Soán Đường

Chương 87: Q.6 - Chương 87: Ý loạn tình mê






Thẩm Quang gật đầu khom người rời đi.

Tuy Ngôn Khánh xưng hô với hắn không có biến hóa thậm chí càng thêm thân mật.

Nhưng Thẩm Quang lại càng cung kính, tuân thủ tôn ti lễ độ.

Ở hậu đường Bùi Thục Anh lúc này đã nằm gục trên thư án mà nằm ngủ.

Thân hình nàng phủ phục xuống, đường cong động lòng người lộ ra vô cùng mê người.

Lý Ngôn Khánh nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, ngồi xuống bên cạnh thư án.

- A, ngươi về rồi.

Bùi Thục Anh bỗng dưng bừng tỉnh ngồi thẳng người dậy.

Động tác hơi vội vã khiên cho một bên vai của áo bào trễ xuống, lộ ra bộ ngực trắng nõn, cùng với khe ngực động lòng người, chỗ đỏ tươi của ngọc phong khẽ ẩn ẩn hiện hiện. Lý Ngôn Khánh cả người nóng lên, vô ý thức muốn tiến lại gần thêm một chút.

Tuy nhiên Bùi Thục Anh lập tức cảm nhận được xuân quang ngoại tiết, khuôn mặt ửng đỏ cả lên.

Nàng vươn tay, khẽ cốc nhẹ trán của Lý Ngôn Khánh.

- Tiểu yêu, ngươi nhìn lung tung gì vậy?

Vốn chỉ là nổi giận trách cứ, chẳng hiểu tại sao lời này giống như là tình nhân nói chuyện với nhau vậy. Chân mày nàng run rẩy, đôi mắt thu thủy lưu chuyển... Bùi Thục Anh phát hiện ra không khí có gì đó không đúng, có phần mập mờ, muốn thu tay lại thì đã bị Lý Ngôn Khánh nắm lấy.

Nàng dùng sức muốn giãy ra khỏi Lý Ngôn Khánh.

Nhưng lực tay của Lý Ngôn Khánh không hề tầm thường, một tay nắm lấy tay nàng, bàn tay cường tráng khác thì lại vòng qua bờ eo mảnh khảnh, tuy là cách hai lớp quần áo nhưng mùa hè nóng bức, quần áo cũng như không có ý nghĩa.

Cùng lúc đó, đại thủ lại thuận thế trườn vào lòng nàng hai ngón tay vuốt ve bộ ngực non mềm, trong chốc lát Bùi Thục Anh như muốn mê man đi... Tuy nhiên lý trí của nàng không tự nói với mình là không thể, tiểu nam nhân trước mắt chính là bối nhi của nàng, là người trong lòng của chất nhi, nàng ngẩng đầu lên đang muốn nói chuyện thì đã bị bờ môi lửa nóng ngăn lại, hô hấp càng ngày càng nặng, tiểu nam nhân kia hôn được nàng càng trở nên cuồng dã, bàn tay to càng là càn, vuốt ve bộ ngực nở nang của nàng.

Bàn tay kia thì trườn theo đường cong nơi eo lưng, vén đạo bào rộng lên, luồn tới giữa hai chân của nàng.

Bùi Thục Anh phát ra thanh âm ư ư muốn cự tuyệt nhưng không thể... hàm răng bị gạt mở, cái lưỡi thơm tho bị khống chế, nhập cùng một chỗ với lưỡi của tiểu nam nhân, hô hấp của Bùi Thục Anh càng ngày càng trở nên trầm trọng, cảm thụ này nàng không cách nào cự tuyệt, giữa hia chân lại bị ma thủ sờ soạng khiến nàng cảm thấy khó mà có thể kìm chế.

Âm thanh càng ngày càng nặng, bàn tay thon ngọc của Bùi Thục Anh cũng lặng yên nắm lấy một cái nóng bỏng.

Thân thể mềm mại bị khống chế làm cho run rẩy, một luồng nhiệt lưu chảy qua dưới bụng, theo khe rãnh giữa hai chân mà chảy ra, làm ướt đẫm nửa đạo bào.

- Khởi bẩm công tử Tô Liệt cầu kiến.

Ở bên ngoài có người lớn tiếng bẩm báo.

Bùi Thục Anh đột nhiên thanh tỉnh, lập tức ý thức được cái nóng bỏng mà mình cầm phải là cái gì.

Nàng muốn đẩy Lý Ngôn Khánh ra đứng dậy rời đi nhưng đúng lúc này, tiếng bước chân của Tô Liệt đã truyền tới. Bộ dáng của hai người hiện tại đúng là không tao nhã, Bùi Thục Anh không biết phải làm sao cho phải, đúng lúc này chỉ thấy Lý Ngôn Khánh đã thò tay, tấm lụa mỏng treo trên vách bị hắn kéo xuống, bao trùm lên trên người của Bùi Thục Anh, Bùi Thục Anh nằm trên đùi của hắn không thể động đậy.

Vật nóng bỏng trêu chọc kia dán vào mặt của nàng.

Bùi Thục Anh đang muốn trốn tránh thì Tô Liệt đã đi vào bên trong, Ngôn Khánh vội ấn đầu của nàng xuống khiên cho hai gò má của nàng kề sát vào cái vật nóng bỏng kia.

Lúc này Lý Ngôn Khánh rất không tự nhiên.

Bùi Thục Anh càng không thoải mái.

Tuy nhiên hai người cũng không dám khinh động, một người phủ phục, một người ngồi yên.

Tô Liệt tới báo cáo thành quả chiến đấu, vô cùng tường tận.

Ngôn Khánh cố nén hỏa diễm dưới bụng, trên khuôn mặt nở ra nụ cười thản nhiên trò chuyện với Tô Liệt.

Tiểu yêu này, quả thực....

Bùi Thục Anh dán mặt vào giữa hai chân của Lý Ngôn Khánh, nghe thấy hai người nói chuyện với nhau. Hiện tại hai người một bên thì nổi giận một bên thì khoái cảm kỳ dị, nói đến cũng kỳ quái, giữa hai chân của Lý Ngôn Khánh lúc này không hiểu sao lại có nước chảy ra ướt át, nàng mặt dán vào đó nhịn không được muốn di động một chút.

- Công tử, Định Phương vừa có một suy nghĩ.

- Hiện nay kỵ quân của chúng ta tới ba trăm người, lại có hổ vệ thân kinh bách chiến, đã bắt được ba trăm thớt chiến mã, có thể phân phối cho toàn quân. Phản quân sau khi chiến bại nhất định sẽ tiến hành trả thù, lúc đó áp lực nhất định không nhỏ.

- Vậy thì hãy đem kỵ quân mai phục ở trong núi, lúc phản quân công thành chúng ta có thể dùng kỵ quân tập kích, nhiễu loạn quân tâm, đồng thời còn có một chi kỵ quân ở bên ngoài đánh lén đường quân lương của phản quân, không biết công tử nghĩ thế nào?

Ngôn Khánh gật gật đầu:

- Đề nghị của Tô đại ca... a... rất tốt.

Ngôn Khánh bị khoái cảm truyền tới nhịn không được ngắc ngứ một phen, khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

Một tay của hắn vô thức đè dưới háng, tự cười cười:

- Cứ theo lời đại ca nói, tuy nhiên nếu muốn áp dụng thì phải nhanh lên mới được.

- Một lúc sau khi binh mã chỉnh đốn sắp đặt hoàn tất mạt tướng sẽ lãnh suất kỵ quân rời khỏi thành.

Tô Định Phương nói xong nghi hoặc nhìn Lý Ngôn Khánh:

- Công tử có phải công tử có chuyện gì không? Có phải thân thể cảm thấy không thoải mái không? Hay là mạt tướng kêu lang y tới khám bệnh cho công tử?

Ngôn Khánh cố kìm nén khoái cảm kỳ diệu này mà nói:

- Ta... không có chuyện gì chỉ hơi mệt mỏi thôi.

- Nếu vậy thì Định Phương không quấy rầy nữa.

- Công tử cũng nên nghỉ sớm đi, khi phản quân tới chỉ sợ sau hừng đông sẽ phải khổ chiến.

Ngôn Khánh gật đầu đưa mắt nhìn bóng lưng Tô Định Phương rời đi.

Tô Định Phương vừa rời đi Bùi Thục Anh giãy dụa ra khỏi, ho khan một tiếng, ở khóe mắt còn có ánh lệ chớp động.

- Cô cô...

Ngôn Khánh muốn giải thích nhưng lại không biết phải giải thích thế nào nên đành im lặng.

Bùi Thục Anh cố gắng kìm nén tức giận, khuôn mặt đỏ bừng đứng dậy.

- Tiểu chất tiễn cô cô.

- Không cần.

Bùi Thục Anh thâm chí không dám nhìn Lý Ngôn Khánh, sắc mặt lạnh như băng vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Nhìn theo bóng lưng của Bùi Thục Anh, Ngôn Khánh vội vàng đuổi theo.

Hắn vừa ra tới cửa đã thấy Bùi Thục Anh leo lên xe ngựa.

- Cô cô, tiểu chất....

- Tiểu yêu, đại chiến đã tới chớ có phân tâm.

- Ta trở lại lục liễu tĩnh tu, ngươi hãy dốc lòng chuẩn bị chiến đấu, không được nghĩ ngợi lung tung, có gì thì sau khi chiến sự kết thúc thì nói sau.

Bùi Thục Anh ngồi ở trên xe, ngay cả đầu cũng không lộ ra.

Ngôn Khánh do dự một chút rồi nói:

- Kính cẩn tuân mệnh cô cô.

Hắn đứng ở phía sau, đưa mắt nhìn theo chiếc xe ngựa rời đi, vô ý thức giơ tay lên... vẫn nghe thấy mùi da thịt mềm mại quanh quẩn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.