Cửa trong nhà mở ra, nghênh đón thái giám trong cung.
Trong sân, một thái giám ngẩng đầu ưỡn ngực hô to: “Có chỉ!”
Tô Duệ tiến lên quỳ xuống.
“Tây Lâm Giác La. Tô Duệ lâm chiến bỏ chạy, thẹn với tổ tông, phụ lòng trẫm, bãi truất tất cả chức vụ, biếm thành kỳ dân, không được tự dùng, khâm thử!”
“Thần tạ ơn chủ nhân long ân, vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Trong lòng chửi thầm, Tô Duệ mặt mày cung kính nhận lấy thánh chỉ.
Đối với thánh chỉ này, Tô Duệ nửa điểm cũng không ngoài ý muốn, thậm chí đã biết trước.
Tiếp theo, Tô Hách tiến lên, đưa tới một túi bạc nhỏ.
Thái giám kia nói: “Đây là ý gì?”
Tô Hách nói: “Không có ý gì khác, chỉ là cho các huynh đệ uống trà.”
Tên thái giám kia không khách khí nhận bạc, cười lạnh nói một câu: “Nhà các ngươi thật nhiều bạc.”
Sau đó, hắn nghênh ngang rời đi.
Thái giám này vừa mới rời đi không lâu, lại một người tới cửa.
Thẩm Đình Ân.
Phụ thân của tri phủ Cửu Giang Thẩm Đình, công danh cử nhân, ở kinh thành dạy học.
Đương nhiên lão còn có một thân phận khác, là người phát ngôn của tập đoàn Tương Quân ở kinh thành.
Dựa theo lịch sử, lão vốn nên về quê dạy học, mà lúc này Thẩm Đình cũng chưa thật sự ngồi lên chức tri phủ Cửu Giang.
Đây cũng là sự thay đổi mà người xuyên việt Tô Duệ mang đến.
Thẩm Đình Ân lão tiên sinh cầm một cái rương, đặt ở trên mặt bàn, sau đó cúi đầu bái lạy Tô Hách.
“Quý công tử chính là thân mang điềm lành, nữ nhi Thẩm gia phúc mỏng, không dám trèo cao, đặc biệt tới từ hôn.”
Chủ group xuyên qua nói tẩu tử tìm cho y một mối hôn sự, chính là con gái Thẩm Ngọc - Thẩm Bảo Nhi.
Vị thiên kim tiểu thư nhà dòng dõi thư hương, băng cơ ngọc cốt, mặt mày như vẽ.
Năm đó Lâm Tắc Từ đại nhân vừa qua đời, Thẩm Đình làm con rể kiêm cháu trai, tiền đồ vô cùng ảm đạm.
Mà lúc ấy Bạch Phi Phi cảm giác được ánh mắt của vị thúc phụ này đối với mình không thuần khiết, cho nên muốn tìm cho hắn một thê tử, chọn tới chọn lui liền nhắm trúng nữ tử Thẩm gia thanh quý, vì thế tìm một vị huân quý bát kỳ làm mai.
Cái gọi là chính sách kỳ dân không thông hôn kéo dài hơn một trăm năm đến bây giờ, gần như chỉ còn trên danh nghĩa, huống chi là kỳ nam cưới nữ tử người Hán. Nhưng Thẩm Đình thân là nhân sĩ tộc, gả nữ nhi cho kỳ nhân, là bị sĩ lâm xem thường.
Lúc ấy Thẩm Bảo Nhi cũng vụng trộm nhìn Tô Duệ, mặc dù lúc ấy nàng còn nhỏ, nhưng cũng đã động lòng.
Không thể không nói, tướng mạo Tô Duệ thật sự là cực kỳ tuấn mỹ, ai nhìn cũng phải động lòng, kể cả vị Ý tần nương nương trong cung kia.
Sau khi cùng Thẩm Phi Phi xác định quan hệ vợ chồng, người xuyên việt trước - Tô Duệ thật sự dốc hết sức lực, vì Thẩm Phi Phi sớm được thượng vị mà làm không ít cống hiến.
Tô Hách nói: “Thẩm lão tiên sinh, lúc Tô Duệ sắp bị giảo sát, nhà ngươi không ra mặt cứu giúp, bây giờ lại muốn tới bỏ đá xuống giếng sao?”
Thẩm Đình Ân nói: “Tiểu nhi quỳ trước viên môn của Tăng đại soái một ngày một đêm, chẳng lẽ không phải là cầu tình sao?”
Chỉ là làm ra vẻ mà thôi, lúc Tô Toàn đi tìm lão, lão lại biến mất không thấy. Tăng Quốc Phiên muốn giết Tô Duệ, Thẩm Đình không chỉ là đổ thêm dầu vào lửa, càng là kẻ chủ mưu.
Bất quá Tô Duệ sẽ không tiến hành loại tranh đấu bằng lời nói này, ngược lại Tô Toàn ở bên cạnh nói: “Trong chuyện cứu đệ đệ, Thẩm đại nhân rốt cuộc có ra tay hay không, chỉ có bản thân lão rõ ràng.”
Thẩm Đình Ân cũng không biện giải, chắp tay nói: “Cáo từ!”
Sau đó, lão không quay đầu lại mà rời đi.
Tô Hách tức giận nói: “Chúng ta là Giác La thị, dù nói thế nào cũng là tông thất xa, là người mang dây đỏ, khi nào đến phiên bọn họ coi thường? Chờ đó, ta sẽ đi Túc Trung Đường cáo trạng, để Thẩm Đình kia mất chức quan.”
Tô Duệ bất đắc dĩ, vị phụ thân tiện nghi này của y vẫn còn sống trong mộng ảo.
Giác La thị trước khi ngẩng đầu dậy được thì có là cái thá gì, đầy đường là những kẻ bần cùng đến ăn không đủ no, không biết có bao nhiêu kẻ mang dây lưng màu đỏ.
Nhà bọn họ trước mặt Túc Thuận thì tính là cái gì? Căn bản không phải người cùng một đường, Thẩm Đình Ân mới là khách quý trước mặt Túc Thuận.
Hơn nữa Thẩm Đình đến từ hôn, cũng không phải là muốn giẫm đạp lên bọn họ, mà là có nguyên nhân chính trị sâu xa hơn.
Trải qua suy đoán của Tô Duệ, chuyện Tăng Quốc Phiên muốn giết hắn ẩn chứa âm mưu cực sâu, thậm chí so với đáy nồi còn đen hơn.
Nhưng nói những điều này với lão cha cũng vô dụng, y ở nhà giống như một vật cát tường, mọi người đều rất thích y, nhưng chẳng có tác dụng gì.
………
Trở lại gian phòng của mình, Tô Duệ lần đầu tiên soi gương, nhìn ngắm dung mạo của bản thân, không khỏi hơi kinh ngạc.
Trước đó, thân thể này là một tiểu bạch kiểm chính hiệu, tuấn tú vô cùng.
Mà Tô Duệ ở xã hội hiện đại, lại là người mang vẻ oai hùng pha lẫn một chút tang thương.
Bây giờ, thân thể này phảng phất dung hợp hai người lại với nhau.
Nói đúng hơn là Tô Duệ của hiện đại đang dần dần xâm chiếm tiểu bạch kiểm ban đầu.
Chẳng lẽ đây không chỉ là hồn xuyên sao?
Tất cả mọi người đều nhìn ra, y vẫn là Tô Duệ lúc trước, nhưng đã từ tiểu bạch kiểm tuấn tú trở nên thành thục và anh khí hơn.
Hơn nữa mỗi sáng sớm thức dậy, y đều cảm thấy tràn trề sinh lực, rốt cuộc không cần phải làm lỡ hạnh phúc của nữ nhân nào nữa.
Tô Bát Nữ, Tô Bát Nữ. Chỉ có lấy sai tên, chứ không có gọi sai ngoại hiệu.