muốn tẩy rửa không phải là chuyện dễ dàng.

Hiện tại tất cả mọi người đều cảm thấy mệt mỏi ngay cả Lý Ngôn Khánh cũng biết rằng khó có thể kiên trì lâu nữa.

Tình hình lúc này không giống như khi ở Cao Ly.

Lúc ở Cao Ly quyền chủ động nằm ở trong tay của hắn, tuy có vất vả nhưng tinh thần lại tốt, hiện tại phòng ngự khá bị động.

Ở bên người của hắn chiến tướng không ít thế nhưng mà người có thể giúp hắn bày mưu tính kế thì lại không nhiều.

Sáng sớm thời gian mát mẻ, Lý Ngôn Khánh càng hi vọng có thể tìm một chỗ nào đó nghỉ ngơi ngủ một giấc.

- Thẩm Quang ngươi đi nghỉ ngơi một chút đi... gọi Mã Tam Bảo tới đây.

- Thuận tiện nhìn tình hình trong nhà, những ngày gần đây ta không về không biết tình hình ở đó đã thế nào rồi.

Thẩm Quang muốn cự tuyệt nhưng lại không dám nói.

Mỗi một câu của Lý Ngôn Khánh tuy dịu dàng nhưng lại có ma lực khiến người ta không kháng cự được.

Hơn nữa hắn đích thật cũng đã mệt mỏi, theo Lý Ngôn Khánh huyết chiến bảy ngày, còn phải bảo vệ an toàn cho hắn, đích thật là một chuyện vất vả.

- Công tử, công tử cũng nghỉ ngơi một chút đi.

Ngôn Khánh cười cười gật đầu, ánh mắt vẫn như cũ dán ở bên ngoài thành.

Doanh trại phản quân bị mưa bụi bao phủ vô cùng yên tĩnh, tuy nhiên Ngôn Khánh đã nghe nói, Dương Huyền Cảm đã suất lãnh đại quân dừng ở Củng huyện.

Trong lòng Lý Ngôn Khánh cũng biết, phản quân chưa chắc đã đặt toàn bộ binh lực ở Củng huyện, bởi vì huynh đệ của Dương Huyền Cảm là Dương Huyền Đĩnh đã đến Lạc Dương, nếu như hắn không tụ họp nhanh thì Dương Huyền Đĩnh chưa chắc là đối thủ của Lam Tử Cái, hơn nữa hình bộ thượng thư Vệ Thăng cũng đã suất bộ tới Hoằng Nông. Dương Huyền Cảm đã cảm thấy áp lực không nhẹ.

Viện quân phản quân đã tới nhưng viện quân Tùy quân khi nào mới đến?

Ngôn Khánh nghĩ ngợi chợt nghe bên cạnh có người thở nhẹ nói:

- Công tử, mau nhìn kìa bên phản quân có người tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.