Soán Đường

Chương 102: Q.6 - Chương 102: Trịnh Thế An qua đời.






Có chuyện gì cứ tìm ta ta có thể giúp ngươi tuyệt không từ chối, mà nếu như rảnh rối có thể đi tới Quản Thành thăm lão Từ, ba huynh đệ chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ngày sau đồng tâm hiệp lực, nghe qua ý của phụ thân đệ thì lão Từ năm nay sẽ kết hôn với muội muội của đệ.

Muội muội của Trịnh Hoành Nghị là Trịnh Lệ Châu, cùng với Trịnh Hoành Nghị là huynh muội cùng cha khác mẹ, mẫu thân là tộc nhân Thôi thị, hiện nay đã mười bốn tuổi, theo quy củ gia tộc độ tuổi này có thể thành thân rồi.

Mà Từ Thế Tích hiện tại đã đủ hai mươi xem như là thanh niên.

Hắn là huyện úy Quản thành, lần này trong phản loạn lập được nhiều công lao, nhất định sẽ tiếp nhận sản nghiệp của Từ gia. Mà Từ Cái những năm nay kinh doanh cũng vững chân ở sông Lạc, ngày càng cường thịnh, Trịnh Nhân Cơ nếu như muốn ngồi vững ở Kinh Đường thì với quan hệ của Trịnh Từ sẽ giúp ích rất nhiều.

Trịnh Hoành Nghị gật gật đầu:

- Đệ sau khi trở về sẽ gặp lão Từ.

Trong lời nói của Trịnh Hoành Nghị, đối với việc Ngôn Khánh không trở về mà mất hứng ra mặt tuy nhiên hắn cũng biết Ngôn Khánh nói đúng.

Lý Ngôn Khánh trải qua một trận chiến này đã nằm vào mắt của Dương Quảng, nếu như hắn trở về Trịnh gia ngược lại Dương Quảng đối với cả hắn và Trịnh gia đều sinh ra cố kỵ, hiện tại Lý Ngôn Khánh ở Củng huyện không nghe theo bất kỳ kẻ nào sẽ có lợi với cục diện.

Cả đêm Trịnh Hoành Nghị và Lý Ngôn Khánh ở lại nói chuyện đến sáng, hừng đông về sau Lý Ngôn Khánh tiễn đưa Trịnh Hoành Nghị mười dặm, lúc này hai người mới lệ rơi chia tay.

Trịnh Hoành Nghị được triều đình phong thưởng nhưng mà Lý Ngôn Khánh lại càng thêm bề bộn.

Trịnh Thế An bị trọng bệnh giờ càng trở nên nghiêm trọng.

.......

Tiết trung thu, lão gia tử tinh thần vẫn không tệ còn kéo Ngôn Khánh, Hùng Đại Chuy Vương Chính Bùi Thục Anh mấy người ở trong hậu hoa viên ngắm trăng không ngờ mới qua trung thu một đêm thời tiết lạnh lẽo, Trịnh Thế An đã không thể nào rời khỏi giường.

Ngôn Khánh cảm thấy sợ hãi.

Hắn vội vàng mời lang y chữa bệnh cho Trịnh Thế An.

Bản thân của hắn cũng biết một chút y thuật, hiện tại Trịnh Thế An chỉ sợ khó sống qua khỏi, tuy nói là sinh lão bệnh tử là chuyện bình thường, nhưng sau khi hắn trùng sinh xong, Trịnh Thế An là người ở cùng hắn lâu nhất khiến cho Lý Ngôn Khánh cảm thấy bối rối.

Kiếp trước hắn đã trải qua sinh ly tử biệt.

Kiếp này hắn đã nhìn thấy vô số người thân chết.

Nhưng lần này một lần nữa đối mặt, Lý Ngôn Khánh cảm thấy rất trầm trọng, hắn canh giữ ở bên cạnh Trịnh Thế An, không dám rời đi.

Bùi Thục Anh cùng với Mao Tiểu Niệm thay nhau khuyên bảo nhưng không thể khiến Lý Ngôn Khánh rời giường bệnh nửa bước.

Nhìn khuôn mặt thon gầy của Trịnh Thế An, Ngôn Khánh yên lặng nắm tay ông, lòng như quặn đau.

- Ngôn Khánh, con chớ khổ sở.

- Ta cả đời hầu hạ người khác, không ngờ lúc cuối đời có bao nhiêu vinh quang lại có đứa cháu như vậy ta có gì mà nuối tiếc? Ta chỉ lo lắng sau khi ta rời đi, ngươi ở nhà một mình chịu đựng mưa gió, ta thật lo lắng. Hài nhi, con thiên tư thông minh lại biết ẩn nhẫn hôm nay lại gặp được cữu cữu của mình, có không ít người chăm sóc nên khi rời đi ta cũng yên tâm, tuy nhiên càng nghĩ càng thấy có chút lời muốn nói cho con.

- Hài nhi trên đời này có rất nhiều hung hiểm.

- Ẩn nhẫn mặc dù tốt, trầm tĩnh cũng tốt nhưng nhiều khi cũng làm mất đi chút tâm huyết thiếu niên, có một số việc không nên ẩn nhẫn, ta tin con sau này sẽ có lựa chọn tốt nhất.

- Gia gia con nhớ kỹ.

Trịnh Thế An sau khi nói xong cảm thấy mệt mỏi liền nhắm mắt lại.

Ngôn Khánh ở bên cạnh ông mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, Mao Tiểu Niệm sau đó tới tiếp nhận, còn có Ngôn Hổ ở bên cạnh khuyên bảo cuối cùng hắn cũng sang nhà bên cạnh nghỉ ngơi.

Có lẽ vì quá mệt mỏi cho nên Lý Ngôn Khánh cũng ngủ say sưa.

Hừng đông, hắn trong thanh âm hỗn loạn mà giật mình tỉnh lại.

Lý Ngôn Khánh ra khỏi phòng chỉ thấy ở trước phòng Trịnh Thế An tụ tập rất nhiều người.

Lý Ngôn Khánh giật nảy mình run run chạy tới.

- Đã xảy ra chuyện gì?

Ngôn Khánh trong lòng tuy đoán được đáp án rồi nhưng lại không tin được.

Mao Tiểu Niệm dốc sức liều mạng ngăn hắn lại, nước mắt ứa ra khẽ nói:

- Công tử, lão thái gia ông ấy đi rồi.

Tế Yêu và Tứ Nhãn phủ phục ở trước phòng ngủ, khi đó cũng kêu lên một tiếng thê lương, Ngôn Khánh hai hàng nước mắt chảy ra, đầu óc trống rỗng.

Gia gia, ông ấy đi rồi sao?

******

Trịnh Thế An chết đã mang tới một kết quả bất ngờ.

Dựa theo phong tục, cha mẹ trưởng bối chết, trong đám vãn bối có người làm quan thì phải về quê giữ đạo hiếu, Lý Ngôn Khánh mặc dù không phải là quan nhưng vì vậy mà cũng không thể đi làm quan.

Rất nhiều người cảm thấy đáng tiếc cho Lý Ngôn Khánh, lập nhiều công lao như vậy chỉ vì tổ phụ bị bệnh mà mất đi cơ hội làm quan sao?

Sau ba năm chắc gì trong các chức quan còn chiếc ghế trống?

Vốn Lý Ngôn Khánh nhìn thấu âm mưu của phản tặc, tru sát loạn đảng ngăn cản phản quân, thu hồi đất đai bị mất.

Từ khi hắn tiếp nhận Củng huyện làm nên từng công lao một cho dù Dương Quảng khó chịu với hắn cũng không thể không phong thưởng một phen.

Vốn là tiền đồ rộng lớn hiện tại thật khó phân biệt.

Không ít người cảm thấy, nếu như Trịnh Thế An không chết ít nhất Lý Ngôn Khánh cũng phải đạt được chức quan ngũ phẩm, từ khi nhà Tùy khai quốc cho đến nay, người được quan ngũ phẩm mà mới mười lăm tuổi là chưa từng có, ngay cả Thiên Bảo tướng quân lúc mười lăm tuổi chém tướng đoạt cờ, mới được phong chức quan võ tướng.

Nhưng hiện tại thì không thể.

Có người âm thầm đáng tiếc, cũng có người thầm cười trộm.

Những loại người này số lượng không ít, nhìn thấy Lý Ngôn Khánh sắp được thăng chức rất nhanh vậy mà Trịnh Thế An lại mất, trong vòng ba nmă không được làm. Rất nhiều người nhận được tin tức này lại càng thêm tán thưởng Lý Ngôn Khánh có hiếu, bởi vì Ngôn Khánh tuy có đại tang nhưng nếu hoàng đế đồng ý thì vẫn có thể xét dùng.

Nhưng Dương Quảng cũng không tiện mở miệng mà Lý Ngôn Khánh cũng không lên tiếng.

Dù sao chiến sự cũng đã xong, Dương Quảng cũng khong có cớ gì để ép dùng Lý Ngôn Khánh.

Hơn nữa lần chinh phạt Cao Ly thứ hai này, vì Dương Huyền Cảm làm phản mà không thể không dừng tay, Dương Quảng trong lòng rất không dễ chịu.

Nếu như không có Dương Huyền Cảm tên phá hoại này thì hiện tại hắn không chừng đã chiêm được Bình Nhưỡng cho nên loạn Dương Huyền Cảm vừa chấm dứt hắn đã gióng trống khua chiêng chuẩn bị cho lần chinh phạt Cao Ly lần thứ ba.

Dù sao hắn cũng đã quyết định chủ ý, không khiến Cao Ly cúi đầu xưng thần thề không bỏ qua.

Cho nên lần này Dương Quảng nghe thấy tổ phụ của Lý Ngôn Khánh ốm chết liền cất tiếng nói:

- Lý khanh trung trực lần này tổ phụ của hắn ốm chết, để cho hắn được tĩnh dưỡng đừng quấy rầy hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.