Soán Đường

Chương 39: Q.6 - Chương 39: Viện binh tới.






Nói thì chậm nhưng lúc đó thì rất nhanh, Trịnh Ngôn Khánh đã dù mã giáo vọt lên hàn quang lóe ra chỉ nghe từng tiêng kêu thảm thiết vệ binh kia đã bị xuyên thủng qua ngực đánh bay ra ngoài, Trịnh Ngôn Khánh phóng ngựa lên phía trước, mã giáo múa ra từng đạo hàn quang xuất hiện huyết nhục theo đó mà bay tứ tán.

Tuy nhiên cái này chưa đáng sợ.

Đáng sợ nhất chính là hắc bạch song sát ở bên cạnh Trịnh Ngôn Khánh đại búa và trường đao hung hãn khiến cho người Cao Ly chạy trối chết.

Rất nhiều binh sĩ Cao Ly đang ngủ ở trong doanh trướng bừng tỉnh dậy thì đã thấy mấy thớt chiến mã chạy như bay vào trong.

Đội kỵ mã sau khi lao vào bộ quân cũng tiên vào trong doanh.

Đao thương vung lên, khí thế rung trời, bộ quân này so với kỵ quân cũng không chênh lệch bao nhiêu, lúc này chém giết để về nhà không ai muốn tụt lại phía sau.

Cho dù là những người vứt bỏ khí giới đầu hàng bộ quân cũng không buông tha.

Trong chốc lát cuộc chém giết đã tiên tới trung quân.

Mấy tướng lãnh Cao Ly xông lên ý đồ muốn vây Trịnh Ngôn Khánh lại, lúc này Hùng Khoát Hải đã vung tay lên nhắm vào một tên võ tướng chém thành hai khúc.

Thủ đoạn tàn bạo khiến cho quân tốt Cao Ly phải run sợ.

Bọn họ đã từng nghe nói qua một chi Tùy quân tập kích ở Cái Mã cao nguyên sau khi nhận được tin tức đã phòng vệ nghiêm mật, tuy nhiên sau đó Cao Kiến Vũ không ngừng điều binh khiển tướng tiến tới vây quét đối phương ở Áp Lục Giang khiến cho người Cao Ly đã mất dần đề phòng.

Trịnh Ngôn Khánh dưới sự hộ vệ của Hùng Khoát Hải và Hám Lăng chém giết xông qua vòng vây lớp lớp.

Quay đầu nhìn lại cũng không còn nhiều người Trịnh Hoành Nghị cùng với Phùng Trí Đại ở trong vòng vây hơn trăm tên Cao Ly sĩ tốt vây quanh bọn hắn, điên cuồng chém giết, Phùng Quả lúc này thương thế đã khỏi vâng mệnh bảo hộ Trịnh Hoành Nghị, Thẩm Quang cũng ở một bên yểm hộ, hắn tuy võ công cao cường nhưng vì quá đông người nên dần dần cũng không bảo hộ được.

Ngôn Khánh vừa thấy thì thúc ngựa quay về chém giết.

Thấy hắn từ trong vòng vây lớp lớp chém giết, Mạch Tử Trọng cũng không nhiều lời lập tức theo sau.

Hành động của Trịnh Ngôn Khánh đã làm cho sĩ khí Tùy quân đại chấn, bọn họ càng thêm dũng mãnh, Trịnh Ngôn Khánh trùng kích liên tục ba lượt quân Cao Ly cuối cùng cũng không thể chống cự, cùng hô lên chạy tán loạn về bốn phương tám hướng.

Trịnh Ngôn Khánh lúc này đi ở sau cùng.

Hắn mang theo Hùng Khoát Hải, Hám Lăng hai người yểm hộ nhân mã Tùy quân toàn bộ rút khỏi.

Cao Ly đại doanh lúc này đã loạn một bầy.

Ở phía xa xa mơ hồ truyền tới tiếng tù và chắc là sĩ tốt Cao Ly ở nơi khác cảm thấy ở đây có biến cho nên tới tiếp viện.

Ngôn Khánh không dám dừng lại hạ cho toàn quân lập tức hành quân.

Buổi sáng hừng đông Cao Kiến Vũ đã tới bờ sông.

Doanh trại đã biến thành một mảng phế tích, hắn đưa mắt nhìn lại thì vô cùng đau nhức.

Cao Kiến Vũ nổi giận vô cùng, mười vạn người bị một đám tàn binh bại tướng đánh thành như vậy sau này truyền tới Bình Nhưỡng hắn còn mặt mũi nào ở trên triều đình nữa.

- Lập tức truyền lệnh tới các thành trì khác vây Trịnh Ngôn Khánh lại.

Tam quân nghe lệnh theo ta truy kích Trịnh Ngôn Khánh, không giết được hắn ta thề không thu binh.

Cao Kiến Vũ ra lệnh một tiếng mấy vạn đại quân Cao Ly ngay ngắn xuất động, hướng về phía Liêu Đông đánh tới, các thành trì khác cũng nhận được tin tức nhao nhao tìm được chặn quân Tùy lại.

Trịnh Ngôn Khánh không ngờ rằng Cao vũ vì muốn giết hắn mà không tiếc xuất hiện toàn bộ binh mã Cao Ly.

Đoạn đường này tiến về hướng Tây một ngày chém giết người ngã ngựa đổ máu chảy thành sông, Tùy quân như mũi tên bỏ mạng mà trùng kích, người Cao Ly thì dốc sức liều mạng, nhân số tuy nhiều nhưng vẫn chưa ngăn chặn hữu hiệu được.

Có chăng cũng chỉ có thể kéo dài thời gian của Trịnh Ngôn Khánh mà thôi.

Sáng sớm Trịnh Ngôn Khánh mang người một đường thẳng về phía tây tối đến bọn họ đã ở một sườn núi phía đông, cuối cùng tất cả cũng đã mệt mỏi kiệt sức, trong bụng đói khát, sáu bảy trăm người Cao Ly lúc này vây khốn ở trên một trạm gác cao.

Nhìn từ trên núi từng đội ngũ Cao Ly không ngừng lao tới, Trịnh Ngôn Khánh không khỏi ngửa lên trời mà thở dài.

Hắn hôm nay phải thất bại trong gang tấc chết ở nơi này sao?

Ngọc Đề Tuấn bị trúng mấy mũi tên đã vô lực tái chiến, Mạch Tử Trọng cùng với Tạ Khoa hai người cũng đã bị thương, Hùng Khoát Hải và Hám Lăng thì đói bụng thậm chí ngay cả binh khí cũng có khi rơi khỏi tay, Trịnh Ngôn Khánh cầm ngân tiên lên, đeo mặt nạ bằng bạc vào từ từ nhìn binh sĩ mệt mỏi xung quanh mà liên tục cười khổ.

- Các huynh đệ hôm nay chúng ta có khả năng phải chết ở đây.

Hơn một tháng qua chúng ta mãnh liệt chém chết vô số người Cao Ly hôm nay cho dù chết trận cũng đủ vốn rồi, Cao Ly mọi rợ muốn vây khốn chúng ta muốn giết chết chúng ta, ta biết mọi người đã vô lực tái chiến, có thể khoanh tay chịu chết nhưng đây không phải là điều ta muốn.

Binh sĩ nhà Hán, hãy theo ta tái chiến.

- Cho dù là máu nhuộm sa trường ta cũng muốn cho đám mọi rợ này biết rõ ta là nam nhân đại Hán, nếu ta chết, Mạch Tử Trọng chấp chưởng toàn quân, Mạch Tử Trọng chết, Tạ Khoa tiếp chưởng phải để cho người Cao Ly biết nam tử Hán không có đầu hàng.

- Đại hắc tử A Lăng theo ta xung phong.

Trịnh Ngôn Khánh nói xong xoay người ngồi lên trên lưng ngựa thúc Ngọc Đề Tuấn:

- Ngọc Đề nhi, theo ta đi giết người.

Ngọc Đề Tuấn hí dài một tiếng, hai con mắt đã lập lòe ánh sáng, lao xuống trạm gác cao.

Tọa kỵ của Hùng Khoát Hải và Hám Lăng đã sớm chết trận hai người đứng dậy cầm lấy binh khí.

- Các huynh đệ giết lao ra ngoài.

Ở trên trạm gác, người Cao Ly đã xếp thành từng hàng chỉnh tề, nhắm về phía đám người Trịnh Ngôn Khánh.

Cao Kiến Vũ nhìn đám Tùy quân ở trên trạm gác cao trên miệng nở ra một nụ cười lạnh.

- Những tên tùy cẩu này đúng là không sợ chết, truyền quân lệnh của ta khai mở.

Chữ "cung" còn chưa thốt lên thì ở bên bờ bên kia đã truyền tới từng hồi tiếng kèn.

Từ bên bờ sông Liêu thủy xuất hiện từng đội tùy quân thiết kỵ mà lao tới.

Cầm đầu là một viên đại tướng mặc áo giáp màu đen, phía dưới là một con Ô điêu mã, trong tay cầm một thanh đại hoàn đao.

- Ngôn Khánh huynh đệ, không cần phải sợ Tiết Vạn Triệt tới đây.

Ở bên cạnh hắn là một gã mặc áo bào màu đỏ, phía dưới là Xích Long câu, trong tay cầm một cặm ngân chùy, song chùy cao thấp tung bay, ở trong quân mà như chỗ không người, mỗi khi vũ động không ai địch nổi.

Chỉ thấy hắn xông qua sông hét lớn một tiếng:

- Ngôn Khánh ta đã tới.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.