Cái tên Từ Thế Tích này có vẻ lạ lẫm, nhưng nếu như nhắc tới Lý Tích hoặc Từ Mậu Công thì là đại danh rồi, Tùy Đường diễn nghĩ, Từ Mậu công là một đạo sĩ, giả thần giả quỷ, túc trí đa mưu, là một trong ngũ cương trại quân sư.
Mà chân thật lịch sử, Từ Thế Tích ở thời kỳ sơ đường là một nhà quân sự vô cùng nổi tiếc, cùng với nhân vật Lý Tịnh đại danh đỉnh đỉnh lập chiến công hiển hánh. Từ Thế Tích là người vô cùng được Lý Uyên yêu thích, sau khi nhập đường được đổi tên thành Lý Thế Tích, về sau bởi vì cấm kỵ mà đổi thành Lý Tích, đứng vào hàng tam công.
Khó trách lúc Trịnh Thế An nhắc tới tên Từ Cái, Trịnh Ngôn Khánh cảm thấy hơi quen tai.
Đúng thế, đúng thế.
Từ Cái này, không phải là cha của Từ Thế Tích hay sao?
- Ngôn Khánh, Ngôn Khánh.
Đỗ Như Hối khẽ đẩy Trịnh Ngôn Khánh một cái, Ngôn Khánh liền tỉnh ngộ lại.
Lúc này Trịnh Thế An cũng giới thiệu hắn.
- Đây là đứa nhỏ Ngôn Khánh, ngày sau cùng với tiểu công đi học, lúc đó sẽ ở cùng với Từ công một chỗ, mong rằng sẽ được chiếu cố nhiều hơn.
Từ Thế Tích tiến lên một bước, hơi chắp tay.
Mà Trịnh Ngôn Khánh cũng vội vàng hoàn lễ, bái kiến Từ Thế Tích.
- Tiệc rượu đã chuẩn bị tốt chúng ta ngồi vào rồi nói tiếp, Tôn tiên sinh, trước hết mời ngài.
Từ Cái nghiêng người, nhường ra một con đường.
Đỗ Như Hối mặc dù cũng là bạch thân nhưng cũng là dòng dõi nhà quan, Từ Cái dĩ nhiên cũng không hề lười biếng, hai người Trịnh Thế An tức thì ở phía sau, trong chốc lát tạo thành một giai tầng, danh sĩ đi đầu, thứ hai chính là tiểu thương và người hầu. Về phần Ngôn Khánh và Thế Tích rơi xuống đằng sau, sóng vai mà vào.
Từ Thế Tích so với Ngôn Khánh thì hơn bốn tuổi.
Đi bên cạnh hắn, dựa vào cử chỉ có thể thấy Từ Thế Tích là người tập võ.
Đối với chuyện này Trịnh Ngôn Khánh cũng không cảm thấy kỳ quái. Năm Khai Hoàng, thượng võ hưng thịnh, Từ Thế Tích là người thuộc phú hào, chỉ cần nguyện ý thì tập võ cũng không phải là điều khó, hắn chỉ nghĩ mãi không rõ, Trịnh Nhân Cơ tại sao phải thu lưu Từ Thế Tích?
Từ Thế Tích cùng Trịnh gia quan hệ, trong sử sách cũng không ghi nhiều.
Trịnh Ngôn Khánh hiếu kỳ nhìn Từ Thế Tích, mà Từ Thế Tích cũng cao thấp dò xét hắn.
Hai ánh mắt nhìn nhau, hai người khẽ cười cười nhưng không nói chuyện với nhau.
Đi vào trong lầu, mọi người phân biệt ngồi xuống, Tôn Tư Mạc và Đỗ Như Hối được sắp xếp ở vị trí chủ vị, Từ Cái, Trịnh Thế An thì phân biệt ngồi ở hai bên.
- Ngôn Khánh tới ngồi cạnh ta đi.
Tôn Tư Mạc hướng về phía Trịnh Ngôn Khánh mà khoát tay, sau đó nhìn về phía Từ Thế Tích:
- Còn vị huynh đệ này cũng tới ngồi ở đây đi.
Từ Cái kinh ngạc vạn thần, hướng về phía Trịnh Ngôn Khánh mà nhìn thoáng qua.
Nói thật hắn không quá mức để ý tới Trịnh Ngôn Khánh.
Dù sao Trịnh Ngôn Khánh cũng chỉ là con của Trịnh Thế An, Từ Cái không quá mức để ý.
Nhưng hiện tại thì khác, Tôn Tư Mạc cũng gọi Từ Thế Tích, nhưng rõ ràng là nể mặt Trịnh Ngôn Khánh.
Tiểu hài này có đức độ gì mà để Tôn Tư Mạc đối đãi khác thường vậy?
Trịnh Ngôn Khánh vui vẻ đi về phía trước, ngồi cạnh Tôn Tư Mạc, mà Từ Thế Tích thì do dự một chút sau đó cũng đi qua.
- Hôm nay Từ tiên sinh thiết yến khoản đãi, Tư Mặc vô cùng cảm kích.
Tôn Tư Mạc nói xong liền giơ chén rượu lên.
Từ Cái và Trịnh Thế An cũng cầm ly đứng lên, cung kính uống cạn.
Sau đó, Đỗ Như Hối lại nâng chén, Từ Cái và Trịnh Thế An cũng uống rượu, sau đó Từ Cái, Trịnh Thế An lại mời rượu.
Rượu qua ba tuần, Từ Cái vỗ tay, dưới lầu đi lên một số kịch ca múa.
Trịnh Ngôn Khánh ở bên, hát và múa hắn không có hứng thú.
Hắn quay đầu nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy phía dưới có mấy con ngỗng trắng, dưới nước mà nghịch thành sóng. Hồ nước trôi nổi mấy cây lục bình, ngọn đèn chiếu rọi càng tăng thêm vài phần diệu thú, tiệc rượu ầm ỹ lạ chôn vùi diệu thú này ở bên trong.
- Uy.
Trịnh Ngôn Khánh cảm nhận thấy có người khẽ đẩy hắn, sau khi phục hồi tinh thần, chỉ thấy Từ Cái đã giơ một chén rượu hướng về phía hắn.
Người đầy hắn là Từ Thế Tích, thấy hắn xuất thần nên nhắc nhở.
- Trịnh thiếu huynh nhìn gì mà nhập thần vậy?
- A.
Trịnh Ngôn Khánh vội vàng thừa nhận:
- Từ bá phụ thứ tội, tiểu tử nhìn đàn ngỗng trắng bên ngoài, trong lúc nhất thời xuất thần, xin tha lỗi.
- Không sao, không sao.
Từ Cái cười nói.
- Chủ nhân của Dương tửu lâu này là một nhã sĩ, rất nhiều người lúc uống rượu đều bị cảnh trí bên ngoài hấp dẫn, ngày xưa Vương Hữu Quân thích ngỗng, dung nhập vào chữ viết, xây dựng Ngỗng trì để người ta ca tụng, thiếu huynh hôm nay nhìn ngỗng xuất thần, tương lai nhất định cũng là phong lưu nhã sĩ.... Đại huynh, huynh thật có phú khí.
Vương Hữu Quân là Vương Hi Chi đại danh đỉnh đình.
Hắn yêu ngỗng dưỡng ngỗng, đem ngỗng dung nhập vào bên trong thư pháp.
Tương truyền, Hữu Quân vào một sáng sớm cùng Vương Hiến Chi theo một con thuyền nhỏ du lịch, thuyền đến gần Huyền Nhương Thôn thì thấy có một đám ngỗng trắng bên bờ hồ bộ dáng đung đưa, vô cùng đáng yêu. Vương Hi Chi lúc đó không khỏi sinh ra lòng ngưỡng mộ, muốn mua ngỗng về nhà, chủ nhân là một đạo sĩ, cho nên mong muốn được viết thay một bộ Hoàng Đình kinh, Vương Hi Chi liền vui vẻ đáp ứng.
Về sau hắn tu kiến ao ngỗng, xây dựng bên cạnh hồ nước mộ ngỗng bia.
Kết quả vừa viết xong chữ đã bị hoàng đế gọi đi, con của Vương hi Chi sau đó nhìn thấy đề bút viết thêm chữ trì.
Vì vậy một bia hai chữ, phụ tử kết hợp đã là một câu chuyện được văn nhân nhã sĩ ca tụng.
Đỗ Như Hối ở bên cạnh cười nói:
- Ngày xưa phụ tử lập bia ngỗng, hôm nay Ngôn Khánh noi theo không phải là một chuyện tốt sao?
- ta?
Trịnh Ngôn Khánh nghi hoặc nhìn Đỗ Như Hối rồi lắc đầu liên tục:
- Ta sao dám đánh đồng với Hữu Quân tiên sinh.
- Không thử một lần làm sao biết được.
Đỗ Như Hối xoay tròn con mắt cười dịu dàng nhìn Ngôn Khánh.
Tôn Tư Mạc nói:
- Ngôn Khánh hay là thử một lần, nói không chừng sẽ trở thành một chuyện tốt đó.
Tôn Tư Mạc cũng nói:
- Ngôn Khánh, sao không thử một lần, nói không chừng có thể trở thành chuyện tốt đó.
Hắn và Đỗ Như Hối ở bên cạnh nói giỡn Từ Cái đã kinh ngạc vạn phần, Đỗ Như Hối nói những lời kia hắn có thể cho là chê cười nhưng mà Tôn Tư Mạc... Tôn Tư Mạc thì không có khả năng, Tôn Tư Mạc không phải là người thích nói hươu nói vượn. Nghe giọng điệu của ông thì có vẻ đem Ngôn Khánh cùng Vương Hi Chi so sánh với nhau. Từ Cái hít sâu một hơi, tiểu hài này có bản lĩnh gì mà để cho thánh đồng khen ngợi như vậy.
Không chỉ Từ Cái giật mình mà Từ Thế Tích cũng vô cùng hiếu kỳ.
Hắn cũng là người vô cùng thông minh, bình thường dĩ nhiên tự phụ nếu không thì làm sao có thể lọt vào pháp nhãn của Trịnh Nhân Cơ.
Nhưng tiểu oa nhi trước mặt mình kia có thể sao?
Trịnh Thế An thì ở bên cạnh mỉm kia.
- Cái này... để ta thử xem.
Trịnh Ngôn Khánh cũng không khỏi có ý muốn làm.
Bị Tôn Tư Mạc và Đỗ Như Hối làm như vậy hắn liền quyết định.
Từ thời Ngụy Tấn đến nay, văn chương có phần thịnh hành, trong tửu lâu, đầu chuẩn bị sẵn giây và bút mực, cung cấp cho khách uống rượu có hứng.
Ngôn Khánh đã quyết định bộc lộ tài năng, ca múa lập tức được dừng lại.
Các ca cơ vội vàng ngừng lại, đứng ở một bên hiếu kỳ nhìn Trịnh Ngôn Khánh.
Thế nhưng viết chữ gì cho tốt đây.
Trịnh Ngôn Khánh nhìn đám ngỗng trắng đùa nghịch trong hồ nước ngoài cửa sổ, trong lòng liền do dự, hắn im lặng trầm tư rồi tạm ngừng hô hấp.
Tôn Tư Mạc vén tay áo lên, ở bên cạnh nhìn, cũng không thúc giục.
Lúc này đàn ngỗng trong hồ nước đột nhiên nghểnh cổ hát, Ngôn Khánh trong lòng khẽ động, một bài thơ đường lập tức hiện ra trong đầu hắn.
Xin tiên sinh chớ trách, đây cũng là do ta bất đắc dĩ.
Trịnh Ngôn Khánh nhấc bút lên, đi tới bên tường.
Rồi sau đó nhắm mắt trầm ngâm một lát, dưới vách tường trắng như tuyết bắt đầu múa bút.
- Ngỗng ngỗng ngỗng....
Từ Cái nhẹ giọng đọc.
Ba chữ ngỗng vừa viết ra lông mày nhăn lại quay đầu nhìn Đỗ Như Hối và Tôn Tư Mạc, hai người cũng cau mày.
Đây là gì vậy?
Chẳng lẽ tiểu hài định ghi trên vách tường một loạt chữ ngỗng sao?
Thế nhưng, tiểu tử này viết chữ rất tốt, rất có khí khái, chỉ là tại sao ta chưa từng nhìn thấy kiểu chữ này.
Từ Cái đang xuất thần, đột nhiên Đỗ Như Hối vui mừng kêu lên: Hay!
Ngẩng đầu nhìn lại thì đã thấy phía dưới ba chữ ngỗng đã có một câu tuyệt cú:
Ngôn Khánh sau khi viết xong, Đỗ Như Hối nhịn không được trầm trồ khen ngợi, Tôn Tư Mạc thì lông mày lúc này cũng đã giãn ra lộ vẻ mỉm cười mà nhẹ nhàng gật đầu,
- Nga, nga, nga, khúc hạng hướng thiên ca. Bạch mao phù lục thủy, hồng chưởng bát thanh ba!
Từ Cái lớn tiếng đọc, về sau không kìm được mà trầm trồ khen ngợi.
Trịnh Ngôn Khánh lúc này mặt đỏ bừng.
Chỉ là không do cảm giác say mà là do xấu hổ... đã lấy kiểu chữ của Nhan Chân Khanh thì cũng thôi nay lại lấy đi bài thơ vịnh ngỗng của Lạc tân Vương, không biết Lạc Tân Vương đã sinh ra chưa nếu không chắc đánh chết hắn.
Đám ca cơ vũ cơ ở bên cạnh chỉ trỏ thơ.
- Có ai không, mau sao một bản, bản thứ nhất là của ta không ai có thể đoạt lấy.
Đỗ Như Hối khoa chân múa tay vui sướng kêu lên.
Đám ca múa kịch múa chạy tới, cẩn thận sao bản thơ lại.
Mà Tôn Tư Mạc thì vuốt râu mỉm cười.
- Ngôn Khánh làm bài thơ này về sau không có ai dám tới đây vịnh ngỗng nữa.
Trịnh Thế An lúc này như rơi vào trong mộng rồi.
Hắn biết rõ tôn nhi nhà mình là một người văn hay chữ tốt.
Nhưng không ngờ rằng Ngôn Khánh có thể làm thơ, tiểu tử này từ khi nào học được bản lĩnh này, chẳn lẽ hắn thực sự là thiên tài?
Từ Thế Tích nhịn không được mà hỏi:
- Ngôn Khánh, kiểu viết chữ này là của ai vậy?
Không đợi Ngôn Khánh trả lời, Đỗ Như Hối đã nói trước:
- Tiểu huynh đệ, mấy chữ này là do hắn dựa vào di bia của Vương Hữu Quân dung hợp với kiếm ý mà sáng tạo ra đó.
- A..
Từ Thế Tích thiên phú hơn người nghe những lời này không kìm được mà kinh hô một tiếng.
Về phần Từ Cái thì trợn mắt há hốc mồm.
Sáng tạo ra kiểu chữ, tiểu gia hỏa này thật là quá yêu nghiệt.