Soán Đường

Chương 4: Q.6 - Chương 4: Tới La quốc.






Trịnh Hoành Nghị do dự một chút:

- Ngôn Khánh, ý của huynh là người Cao Ly đã cảm nhận được hướng đi của chúng ta. ?

- Vấn đề là ở chỗ này... Người Cao Ly nếu như tìm thấy hướng đi của chúng ta tại sao lại không ngăn cản? Nếu không đưa binh vây quét thì thủ vệ cũng không giãn ra như vậy chứ? Hai mươi mốt quân trại mà chúng ta tập kích ngoại trừ Nguyên sơn và Hán Thành bị giết rất nhiều thì gần đây chúng ta giết được bao nhiêu người? Ta nhẩm tính gần đây chúng ta tập kích quân trại tới hơn mười cái, nhưng mỗi lần tập kích đều giết được một hai người mà thôi.

Đại đa số tình huống người Cao Ly đều không phản kháng, giải tán lập tức, căn bản không cùng chúng ta chính diện giao phong, không phải kỳ quái sao?

Tạ Khoa nói:

- Người Cao Ly thả chúng ta đi...

- Đúng là như thế.

Ngôn Khánh ngẩng đầu lên nói:

- Chỉ sợ La quốc cũng biết được chúng ta tới, hiện nay đang ở bên kia sông chờ chúng ta xuất hiện.

- Với tính cách của người La quốc thì sau khi quân ta đại bại ở Bình Nhưỡng bọn họ sẽ giúp đỡ Cao Ly.

- Chỉ cần Cao Ly hơi bức bách thì bọn họ sẽ cúi đầu mà thôi, cho nên tình huống này chúng ta qua sông rất có thể là chui đầu vào lưới.

Trịnh Ngôn Khánh nói ra những lời này xong, trong lòng sinh ra một cảm giác sợ hãi.

Nếu như tâm thần của hắn không yên, cảm thấy có gì không ổn thì nghênh đón hắn ở bên bờ sông bên kia chỉ sợ sẽ là...

Nghĩ tới đây, Ngôn Khánh hít sâu một hơi.

Hắn không cách nào xác định những phỏng đoán này có đúng hay không hiện tại hắn cũng nan giải: Hắn đoán đúng có thể tránh khỏi một kiếp nạn nhưng nếu đoán sai thì mấy ngày trước chém giết mệt mỏi không phải không có ý nghĩa sao?

Qua sông hay quay đầu lại?

Trịnh Ngôn Khánh lúc này nhất định phải có lựa chọn.

Từ Nam Thủy đại doanh trở về sau hắn không ngừng chọn lựa, trước đây lựa chọn không quan trọng nhưng hiện tại quan hệ tới tất cả an nguy của mọi người, điều này khiến cho Trịnh Ngôn Khánh khó xử, hắn không biết có nên qua sông hay không?

- Ngôn Khánh, trời sắp sáng rồi.

Trịnh Ngôn Khánh bỗng dưng tỉnh lại từ trong trầm tư.

Sắp đến giờ dần, giữa mùa hạ ban ngày mặt trời đến vô cùng sớm nếu như chần chừ để người Cao Ly phát hiện ra tung tích của bọn họ thì sẽ bao vây. Người Cao Ly mặc dù thả cho bọn họ đi là do bọn người Ngôn Khánh hành động xuất quỷ nhập thần sau hừng đông hành tung bị bại lộ người Cao Ly làm sao có thể mặc kệ bọn hắn.

- Trước hết không qua sông.... tiến về hướng đông, lên núi.

Trịnh Ngôn Khánh đưa ra quyết định, đám người Tạ Khoa cũng không hề do dự mà chấp hành.

Hổ vệ vốn không biết chuyện gì xảy ra nhưng những ngày nay vô cùng tin tưởng Trịnh Ngôn Khánh, cho nên lập tức thi hành mệnh lệnh.

Dọc theo con sông đi về phía đông, ước chừng hai dặm là một tòa sơn mạch.

Tới gần La quốc, đồi núi và sơn mạch cũng ngày càng rậm rạp, muốn tìm một chỗ ẩn thân cũng không khó.

Đây cũng là lý do mà Cao Kiến Vũ không muốn vây quét Trịnh Ngôn Khánh, ở đây sơn mạch đồi núi rậm rạp, có trời mới biết bọn họ trốn ở nơi nào? Lúc tiến lên núi, cho dù người Cao Ly tốn tới mười vạn binh lực tiến hành tìm tòi vây quét mới có thể thành công.

Mà tình huống của Cao Ly không có nhiều binh mã như vậy.

Cho nên Cao Kiến Vũ thà rằng để cho Trịnh Ngôn Khánh đi về phía La quốc thậm chí trả giá bằng hai mươi mốt quân trại.

Trong mắt của hắn, đám người Ngôn Khánh đang hoảng hốt cần nơi nương tựa nhất định sẽ tới La quốc, mà La quốc Kim Bá Tịnh chỉ là một tên nhu nhược.

Cũng may hiện tại Trịnh Ngôn Khánh không phải lo lắng vấn đề lương thảo, hơn ba mươi thớt ngựa mang theo lương thảo quân giới ở trong núi ẩn núp mười ngày cuối cùng cũng tìm thấy một huyệt động vắng vẻ mà đóng quân xuống.

Sau hừng đông mưa vẫn tiếp tục.

Thẩm Quang đem lương khô tới cho Trịnh Ngôn Khánh:

- Thiếu gia, hiện tại chúng ta vào trong núi, bước tiếp theo phải làm gì?

- Chúng ta phải xem rõ ràng động thái của La nhân.

Trịnh Ngôn Khánh dùng sức cắn một miếng bánh bột ngô, lấy nước nuốt xuống sau đó bảo Trịnh Hoành Nghị mang địa đồ tới, coi tình huống trên đó.

Trải qua mấy ngày mệt mỏi cướp bóc tập kích, địa đồ mà Mạch Tử Trọng cho hắn chắc chắn là giúp ích rất lớn.

- Hoành Nghị, ta nhớ trước kia đệ nói đệ biết nói tiếng Cao Ly?

Trịnh Hoành Nghị khẽ giật mình:

- Trước kia đệ đã học qua sư phụ, sư phụ tinh thông ngôn ngữ Đột Quyết, Cao Ly Tây Vực các nước, đệ cũng cảm thấy thú vị cho nên cũng học, kỳ thật sư phụ từng nói La Quốc và Bách Tề Cao Ly ban đầu đều không có văn tự, về sau học tập Trung Nguyên, dần dần bỏ ngôn ngữ bổn tộc, chọn dùng tiếng Cao Ly.

- Vậy đệ nói được không?

Trịnh Hoành Nghị lộ ra một vẻ kiêu ngạo:

- Thi văn đệ không so được với huynh nhưng tiếng Cao Ly ngay cả sư phụ cũng phải khen ngợi.

Hắn nói xong câu đó đột nhiên có phản ứng:

- Ngôn Khánh, ý của huynh là....

Trịnh Ngôn Khánh gật đầu chỉ vào địa đồ:

- Hiện nay chúng ta ẩn nấp tại núi Thái Bạch, bởi vậy qua sông chừng hai mươi dặm là Mộc Quỹ thành, Hoành Nghị, đệ cùng với Thẩm Quang đi về phía Mộc Quỹ thành một chiến, xác minh âm mưu của người La.

Trịnh Hoành Nghị hiện ra một vẻ mừng rỡ trên khuôn mặt.

Trên đường chinh phạt chiến đấu đều là Tạ Khoa và Đậu Hiếu ra tay, Trịnh Ngôn Khánh suất lĩnh Hùng Khoát Hải và Hám Lăng công việc kết thúc giao cho hắn và Thẩm Quang căn bản không có cơ hội xuất thủ, hơn nữa hồi trước ở Bình Nhưỡng suýt chết dưới tay địch thủ khiến cho Trịnh Hoành Nghị cảm thấy mình vô dụng.

Hiện tại đã có cơ hội cho hắn thi triển tài năng của mình, Trịnh Hoành Nghị lập tức tỉnh táo.

- Tuy nhiên ta nghe nói thủ vệ ở Mộc Hoành trấn rất đông và nghiêm minh, chúng ta ăn mặc thế này nói không chừng sẽ bị chú ý, Trịnh Hoài An mau lấy bọc hành lý ở thớt ngựa số ba tới đây.

Trịnh Hoài An chính là hầu cận của Trịnh Hoành Nghị,Cũng là đệ tử Trịnh thị mà hắn mang ra từ An Viễn đường.

Trịnh Hoành Nghị xử lý quân nhu rất chú ý, ba mươi thớt ngựa cũng tinh tường nhớ kỹ từng vật phẩm, Trịnh Hoài An sau khi ứng tiếng một lát sau hắn mang ra một cái túi tiến tới trước mặt Trịnh Hoành Nghị, Trịnh Hoành Nghị lục lọi hồi lâu lấy từ trong đó ra vài bộ quần áo sạch sẽ.

- Đây chính là quần áo mà trước kia chúng ta đánh chiếm quân trại có được, đệ thuận tiện bỏ vào không ngờ....

Trịnh Ngôn Khánh không rõ ràng lắm trong tay Trịnh Hoành Nghị có vật phẩm gì.

Tạ Khoa đi đến phía trước, cầm lấy vài cái sau đó kinh ngạc mà hỏi:

- Tại sao đây đều là đồ mặc?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.