Soán Đường

Chương 10: Q.8 - Chương 10: Từ Thế Tích trở về Huỳnh Dương.




Lý Thế Dân hồn nhiên vô tình vô ý nói, thời gian trôi qua thanh âm càng trở nên nhỏ đi.

Lý Huyền Phách, Vương Thông hai người nhìn nhau, trong chốc lát cả ba người đều cảm thấy ở trong mắt người khác một vẻ kinh hãi.

Hẳn là...

Đại Nghiệp mùa xuân năm thứ mười ba.

Vào tháng giêng, Đậu Kiến Đức chiếm Nhạc Thọ, chính thức giương cờ tạo phản, Từ Nguyên Lãng ở Lang Gia lỗ Quận cũng tạo hản, mặc dù không thanh thế to lớn như Hác Hiếu Đức Tả Hiếu Hữu năm xưa nhưng cũng vô cùng dũng mãnh.

Chuyện này phải cảm tạ Hác Hiếu Đức và Tả Hiếu Hữu năm đó làm loạn.

Bọn họ luân phiên giao phong với Tùy thất khiến cho một đám ô hợp được tẩy lễ phát triển, hiện tại Tùy thất mặc dù đã phát binh bình loạn nhưng đều bị Từ Nguyên Lãng đánh cho hoa rơi nước chảy, chật vật mà trốn, làm cho thanh thế của các nghĩa quân được đại chấn.

Cùng tháng, Dũng Tướng Lang Tướng La Nghệ ở Trác quận khởi binh tạo phản, chiếm cứ Trác quận.

Mà lưu thủ Tiết Thế Hùng thì mang theo gia tướng và tàn binh bại tướng chạy về phía Thái Nguyên.

Ưng Dương Lang Tướng Sóc Phương Lương Sư Đô cũng tạo phản, công chiếm Hoằng Hóa Duyên Âm tự xưng là Lương Vương.

Lương Sư Đô hướng về phía Đột Quyết xưng thần, được Thủy Tất Khả Hãn trọng dụng.

Trong nhất thời ở Trường An, Lạc Dương, Giang Đô tin tức truyền đến không dứt.

Lý Ngôn Khánh ghìm cương ngựa từ từ xuôi dòng đi bên bờ sông Thạch Tử.

- Bỏ qua dòng, Tiết Thu theo phía sau hắn, thỉnh thoảng lại chỉ trỏ phong cảnh xung quanh, thần sắc nhẹ nhõm, tiêu dao tự tại.

Ở bên bờ sông bên kia hoa đào đang tách ra.

Ngôn Khánh nhẹ nhàng huýt sáo một tiếng, hai con chó ngao liền chạy tới.

Tế Yêu trên miệng còn ngậm một con thỏ, chạy tới phía trước mặt Tượng Long ném con thỏ xuống đất, sau đó vây quanh Tượng Long. Hiện tại Tế Yêu và Tứ Nhãn đã trưởng thành, hung hãn vô cùng, có thể xé thịt cả hổ báo.

Ngôn Khánh cười ha hả, lấy từ trong túi ngựa ra hai miêng thịt tươi ném cho Tứ Nhãn và Tứ Yêu, sau đó tiếp nhận tấm khăn của Hám Lăng lau tay một cái rồi đưa mắt nhìn về phía xa xa.

- Quả nhiên là một chỗ tốt.

Ngôn Khánh nói xong quay đầu nhìn lại về phía Tiết Thu:

- Nếu không có đại huynh nhắc nhở chỉ sợ ta không thể biết nơi này.

Tiết Thu mỉm cười, giục ngựa chạy tới bên cạn Lý Ngôn Khánh.

Hắn cầm lấy roi ngựa chỉ về phía xa xa rồi trầm giọng nói:

- Qua sông sẽ tới một khe núi, là một chỗ ẩn nấp vô cùng tốt.

Ngôn Khánh nghe được liền mỉm cười gật đầu.

- Lão Diêu, ngươi thấy thế nào?

- Diêu Ý ngựa tiến tới, cười ha hả nói:

- Chỉ cần chúa công ra lệnh một tiếng thì Diêu Ý nhất định không làm nhục sứ mạng.

Từ khi ba trăm binh mã tới Củng huyện thì Diêu Ý cũng rời khỏi Kỳ Lân quán, vào phủ của Lý Ngôn Khánh quản lý họ, ba trăm binh mã kia mặc dù tuổi tác hơi lớn một chút nhưng dù sao cũng đã thân kinh bách chiến, kinh nghiệm phong phú ba trăm lão binh này đối với Hắc Thạch phủ chắc chắn là một bổ sung hữu ích, Ngôn Khánh không hề do dự đem bọn họ nhét vào dưới trướng sau đó lại bí mật phân phối năm trăm quân tốt cho Diêu Ý chỉ huy.

Diêu Ý vốn giỏi thuật cưỡi ngựa bắn cung hơn nữa còn tinh thông binh pháp, đảm nhiệm chức giáo úy cũng phù hợp.

Tuy nhiên Diêu Ý không thể đi vào trong danh sách của vệ phủ mà chỉ có thể dùng thân phận phụ tá Lý Ngôn Khánh, ở bên trong năm trăm quân này có ba trăm bộ tốt và hai trăm kỵ quân, có thể nói binh mã này là binh mã không muốn cho người khác biết.

Đã được chấp chưởng một đoàn binh mã như vậy, Diêu Ý dĩ nhiên cũng đi vào giai tầng hạch tâm bên cạnh Lý Ngôn Khánh.

Chức vụ Hà Nam Thảo Bộ Đại Sứ lúc này vẫn chưa có kết luận.

Mặc dù có Đoạt Đạt kiệt lực ủng hộ bên cạnh còn có Nguyên Văn Đô nhưng có Lô Sở tồn tại cũng khiến cho Dương Đồng cũng bất định.

Ngôn Khánh từ sau khi trở về từ Củng huyện tựa hồ đã quên đi chuyện này, toàn tâm toàn ý quản lý chiến sự Hắc Thạch phủ.

Mới đầu tháng hai, Trịnh Nhân Cơ và một đám thế trụ quyền thế đề nghị, còn có cả quận trưởng Dương Khánh ủng hộ trình báo với Lạc Dương, thỉnh cầu mở quân phủ Ngưu Chử Khẩu đem Lộc Đề sơn Ưng Dương Lang Tướng Từ Thế Tích triệu hồi về Huỳnh Dương quận đảm nhiệm chức vụ Ưng Dương Lang Tướng Hổ Lao quan.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản.

Từ sau khi Lô Minh Nguyệt thất bại, phía nam Lạc Dương cơ hồ đã gần như an bình.

Vương Thế Sung sau khi tiến về Lạc Dương đã triển khai binh mã ở phía nam bố phòng, Từ Thế Tích ở lại Lộc Đề Sơn cũng không còn ý nghĩa nữa, nên quay trở lại Lạc Dương để lập công lao sự nghiệp, huống chi Từ Thế Tích là con rể của Trịnh Nhân Cơ, Dương Khánh hay Đoạn Đạt thậm chí cả Vương Thế Sung cũng không muốn đắc tội với Trịnh gia.

Trình gia lực lượng có lẽ hiển lộ không rõ ràng.

Nhưng lú loạn thế thế trụ lực lượng bất kỳ ai cũng phải kiêng dè.

Hơn nữa Dương Khánh cũng có tính toán của riêng mình.

Lý Ngôn Khánh liên tục giành chiến thắng, uy vọng của Huỳnh Dương quận đã vô cùng lớn, Dương Khánh tuy không ghét Lý Ngôn Khánh thậm chí vô cùng yêu thích nhưng mà trong chính trị hắn phải biểu thị sự bất mãn với Lý Ngôn Khánh vì dù sao thanh thế của Ngôn Khánh quá vượng đối với Huỳnh Dương và thế gia địa phương cũng không phải là một chuyện tốt.

Cũng vì vậy nên Trịnh Nhân Cơ đề cử Từ Thế Tích cho Dương Khánh, Từ Thế Tích tài trí cũng không hề tầm thường, hắn nhiều lần lập chiến công, Trịnh Nhân Cơ còn cho rằng Lý Ngôn Khánh hiện tại sở dĩ ngồi vững ở Hắc Thạch phủ cũng một phần vì Từ Thế Tích đã tạo nên nền tảng vững chắc từ trước.

Dương Khánh chấp nhận.

Trong mười hai tháng, Từ Thế Tích phụng mệnh triều đình trở lại Hổ Lao quan, đảm nhiệm chức vụ ngũ phẩm Ưng Dương Lang Tướng.

Đồng thời Đoạn Đạt hạ lệnh đem biệt tương Bùi Hành Nghiễm đến Ngưu Chử Khẩu đảm nhiệm chức vụ Ưng Kích Lang Tướng phụ tá cho Từ Thế Tích.

Kể từ đó, chẳng những hạ thấp sự khống chế Huỳnh Dương của Lý Ngôn Khánh mà còn phân tán lực lượng trong tay của hắn.

Quan trọng nhất là Bùi Hành Nghiễm sau khi đảm nghiệm chức vụ Ưng Kích Lang Tướng Hổ Lao quan phẩm trật đã là ngũ phẩm, chuyện một công ba việc này Bùi Nhân Cơ làm sao không làm, có lẽ ngoại trừ Lý Ngôn Khánh bên ngoài tất cả mọi người đều vui vẻ.

Lý Ngôn Khánh đối với chuyện này lại thờ ơ.

Thậm chí có người hướng oán trách thay hắn thì Lý Ngôn Khánh lại nói:

- Thế tích là huynh trưởng của ta, binh pháp xuất chúng mưu lược hơn người, hắn tọa trấn Hổ Lao quan có thể giảm gánh nặng trên vai của ta, tuy hắn ở Huỳnh Dương nhưng đối với Hổ Lao quan cũng chưa quen thuộc Bùi Hành Nghiễm làm Ưng Dương Lang Tướng Ngưu Chử Khẩu rồi nên sẽ đối với Hổ Lao quan vô bây giờ ở đấy phụ tá sau này Hổ Lao quan sẽ càng trở nên kiên cố.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.