- Đầu cho dù mất thì hai mươi năm sau lão tử vẫn là một trang hảo hán.
- Hai mươi năm sau ngươi thế nào ta không biết nhưng ta chỉ biết người đã chết thì cái gì cũng mất. Uất Trì thúc húc chỉ có ba người các ngươi là hài tử nếu các ngươi mất mạng thẩm thẩm thương tâm cỡ nào? Người đã
chết các ngươi dùng gì để báo thù?
Uất Trì Bảo Lâm đột nhiên nói:
- Bảo Hoài im miệng.
Hắn nhắm mắt thở dài một hơi:
- Xử Mặc nói không sai, chúng ta nếu như chết hết thì lấy ai báo thù cho phụ thân lấy ai dưỡng lão cho mẫu thân.
- Đúng thế, đại trượng phu báo thù hai mươi năm chưa muộn.
Trình Xử Mặc đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn lên trên người Tần Dụng và Trịnh Đại Bưu:
- Nói thật thủ hạ ở phủ Hà Nam vương toàn là những người tài ba đặc biệt là ba người to con này.
Ta quan sát thoáng qua, Hà Nam vương chưa đi ra ba người to con này đều do người bên kia phân phó, cho thấy người kia nhất định rất lợi hại, cha
ta đã nói thuộc hạ có rất nhiều nhân vật lợi hại có Vương Phục Bảo, La
Sĩ Tín, đúng rồi chính là Hoài Dương ngươi nhất định biết La Sĩ Tín.
Tần Hoài Dương liếc nhìn Trình Xử Mặc mà gật gật đầu:
- La thúc thúc sau khi bất hòa với phụ thân ta chưa từng gặp thúc ấy.
- Nhưng ta nghe cha ta nói thúc ấy hiện tại ở Tương Châu nói đến võ nghệ chỉ sợ cũng ngang bằng với Tần Dụng ca ca.
Uất Trì Bảo Lâm nói:
- Trình hắc tử cảm ơn ngươi.
Hắn biết rõi Trình Xử Mặc nhắc nhở hắn không được hành động thiếu suy nghĩ.
Lý Ngôn Khánh dưới trướng người vô số tuyệt không thể đối phó, tình huống
hiện tại cần phải bảo vệ mạng của mình, đại trượng phu co được dãn được.
Lúc này Trịnh Đại Bưu cùng Tần Dụng vẫn chưa phân thắng bại.
Lý Ngôn Khánh không kiên nhẫn khoát tay nói:
- Liễu Hanh ngươi qua giúp Đại Bưu một phen, bổn vương không có thời gian trì hoãn ở chỗ này.
Đúng lúc này từ phía xa xa truyền tới thanh âm gót sắt ù ù.
Một đội kỵ quân mặc áo giáp màu đen như gió bay điện chớp xông vào trong
phường, viên đại tướng đội nón trụ kim giáp chính là Triệu vương Lý
Huyền Phách.
- Vương huynh hạ thủ lưu tình.
Lý Huyền Phách hét lớn một tiếng rồi thúc ngựa tới trước vương phủ.
Thấy Trịnh Đại Bưu và Tần Dụng còn đánh nhau kịch liệt hắn chau mày nhảy
xuống ngựa lập tức tháo đôi kim chùy ra không nói nhiều lời song chùy ta hữu gầm lên giận dữ:
- Dừng tay cho ta.
- Keng keng.
Hai tiếng nổ mạnh truyền tới, Lý Huyền Phách cũng phải lui lại mấy bước.
mà Trịnh Đại Bưu thì hổ khẩu vỡ toang suýt chút nữa không nắm được song
thương, giáo trong tay củ Tần Dụng cũng rời tay, hắn đặt mông ngồi xuống đất.
Người này quả nhiên là quái vật.
Tần Dụng cũng thé Trịnh Đại Bưu cũng thế đều là hãn tướng.
Nhưng một mình Lý Huyền Phách đã đón đỡ được công kích của cả hai người cho thấy hắn thần lực cỡ nào.
Lý Ngôn Khánh hít sâu một hơi, trong lòng thầm nói:
- Trách không được là đệ nhất cao thủ ở Lý Đường.
Trong lịch sử Lý Huyền Phách đã sớm quy thiên nên cũng không để lại sự tích gì.
Tuy nhiên bình thư dã sử đã ghi lại liệt hắn là hảo hán xếp hàng đầu, xem
ra Lý Huyền Phách này đúng là không giống như người bình thường.
- Triệu vương ngươi có ý gì?
Sắc mặt của Lý Ngôn Khánh trầm xuống nghiêm nghị quát:
- Chẳng lẽ Hà Nam vương phủ trở thàn chợ bán thức ăn mặc người đến khiêu khích sao?
Lời còn chưa dứt thì Liễu Hanh cùng với Hám Lăng, cùng với Trịnh Đại Bưu đã thèm thuồng nhìn Lý Huyền Phách.
Lý Huyền Phách đích thật là rất lợi hại nhưng nói đồng thời chống đỡ ba người Hám Lăng thì còn chưa đủ.
Vừa rồi hắn tách Trịnh Đại Bưu và Tần Dụng cũng là chiếm được tiện nghi khi hai người Tần Trịnh đã đánh nhau mệt mỏi, khí lực hao tổn, nếu như cả
hai đều đạt tới trạng thái đỉnh phong Lý Huyền Phách muốn tách hai bọn
họ ra cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Cho dù vậy, cánh tay của Lý Huyền Phách vẫn chập choạng.
Nghe thấy Lý Ngôn Khánh chất vấn, Lý Huyền Phách liền buông song chùy xuống.
- Vương huynh, đệ cũng chỉ là vội vàng không muốn nhị hổ tương tranh tuyệt đối không có ác ý.
Nói xong hắn chắp tay hướng về phía Lý Ngôn Khánh:
- Vương huynh, đệ phụng mệnh của hoàng thượng, đến đây truy nã đám người Uất Trì Bảo Lâm.
Tần Dụng tự tiện trùng kích vương phủ chính là tội bất kính, người đâu đem
những người này bắt lấy, nhốt bọn chúng lại, không có mệnh lệnh của bổn
vương bất kỳ ai cũng không được gặp bọn họ.
Hổ Báo kỵ quân liền tuân mệnh, tiến lên bắt bọn người Tần Dụng lại.
Lý Ngôn Khánh thở dài, khoát tay ý bảo đem những người Uất Trì Bảo Lâm đi rồi nói:
- Triêu vương, bổn vương cũng là bất đắc dĩ, những người này đến nhà sinh sự, bổn vương nếu không dạy bảo bọn họ thì còn mặt mũi nào để tồn tại.
Lý Huyền Phách cười nói:
- Vương huynh, đệ minh bạch nỗi khổ tâm của huynh.
Tần Dụng muốn mở miệng giải thích nhưng Lý Huyền Phách lại không cho hắn cơ hội một người kéo tay của hắn tới bên cạnh:
- Lão Tần Triệu vương đây là giải vây cho các ngươi.
- Nếu như ngươi có đầu óc thì đừng có mở miệng lần này ngươi náo động ở
trong nội cung ngay cả Tần vương điện hạ cũng bị liên lụy, ngươi buông
lời nếu khiến cho Hà Nam tức giận thì tính mạng khó có thể bảo toàn.
Nghe thấy vấn đề này náo động tới tận nội cung Tần Dụng cũng hơi hoảng sợ.
Ở trước cửa vương phủ, Lý Huyền Phách cũng thở dài:
- Vương huynh những hài tử này nhất thời váng đầu đắc tội với vương
huynh, kính xinh huynh giơ cao đánh khẽ, kỳ thật tâm tình của máy tên
hài tử Uất Trì gia này vương huynh cũng biết.
Lý Ngôn Khánh trầm ngâm một thoáng nhìn mấy người bị Lý Huyền Phách bắt lại.
- Được rồi chuyện này bổn vương không so đo nữa nhưng nếu bọn họ tiếp tục chọc giận bổn vương thì đừng trách bổn vương không nể mặt, mặt khác ba
tên tiểu tử này tốt nhất không nên ở lại Trường An nói với bọn chúng
muốn báo thù thì hãy quang minh chính đại bổn vương ghét nhất là những
người ở sau lưng mình đùa nghịch thông minh.
Những lời này là nói cho Trình Xử Mặc nghe.
Chắc hẳn Trình Xử Mặc có thể hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Lý Ngôn Khánh.
Thấy Lý Ngôn Khánh hòa dịu Lý Huyền Phách cũng thở ra một hơi.
- Vương huynh phụ hoàng còn mệnh cho huynh tiến cung.