Soán Đường

Chương 100: Q.6 - Chương 100: Trịnh Sĩ Tắc






Lúc trước Ngôn Khánh đã cướp diết tước vị tộc lão của hắn, còn hại hắn phải tự ra tay giết chết huynh đệ của mình là Trịnh Sĩ Cơ.

Nhưng hiện tại tình huống không giống như lúc trước.

Thân phận của Lý Ngôn Khánh đã khác xưa, lần này hắn trở về Huỳnh Dương, địa vị của Lý Ngôn Khánh đã biến hóa long trời lở đất, đừng nhìn Lý Ngôn Khánh bạch thân, xem tình huống chỉ sợ cho dù là Tân Lễ cũng nguyện làm thiên lôi của hắn chỉ đâu đánh đó.

Trong lòng Trịnh Sĩ Tắc tuy không thoải mái nhưng vẫn nở ra một nụ cười tươi.

Trịnh Sĩ Tắc chắp tay nói:

- Lý công tử, tại hạ chính là Trịnh Sĩ Tắc.

- Trịnh tiên sinh có thể tỉnh ngộ công lao vô cùng lớn, Trịnh thị có tiên sinh thì lo gì không thịnh.

- Phòng tư mã, nếu như không có Trịnh tiên sinh chỉ sợ đoạt thành Huỳnh Dương chỉ là lời nói suông mà thôi, công lao như thế này chúng ta không thể nào làm chủ, hôm nay Dương tặc đã thất bại, quận trưởng không ở đây, Phòng tư mã đem mốt phong thư để Trịnh tiên sinh tiến về Lạc Dương mới là chuyện phải.

Ngôn Khánh nói những lời này khiến cho rất nhiều người phải giật mình.

Trịnh Thiện Quả nghe xong không khỏi nhíu mày lại, sau đó hướng về phía Lý Ngôn Khánh lộ vẻ cảm kích.

Huỳnh Dương lưu thủ bỏ mình, cho nên huyện lênh Quản Thành, tư mã Huỳnh Dương Phòng Huyền Linh biến thành chức quan cao nhất ở đây, luận phẩm trận, Tân Lễ là quan phòng thủ Hồng Nghê, Quả Nghị Đô Úy còn cao hơn tư mã Huỳnh Dương nửa cấp, nhưng hắn thuộc vào quân phủ không có quyền nhúng tay vào địa phương, loại chuyện này vẫn nên để Phòng Huyền Linh làm thay. Phòng Huyền Linh liền gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Trịnh Sĩ Tắc như nằm mơ rồi.

Đi Đông Đô, tới Lạc Dương?

Nói cách khác, hắn sắp sửa phát đạt rồi.

Một cảm giác vui mừng điên cuồng xông lên trong lòng hắn.

Trịnh Sĩ Tắc liên tục nói lời cảm tạ, sau đó mới lui về phía xa.

Huỳnh Dương thu hồi được nhưng chiến sự vẫn chưa chấm dứt, Dương Huyền Cảm một ngày chưa bại, phòng vệ ở Huỳnh Dương quận chưa được nới lỏng.

Đầu tháng tám, Dương Huyền Cảm lui về Hoàng Thiên Nguyên. Khuất Đột Thông, Vũ Văn Thuật, Lai Hộ Nhi, Vệ Thăng bốn viên đại tướng cùng với hai mươi vạn tùy quân tiến hành một trận quyết chiến thảm thiết, cuối cùng Dương Huyền Cảm liên tục bị đánh bại.

Hơn mười vạn phản quân bay đi tứ tán, Dương Huyền Cảm mang theo thân binh hộ vệ cùng với đệ đệ của hắn là Dương Tích Thiện phá vòng vây ra ngoài.

Tướng lãnh dưới trướng của hắn là Lý Mật bị bắt, Hàn Thế Ngạc thì chết trận tại Hoàng Thiên Nguyên, quan phòng thủ Bùi Sảng cũng đầu hàng.

Tin vui truyền tới, tất cả mọi người kể cả Ngôn Khánh đều thở ra một hơi.

Tân Lễ lập tức trở về Hổ Lao quan, Từ Thế Tích cùng với Thôi Thiện Phúc cũng trở về Quản thành, Phòng Huyền Linh tọa trấn Huỳnh Dương quận, Lý Ngôn Khánh thì suất lãnh Tô Định Phương cáo biệt Phòng Huyền Linh, đem tối trở về Củng huyện, vì sau khi chiến sự chấm dứt còn rất nhiều chuyện cần phải xử lý.

Chủ yếu là Lý Ngôn Khánh vẫn còn gánh vác một chiếu mệnh đóng cửa suy nghĩ ở Củng huyện.

Lúc còn chiến loạn hắn có thể không để ý đến chiếu lệnh này nhưng hiện tại chiến tranh đã chấm dứt hắn cần phải trở về Củng huyện, mặc dù mọi người đều biết rõ hắn đã từng rời khỏi nơi này, nhưng Dương Quảng cũng không phải là người bình thường hắn sĩ diện vô cùng nếu như biết Dương Quảng bỏ qua chiếu lệnh của hắn thì cho dù không làm khó dễ Lý Ngôn Khánh thì trong lòng cũng không thoải mái.

Ai mà khiến cho hoàng đế đại nhân không thoải mái thì người đó xui xẻo rồi.

Ngôn Khánh cũng không hi vọng mình sau khi chiến đấu đẫm máu lại gặp phải rủi ro cho nên sau khi cuộc chiến chấm dứt tới ngày thứ ba, Lý Ngôn Khánh trở về Củng huyện.

Củng huyện tất cả vẫn như cũ.

Ít nhất từ bên ngoài nhìn vào thì vô cùng yên tĩnh không ngờ tháng trước ở đây lại phát sinh chiến đấu thảm thiết.

Tuy nhiên ở trong hậu hoa viên, Ngôn Khánh bất ngờ nhìn thấy một thớt chiến mã hùng tuấn.

Con ngựa này bờm dài thân cao, ngẩng đầu hí dài như rồng ngâm.

Đặc biệt là bốn vó trắng như tuyết vô cùng bắt mắt.

Ngôn Khánh liếc mắt đã nhận ra đây là con Đạp Tuyết Sư Tử Thông của Dương Huyền Cảm.

Hắn tiến lên vuốt ve không nhịn được mà hỏi:

- Con ngựa này từ đâu mà tới?

Thẩm Quang tiến lên phía trước mà nói:

- Hôm qua lúc thuộc hạ tuần phòng có một người không nói lai lịch đem con ngựa này tặng cho công tử.

- Người kia đâu rồi?

- Sau khi tặng ngựa đã rời đi.

Thẩm Quang đột nhiên hạ giọng.

- Công tử, con ngựa này hình như là...

Ngôn Khánh không để cho Thẩm Quang nói tiếp gật đầu ngăn cản hắn lại.

- Hắn như vậy là có ý gì?

Lý Ngôn Khánh nắm cái cổ thon dài của con ngựa, dùng mặt dán lên trên mặt của Sư Tử Thông, trong óc của hắn hình dung ra một chi sĩ cuồng nhiệt.

Nhắm mắt lại hắn khẽ than một tiếng: Ngươi cuối cùng vẫn không phải là người tranh giành thiên hạ.

*****

Đại Nghiệp đầu tháng mười, Dương Huyền Cảm bại binh ở Hoàng Thiên Nguyên.

Vì không muốn bị Dương Quảng làm nhục nên hắn đã tự vẫn bỏ mình, Dương Tích Thiện cũng noi theo định vung đao tự vẫn nhưng bị ngăn cản bắt làm tù binh.

Sau đó Dương Tích Thiện bị mang tới Cao Dương, ngũ mã phanh thây mà chết.

Thi thể của Dương Huyền Cảm cũng bị phanh thây ra, đám người Bùi Sảng đều bị Dương Quảng giết chết, tuy nhiên chủ mưu của Dương Huyền Cảm là Lý Mật bị giam giữ ở Cao Dương đã đào tẩu, Tùy Dạng Đế tức giận tru sát cả nhà Lý Mật rồi phát lệnh truy nã khắp thiên hạ.

Đạp Tuyết Sư Tử thông bị Lý Ngôn Khánh lưu lại.

Tuy nhiên với tình huống trước mắt mà nói, hãn huyết bảo mã này không thể xuất đầu lộ diện.

Long câu này mơ hồ có thể nhìn thấy hình bóng của Ngọc Đề Tuấn trước kia, tuy không có cách nào xuất đầu lộ diện nhưng Ngôn Khánh vẫn giữ nó lại ở trong nội viện, Đạp Tuyết Sư Tử Thông mới đầu sức ăn không nhiều, về sau đã khôi phục lại sự bình thường.

Sau khi phản loạn kết thúc, sông Lạc trở nên bừa bộn.

Dương Huyền Cảm tạo phản đối với giang sơn Tùy thất mà nói có ảnh hưởng vô cùng lớn, Tùy Dạng Đế lần này bỏ qua chinh phạt Cao Ly bị tổn hao rất lớn. Mà lần này con của khai quốc công thần Dương Huyền Cảm tạo phản đã khiến cho rất nhiều đệ tử của công thần đi theo, liên lụy rất nhiều đế đệ tử quyền quý, tới hơn bốn mươi người.

Con của Bùi Sảng là Bùi Bao Hàm sau đó tuy đầu hàng nhưng vẫn bị chém đầu.

Niệm tình cha hắn có công lao, cộng thêm Bùi Thế Củ được tín nhiệm cho nên Hà Đông Bùi Thị không chịu sự liên quan quá lớn. Nhưng đệ tử Bùi thị trở nên cẩn thận không dám ngang ngược như trước kia. Mà Trịnh Sĩ Tắc mặc dù đã đầu hàng nhưng sau khi tới Lạc Dương lập tức bị Dương Quảng đem đi xử lăng trì trên phố cùng với Dương Tích Thiện ở Cao Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.