Sốc! Sao Bảo Là Show Tài Năng Cơ Mà

Chương 42: Chương 42: Bài hát chủ đề




Edit by tytydauphu on wattpad

Nháy mắt tất cả mọi người đều cùng nhìn về phía Vu Cẩn.

Biên đạo vỗ đùi: “Nhóc con có dũng khí! Điều chúng tôi muốn chính là tinh thần tích cực như thế này, tổ chức cần cậu…… Được rồi, ba cậu lại đây rút thăm, chuẩn bị battle cho Center!”

Trợ lý đạo diễn vèo vèo chuẩn bị đạo cụ, cho 3 mảnh giấy vào một cái lọ trong suốt.

Caesar tròn mắt nhìn một lúc lâu, quay đầu lại ồn ào: “Battle? Cái khỉ gì thế? So bắn súng hay là vật nhau?!”

Trong lúc nói chuyện, vệ sĩ kim giáp đã “Hêy” một tiếng đẩy đồng đội ra, anh dũng duỗi tay —— tờ giấy mở ra, con số vừa vặn là “1”.

Biên đạo nhìn liếc qua, nhắc lại quy tắc: “Tôi cũng không phải dân chuyên nghiệp, hát được hay không đã có hậu kỳ chỉnh âm, vậy battle nhảy đi. Biết freestyle không?”

Hai học viên còn lại của giải trí Trác Mã khổ sở giữ chặt đồng đội: “Lão Tần, đừng đi, anh sẽ hối hận đấy…… Lão Tần a a a lúc anh tỉnh lại chúng tôi phải giải thích thế nào bây giờ…… Lên đường bình an lão Tần……”

Bên giải trí Bạch Nguyệt Quang, Caesar cũng lo lắng: “Không thể hiểu được, Tiểu Vu thật sự muốn lên sao? Tiểu Vu, cậu biết freestyle không ——”

Trên sân khấu, Bạc Truyền Hỏa đã nhanh chóng tiến lên rút thăm, mắt đào hoa cười tủm tỉm giống hồ ly, tự tin phổng mũi. Tự hào mở ra, số 2.

Mảnh cuối cùng dành cho Vu Cẩn, trình tự battle được xác định.

Dưới sân khấu, Vu Cẩn gật đầu với Caesar: “Tôi biết……”

Lời còn lại bị âm nhạc đột nhiên bật lên che lấp.

Giai điệu phát ra từ loa đúng là bản Demo bài hát chủ đề do Ứng Tương Tương thể hiện, nữ diễn viên ngọt ngào hát “Anh dũng không sợ, trăm người chọn một” làm cả đám học viên nổi da gà.

Vệ sĩ kim giáp vui vẻ lên sân khấu lại không hề sợ hãi, ngạo nghệ đứng giữa sân khấu, cánh tay vung lên, lộ ra từng khối từng khối cơ tam giác, cơ bắp tay, cơ cánh tay.

Mọi người lập tức nín thở, nhưng mà vệ sĩ kim giáp cứ đứng như vậy hết 8 nhịp —— đồng thời hô to: “Hự!”

Đột nhiên hắn đổi dáng, khom lưng giống như đang suy nghĩ, cánh tay trái cơ bắp cuồn cuộn chống trán, tay phải gập lại đặt khuỷu tay lên đầu gối, hai mắt khép hờ.

Mọi người: “……”

Trợ lý đạo diễn nhỏ giọng giảm bớt xấu hổ: “…… Nghệ thuật tạo hình kinh điển, có thể anh ta đang mô phỏng tác phẩm điêu khắc bằng đồng của nghệ sĩ Rodin thế kỷ 19……”

Đúng lúc này, học viên trên sân khấu mở bừng mắt tức giận, gồng người lên: “Ta là lính kim giáp dưới trướng Tần vương, kẻ nào dám đánh thức ta ——”

Đạo diễn rốt cuộc không nhịn được nữa xách loa lên: “Cái gì với cái gì?! Đổi người, người tiếp theo người tiếp theo……”

Hai học viên của Trác Mã hoảng sợ xách người đi: “Đừng có càn rỡ, mở to mắt nhìn xem, Đại Tần đã chết, đã chết rồi!!”

Bên kia, Bạc Truyền Hỏa đã bước từng bước dài lên sân khấu, cởi áo khoác, phấn khích khởi động.

Ánh đèn xung quanh sân khấu làm hắn cực kỳ kích động, hơi tiếc nuối vì bên dưới sân khấu lúc này không phải là Bạc gia quân vung lightstick chen chúc cổ vũ, 12 đài đồng thời phát sóng trực tiếp vào giờ vàng.

“DJ,” Bạc Truyện Hỏa hạ giọng, hơi mỉm cười, búng tay một cái: “Drop the beat!”

Caesar nôn khan, giọng hát của Ứng Tương Tương lại lần nữa vang lên. Bạc Truyền Hỏa làm một động tác kéo căng người, sau đó bắt đầu uyển chuyển xoay tròn.

Tá Y nhìn một lúc, đập lưng Caesar một cái: “Đừng nôn nữa —— ngẩng đầu nhìn xem.”

Động tác của Bạc Truyền Hỏa mới đầu rất chậm, dần dần bắt đầu tăng nhanh. Từ 8 nhịp thứ 2, hầu như tất cả mọi người cùng dâng lên một cảm giác ——

Y hệt bản demo của Ứng Tương Tương.

Bất kể là cong mông, ưỡn ngực, hai tay ôm đầu duỗi cổ, hay là vén mái tóc căn bản không tồn tại, đều giống như tái hiện lại tất cả các động tác trong bản demo.

Nhưng có lẽ vì vẻ ngoài của Bạc Truyền Hỏa không tệ, hơn nữa có thể khống chế động tác tốt hơn dự đoán —— nên cũng không quá đáng ghét. Tuy hiệu quả thị giác hơi quái dị, nhưng cũng không thể phủ nhận hắn bắt chước cực tốt.

Giống như Ứng Tương Tương phiên bản nam.

Caesar lập tức ồn ào: “Thằng nhãi này vừa rồi đã luyện nhảy trong hội trường, còn tìm Ứng lão sư dạy riêng, đúng là không biết xấu hổ! Hắn nhảy kiểu gì vậy ——”

Vu Cẩn nghe vậy trả lời: “Waacking.”

Caesar, Tá Y: “Hả?!”

Vu Cẩn: “Một kiểu nhảy.” Tiện đà phân tích: “Bạc tiền bối…… không luyện kiểu cơ sở, nhìn dáng vẻ thì chủ yếu dựa vào ký ức của cơ bắp. Không chỉ luyện một lần, hẳn là đã bắt chước MV của Ứng lão sư sau khi tin tức bài hát chủ đề được thả ra……”

Caesar vỗ đùi: “Đậu má! Biết ngay mà! Bảo sao ngày nào phòng của tên đó cũng có tiếng nhạc —— ban đầu tên đó không nhảy thế này, ở phòng live stream vừa nhảy vừa đeo kính râm, lắc tới lắc lui như là ——”

Giai điệu chính đoạn thứ 2 kết thúc, biên đạo vô cùng hài lòng, thuận tiện cầm loa cảnh cáo Caesar: “Đề nghị tuyển thủ Bạch Nguyệt Quang không làm ồn nữa! Tiểu Bạc —— rất tốt! Hoàn mỹ!!”

Bạc Truyền Hỏa thong thả ung dung xuống sân khấu.

Biên đạo nhìn sang Vu Cẩn: “Tiểu Vu muốn lên sao?”

Vu Cẩn gật đầu: “Tôi sẽ thử.”

Dưới đài, Bạc Truyền Hỏa đi ngang qua Caesar.

Caesar lại cố ý nôn khan, Bạc Truyền Hỏa lại không tức giận, chậm rì rì nói: “Nhìn tôi nhảy, mắt muốn mang thai.”

Caesar: “Thằng cháu mày nói cái gì?!!”

Bạc Truyền Hỏa: “Con trai đừng sợ.”

Phía sau, học viên của giải trí Trác Mã rốt cuộc cũng tỉnh táo, vui tươi hớn hở nhìn phía đồng đội: “Chúng ta xếp hạng 3 hả? Không tệ! Chúng ta tập trung ở đây làm gì thế? Hả, ai đang ở trên sân khấu kia?”

Tá Y nhìn về phía Văn Lân: “Hình như Tiểu Vu quên thoát cởi áo khoác……”

Biên đạo đau đầu: “Đừng ồn nữa! Hát to lên hát to lên!”

Vu Cẩn ngẩng mặt nhỏ lên biểu đạt lòng cảm ơn, đứng yên giữa sân khấu, đối diện ánh đèn gật đầu, khi ngẩng đầu lên ánh mắt hơi nheo lại, bất chợt lưng chừng giữa bóng tối và ánh sáng.

Dưới sân khấu bỗng nhiên an tĩnh.

Tá Y kinh ngạc: “Tiểu Vu…… thật khí thế.”

Nhất thời, hàng chục cặp mắt đồng loạt chăm chú nhìn Vu Cẩn. Đám học viên đều không rõ vì sao, biên đạo lại nhìn ra.

Rất khó tưởng tượng một người lúc cầm súng thì ngoan ngoãn như thỏ trắng, khi đứng trên sân khấu lại có thể tản ra khí thế mạnh mẽ áp đảo thế này.

Giống như cậu ấy vô cùng quen thuộc sân khấu và có sự tự tin vượt quá sức tưởng tượng.

Khúc dạo đầu trôi qua trong sự im lặng khó hiểu dưới sân khấu, nhịp thứ 4, Vu Cẩn chợt chuyển động.

Caesar ngơ ngác nhìn lên sân khấu: “…… Này, đây là Tiểu Vu sao?”

Nếu phải dùng một từ đặc biệt để hình dung động tác của Vu Cẩn, thì chính là xâm lược.

Đèn sân khấu chiếu từ trên xuống thành những chùm sáng, làm nổi bật sự mềm dẻo cùng sức bật cơ bắp của thiếu niên.

Bản thân vũ đạo là sự kết hợp giữa cứng rắn và mềm mại, nhìn vào bề ngoài của Vu Cẩn, ai cũng đoán khi nhảy sẽ thiên về mềm mại hơn —— sự thật lại hoàn toàn tương phản.

Rõ ràng là động tác giống Ứng Tương Tương như đúc, lại bởi vì Vu Cẩn dùng tốc độ bùng nổ, sức mạnh cùng độ mở rộng bả vai mà khuếch trương đánh sâu vào thị giác.

Không hề nữ tính, gọn gàng, sắc bén, không dong dài.

Lực khống chế tinh tế đến đáng sợ, dù không lộ cơ bắp vẫn gợi cảm chết người.

Biên đạo sửng sốt, lẩm bẩm: “Động tác…… đã điều chỉnh.”

Vẫn là những động tác đó, không có một chút phong cách của Ứng Tương Tương nào, chỉ có vẻ đẹp sắc bén cùng lạnh lùng của thiếu niên. Ông dường như có thể tưởng tượng được ngay —— khi chính thức trình diễn, fan girl ngồi đầy dưới sân khấu sẽ có phản ứng như thế nào.

Cả đám người nhìn đến trợn mắt há hốc mồm, ngay cả mắt đào hoa của Bạc Truyền Hỏa cũng mở to thành hạnh nhân. Cho đến tận giây cuối cùng ——

Vu Cẩn cúi đầu, tay trái không chút do dự kéo áo khoác, ném xuống dưới chân.

Tựa như một tầng cấm dục cuối cùng bên ngoài bị lột ra, để lộ thân hình thiếu niên bởi vì mồ hôi mỏng mà hơi tỏa sáng, tràn đầy màu sắc.

Cộp một tiếng, lọ rút thăm trong tay trợ lý rơi xuống đất.

Đạo diễn mất một lúc lâu mới ho nhẹ một tiếng: “Vậy…… Không còn vấn đề gì nữa thì bỏ phiếu đi.”

5 đội, 14 cánh tay đều nhanh chóng chỉ vào Vu Cẩn.

Người đầu tiên phục hồi tinh thần lại chính là Caesar, ngay khi Vu Cẩn đi xuống liền cho cậu một cái ôm thật chặt: “Đậu má Tiểu Vu thật lợi hại! Tôi xem đến mắt cũng mang thai……”

Khí thế sắc bén trên người Vu Cẩn vì cái ôm này mà tan thành mây khói, mặt đỏ ửng: “Gì nha……”

Tá Y lại nhanh chóng vớt người ra, nhìn Vu Cẩn mới đó thôi đã thu lại thành thỏ trắng nhỏ, cảm khái: “Tiểu Vu, cậu nhảy thế nào mà như ném bom xuống sân khấu thế??”

Vu Cẩn vô cùng cao hứng: “Tôi ——”

Bên kia, biên đạo cầm loa lên, nhanh chóng bảo mọi người im lặng: “17 phiếu, vậy quyết định tuyển thủ Tiểu Vu chính là Center và nhảy chính của chúng ta. Tuyển thủ tiểu Bạc cùng tuyển thủ Tần…… sẽ không bạc đãi các cậu, khi quay MV sẽ đứng ở trung tâm nhóm D và C, cánh trái cánh phải. Được rồi không còn việc gì nữa mọi người về tập nhảy đi, 8 giờ tối mai tập hợp quay tập thể, lúc đó sẽ có các tuyển thủ khác xem ở dưới sân khấu……”

Bạc Truyền Hỏa rốt cuộc cũng thở phào, tốt xấu gì cũng bảo vệ được C vị một cánh, ánh mắt vẫn liên tục ngó sang chỗ Vu Cẩn, vừa như là hâm mộ, lại vừa như là đang âm mưu gì đó.

Tuyển thủ Tần của giải trí Trác Mã nhảy dựng lên: “Này này này nhầm rồi, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi! Không phải tôi vẫn luôn đứng dưới xem sao? Đạo diễn tôi ——”

Hai người đồng đội lại hoảng sợ giữ chặt người lại: “Lão Tần, chúng ta về xem video quay lại, đi……”

Trường quay ồn ào nhốn nháo đến gần 9 giờ mới xong.

Vu Cẩn trên đường về phòng đã cạn sạch năng lượng, theo bản năng nhìn về phía tháp Bắc, đôi mắt to tròn nguyên bản đã rũ xuống lại chợt sáng lên.

Lão đại biến mất ngay sau trận đấu, đang ở bãi cỏ dùng đầu cuối truyền tin.

Người đàn ông như thể dung nhập vào bóng đêm nặng nề, đa số thời gian đều trầm mặc, thỉnh thoảng ừm một tiếng, hoặc là dặn dò gì đó.

Vu Cẩn đứng ở phía xa nhìn, trong đầu bỗng nhiên tràn đầy mấy câu nói.

“…… Nó không phù hợp với môi trường, sẽ nhanh chóng biến mất bên rìa bản đồ, là ô vuông không thể dung nhập mô hình. Giống như một người cô độc……”

Một lúc sau, Vệ Thời chấm dứt truyền tin, quay đầu lại ra hiệu thỏ con lại đây.

Vu Cẩn cọ cọ đi tới, mắt sáng lấp lánh nhìn anh, ngay sau đó lại nghĩ đến chuyện ngớ ngẩn mình trong trường đấu…… Tròng mắt quay tròn loạn chuyển.

Vệ Thời nhướng mày.

Gương mặt thiếu niên đỏ ửng khỏe khoắn, có thể nhìn thấy lớp mồ hôi mỏng sau khi vận động. Đồng phục huấn luyện còn chưa thay, áo khoác cởi ra vắt trên tay, cổ áo hơi trễ lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cả người tản ra hương sữa giống thú non lông xù. Đôi mắt lấp la lấp lánh, nhìn rất vui vẻ.

“Vừa rồi đi đâu.” Vệ Thời nhìn chằm chằm mặt cậu, hỏi.

Vu Cẩn xếp hạng nhất thi đấu, lại giành được vị trí nhảy chính, tóc mềm đều rung rinh bay lên: “Tập tiết mục tập thể! Center bài hát chủ đề!”

Cậu không phải chỉ biết mỗi viết bài hát thiếu nhi màu đỏ cà chua kia đâu nha……!

Vệ Thời gật đầu: “Không tệ.”

Thiếu niên càng đến gần, mùi vị thỏ con thanh thanh đạm đạm sau khi vận động càng rõ hơn. Lông mềm khẽ bay trong gió, dường như chỉ cần duỗi tay ra là có thể ấn vào trong lòng, vuốt lông thỏ con đến ngoan ngoãn.

Vệ Thời hơi híp mắt.

Vu Cẩn say sưa nói, không khí lại càng thêm yên tĩnh. Có thể nghe được mấy câu như “Phó bản bướm đêm”, “Vừa rồi ở phòng thu âm”, “Đại ca, ta bái vũ tặc 6*!!” Vân vân.

* 我扒舞贼6: cao nhân ngang qua xin chỉ giáo câu này

Kể cả có bị độc ngốc hay không, đều nói nhiều như nhau.

Vệ Thời bỗng nhiên duỗi tay, đặt trên mái tóc mềm mại.

Sau khi cải tạo gen, lần đầu tiên bàn tay cảm giác dần dần ấm áp.

Vu Cẩn mờ mịt mở to mắt.

Vệ Thời mặt không cảm xúc rút tay về.

Vu Cẩn lập tức tự hiểu hành động vừa rồi là “Đại ca khen ngợi”!

Sắp đến giờ giới nghiêm, Vu Cẩn phải quay về phòng trước khi cửa đóng. Nghĩ đến sau trận này Vệ Thời sẽ lên cấp C, dọn đến tháp Nam, không hiểu sao thấy rất vui vẻ.

“Đại ca!” Cậu bỗng nhiên nói: “Ghi hình tiết mục tập thể tối mai…… Đại ca có đến không?”

Vệ Thời gật đầu.

Trong lòng Vu Cẩn bắn pháo hoa, vô cùng sung sướng chào tạm biệt.

Đêm dần sâu.

Vu Cẩn cho thỏ ca thêm cỏ, tắm rửa một cái rồi ngủ say.

Caesar đang video call với bạn gái, hai người “Em là thỏ nhỏ của anh, anh là cánh bướm hạnh phúc của em”……

Bạc Truyện Hỏa đang báo cáo tình cho anh cả Bạc Phúc Thủy.

Bạc Phúc Thủy mặc đồ ngủ, lắc rượu vang đỏ trong tay: “Nhóc con, anh thật thất vọng về em.”

Bạc Truyền Hỏa: “Anh trai hu hu hu hu hu ——”

Bạc Phúc Thủy: “Anh cậu mấy năm mới thoát được Blue Zone, bây giờ là thời cơ tốt để thay đổi hình tượng. Cậu không tạo được CP với Vu Cẩn, fan lại kéo đến CP Cốt Khoa chúng ta. Anh cậu nhiều tuổi rồi, không làm được.”

Bạc Truyền Hỏa: “Anh trai a a a a ——”

Bạc Phúc Thủy: “Nhóc con, nhảy cho tốt bài hát chủ đề ngày mai,, lên hot search rồi hẵng gọi anh.”

Bạc Truyền Hỏa giật mình, lo sợ không yên nói: “Anh trai! Thật, thật ra em ——”

Cuộc gọi bị ngắt.

Một đêm nháy mắt trôi qua.

Tháp đôi bớt đi 100 người nên hiếm thấy an tĩnh, ngay cả Vu Cẩn cũng thoải mái đến mức ngủ lười một hôm.

Theo lịch trình, sau khi ghi hình tối nay, các học viên sẽ có một kỳ nghỉ dài.

Huyết Cáp từ tối hôm qua đã xin nghỉ đi gặp vợ và con trai, trong căn cứ chỉ còn cố vấn Ứng Tương Tương ——

Sau bữa trưa, trong căn cứ quỷ khóc sói gào.

Ứng Tương Tương đi trên đôi giày cao 10cm, dắt tay lần lượt từng học viên may mắn tập nhảy.

“Động tác không đạt không cho nghỉ phép. Cậu nói học viên cấp A? Thật ngại, 5 đội đầu tiên tối nay đều phải nhảy.”

“Không nghiêm túc nhảy, sao có thể không biết xấu hổ bảo người xem bỏ phiếu cho cậu? Hả?!”

“…… Không phải nói mỗi người điểm danh một lần sao? Tuyển thủ —— tóc đỏ kia sao lại hô hai lần? Thôi kệ đi, dám thay người khác điểm danh, cho cậu ta nhảy hai lần…… Chẳng đáng yêu gì cả……”

8 giờ tối.

Trường quay Crowson Show đèn đuốc huy hoàng.

Vu Cẩn ra khỏi phòng hóa trang, ngay cả Ứng Tương Tương cũng ngây người một lúc lâu.

“Tiểu Vu à, nếu sau này không muốn thi đấu nữa, nhớ đến công ty của tôi nha.” Ứng Tương Tương nhấn mạnh: “Chuẩn bị tốt chưa?”

Vu Cẩn gật đầu, ánh mắt tỏa sáng.

Dưới sân khấu.

Khán đài đông nghẹt người.

Trừ 5 đội đầu tiên, các tuyển thủ khác đều ngồi một bên, một bên khác còn lại khán giả đến xem trực tiếp.

Crowson Show nhất quán tác phong kiếm tiền càng nhiều càng tốt, đẩy giá vé cao gần bằng lễ khai mạc, vẫn khi có vô số fan sẵn sành bỏ tiền túi ra mua.

Ánh sáng phía trên lộng lẫy lập loè, trường quay hình bát sáng chói mắt, băng rôn tiếp ứng không ngừng nhấp nháy khi ánh đèn tối đi. Có “10 năm R Code, mài dũa thành vương”, “Tiểu Vu, ma ma tới gặp con” cùng với “Bạc gia quân”, “Giải trí Úy Lam quốc dân - quảng cáo ủng hộ người nghèo” đủ loại.

Khán đài ngập trong tiếng reo hò cùng tiếng cười nói, mấy chục giá camera phát sóng trực tiếp đã sẵn sàng.

So với giá vé đắt đỏ, Crowson Show hiển nhiên cũng thể hiện đủ thành ý ——

Lý do duy nhất khiến tuyển thủ nhảy ca khúc chủ đề chính là thật sự không thể một mình tham gia show thoát hiểm mà không có tiếp ứng.

8 giờ 10 phút.

Ánh đèn rốt cuộc tắt hoàn toàn.

Một ngọn đèn pha chiếu lên sân khấu, sân khấu chậm rãi nâng lên.

Giữa tiếng thét chói tai, Tóc đỏ duỗi cổ nhìn: “Vệ ca, anh xem bài nhảy này, may mà chúng ta không nhất định phải nhảy —— a Tiểu Vu, Vệ ca anh xem, Tiểu Vu kìa ——”

- --------

Đậu: Muộn 1 tiếng vì wattpad dừng giữa chừng, phải edit lại gần 1 nửa. Nhọ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.