Soán Thanh: Ta Mối Tình Đầu Là Từ Hi

Chương 56: Chương 56: Tô Duệ đi xem mặt! Sát thủ của thiếu nữ 1




Hai từ “đường tắt” từ trong miệng Sùng Ân đại nhân nói ra, thật sự là khiến người ta cảm thấy bất ngờ.

Sùng Ân tiếp tục nói: “Tông thất chúng ta thế yếu, không có nhân tài, cho nên thiên hạ chỉ biết đến Tăng Cách Lâm Thấm là người Mông Cổ, còn có Tăng Quốc Phiên là người Hán. Nếu như ngươi có tiền đồ, chúng ta nhất định phải đoàn kết nhất trí ủng hộ ngươi.”

“Đơn độc chiến đấu thì quá mệt mỏi, nhất định phải đoàn kết, mọi người cùng nhau dùng sức, cùng nhau ủng hộ ngươi!”

“Trước đó ta đã định tác hợp cho ngươi, kết quả Thẩm Báo Trinh lại từ hôn, thúc phụ thân là ta đây có nghĩa vụ phải tìm cho ngươi một mối hôn sự khác, tìm một nữ tử có gia thế hiển hách hơn để kết thông gia.” Sùng Ân nói: “Ngươi chuẩn bị một chút đi, lát nữa cùng ta ra ngoài, xem mặt.”

Tô Duệ hơi kinh ngạc, nói: “Thúc phụ, đây là muốn để tại hạ đi xem mặt sao?”

Sùng Ân nói: “Đúng vậy, một nửa là xem mặt, một nửa là để tạo thành một liên minh. Giúp ngươi khôi phục chức vị, giúp ngươi leo lên vị trí cao hơn.”

Nói xong, Sùng Ân vốn nghiêm nghị hiếm khi nở nụ cười nói: “Cho nên lát nữa ngươi phải thể hiện cho tốt, đừng để người ta thất vọng.”

………

“Tô Duệ, ngươi đoán xem, lần này ta muốn dẫn ngươi đi gặp ai?” Sùng Ân đại nhân hỏi, đây cũng là đang kiểm tra độ nhạy bén chính trị của Tô Duệ.

Sùng Ân đại nhân có mối quan hệ rất rộng, lần trước vì muốn bảo toàn tính mạng cho Tô Duệ, ông ta đã nghĩ cách tổ chức một buổi gặp mặt ở phủ Huệ Thân vương.

Huệ Thân vương có mấy người con gái, mà Tứ Cách Cách cũng vừa đến tuổi cập kê, xét về tuổi tác thì cũng rất xứng với Tô Duệ.

Nhưng lần này tuyệt đối không phải là đi gặp Huệ Thân vương.

Với địa vị và gia thế hiện tại của Tô Duệ, căn bản là không thể nào cưới được Tứ Cách Cách của phủ Huệ Thân vương, thậm chí đến cả xem mặt cũng là điều không thể.

Hơn nữa hôn sự của con gái nhà Huệ Thân vương, còn cần phải có được sự cho phép của Hoàng đế.

Nhân vật mà lần này Sùng Ân muốn dẫn Tô Duệ đi gặp cần phải phù hợp với mấy điều kiện.

Thứ nhất, không cùng phe cánh với Túc Thuận.

Thứ hai, địa vị phải rất cao, quyền lực phải rất lớn.

Thứ ba, không chỉ có quan hệ với Sùng Ân, mà còn phải có quan hệ nhất định với nhà của Tô Duệ, ít nhất là phải có mối liên hệ gián tiếp.

Số người phù hợp với mấy điều kiện này không nhiều, trong đầu Tô Duệ lập tức hiện lên một cái tên.

Diệp Hách Na Lạp. Thụy Lân!

Ông ta là Lễ bộ Thượng thư, Quân cơ đại thần, địa vị cực cao, quyền lực cực lớn, hơn nữa còn không cùng phe cánh với Túc Thuận.

Hơn nữa, ông ta còn là tộc đệ của Huệ Chinh, mà Huệ Chinh và nhà của Tô Duệ có quan hệ mật thiết với nhau.

Vì vậy, Tô Duệ nói: “Là Quân cơ đại thần, Thụy Lân.”

Sùng Ân kinh ngạc, nói: “Quả nhiên là ngươi rất thông minh.”

Đối với nhân vật này, Tô Duệ cũng từng nghe danh, là một trong những trọng thần của triều đình nhà Thanh vào những năm cuối đời.

Thời kì cuối của triều đại nhà Thanh, các vị Tổng đốc trên khắp cả nước đều là người Hán, chỉ có mỗi Tổng đốc Lưỡng Quảng là người Mãn, đó chính là Thụy Lân.

Ông ta có hai chuyện rất nổi tiếng.

Chuyện thứ nhất, thủ lĩnh quân Bắc phạt của Thái Bình Thiên Quốc là Lâm Phượng Tường chính là bị Thụy Lân bắt sống đưa về kinh thành, cho nên có thể thấy ông ta là người rất giỏi về quân sự.

Chuyện thứ hai, ông ta là một người đàn ông rất đẹp trai, phi thường đẹp trai.

Bản thân Sùng Ân đại nhân không có quyền lực, cho nên muốn tìm một chỗ dựa vững chắc cho Tô Duệ, thật sự là đã dốc hết sức lực.

“Thụy Lân đại nhân rất thưởng thức ngươi, trước mặt ta ông ấy không hề tiếc lời khen ngợi ngươi. Trong trận chiến ở Cửu Giang lần này, mỗi một bước phán đoán của ngươi đều vô cùng chính xác, thể hiện rõ tài năng bày binh bố trận, quyết thắng ngoài ngàn dặm.”

Sùng Ân nói: “Thụy Lân đại nhân từng nói với ta rằng, Giác La thị đã xuất hiện một nhân tài hiếm có, vì vậy ta mới hỏi ông ấy, hay là ta dẫn nhân tài hiếm có này đến phủ thượng bái phỏng ông ấy, ông ấy lập tức đồng ý, hơn nữa còn rất mong chờ được gặp mặt ngươi.”

Tô Duệ nói: “Đây là lần đầu tiên tại hạ đến phủ thượng của Thụy Lân đại nhân bái phỏng, không biết có cần phải chuẩn bị lễ vật gì không?”

Loại bái phỏng cấp bậc cao như thế này, chỉ mang theo lễ vật thôi là chưa đủ, mà còn phải chuẩn bị cả một danh sách dài.

Huống chi lần này còn là đi xem mặt.

Sùng Ân nói: “Danh sách lễ vật ta đã chuẩn bị cho ngươi rồi, có một số thứ trong nhà ta có, thì lấy đồ trong nhà là được. Còn những thứ trong nhà ta không có, thì ngươi hãy đến tìm Bạch thị.”

Tô Duệ nói: “Vậy Thụy Lân đại nhân có biết, lần này gặp mặt còn có cả mục đích xem mặt hay không?”

Sùng Ân nói: “Đương nhiên là biết, lúc ta hỏi ông ấy, đã nói bóng gió về chuyện này rồi, ông ấy bảo tối nay dẫn ngươi đến phủ thượng bái phỏng.”

Bái phỏng vào buổi tối, không cần phải nói cũng biết là một hành động khá là riêng tư.

Mà Thụy Lân bảo Sùng Ân dẫn Tô Duệ đến phủ thượng bái phỏng vào buổi tối, thì ý tứ đã vô cùng rõ ràng.

Đương nhiên điều này cũng không có nghĩa là gì cả, chỉ là xem mặt thôi, còn cách xa lắm mới đến bước kết thông gia.

Sùng Ân nói: “Tuy Túc Thuận không còn ở trong Quân cơ xứ nữa, nhưng toàn bộ Quân cơ xứ đều là người của ông ta, Thụy Lân đại nhân là người chính trực, không hề a dua theo Túc Thuận, hơn nữa còn rất được Hoàng thượng coi trọng, cho nên lời nói của ông ấy rất có trọng lượng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.