Soán Đường

Chương 39: Q.7 - Chương 39: Trình Giảo Kim.




Thoáng cái xuất hiện ba Lý Ngôn Khánh khiến cho Địch Nhượng sợ tới mức như gặp ác mộng, Lý Ngôn Khánh thi triển yêu pháp sao?

- Huỳnh Dương, Lý vô địch ở đây, Địch Nhượng còn không đầu hàng.

Hậu quân cũng truyền tới một tiếng rống to khiên cho Địch Nhượng sợ ới mức quay đầu ngựa.

- Lui lại.

Hắn có thể không sợ bất kỳ người hung hãn nào trong thiên hạ nhưng đối với quỷ thần thì luôn mang lòng kính sợ, thoáng cái có nhiều Lý vô địch như vậy, dĩ nhiên là do Lý Ngôn Khánh thi triển yêu pháp, nhớ tới những lời đồn đãi hai năm trước về Lý Ngôn Khánh, Địch Nhượng vô cùng hoảng sợ.

Đúng vào lúc này, Ngôn Khánh từ trên Tượng Long từ từ giơ đại giáo lên:

- Kỳ Lân vệ "Tạc xuyên".

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng, vang vọng quanh Tế thủy.

Trong chốc lát từ bá phương tám hướng đều hưởng ứng:

- Kỳ Lân vệ, tạc xuyên.

Địch Nhượng sợ tới mức hồn phi phách tán không nói nhiều lời mà nhanh chóng chạy đi.

Hai luồng hắc kỵ quân ở trong màn sương đánh ra chặn ngang quân Ngõa Cương.

Tân Văn Lễ suất bộ vượt qua rừng cây từ đằng sau đánh lén, Lý Ngôn Khánh đem mã giáo để trên yên ngựa, thúc ngựa tiến lên, giương cung cài tên, liên tục bắn chết mấy tướng lãnh Ngõa Cương.

Ở phía sau của hắn, Kỳ Lân vệ cũng lắp cung bắn tên.

Quân Ngõa Cương vốn đã rối loạn trận tuyến, Lý Ngôn Khánh lại xông lên, bọn họ mất đi khả năng chống cự vội vàng chạy trốn, quân Tùy từ ba mặt lao tới đánh giết tơi bời, Địch Nhượng cũng không dám ham chiến, các binh sĩ không muốn chịu chết, may mà có Trình Tri Tiết cùng với dhn hai người liều mình bảo hộ cuối cùng cũng chật vật trốn về phía Kim Đê quan.

Ngôn Khánh cũng không đuổi giết tận cùng.

Đạo lý giặc cùng chớ đuổi hắn hiểu sâu hơn Địch Nhượng.

Đuổi được hai ba dặm thì trời đã sáng choang, ở trên độ khẩu Tế thủy để lại hơn trăm cỗ thi thể, trong sáng sớm lộ ra lãnh ý.

- Chúng ta đi thôi.

Lý Ngôn Khánh nhìn thoáng qua phía Kim Đê quan than nhẹ một tiếng.

Muốn đoạt lại Kim Đê hiển nhiên không thể, dựa vào kỳ binh mà đẩy lui Địch Nhượng đã là thắng lợi lớn rồi.

- Các ngươi... rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Bùi Hành Nghiễm ở độ khẩu nhìn ba Lý Ngôn Khánh ăn mặc giống nhau như đúc thì tưởng mình nằm mơ.

Nếu như không phải dựa vào Tượng Long thì hắn thật sự cho rằng Lý Ngôn Khánh có thuật phân thân mà Lý Ngôn Khánh tháo mặt nạ trên người xuống, hai người ở phía sau hắn cũng tháo xuống.

- Tô Liệt lão Thẩm?

Bùi Hành Nghiễm nhận ra hai Lý Ngôn Khánh giả kia, không khỏi kinh hô.

Ngôn Khánh nói:

- Ta biết phỉ tặc không từ bỏ ý đồ cho nên liên lạc với Tân đại ca sau đó lại để Tô Liệt và Thẩm Quang thay đổi trang phục giống ta như đúc mai phục ở rừng cây, sau đó tiếp ứng.

Chỉ là ta không ngờ rằng Địch Nhượng lại nhát gan như thế.

Bùi Hành Nghiễm lúc này mới hiểu ra.

- Đáng tiếc thủ lĩnh phản loạn lại chạy thoát, Lý Ngôn Khánh sao ngươi không đuổi giết?

Lý Ngôn Khánh nói:

- Địch Nhượng chỉ là một kẻ mãng phu, không đáng để lo, điều ta lo lắng chính là Lý Mật, hắn nhất định sẽ có phòng bị.

Chúng ta nếu đuổi theo thì chắc chắn không thể chiếm lại Kim Đê quan, vậy thì cần gì phải vẽ vời cho to chuyện.

- Nói cũng đúng.

Bùi Hành Nghiễm cũng không phải là người không hiểu chuyện sau khi nghe Lý Ngôn Khánh giải thích xong hắn liền cảm thấy thoải mái.

- Đi chúng ta mau tới Hổ Lao quan, báo cho quận trưởng đề phòng phỉ tặc hiện tại phỉ tặc đã chiếm được Kim Đê quan, sau này nhất định có hành động, Hổ Lao quan cần phải phòng bị nhiều hơn nữa.... Tân đại ca, kính xin huynh trở về Huỳnh Dương báo cho Vệ phủ quân, mời phủ quân nhanh chóng đi Hổ Lao quan.

Vệ phủ quân chính là tư mã quận Huỳnh Dương, Vệ Văn Thông.

Hắn vốn ở trong loạn của Dương Huyền Cảm lập được công lại là tộc đệ của Vệ Văn Thăng cho nên được thăng chức làm tư mã, sửa trị quân kỷ ở Huỳnh Dương. Lý Ngôn Khánh cùng hắn phẩm trật cũng bằng nhau thậm chí quyền lực của Lý Ngôn Khánh còn lớn hơn nhưng mà ở toàn bộ Huỳnh Dương quận, hắn là người quyền uy thứ hai sau Dương Khánh.

Hiện tại Ngõa Cương binh đã đánh tới thành, Tân Văn Lễ cũng biết tình huống ở Huỳnh Dương quận cho nên đối với sắp xếp của Lý Ngôn Khánh cũng vô cùng đồng ý.

- Ta trở về Huỳnh Dương báo cho Vệ tư mã biết... Lão Hổ ngươi sau khi tới Hổ Lao quan không được nổi lên tính tình nóng nảy đó.

Hắn và Bùi Hành Nghiễm quan hệ vô cùng tốt dĩ nhiên cũng hiểu rõ tính tình của Bùi Hành Nghiễm.

Nếu như Dương Khánh sắp xếp chuyện không hợp ý với Bùi Hành Nghiễm, gây chuyện không tốt chỉ sợ sẽ gặp họa.

Ngôn Khánh cười cười nói:

- Yên tâm ta sẽ trông chừng hắn.

Dứt lời Lý Ngôn Khánh chắp tay với Tân Văn Lễ mang theo Bùi Hành Nghiễm tiến đến Hổ Lao quan.

- Lão Hổ, vừa rồi Địch Nhượng đuổi theo chúng ta bên cạnh hắn có hai viên hãn tướng võ nghệ không kém, nếu như không phải hai người này liều chết bảo hộ Địch Nhượng thì không chừng chúng ta có thể giết được hắn rồi, ngươi có biết hai người kia lai lịch tên gọi là gì không?

Bùi Hành Nghiễm sửng sốt một chút rồi phản ứng:

- Ngươi nói là hai người sử giáo sao?

- Đúng thế.

- À, một người là tâm phúc của Địch Nhượng, tên là Đan Hùng Tín, còn người khác tên là Trình Tri Tiết, tự là Nghĩa Trinh, nghe nói hắn xuất thân từ Đông A đại hộ, về sau Địch Nhượng ở Ngõa Cương dựng cờ khởi nghĩa, Trình Tri Tiết liền tới đó nương tựa, đều là hãn tướng của Địch Nhượng.

- Ừm.

Lý Ngôn Khánh gật gật đầu.

Đột nhiên hắn ghìm cương ngựa, nhìn Bùi Hành Nghiễm:

- Trình Tri Tiết, hắn có phải là Trình Giảo Kim?

- À, ta nghe nói hắn tên họ vốn là Trình Giảo Kim, nhưng sau khi lên Ngõa Cương liền đổi tên là Trình Tri Tiết, thế nào, ngươi biết hắn sao?

Lý Ngôn Khánh cảm thấy hồ đồ rồi.

Trình Giảo Kim không phải là người buôn bán muối lậu, cản đường cướp bóc sao?

Tại sao lại biến thành Đông A đại hộ? Còn nữa hắn không phải dùng Tuyên Hoa búa sao? Tại sao bây giờ lại dùng giáo?

Búa của hắn đâu rồi?

- Ngôn Khánh, ngươi nghĩ gì vậy?

Lý Ngôn Khánh phục hồi tinh thần cười cười rồi nói:

- Không có gì, chỉ là ta nghĩ đến một số chuyện mà thôi, lão Hổ chúng ta mau tới Hổ Lao quan.

Bùi Hành Nghiễm gật gật đầu trong mắt hiện ra một vẻ thương cảm.

Hắn ghìm chặt chiến mã nhìn về phía Kim Đê quan, vô ý thức nắm chặt nắm đấm.

Ngôn Khánh có thể hiểu được tâm tình của hắn lúc này.

Bùi Hành Nghiễm từ khi ra đời đã ngược xuôi, chưa từng gặp thất bại, mười mấy tuổi đã là Dũng Tướng Lang Tướng, Thiên Ngưu vệ, Tùy Hành Bạn Giá.

Chưa tới hai mươi đã ra trấn Ngưu Chử Khẩu, trở thành một thành viên quan trọng trong quân phủ.

Có thể nói, đưa mắt nhìn toàn bộ đại Tùy, những người có thể sánh với Bùi Hành Nghiễm không nhiều lắm, tính ra cũng chỉ có Thiên Bảo Vũ Văn Thành Đô mà thôi, cho dù Lý Ngôn Khánh ở giai đoạn đầu cũng không bằng hắn được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.