Soán Đường

Chương 113: Q.6 - Chương 113: Tiễn Lý Hiếu Cơ đi.






Lý Ngôn Khánh hai mắt liền sáng ngời.

Có được sự tán dương của Lý Hiếu Cơ như vậy, Vương Hoàng nhất định không tầm thường.

Hắn có cả kinh nghiệm với tài học, Ngôn Khánh mặc dù bên người có không ít người nhưng phần lớn đều là võ tướng như là Hùng Khoát Hải và Hám Lăng, thân địch trăm người. Có Tô Định Phương Từ Thế Tích nhưng đều là người giỏi chỉ huy binh mã, khích lệ sĩ tốt, Đảng gia huynh đệ cũng chỉ lo chân chạy, Mã Tam Bảo xử lý việc lẫn lộn cũng ngay ngắn rõ ràng. Mà Thẩm Quang, người Ngôn Khánh tín nhiệm nhất thì kinh nghiệm giang hồ mặc dù phong phú nhưng bày mưu tính kế giúp hắn thì không làm được.

Bên người của Lý Ngôn Khánh lúc này thật sự cần một người bày mưu.

Tính ra Vương Hoàng là phù hợp nhất.

Tuy nhiên đem Vương Hoàng giữ bên người cũng không phải là không có nguy hiểm.

Nếu như bị người nhận ra thân phận thì dĩ nhiên sẽ dẫn tới họa sát thân, nhưng Ngôn Khánh hiện tại cũng cần một người trợ giúp như vậy.

Trầm ngâm một lát sau đó Ngôn Khánh khẽ nói:

- Sau tang lễ tộc trưởng Trịnh thị đã đem trang viện ở chân núi Bách Hoa cốc tặng cho con.

Chỗ đó ước chừng 3000 khoảnh ruộng tốt, cùng với Củng huyện, Hắc Thạch quan tạo thành thế chân vạc, rất gần Thiếu Lâm, phía tây thì chính là Dương sơn, nếu như Vương tiên sinh đồng ý thì có thể ở chỗ đó.

- Chuyện này do ngươi sắp xếp.

- Ta chỉ nhắc nhở con Vương tiên sinh tài hoa hơn người, mưu trí rất cao, nếu có chuyện gì thì có thể thỉnh giáo hắn, nhất định có thu hoạch.

- Con đã biết.

Ngôn Khánh uống một ngụm trà nhìn cảnh tượng trắng bạc phía xa xa.

Chỉ thấy trong núi xanh ẩn ẩn một màn hơi nước, trong màn tuyết đều trở nên mông lung.

- Cha, tuyết rơi rồi.

Hắn cầm lấy bát trà uống một ngụm.

Lý Hiếu Cơ cũng hà hơi gật đầu:

- Đúng thế tuyết rơi rồi.

Sàng ngày hôm sau, ngày mới vừa bắt đầu.

Tuyết vẫn còn rơi tuy nhiên so với ban đêm đã ngớt hơn rất nhiều.

Ngôn Khánh vốn muốn lưu Lý Hiếu Cơ lại vài ngày nhưng lại bị cự tuyệt, hắn sắp xếp hành trình rồi thì không thể cải biến. Lý Hiếu Cơ là một người bướng bỉnh một số việc đã xác nhận rồi thì không muốn sửa đổi.

Cho nên mặc dù Ngôn Khánh giữ lại hắn cũng phải lên đường.

Tuy nhiên Vương Hoàng thì ở lại, không đi cùng Lý Hiếu Cơ. Vương Khuê thì vẫn như trước muốn tới Thái Nguyên, theo lời hắn thì chính là để tăng thêm chút lịch lãm rèn luyện.

Lý Ngôn Khánh trong lòng hiểu rõ, dnah tiếng của mình so với lực hấp dẫn từ Thái Nguyên thì thủy chung không thể nào so sánh.

Loại chuyện này miễn cưỡng cũng không được.

Đối với Vương Hoàng, hắn đã mãn nguyện rồi, mà Ngôn Khánh cũng thấy Vương Khuê đúng là cần tôi luyện một chút.

Lúc chia ly, Lý Hiếu Cơ dùng sức ôm Lý Ngôn Khánh vào trong lòng.

- Ngọc oa nhi cha có một việc muốn phó thác con.

- Cha nói đi.

- Thay cha khống chế Huỳnh Dương vào trong tay.

Lý Ngôn Khánh nghe được những lời này thì khẽ giật mình.

Hắn nhìn sang Lý Hiếu Cơ thì thấy trong mắt của Lý Hiếu Cơ ánh lên hào quang dị thường.

Trong chốc lát hắn đã hiểu được tâm tư của Lý Hiếu Cơ.

Thiên hạ này sẽ biến thành dáng vẻ thế nào, có lẽ trong mắt một số người, đã kết luận sông Lạc là nội địa Trung Nguyên mà Huỳnh Dương chính là môn hộ của Trung nguyên, luận quân sự tới chính trị đều có địa vị vô cùng trọng yếu.

Về phần tuổi của Ngôn Khánh?

Có lẽ trong mắt của Lý Hiếu Cơ đây cũng không phải là một vấn đề lớn.

Ngôn Khánh không khỏi nở ra một nụ cười hắn nhẹ nhàng gật đầu:

- Cha cha cứ yên tâm, con nhất định đem Huỳnh Dương khống chế trong tay.

Lý Hiếu Cơ không nói năng rườm rà trở mình lên trên ngựa.

Sau khi Lý Hiếu Cơ đi rồi Lý Ngôn Khánh đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Hắn nhanh chóng bước tới, lớn tiếng hỏi:

- Chúng ta khi nào có thể gặp lại nhau?

- Ngôn Khánh không bao lâu nữa, không bao lâu nữa, chúng ta nhất định có thể gặp lại.

Lý Hiếu Cơ từ trên ngựa xoay người lại nói.

Gió tuyết vẫn như trước, nhưng Ngôn Khánh có thể nhìn thấy nụ cười tươi ở phía trước.

- Chỉ mong không phải chờ quá lâu.

Khe khẽ thở dài, Lý Ngôn Khánh trở lại gian nhà tranh.

Hắn đáp ứng Lý Hiếu Cơ khống chế Huỳnh Dương, nhưng nói thì dễ dàng còn làm thì vô cùng khó.

Lý Ngôn Khánh dùng một năm mới tìm ra chút đầu mối, nhưng muốn thực hành bắt đầu thì tuyệt đối không phải là một chuyện dễ dàng.

Cầm trên thư án một cuốn tạp ký, Ngôn Khánh không yên lòng.

Đúng lúc này ở cửa phòng có tiếng gõ nhẹ, sau đó Vương Hoàng đi vào trong gian nhà tranh.

- Vương tiên sinh.

Lý Ngôn Khánh vội vàng buông sách bước ra nghênh đón.

Lý Hiếu Cơ đối với Vương Hoàng đánh giá rất cao, Trịnh Đại Sĩ cũng cho rằng Vương Hoàng là nhân tài hiếm có, hắn vốn xuất thân hào phú, chính là thứ tử của Vương Tăng Biện, thời thiếu niên một kiếm nơi tay đã có phong phạm hào sĩ, tinh thông ngũ kinh, am hiểu binh pháp, mười năm trước đã được thế nhân gọi là Khoa vạn vật sĩ.

Chỉ đáng tiếc, lúc Vương Hoàng nổi danh Lý Ngôn Khánh còn là một đồng tử.

Sau khi Ngôn Khánh thành danh, Vương Hoàng vì hỗ trợ hán vương Dương Lượng mà bị xếp vào loạn đảng, ở xung quanh không ai dám nhắc tới danh hào của hắn.

Cho nên Lý Ngôn Khánh cũng không rõ ràng lắm, Vương Hoàng này có bao nhiêu bản lĩnh.

Hắn cũng muốn khảo thì một phen thì đúng lúc này Vương Hoàng đã tự mình tìm tới cửa của Lý Ngôn Khánh.

Hắn nói Vương Hoàng ngồi xuống rồi lại bảo Mao Tiểu Niệm mang tới một bình Tam Lặc Tương.

Loại rượu này cũng không mạnh lắm, Lý Ngôn Khánh không thích uống rượu mạnh, cho nên lúc đãi khách không phải trà thì cũng chỉ là Tam Lặc Tương.

Hắn rót đầy một ly cho Vương Hoàng rồi mỉm cười:

- Vương tiên sinh, tiên sinh hỗ trợ ta, chỉ điểm ta trong lòng ta cảm kích vạn phần.

Tuy nhiên hôm nay ta còn có phải giữ đạo hiếu ba năm với tổ phụ.

- Sư phụ trước khi đi từng dặn dò ta một việc, hiện tại ta không có cách nào làm, mong tiên sinh chỉ ra.

Vương Hoàng hôm nay cũng có danh là loạn đảng không thể xuất đầu lộ diện.

Cho nên Ngôn Khánh nói chuyện ánh mắt của hắn liền sáng lên.

- Tâm tư của Cửu gia, ta cũng biết một chút.

- Công tử hiện nay ở bên trong phải tận hiếu nhìn thì như bó tay bó chân nhưng cũng là khó có, công tử ba năm được yên ổn, tại sao không mượn cơ hội này để ẩn tàng chuẩn bị? Kỳ thật lão phu cũng cho rằng chức quan cũng không trọng yếu lắm, với sự tài hoa của công tử, chỉ cần âm thầm tích súc lực lượng thì về sau sẽ bay xa vạn dặm.

- Tuy nhiên không biết công tử muốn thế nào?

Vương Hoàng nói chuyện trực tiếp không lòng vòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.